Phụ nữ là một sinh vật cực kỳ phức tạp, khó hiểu. Các cô, các chị cứ luôn miệng nói rằng phải tìm một người đàn ông có tài, nếu không phải là nam thần thì thà độc thân cả đời còn hơn. Nhưng thật ra, nhiều lúc thứ các cô coi trọng chẳng phải là tài năng, tiền bạc hay là quyền thế gì cả. Thứ được nhìn vào lại là thái độ của người kia đối với họ, là ý thức trách nhiệm của anh ta, và anh ta có thể vì cô mà đánh đổi bao nhiêu.
Cũng như bây giờ vậy, có nhìn kiểu gì thì Lâm Trạch Dương cũng là kẻ không tiền, không quyền, không thế. Nhưng anh vì Triệu Cẩn Du mà đứng lên đáp trả, chẳng vì cái gì cả. Điều này đã khiến Triệu Cẩn Du cực kỳ cảm động. Tại sao cô và anh phải đến đây để chịu khổ chứ?
"Xin hỏi, không biết anh là tài xế hay trợ lý của Triệu tiểu thư nhỉ? Tôi nghĩ anh không có đủ tư cách để can thiệp vào cuộc trò chuyện của chúng tôi." Những gì Trương Sâm nói chẳng sai ở đâu cả, nhưng giọng điệu của ông ta thì lại quá khinh thường người khác, cứ như đang nói với Lâm Trạch Dương rằng, dù anh có là mèo hay chó thì cũng thế, đây không phải cái chuồng đâu, đừng sủa bậy.
Lâm Trạch Dương thì đương nhiên không nghe ra ý tứ trong lời nói kia, mà nếu anh có nghe thấy thì chắc cũng chả để ý.
"Ngại quá, Trương tiên sinh, đây là Lâm Trạch Dương, cấp trên của tôi. Tôi mới là thư ký của cậu ấy. Nếu như đến cả Lâm tiên sinh cũng không đủ tư cách, e là tôi lại càng không." Triệu Cẩn Du nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lâm Trạch Dương. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, bước lên trên, đứng bên cạnh anh, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Sâm.
Giọng nói của cô cực kỳ kiên định. Cứ như mỗi một lời cô thốt ra đều có trọng lượng. Chúng rơi xuống dưới, cắm chặt vào đất, không thể nào lay chuyển.
Trương Sâm không khỏi cau mày lại, trong chốc lát không biết phải nói gì. Bầu không khí có chút khó xử.
Mẹ nó, con ả này vừa mới nãy thôi còn đang quyến rũ hắn, dáng vẻ lẳng lơ hết sức. Thế mà giờ lại giả vờ ngoan ngoãn, không cho hắn bậc thang đi xuống.
"Được thôi. Vậy thì Kiều Lan Nữ này, tôi sẽ đặc biệt chú ý. Hy vọng các người có thể cho tôi một bất ngờ." Trương Sâm trừng mắt với Triệu Cẩn Du, rồi lại quay sang nhìn Lâm Trạch Dương. Hắn xua tay, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Sâm đang dần đi xa, hàng lông mày của Triệu Cẩn Du lại càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt cô có chút lo lắng. Dù sao thì thế lực của tên kia ở thành thị này cũng rất lớn, mà bây giờ hắn lại có ác cảm với Kiều Lan Nữ nữa chứ.
"Lâm Trạch Dương, cậu…" Cô đang định bàn bạc cùng anh tiếp theo nên làm gì, vừa mới xoay sang đã phát hiện anh đã quay người nhét đầy đồ ăn vào miệng. Bộ anh là quỷ đói đầu thai à?
"Chị cũng muốn ăn à? Nhưng đây là miếng cuối cùng mất rồi." Anh vừa nói vừa đưa một miếng bánh ngọt cho cô.
Triệu Cẩn Du cũng theo bản năng đưa tay ra.
Lâm Trạch Dương lại đưa bánh vào miệng mình với tốc độ sét đánh, rồi cười hì hì với cô: "Món bánh này ngon quá, tôi sợ chị ăn xong lại thèm, mà đây là chiếc cuối cùng rồi đấy. Thôi thì cứ để tôi chịu thay chị vậy."
