Thẩm Quan Vấn đi theo Chu An cả một ngày nên mệt lừ, lúc Thẩm Chu An ở viện điều dưỡng thì đã thả anh ta đi về ngủ rồi.

Anh đích thân đưa Chu An đến nghĩa trang rồi lại đưa Chu An về nhà.

"Tôi đặt chuyến bay vào buổi sáng ngày mai rồi." Khi chiếc Maybach bắt đầu chạy vào khu biệt thự, Thẩm Chu An nhanh chóng bước xuống xe, ánh mắt nhìn Chu An chăm chú: "Sáng mai tôi đến đón em, hay là."

Thẩm Chu An dừng lại một giây rồi nói: "Tối nay em đến nhà tôi?"

Chu An mấp máy môi, muốn hỏi có tiện hay không.

Phó Minh Sâm đã đi chơi hai ba ngày nay với cô Tần, tính toán thời gian thì cũng sắp về rồi. Cô không muốn đụng mặt anh ta, nếu không thì sẽ không đi được.

Dường như Thẩm Chu An nhìn ra tất cả suy nghĩ trong lòng cô nên nói trước: "Tiện. Nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi."

Chu An liếm liếm môi dưới, đưa ra quyết định: "Tôi xử lý một chút rồi đi đến nhà ngài, không quá hai tiếng đồng hồ đâu. Ngài cứ đỗ xe ở nhà của ngài, tôi đi bộ qua đó."

Biệt thự Gia Ninh tăng cường bảo vệ rồi, trước cửa luôn có bảo vệ đứng canh. Đêm hôm khuya khoắt một thanh niên lạ mặt đưa cô về sẽ gây nên hiểu lầm không đáng có.

Hơn nữa, Thẩm Chu An hi vọng chuyện giữa cô và Phó Minh Sâm sẽ không liên lụy đến Thẩm tiên sinh.

Thẩm Chu An: "Được, chú ý an toàn."

Chu An mở cửa đi vào biệt thự, dì Khương bảo mẫu trong nhà đang ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa, dụi mắt đi ra.

"An An à, nửa đêm rồi, dì cho rằng con sẽ ngủ lại ở viện điều dưỡng luôn." Dì Khương bưng sữa vừa hâm nóng lên cho cô, đôi mắt buồn ngủ lim dim hỏi: "Không ngủ cùng bà nội một đêm sao?"

Chu An uống sạch ly sữa cuối cùng tại biệt thự Gia Ninh, hờ hững ừm một tiếng, nói: "Con trở về lấy một vài bộ đồ để tắm thay, một chút nữa con sẽ đi đến chỗ bà nội."

Những người thân duy nhất lần lượt mất đi, Chu An có chút nhớ nhung cũng là chuyện bình thường. Dì Khương không suy nghĩ gì nhiều, nói: "Vậy lúc con đi thì kêu một tiếng, dì đi gọi xe với con, hôm nay đúng lúc tài xế nhà chúng ta nghỉ phép rồi."

Chu An gật gật đầu rồi đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Nửa tiếng sau, Chu An đặt chiếc điện thoại xóa sạch người liên hệ ở tủ đầu giường, xách theo một cái túi giấy ra ngoài. Cô không có gì để mang theo cả, người có thể đi là được.

Dì Khương đứng trước cửa biệt thự giúp cô gọi xe, trước khi Chu An mở cửa xe đi vào trong thì cô ôm Dì Khương một cái: "Cảm ơn sự chăm sóc của dì trong một năm qua, dì Khương bảo trọng."

"Nói cái gì vậy chứ, tối nay con có hơi đa sầu đa cảm đấy." Dì Khương cười, đưa Chu An lên xe.

Tài xe mới lái đến ngã tư, Chu An đã đưa tiền xe rồi đi xuống xe.

Hai mươi phút sau, cô ấn chuông cửa nhà của Thẩm Chu An.

Thẩm Chu An xỏ dép lê vào đi ra mở cửa, hơi nước mát mẻ thoải mái phả vào mặt cô.

Chu An mở miệng trước: "Thẩm tiên sinh?"

"Là tôi." Anh thản nhiên mặc chiếc khăn tắm để lau khô tóc qua vai, đứng tựa người vào bên cửa, nói: "Em đến sớm hơn tôi nghĩ một chút, trước cửa có một bậc thềm đấy, cẩn thận."

