Thẩm Chu An có chuyện đột nhiên đầu óc nhạy bén nghĩ đến Phó Minh Sâm.

Sau khi bà nội Chu An bị lẫn vẫn đội mưa đi tìm người họ Phó đòi công bằng, xem ra anh ta chẳng phải người thật thà phép tắc gì.

Lại thêm viêc huỷ hẹn với bác sĩ Lucas, Thẩm Chu An càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Phải điều tra thêm về anh ta, nếu không anh ấy không yên tâm được.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là đưa bà nội Chu An trở về.

“Lúc cháu qua đây đã nhìn thấy ba mẹ anh ta đưa anh ta về nhà rồi." Thẩm Chu An nghiêng ô của mình qua, che chỗ rách trên ô của bà nội Chu An, khom người cúi đầu nói: “Bà nội, chúng ta về nhà trước đã. Lần sau cháu sẽ chú ý thằng nhóc đó, sẽ không để anh ta đến gần An An nữa.”

"Nó đi rồi à," Bà nội cảm thấy hơi tiếc nuối, bà bất lực nói: “Vậy được rồi. Bà già này cũng không bên cạnh An An thời gian quá lâu được, không biết ngày nào sẽ không còn nữa. Cháu và An An là bạn tốt, sau này các cháu đi học, bà nhờ cháu có điều kiện năng lực thì hãy bảo vệ con bé, bà nội mua kẹo cho cháu ăn.”

Thẩm Chu An nghiêm túc hứa: "Cháu hứa với bà, cháu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt."

"Vậy chúng ta về nhà thôi, nhà bà có kẹo, đợi lát nữa cháu mang một ít về mà ăn.” Bà nội tươi cười kéo tay Thẩm Chu An

"Nước trên đường sâu, để cháu cõng bà."

"Nào cần như thế chứ, không cần đâu không cần đâu…"

Sau hai lần từ chối, bà nội Chu An ngại ngùng trèo lên lưng Thẩm Chu An. Bà gập chiếc ô bị hỏng lại, dùng chiếc ô lớn màu đen mà Thẩm Chu An mang theo chắn mưa phía trước cho anh ấy.

Ngày mưa tắc đường càng nghiêm trọng hơn, chiếc Maybach của Thẩm Chu An không hề di chuyển. Thẩm Chu An dễ dàng tìm thấy xe, cõng bà nội bước đi vừa nhanh vừa vững vàng đi đến bên xe.

“Người nhà học sinh Thẩm lái xe đến rồi.” Khi bà nội được thả xuống, bà tò mò quan sát chiếc xe.

Chu An ở trong xe nghe thấy tiếng bà nội, vội vàng tìm chỗ mở cửa xe, mừng rỡ kêu lên: "Bà nội!"

“Cháu cũng đưa cả An An đến đây, cảm ơn cháu nhé bạn Tiểu Thẩm.” Bà nội trịnh trọng nói cảm ơn xong, dịu dàng cầm lấy tay Chu An, không ngồi vào trong.

Thẩm Chu An che ô cho bà, có lỗi nói: "Xe có hơi nhỏ, bà nội bà ngồi vào trong chật một chút trước nhé.”

Bà nội Chu An cười nói: "Giày của bà rất bẩn, sẽ làm bẩn xe của cháu, bà đi bộ về thôi."

"Không bẩn," Thẩm Chu An cười: "Bà nội còn sạch sẽ hơn cháu. Không sao, bà ngồi đi."

Dưới sự thuyết phục của mấy người, bà nội ngồi lên xe. Chu An thân thiết dựa vào người bà, đôi tay xanh xao sờ tóc và quần áo bà nội từ trên xuống dưới, phát hiện bà chỉ ướt một chút.

Thẩm Chu An lấy ra một chiếc khăn sạch đưa cho cô.

Chu An: "Cám ơn."

“An An, bà nội có chút buồn ngủ.” Lúc Chu An cẩn thận lau tóc bà nội nhắm mắt lại nói.

Chu An bỏ khăn tắm xuống, vỗ vỗ cánh tay bà nội, dỗ dành nhẹ nhàng: "Bà nội, ngủ đi."

