Lúc đang trong phòng chờ máy bay, Chu An lắng nghe tiếng bước chân đi qua đi lại của du khách cùng với tiếng kéo vali thì mới có cảm giác thật sự đã ra nước ngoài rồi.
Không biết chừng nào mới chữa khỏi để quay về, Thẩm Chu Niên nói không chắc chắn là ngày nào, hơn nữa sau khi trở về cô cũng sẽ không chủ động đi gặp Phó Minh Sâm lần nữa.
Có một chuyện mà Chu An vẫn luôn nhớ đến.
Cô cứ luôn cảm thấy bản thân biết được chuyện Phó Minh Sâm lừa gạt lợi dụng cô gái khác mà lại im lặng không lên tiếng là không đúng, ít nhất thì cô phải để cô gái đó biết chuyện mới phải.
Nếu sau khi cô gái đó biết được chân tướng mà vẫn lựa chọn ở bên cạnh Phó Minh Sâm, vậy thì đó là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến cô.
"Chu Niên." Chu An kéo kéo vạt áo của Thẩm Chu Niên: "Tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?"
Thẩm Chu Niên: "Em nói đi."
Chu An: "Anh có thể điều tra ra được cô gái khác mà Phó Minh Sâm cùng lúc quen được không? Cô ấy họ Tần."
"Tìm cô ấy làm gì chứ?" Thẩm Chu Niên nghiêng đầu nhìn cô.
Chu An liếm môi dưới, nét mặt có hơi bối rối, khó mở miệng nhưng vẫn nói thẳng: "Tôi muốn để cô ấy chú ý tới Phó Minh Sâm, nói với cô ấy rằng Phó Minh Sâm một chân đạp hai thuyền."
"Tôi đã nói với cô gái đó rồi." Thấy dáng vẻ kinh ngạc trợn to mắt của Chu An, Thẩm Chu Niên thu lại nét mặt, thành thật nói: "Con bé là em họ của tôi. Tối hôm qua trước khi em đến nhà tôi thì tôi đã nói với con bé rồi. Em không cần lo lắng cho nó, nó sẽ không chịu thiệt đâu."
Chuyện Phó Minh Sâm một chân đạp hai thuyền đã bị Thẩm Chu Niên điều tra ra trước lúc bà nội của Chu An qua đời. Buổi tối hôm đó anh vẫn không kịp thông báo cho Tần Duyệt Nhan thì được bà nội của Chu An gọi vào phòng bệnh.
Sau đó thì anh chìm vào nỗi buồn việc bà cụ mất, về đến nhà anh mới nhớ ra chuyện này.
Nghĩ đến lúc này, cô em họ yêu hận rõ ràng của anh đã chia tay với Phó Minh Sâm rồi.
Sự thật đúng là như Thẩm Chu Niên đã dự tính.
Hai ngày du lịch ở Luân Đôn nước Anh kết thúc, buổi sáng ngày thứ ba, hai người chuẩn bị sau khi ăn sáng đơn giản tại khách sạn cao cấp thì ngồi máy bay về nước.
Khi Tần Duyệt Nhan đang ngồi ở phòng ăn chờ Phó Minh Sâm lấy đồ ăn sáng cho cô ta, tâm trạng vẫn còn rất tốt đẹp.
Nhưng một giây sau, khi cô ta mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Chu Niên gửi cho cô ta, ngay lập tức cô ta cảm nhận được cảm giác như ngũ lôi năm đỉnh. (1)
Thậm chí trong tiềm thức cô ta cảm giác như anh họ đang đùa với mình.
Sao Phó Minh Sâm lại là tra nam (2) một chân đạp hai thuyền được chứ? Anh ta đối với mình lịch sự chu đáo, tỉ mỉ chăm sóc mình từng li từng tí, kiểu người như vậy sao lại lợi dụng mình được?
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chu đáo tới như vậy thì cũng sai sai.
Giống như là từng tỉ mỉ chăm sóc cho cô gái khác rồi vậy.
Lúc Phó Minh Sâm bưng hộp đồ ăn sáng trở lại, Tần Duyệt Nhan đứng lên cái xoạt, chiếc ghế phía dưới và gạch tráng men ma sát nhau tạo ra âm thanh vang lên rất chói tai.
Phó Minh Sâm nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, chỉ nói: "Chúng ta ăn thôi."
Vẻ mặt Tần Duyệt Nhan ngay lập tức từ tức giận chuyển sang sửng sốt rồi lại cộng thêm sự phẫn nộ. Thì ra trước giờ là cô ta luôn tự tô đẹp người đàn ông trước mắt, bây giờ sau khi rớt filter ra cô ta mới phát hiện sự miễn cưỡng lấy lệ của Phó Minh Sâm đối với cô ta không hề che đậy.