Chu An nghe lời bước dài một bước đi vào trong.

Thẩm Chu An nhìn các thiết bị trong nhà của mình một cái, tặc lưỡi một tiếng rồi xoay đầu nhìn về phía Chu An, vươn tay ra đỡ cánh tay của Chu An: "Em nắm lấy tay áo của tôi, tôi dắt em về phòng."

Chu An túm lấy một chút vải áo, cô giống như cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn phối hợp, anh đi đến đâu thì cô đi đến đó.

"Đây là phòng ngủ, sau khi mở cửa đi thẳng mười mét là đến đuôi giường. Đối diện giường là nhà vệ sinh của phòng ngủ chính, đến đây, từ từ đi theo tôi." Thẩm Chu An đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần để đưa Chu An đến nhà vệ sinh, lần lượt chỉ ra từng vị trí của các thiết bị: "Em có nhớ nổi không? Hay là tôi nói lại lần nữa nhé?"

"Tôi nhớ hết cả rồi." Chu An lắc đầu, ngừng một chút rồi chớp mắt hỏi: "Thẩm tiên sinh, tôi dùng phòng của ngài sao?"

"Tôi quen ngủ sofa rồi." Thẩm Chu An giải thích một câu, anh cho rằng Chu An sẽ để tâm chuyện phòng ngủ là của anh nên liền nói: "Đúng là phòng ngủ chính có vài thứ đồ của tôi, nhưng mà tôi chưa từng ngủ trên cái giường này, đồ dùng của giường tôi cũng thay mới toàn bộ. Thời gian tôi chuyển đến đây không lâu, vẫn chưa kịp thu dọn mấy phòng khách khác."

Chu An có thể nhìn ra được sự quan tâm của anh đối với mình, rủ mắt xuống nói: "Cảm ơn ngài."

"Không cần khách sáo với tôi như vậy." Thẩm Chu An suy nghĩ một chút rồi cúi người xuống nhìn thẳng vào cô nói: "Không cần xưng hô với tôi một cách kính trọng như thế. Tôi chỉ lớn hơn em hai tuổi. Chúng ta là bạn bè rồi, không phải sao?"

"Được. Thẩm…"

Sau đó Chu An không nói ra được.

Cô và anh cùng tên, bỏ họ mà chỉ kêu tên của anh, cô cảm giác như cô đang gọi bản thân mình, vô cùng kỳ quặc.

Thẩm Chu An bị chọc cười, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Ngay lúc gương mặt Chu An dần dần đỏ lên thì anh đi ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa nói: "Đồ ngủ treo ở trên mắc áo bên tay trái trong nhà vệ sinh, em vẫn còn năm tiếng đồng hồ để ngủ, sáng mai tôi sẽ gọi em dậy."

Chu An nâng tay lên, dùng mu bàn tay để hạ hơi nóng trên mặt xuống. Cô không dây dưa nữa mà đi thẳng đến nhà vệ sinh để rửa mặt.

Nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, Chu An trăn trở qua lại, không hề buồn ngủ.

Ước chừng trôi qua khoảng hai tiếng đồng hồ, cô ngồi dậy lấy ly nước ở trên tủ đầu giường thì phát hiện nước bị cô uống hết sạch rồi.

Cô có hơi khát.

Sau khi xoắn xuýt một hồi lâu thì cô xuống giường, rón rén mở cửa phòng ngủ, cầm lấy ly nước rồi dựa vào đường đi trong trí nhớ của mình để đi tìm máy lọc nước bên cạnh bàn bếp.

Lúc rót nước, trong không gian vắng vẻ truyền đến tiếng ma sát đồ vật. Chu An tắt công tắc, thuận tai nghe tiếng từ hướng phòng khách.

Thẩm Chu An bị mình làm ồn nên tỉnh rồi sao?

Sau đó một loạt tiến bước chân, hơi lạnh bao vây cô.

Thẩm Chu An đi đến phía sau cô, lấy ly nước từ trong tay cô thử độ ấm: "Tôi giúp em rót thêm một chút nước nóng."

Chu An lùi sang bên cạnh một chút, Thẩm Chu An bước lên phía trước ấn một nút khác.

Tuy giọng nói của anh trầm thấp nhưng lại không có sự mơ màng giống lúc vừa tỉnh dậy. Trong không gian yên tĩnh, Chu An mở miệng hỏi: "Anh vẫn chưa ngủ sao?"