"Tôi có nên cảm ơn cậu không nhỉ?" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Trạch Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Thôi quên đi, chị cũng có nhiều thứ phải cảm ơn tôi mà, lần này thì không cần đâu."
Triệu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, hít thêm một hơi nữa, rồi hít thêm lần nữa mới bình tĩnh lại được. Lâm Trạch Dương đúng là có thể chọc cho người ta tức chết, thế mà cô còn muốn bàn bạc chuyện này với cậu ta? Cậu có biết mọi thứ hỏng bét tới mức nào rồi không?
"Mặt chị sao vậy, hơi đỏ thì phải? Nhịp thở cũng không đều lắm, tôi đưa chị đi bệnh viện nhé?" Anh lo lắng nhìn cô mà hỏi.
"Cảm ơn ý tốt của cậu." Triệu Cẩn Du nghiến răng nói, rồi xoay người rời đi, không muốn nghe thêm nửa chữ nào từ miệng của Lâm Trạch Dương nữa. Sợ là đến lúc đó cô phải nhập viện thật ấy chứ.
Sau đó, Triệu Cẩn Du lại tiếp tục đi giữa đám đông với mong muốn tìm thêm nhiều khách hàng hơn cho Kiều Lan Nữ.
Nhưng kỳ lạ là, ai nhìn thấy cô cũng nhanh chóng né đi.
Cô lập tức nhận ra vấn đề. Trương Sâm cũng ở trong đám người kia. Mỗi lần hắn nói chuyện với một ai đó, người kia sẽ nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, Triệu Cẩn Du hiểu ra rằng tên này là một con quỷ.
Cô rất tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì. Sức ảnh hưởng của tập đoàn Trương thị lớn mạnh hơn rất nhiều so với Kiều Lan Nữ.
Nghĩ tới đấy, cô không nhịn được mà quay người lại nhìn Lâm Trạch Dương. Tên ngốc kia vẫn còn đang ăn kia kìa.
Chút nữa thì cô đã ngất ngay tại chỗ. Đột nhiên, Triệu Cẩn Du vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy người gần đó.
"Quản lý Hoàng có nói, trợ lý của Lâm tổng có thể sẽ tới đây. Mọi người phải thật cẩn thận, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào. Chỉ cần trợ lý của Lâm tổng không hài lòng dù chỉ một chút thôi, mấy người sẽ phải cút ra ngoài ngay đấy."
Có một người đàn ông trông như quản lý đang nói chuyện với mấy người phục vụ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Báo cho những người còn lại. Mọi người phải nỗ lực một trăm phần trăm đấy." Quản lý lại dặn dò thêm một lần nữa, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Triệu Cẩn Du nhíu mày. Quản lý Hoàng, trợ lý của Lâm tổng đều là cấp dưới của Lâm Vấn Thiên của tập đoàn Lâm thị sao? Nếu thế thì quay sang trợ lý của Lâm tổng cũng được mà nhỉ, đằng nào cũng là danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ.
Hẳn là chưa ai biết chuyện này. Vậy thì hành động sớm thì có thể sẽ được.
Nghĩ thế, vẻ mặt của Triệu Cẩn Du nhanh chóng tươi tỉnh và hưng phấn trở lại. Cô nhanh chóng đi về phía Lâm Trạch Dương.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang đứng trong góc, chẳng ai chú ý tới anh cả. Mặc dù vừa rồi giữa anh và Trương Sâm có chút mâu thuẫn, nhưng chỗ đứng của anh ở nơi này phải nói là quá thấp, giống như một tên hề vậy. Những nhân vật tầm cỡ nơi này chỉ nhìn qua cười nhạo rồi thôi. Chả lẽ phải để mắt tới tên này suốt à?
Ngày hôm nay bọn họ tới đây cũng vì danh ngạch của Bác Mỹ, là thứ quan trọng nhất. Đối với họ, vào được triển lãm ấy hay không cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng kết giao được với Lâm thị hay không thì mới là đại sự.
Khi đi tới chỗ Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du lại trợn tròn mắt lần nữa. Tên Lâm Trạch Dương này đúng là đi đâu cũng phải tạo rắc rối mới chịu được.
Ngay lúc này đây, anh và một người khác cùng đặt tay lên một chiếc bánh ngọt.