Thẩm Chu An liếc nhìn người ngồi ở ghế sau, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, gửi tin nhắn cho cảnh sát, thông báo với họ mình đã đón được người rồi, đưa bà về viện dưỡng lão trước.

Khi xe chạy đến viện dưỡng lão, bà nội không có dấu hiệu tỉnh dậy. Ngay khi Chu An và dì Khương đang lo lắng không biết làm thế nào để ôm bà nội ra khỏi xe, Thẩm Chu An đã xuống xe, mở cửa xe, nhẹ giọng nói: "Tôi cõng bà vào."

Anh thuần thục ngồi xổm xuống, cõng bà nội Chu An trên lưng.

Thẳng đường lên lầu, đưa đến giường bệnh.

Các bác sĩ và y tá đến kiểm tra sức khoẻ của bà nội, mọi thứ vẫn bình thường. Trong phòng bệnh có thêm hai người đàn ông, không ít người chú ý đến vẻ ngoài của họ, nhưng không có ai tiến đến bắt chuyện.

Chu An bảo dì Khương về trước ăn tối rồi nghỉ ngơi.

Cô ngồi một mình trước giường bệnh rất lâu.

Khi đi ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành, cô đột nhiên ngửi thấy hơi thở của Thẩm Chu An trong hành lang, cô ngập ngừng hướng về một phía nào đó hỏi: "Thẩm tiên sinh?"

“Mũi vẫn thính như vậy.” Thẩm Chu An cười, từ trên ghế nghỉ đứng lên đi lại gần cô.

Hơi thở mát lạnh đến gần, Chu An chớp chớp mắt, nói: "Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi chưa cảm ơn ngài và bạn của ngài, đột nhiên quên mất. Hôm nay làm phiền ngài rất nhiều, thật sự vô cùng cảm ơn.”

Cô thực sự tò mò một điều, chính là làm sao Thẩm Chu An biết được cô ở cổng đồn công an, hơn nữa còn biết cô đang tìm bà nội. Nhưng cô không biết hỏi thì có thích hợp hay không, có khiến Thẩm tiên sinh nghĩ rằng cô đang đề phòng anh ấy hay không, vì vậy do dự mãi cuối cùng không nói ra.

“Tôi có thể thêm phương thức liên lạc của ngài được không?" Chu An thu hết dũng khí nói: “Tôi muốn, khi nào tiện cho ngài, đích thân đến nhà cảm ơn, hôm nay sự xuất hiện của ngài thực sự là quá đúng lúc, chỉ nói cảm ơn ngoài miệng thôi thì không đủ.”

“Được.” Thẩm Chu An lấy điện thoại ra kết bạn với Chu An, mang theo nụ cười nói: “Xin miễn mang quà, lúc nào tôi cũng hoan nghênh em đến.”

"Cô Chu," cô y tá đến kiểm tra theo thường lệ thò đầu ra ngoài cửa nói: "Bà nội tỉnh rồi, bà ấy hồi phục ý thức rồi, muốn gặp cô!"

Chu An gật đầu với Thẩm Chu An, đi về phòng.

“An An, đến bên bà nội.” Bà nội Chu An đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí rất nhẹ nhàng chậm rãi.

Chu An không đề cập đến chuyện bà mất tích, chỉ cong mắt cười hỏi: "Bà nội ngủ ngon không?"

“Bà đã mơ một giấc mơ rất dài.” Bà nội rủ rỉ kệ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của bà với Tiểu Chu An cùng với quá trình trưởng thành của Chu An trong những năm này, bà nội vuốt mái tóc mềm mượt của Chu An, khoé miệng nhếch lên: “Chớp mắt cháu đã lớn như thế này rồi. Bà nội già rồi, sắp phải rời xa cháu giống như Đại Hoàng rồi.”

Đôi mắt của Chu An khẽ mở to.

Làm sao bà nội biết rằng Đại Hoàng đã chết...

“Tối qua cháu nói chuyện với dì Khương bà đều nghe thấy hết rồi," Bà nội cười, giọng nói dần dần trở nên yếu ớt: “An An còn nhớ những lời mà mấy ngày trước bà nói với cháu không? Bà nội chỉ muốn cháu bình an, vui vẻ.”

Chu An úp mặt vào cánh tay bà nội, nghẹn ngào gật đầu.

Lúc này, cô sâu sắc cảm nhận được hơi thở của sự chia ly.