Thẩm Chu An liếc mắt sang Chu An một cái, có hơi ngạc nhiên vì sự cẩn thận tỉ mỉ của Chu An. Anh đặt ly nước vào trong tay Chu An, lùi đến phía ngoài bàn đảo bếp, im lặng một chút rồi nói: "Tôi bị rối loạn giấc ngủ, không phải chuyện gì to tát."

"Tối nay tôi cũng ngủ không được." Chu An an ủi anh, còn có một chút ý thử lòng trong câu trả lời.

Thẩm Chu An cong môi dưới, âm thầm cười.

"Dù gì cách lúc thức dậy cũng chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi." Anh vừa quay ngược lại ghế sofa trong phòng khách vừa nhìn Chu An nói: "Chúng ta trò chuyện nhé?"

Chu An nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi rõ ràng của anh, cô đi theo, khẽ ừm một tiếng.

Phòng khách có ba cái sofa lớn được bố trí thành góc vuông chín mươi độ, hai người chia ra ngồi lên hai chiếc sofa.

Thẩm Chu An đứng dậy lấy một cái chăn đắp lên chân của Chu An rồi trở lại nơi mình thường ngủ và nằm xuống, hai tay gác sau đầu, nhìn về phía Chu An, hỏi cô: "Sợ không? Việc đi ra nước ngoài cùng tôi."

Chu An lắc đầu: "Tuy tôi không nhớ việc chúng ta từng gặp nhau nhưng trực giác nói với tôi rằng lời anh nói là sự thật. Hơn nữa tôi không thân không thích, lại còn là một người mù, không có gì để lừa gạt cả. Anh dắt theo tôi, người bị tổn thất là anh thôi."

Thẩm Chu An đảo mắt nhìn cô, bỗng nuốt xuống hết những lời muốn nói.

Cô ngây thơ, cũng là vì cô tin anh.

Không cần phải nói với cô rằng chỉ cần dựa vào ngoại hình và giới tính của cô thôi cũng có thể dễ dàng bị những kẻ buôn người ở trên đời này thèm muốn.

Họ từng gặp và quen biết nhau.

Cũng may, hình như cô đã quên rồi.

Rời khỏi mạch suy nghĩ của mình, Thẩm Chu An nhìn lên trần nhà đột nhiên mở miệng: "Em không muốn hỏi tôi, chúng ta gặp nhau như thế nào sao?"

Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Chu An nghiêng đầu nhìn một cái thì phát hiện Chu An đã gục đầu tựa vào sofa mà ngủ rồi.

Ngủ như vậy thì sáng dậy cổ sẽ đau.

"Tôi khiến em yên tâm đến như vậy sao." Anh nhẹ giọng thì thầm một câu, đôi chân dài đứng dậy đỡ Chu An nằm xuống, trở về phòng ôm gối và chăn ra để đắp cho cô.

Sắp xếp cho Chu An xong xuôi, anh nằm lên chiếc sofa của mình, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái.

Vẫn còn hai tiếng đồng hồ, chút ít thời gian như vậy còn không đủ để cho anh vào giấc ngủ.

Thẩm Chu An dự định thức cho đến sáng.

Tiếng chuông đồng hồ vang lên vào lúc sáu giờ rưỡi, Thẩm Chu An rất lờ đờ.

Anh lập tức tắt chuông đồng hồ, đứng dậy nhảy xuống sofa, dụi dụi đôi mắt đang lim dim.

Vậy mà tối qua anh vừa nằm xuống là ngủ rồi.

Hiếm có thật.

Anh đặt bữa sáng bên ngoài, sau khi khẽ đi vào toilet vệ sinh cá nhân xong mới gọi Chu An thức dậy.

"Chào buổi sáng."

Chu An mở mắt một cách khó khăn, dùng giọng nói vừa dính vừa mềm mại chỉ lúc vừa thức dậy mới có để chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Thẩm Chu An cụp mắt xoa xoa mũi, lấy chăn và gối từ trong tay cô: "Vệ sinh cá nhân xong thì đến phòng ăn ăn bữa sáng."

Thẩm Chu An múc đầy cháo và các món ăn kèm cho cô rồi đưa cho cô một cái muỗng. Sau khi Chu An ngồi xuống thì húp liền một ngụm.