Từ trước đến giờ con gái nhà họ Tần bọn họ dám yêu dám hận, bị ức hiếp thì tuyệt đối sẽ không bấm bụng nuốt giận.
Tần Duyệt Nhan nâng tay gõ lên mặt bàn, nét mặt vô cảm gọi anh ta: "Phó Minh Sâm."
Phó Minh Sâm dùng khăn ăn lau khóe môi một cách nho nhã, ngẩng đầu nhìn cô ta, trong đuôi mắt hiện lên một chút phiền chán: "Em cần anh chụp ảnh sao?"
Hai tay Tần Duyệt Nhan nắm chặt thành quyền, cắn răng hỏi: "Trước tôi thì có phải anh từng quen một người con gái đúng không?"
Ánh mắt Phó Minh Sâm chớp một cái, nhưng mà rất nhanh đã được vẻ mặt nghi hoặc của anh ta che giấu. Anh ta hỏi một cách nghi ngờ: "Là ai nói với em vậy? Có thể người đó hiểu lầm rồi đấy, tôi nhận nuôi một cô gái vô gia cư, đôi mắt của cô ấy bị mù, tôi thấy cô ấy đáng thương cho nên hỗ trợ tiền cho cuộc sống của cô ấy. Nếu người mà bạn của em nói là cô gái đó, vậy thì người đó hiểu lầm rồi."
Còn là một cô gái thảm như vậy.
Tần Duyệt Nhan lập tức lấy điện thoại ra gõ chữ hỏi Thẩm Chu Niên: [Thật sao?]
Thẩm Chu Niên nhanh chóng trả lời lại: [Thật. Hôm nay bọn họ đã chia tay.]
So với một người ngoài mới vừa quen biết một hai tháng thì đương nhiên là Tần Duyệt Nhan tin tưởng người nhà của mình hơn.
Tần Duyệt Nhan nghĩ đến mình bị người đàn ông này lừa thành người thứ ba thì máu nóng tuôn ra. Cô ta nín hơi, làm thì làm liền cho nóng, cô ta đưa tay lên giáng một bạt tai xuống mặt Phó Minh Sâm mà không hề có chút thương tiếc.
"Đồ lừa đảo."
Ném lại ba chữ, cô ta giẫm giày cao gót rời khỏi nhà hàng với sắc mặt lạnh lùng, để lại Phó Minh Sâm đứng hình tại chỗ cùng với các vị khách khác trong nhà hàng của khách sạn đang hóng chuyện.
Đương nhiên Tần Duyệt Nhan sẽ không chịu để yên như vậy, chỉ là cô ta không cho phép chuyện xấu của bản thân bị người khác bàn tán, đặc biệt là nhà hàng khách sạn này còn có rất nhiều người có địa vị trong giới thượng lưu đến.
Cô ta trở về phòng của khách sạn, lấy điện thoại của Phó Minh Sâm từ vali hành lý của mình ra rồi ném cho tên Phó Minh Sâm đang đuổi theo cô ta đến cửa phòng, sau đó khóa cửa lại trước khi Phó Minh Sâm định biện minh.
Tiếng khóa cửa vang lên cả hành lang.
Ngay lúc không có người, đại tiểu thư kiêu ngạo cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp phòng bị xuống, vùi đầu vào trong chăn khóc một trận thảm thiết. Chỉ trách cô ta không biết nhìn người, Phó Minh Sâm lại ngụy trang quá tốt.
Cho dù có mất mặt, cô ta cũng phải để Phó Minh Sâm sống không dễ dàng.
Cô ta gọi điện thoại cho mẹ, thoải mái khóc lóc kể lể một trận.
Nhà họ Tần và nhà họ Thẩm có quan hệ gắn bó sâu sắc, sau khi mẹ của Tần Duyệt Nhan biết con gái bị biến thành người thứ ba thì lập tức báo cho Tần Khanh Vận biết. Tần Khanh Vận vừa nghe điện thoại xong thì liền cắt đứt đầu dây hợp tác giữa tập đoàn Phó thị và Thẩm thị.
Cũng cho người ngáng chân sự nghiệp của tập đoàn Phó thị nhỏ bé muốn trèo cao.
Phó Tấn Hoa, cha của Phó Minh Sâm tức đến nỗi tăng huyết áp, nửa đêm phải vào bệnh viện.
Đương nhiên những chuyện này đều là lúc sau đó rồi.
Sau khi Phó Minh Sâm định ngụy biện nhưng không thành, anh ta mở điện thoại của mình lên thì nhận được cú sốc dữ dội nghiêm trọng hơn so với bị Tần Duyệt Nhan nhìn thấu âm mưu.
Người làm, bảo vệ của biệt thự Gia Ninh đều nói với anh ta rằng Chu An lại chạy trốn rồi.