“Chắc là cháu không thích đứa nhỏ Minh Sâm kia nữa đúng không, đàn ông dây dưa với người phụ nữ khác không xứng đáng để cháu thích." Bà nội đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt Chu An, thở dài một hơi tiếp tục nói: “Đáng cắt đứt thì cắt đứt ngay, An An.”

Chu An ôm chặt lấy tay bà nội, vừa khóc vừa nói: “Vâng, vâng, cháu sẽ cắt đứt.”

“Đừng khóc, lúc bà rời đi có cháu tiễn là một chuyện rất vui.” Bà nội sờ sờ đầu cô, cảm giác mí mắt cũng nặng nề, bà hít một hơi chậm rãi nói: “Sau này cháu chỉ có một mình rồi, nếu không sống được ở thủ đô này, An An đừng sợ, nhà của chúng ta vẫn ở đó, cháu trở về hàng xóm xung quanh đều sẽ chăm sóc cho cháu."

Bà nội dặn dò những việc sau này từng việc một, Chu An không khóc thành tiếng nữa, chỉ là không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

“Nếu như bạn học Tiểu Thẩm còn ở đây thì tốt, bà nội có lời muốn nói với cậu ấy.” Bà nội mệt mỏi muốn nhắm mắt lại.

“Cháu sẽ gọi cho anh ấy!” Chu An gấp gáp lấy điện thoại ra: "Cháu gọi điện cho anh ấy!”

Điện thoại còn chưa mở được, Thẩm Chu An đã đẩy cửa bước vào.

Anh ấy vẫn luôn không rời đi, ngồi ở hàng ghế xanh bên ngoài phòng bệnh. Cửa phòng bệnh không đóng chặt, cuộc nói chuyện ở bên trong truyền ra ngoài anh ấy đều nghe thấy hết.

Thẩm Chu An không quan tâm việc giải thích, anh bước nhanh đến bên giường bà nội Chu An ngồi xổm xuống, nghe bà nói: "Bà ơi, cháu ở đây."

"Tiểu Thẩm còn ở đây, thật tốt. Trước đây không phải bà cố ý không gặp cháu, thôi vậy, cũng không kịp nói chuyện này nữa." Bà nội dừng lại, hít một hơi mới miễn cưỡng tiếp tục nói: “Buổi chiều lúc bà bị lẫn, chuyện cháu hứa với bà, bà nội có thể xem là thật được không?”

Thẩm Chu An lập tức nói: "Được ạ! Cháu thật lòng hứa với bà."

“Vậy thì bà nội yên tâm rồi.” Bà mỉm cười nhẹ nhõm, khó khăn đưa tay lên. Chu An và Thẩm Chu An đều nhanh chóng nắm lấy.

Bà nội đặt tay của Chu An vào lòng bàn tay của Thẩm Chu An, chậm rãi nói: "An An nhờ cháu rồi."

Nụ cười trên khóe miệng đông cứng, bà nội nhắm mắt lại, đôi tay già nua đầy vết đồi mồi rơi xuống, Chu An khóc không thành tiếng.

Thẩm Chu An không buông tay Chu An. Anh ấy ở bên cạnh trông coi Chu An, cùng cô trải qua thời khắc buồn đau nhất của cuộc đời.

...

Không biết bao lâu sau, một nhóm bác sĩ và y tá vội vã chạy tới.

Sau sự im lặng, tấm vải trắng của bệnh viện phủ lên người bà nội.

Thẩm Chu An ngồi xổm trước mặt Chu An, nhìn vẻ mặt của cô, khẽ hỏi: "Có muốn đưa bà nội về thôn Lê Hoa không?"

Chu An trống rỗng lắc đầu, rũ mắt xuống nói: "Không cần, bà nội không bao giờ dự tang lễ, bà cũng không tổ chức tang lễ. Cứ hỏa táng ở đây đi."

Bà nội không thích nghe người khác khóc, trước đây bà từng nói khi nào đến lượt mình, bà không muốn người khác than khóc tiếc thương mình.

"Vậy thì tôi sẽ sắp xếp."

Thẩm Chu An đặt khăn giấy vào tay Chu An, không nói gì. Lúc này mọi lời an ủi đều không có ý nghĩa.