Thẩm Chu An không biết thức ăn được đặt có hợp khẩu vị với Chu An hay không, vẻ mặt của cô lại hờ hững, một chút biểu cảm của không nhìn ra được. Thế là Thẩm Chu An giải thích: "Bình thường buổi trưa và buổi tối dì đến làm cơm, buổi sáng thì tôi đặt đồ ăn, em ăn tạm nhé."

Chu An nuốt xuống rồi mới nói: "Rất ngon."

Thật sự rất ngon, không hề kém với tay nghề của dì Khương, không có vẻ gì là giống thức ăn bình thường được đặt ở ngoài.

Có thể ở trong khu biệt thự này, còn có cả nhóm người nghe sự chỉ huy của anh, xem ra hoàn cảnh gia đình không tệ.

Ăn sáng xong thì hai người đi đến sân bay.

Thẩm Chu An không mang theo người nào, hành lý của bọn họ đều rất ít, chỉ có một chiếc vali.

"Ở đây nhiều người, rất dễ đi lạc." Đến lối vào sân bay, Thẩm Chu An xoay đầu nói với Chu An đang ở phía sau anh, Chu An gật gật đầu, vươn tay ra nắm lấy vạt áo của anh.

Thẩm Chu An cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nhợt kẹp lấy áo sơ mi của mình thì dừng lại một giây, mỉm cười rồi ngẫm nghĩ tìm lời nói: "Em nắm như vậy giống như ba đang dắt con nhỏ vậy."

Chu An cụp mắt, mím môi.

"Nắm ở đây." Thẩm Chu An lấy tay cô đặt lên tay áo của mình.

Ngón tay út của Chu An cong lên, ngoan ngoãn nghe lời nắm vào.

Thẩm Chu An đưa Chu An đi thẳng đến lối vào khoang hạng nhất.

"Làm phiền xuất trình chứng minh nhân dân ạ." Nữ nhân viên trực quầy lịch sự nói.

Chu An lấy chứng minh nhân dân đã được chuẩn bị trước trong túi đưa cho cô, Thẩm Chu An cũng đưa qua cùng lúc.

Sau khi Chu An lấy được vé máy bay trước thì nữ nhân viên trực quầy nói với người đàn ông: "Mời Thẩm Chu Niên tiên sinh nhìn vào camera một chút."

Chu An giật mình, cho rằng bản thân đã nghe lầm hoặc là nhân viên sân bay gọi nhầm rồi.

Hình như cô ấy gọi là Thẩm Chu Niên?

Thẩm Chu Niên nhìn về phía camera, lấy vé máy bay rồi đưa Chu An đi đến phòng chờ máy bay.

Trên đường, Chu An vẫn luôn cúi đầu.

Sự ngại ngùng bao trùm lấy cô.

Không phải là từ lúc bắt đầu thì cô đã nhớ sai tên của Thẩm tiên sinh đó chứ?

Một lúc sau, cô kéo kéo vạt áo của Thẩm Chu Niên, Thẩm Chu Niên dừng lại nhìn cô, cười nói: "Mới phản ứng lại được rồi sao?"

Chu An hít nhẹ một hơi: "Anh thật sự đổi tên rồi sao."

Thẩm Chu Niên ừm một tiếng, thấp giọng nói: "Sau này chỉ có mình em tên là Chu An, tôi không giành tên của em nữa."

Đại khái anh đã đoán được Chu An nhỏ bé đã nhận mặt chữ trên chuỗi tràng hạt thành tên của mình rồi. Vậy cứ cho cô cái tên đó đi, những thứ Chu An có được đã rất ít rồi.

Trong lòng Chu An có sự ấm áp vô hình, cô xoay đầu hỏi: "Là chữ Niên nào thế?"

Thẩm Chu Niên nhướng mày, xoay đầu tiếp tục đi một cách thong thả, vừa đi vừa nói: "Niên trong Hứa Niên."

"...Ồ."

Hứa Niên, cái tên mà mình từng dùng ở nhà họ Hứa.

"Còn không phải là giành tên của tôi sao." Chu An cúi đầu theo sau Thẩm Chu Niên, nhỏ giọng thì thầm.

Hãng hàng không LH792 bay đến Berlin nước Đức vừa cất cánh, một chiếc máy bay từ Anh về thủ đô mới đáp xuống tại sân bay thủ đô.

Phó Minh Sâm, người có vết tát sưng đỏ ở bên mặt đang vội vàng xuống máy bay, gương mặt xấu xí đến kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play