Bác sĩ tại viện điều dưỡng Lưu Quang ở thủ đô thông báo cho anh ta rằng bà nội của Chu An đã qua đời rồi.
Cuối cùng Phó Minh Sâm cũng không giữ được bình tĩnh, anh ta gác lại chuyện của Tần Duyệt Nhan ra đằng sau, nhanh chóng lấy hành lý chạy thẳng đến sân bay.
Trở về nước! Anh ta phải trở về nước để tìm Chu An về lại!
Xuống máy bay, Phó Minh Sâm ngay lập tức gọi điện thoại hỏi người ở quê của Chu An rằng có nhìn thấy Chu An hay không, người đó đi đến trước cửa nhà Chu An, còn leo vào trong nhà nhìn, xác định Chu An không có trở về rồi mới nói với anh ta.
Anh ta lại hỏi Trương Phụng Khiết và dì Khương, hai người đều nói là không biết.
Trong biệt thự Gia Ninh, dì Khương sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa quỳ xuống bên chân của Phó Minh Sâm để xin lỗi: "Tối hôm qua An An nói là lấy quần áo để tắm thay rồi đi đến đó ngủ cùng bà nội, tôi cho rằng cô ấy nói thật, sáng nay lúc tôi nhìn thấy điện thoại ở phòng cô ấy thì tôi mới phát giác được có gì đó không đúng…"
"Một mình cô ấy có thể chạy đi đâu được!" Dưới cơn nổi điên cáu gắt, Phó Minh Sâm đã xé bỏ lớp mặt nhã nhặn lịch sự giả tạo, to tiếng chất vấn dì Khương: "Trước đó dì không phát hiện ra có gì khác thường hay sao, bên cạnh cô ấy có xuất hiện những người lạ nào không, cô ấy có lén lút liên lạc với ai hay không?"
Dì Khương ngay lập tức nghĩ tới cậu thanh niên họ Thẩm đó.
Người nhiều chuyện như bà ấy, giờ phút này thấy và hiểu bộ dạng bộc phát cơn giận dữ của Phó Minh Sâm nên cũng lựa chọn im lặng không nói gì.
Tuy rằng An An không thấu hiểu nhiều bằng bà ấy, nhưng đứa trẻ đó thông minh, chắc chắn đã phải cân nhắc kỹ lưỡng ưu khuyết điểm trước khi lựa chọn rời khỏi đây cùng người đó.
Dì Khương lắc đầu, gập đầu cúi người nói: "Không có, tôi không phát hiện điều gì không đúng hết."
Phó Minh Sâm ngay lập tức vung tay quét sạch hết những bình hoa cổ trên tủ trưng bày trong phòng khách. Những mảnh vỡ bằng sứ bắn tung tóe trên gạch, những người làm thì run rẩy hết cả lên.
Dì Khương vừa run rẩy vừa âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Chu An đừng bị tìm thấy, đừng quay trở về nữa. Phó Minh Sâm không phải là người tốt.
Phó Minh Sâm nóng nảy ức chế đi vào phòng ngủ của Chu An, thử tìm chút manh mối gì đó.
Anh ta đi vài bước đến bên giường, cầm điện thoại của Chu An lên.
Anh ta mở sáng điện thoại, trong màn hình đang là trang tạm ngừng ghi âm. Phó Minh Sâm duỗi cong ngón trỏ rồi lại duỗi thẳng ấn vào nút phát, trực giác của anh ta cho rằng đây là lời mà Chu An để lại cho anh ta.
"Phó tiên sinh, tôi nghĩ lúc này có lẽ ngài đã đi du lịch từ nước Anh trở về rồi. Hy vọng chuyến đi này của ngài thật vui vẻ." Tone giọng của Chu An vẫn dịu dàng mềm mại như thường: "Tôi lựa chọn cách này để nói lời tạm biệt với ngài, hy vọng ngài có thể tha thứ cho tôi. Bởi vì bây giờ tôi đã không làm được chuyện nói thẳng lời từ đáy lòng với ngài giống như trước nữa. Nếu như có một ngày, ngài lại nhặt được sự lương thiện và chân thành giống như năm đó ngài nhặt tôi về, tôi hy vọng ngài sẽ không cảm thấy có lỗi với tôi, bởi vì không có ngài thì tôi cũng không cách nào sống được trong cái đêm lạnh lẽo đó cả. Công ơn cứu giúp của ngài còn lớn hơn sự vô lễ và phản bội của ngài đối với tôi trong mấy ngày nay."
"Nhưng mà Phó tiên sinh, ngài nên xin lỗi cô Tần. Tôi nghĩ có lẽ ngài đã cảm nhận được cảm giác mờ mịt mù tịt từ lúc tôi rời khỏi rồi, cô ấy đã dành sự chân thành của mình cho ngài, cô ấy cũng sẽ chịu tổn thương buồn bã. Nhân lúc vẫn còn chưa muộn, ngài hãy chuộc tội với cô ấy đi."