Anh ấy ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại.

Bà nội đến thủ đô một cách vội vàng, rồi lại vội vàng rời bỏ thế giới này.

Chu An không nói cho ai biết về sự ra đi của bà ngoại trừ Thẩm Chu An đang ở đây.

Trước nơi hoả táng, Chu An cẩn thận lau bên trong mới đặt hộp tro cốt của bà nội vào. Cô sờ hộp tro cốt, rồi đặt một bức ảnh chụp chung của cô và bà nội vào phía trước, một bức ảnh màu, trong ảnh cả hai người đều đang cười.

Thẩm Chu đặt một bó hoa cúc nhỏ bên cạnh bức ảnh.

Chu An im lặng đứng trước linh cữu mấy phút.

Sau đó quay lại đối diện với Thẩm Chu An, cúi người chín mươi độ: “Cảm ơn ngài, Thẩm tiên sinh."

Cô tự giễu cười: "Nếu không một người mù như tôi, những chuyện này đều không làm xong được."

Thẩm Chu An muốn xoa đầu cô, vươn tay hướng trên không trung được một nửa lại hạ xuống, anh ấy nói: "Tôi đã hứa với bà nội, sẽ chăm sóc tốt cho em."

Hai người đi dọc theo hành lang dài bằng kính của nghĩa trang, Thẩm Chu An đi chậm lại, quay đầu hỏi cô: "Sau này em định đi đâu?"

“Tôi muốn đi đâu ngài đều có thể đưa tôi đi sao?” Chu An cong môi hỏi.

Thẩm Chu An nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô, khẽ thở dài một hơi, khẽ nói: "Không còn sức mà cười thì không cần cười."

Độ cong nơi khóe miệng Chu An hạ xuống.

“Nếu em muốn về nhà bạn trai tôi sẽ đưa em về.” Thẩm Chu An biết cô sẽ không chọn quay lại biệt thự đó, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu như không muốn đi đâu, tôi đề xuất em đi Đức. Ở đó có bác sĩ nhãn khoa đồng ý điều trị cho em."

"Thẩm tiên sinh, dường như ngài hiểu tôi rất rõ, hơn nữa đã điều tra qua rất nhiều. Ngài và bà nội tôi hình như không phải lần đầu tiên gặp nhau." Chu An đã kiệt sức, cô không còn sức lực để đoán cái gì nữa, cô lựa chọn thẳng thắn hỏi Thẩm Chu An: “Tôi không tin giữa chúng ta chỉ có duyên gặp nhau một vài lần lại có tình nghĩa sâu sắc đến thế, xứng đáng ngài vì tôi mà làm như vậy. Thẩm tiên sinh có ý đồ gì với tôi sao?

"Em nói sai rồi," Thẩm Chu An khẽ cười: "Giữa chúng ta thực sự có tình nghĩa rất sâu sắc, chỉ là em đã quên rồi."

Quên rồi…

Chu An cụp mi, nghĩ tới vài chuyện.

Cô đã mất đi những ký ức trước tám tuổi

Thấy phản ứng của cô, Thẩm Chu An không vòng vo nữa: "Khi còn bé em đã từng cứu tôi, bây giờ tôi giúp em thoát khỏi cảnh khó khăn là điều tôi nên làm cho ân nhân cứu mạng. Không phải là báo đáp ân tình sao?"

Chu An không nhớ ra được gì. Khi cô cố gắng bướng bỉnh tìm kiếm ký ức của những năm tháng tuổi thơ, cô đều sẽ bị đau đầu.

Hơn nữa cô biết mình dường như đang kháng cự việc nhớ lại đoạn ký ức đó.

Cô mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

"Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, em chỉ cần biết tôi mong em sống thật tốt. Tôi biết em đã quyết định rời xa Phó Minh Sâm rồi," Thẩm Chu An bước về phía trước một bước, khom lưng cúi đầu nhìn vào đôi mắt mờ mịt nhưng xinh đẹp của Chu An, khẽ nói: “Thủ đô đang mưa lớn, hôm nay nước Đức trời nắng đẹp, thời tiết sau này sẽ càng dễ chịu hơn. An An, cuộc sống của em sẽ ngày càng tốt hơn, cùng tôi sang Đức đón chào mùa xuân nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play