"Muộn rồi." Phó Minh Sâm ôm lấy điện thoại, vùi đầu lẩm bẩm: "Đã muộn rồi."
"Tha thứ cho tôi vì ra đi mà không từ biệt, chúc ngài hạnh phúc."
Máy ghi âm nói xong câu cuối cùng thì ngừng.
Anh ta mạnh mẽ đưa tay lên lau một bên mặt, vào lúc vẫn còn muốn tiếp tục lật xem điện thoại di động của Chu An thì một cuộc điện thoại gọi đến số này.
Phó Minh Sâm nhanh chóng bắt máy nhưng không nói chuyện trước.
"Xin chào, tôi là chủ tiệm đồ gốm DIY ở lầu bốn của trung tâm thương mại Kinh Phương, cho hỏi có phải là cô Chu không?" Bên kia không nghe thấy câu trả lời nên do dự một chút rồi tiếp tục nói: "Cô Chu, món quà là chiếc cốc mà cô gửi ở tiệm chúng tôi đã sửa xong rồi, cho tôi hỏi khi nào cô đến lấy ạ?"
"Món quà chiếc cốc gì vậy?" Phó Minh Sâm mở miệng, giọng nói trầm thấp và khàn khàn như nghiền nát sỏi đá khiến đầu dây bên kia sửng sốt.
"Là bạn trai của cô Chu sao?" Chủ tiệm cười nói: "Chiếc cốc là món quà sinh nhật mà cô Chu muốn tặng cho ngài. Nếu ngài đã nghe thấy rồi thì tôi cũng không thể giữ bí mật giúp cô ấy nữa. Mong ngài nhanh chóng đến nhận ạ."
Khi Phó Minh Sâm nhận được chiếc cốc với thành cốc được vẽ năm đóa hoa mai không quá tinh xảo, lòng như bị dao cứa.
——
Trên máy bay, Thẩm Chu Niên chỉnh lại góc ngồi của chiếc ghế cho Chu An một chút để tiện cho cô nằm.
Hai người ngồi sát bên cạnh nhau, bây giờ lại vì góc độ mà môi của Thẩm Chu Niên suýt chút lướt qua mặt của Chu An, Chu An nhanh chóng chớp lông mi.
Thẩm Chu Niên lùi lại một chút rồi nâng mắt hỏi: "Mang theo điện thoại chưa?"
Chu An lộ ra chút căng thẳng, lắc đầu: "Điện thoại là do anh ta mua cho tôi nên tôi không mang theo."
Cái người được gọi là anh ta đó, không cần nói cũng biết là ai.
"Vậy em nghe của tôi." Thẩm Chu Niên lấy điện thoại của mình ra đặt lên chiếc bàn nhỏ, mở bài hát, sau đó đeo tai nghe chống ồn lên cho Chu An.
Âm nhạc nhẹ nhàng dễ chịu phát lên có sức mạnh xoa dịu trái tim con người.
Thẩm Chu Niên bấm vào tai nghe của Chu An, lấy ngón tay của cô đưa đến nút bên cạnh: "Nhấn vào đây để chuyển bài, điều chỉnh âm lượng ở đây, nhấn vào đây để tắt. Đường bay khá dài, em có thể chợp mắt một chút."
Nửa tiếng sau, Chu An bỏ tai nghe xuống, xoay người sang Thẩm Chu Niên đang đọc sách, nhỏ giọng nói: "Ngủ không được."
Thẩm Chu Niên lấy tai nghe của cô đặt lên bàn, nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn uống một chút rượu vang không, có tác dụng khơi gợi giấc ngủ đấy."
"Tôi lo là Phó tiên sinh sẽ điều tra ra chúng ta." Chu An cắn môi dưới, lo lắng nói: "Bây giờ tính tình anh ta có hơi cực đoan, nếu anh ta điều tra ra được là anh đưa tôi đi thì có thể sẽ làm hại đến anh."
Thẩm Chu An cười.
Cười nhưng không phát ra tiếng, có vẻ như đang nhịn. Chu An có thể cảm giác được độ phồng lên phồng xuống của ngực của anh.
Chu An khó hiểu: "Anh cười cái gì chứ, tôi không phải nói đùa đâu."
"Em nghiêm túc đến nỗi có chút dễ thương." Sau khi Thẩm Chu Niên cười trêu thì gương mặt dãn ra, anh nói: "Đúng lúc trong nhà anh Chu Niên của em vừa có tiền lại vừa có thế hơn anh ta. Chuyện mà tôi không muốn để người khác biết thì tuyệt đối anh ta sẽ không điều tra ra được."
(1): Năm tia sét đánh vào đầu
(2): Trai đểu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT