Cổ Nhĩ nhanh chóng đuổi kịp Cổ Nhất.   

             Nói cách khác, khi Cổ Nhất đến một nơi hẻo lánh nào đó thì đột nhiên dừng lại. Cổ Nhĩ cho rằng Cổ Nhất muốn nói gì đó với mình, vừa định lắng nghe thì phát hiện cơ thể Cổ Nhất đột nhiên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Cổ Nhất hoảng hồn, liền tiến đến đỡ Cổ Nhất. Cổ Nhĩ lúc này mới ý thức được, sắc mặt Cổ Nhất tái nhợt, đầy đau đớn, khuôn mặt đã nhăn thành một khối, thân thể lạnh toát, không ngừng run rẩy.   

             “Ông" Cổ Nhĩ chưa từng nhìn thấy Cổ Nhất như vậy, ngay cả khi đối đầu với gia chủ vốn là kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Cổ, bị thương nặng như thế, Cổ Nhất cũng chưa bao giờ thành bộ dạng thế này. Vì thế mà, Cổ Nhĩ có chút hoảng sợ, không biết phải làm thế nào.  

             "Không sao đâu, ít nhất cũng không chết."   

             Giọng nói yếu ớt của Cổ Nhất vang lên, như thể hắn đã dùng toàn bộ sức lực để nói. Sắc mặt Cổ Nhĩ cũng trở nên khó coi, nhưng lại không biết phải nói gì.   

             "Đối với ta đây là chuyện tốt, ta đã có cơ hội đột phá." Cổ Nhất buộc mình phải mỉm cười. Cổ Nhĩ trầm mặt một lúc rồi nói: “Lâm Trạch Dương kia thực sự mạnh đến mức này, dù cho bị thương như thế."  

             Cổ Nhất thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, có lẽ cậu ta mạnh hơn con nghĩ nhiều. Lúc đầu ta còn tưởng Lâm Trạch Dương là đang ép buộc mình, suy cho cùng đối phương có ngọn giáo* của Dạ Thần. Nhưng bây giờ, thậm chí ta có cảm giác, chỉ cần Lâm Trạch Dương chưa chết, chỉ cần Lâm Trạch Dương còn thở một hơi, bất kể đối thủ là ai."   

             (*một ngọn giáo dài trước đây được sử dụng bởi bộ binh)   

             Cổ Nhĩ không trả lời Cổ Nhất mà chỉ xiết chặt nắm đấm, Lâm Trạch Dương rõ ràng cũng bằng tuổi hắn, nhưng lại vượt xa hắn như vậy. Cổ Nhất nhìn lên bầu trời, trông về phương xa, trầm ngâm một lúc mới tiếp tục nói: "Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai, cậu ta không có nguồn gốc. Nếu không có sư phụ, người như vậy sao có thể xuất hiện trên thế giới này? Chẳng lẽ…Lâm Trạch Dương là Long Vương đột nhiên xuất hiện* mấy năm trước."   

             (*bản gốc là từ sinh ra từ hư không)   

             Suy đoán này chắc chắn khiến Cổ Nhĩ rất ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt của hắn bây giờ không còn ngạc nhiên như vậy nữa, có lẽ vì Lâm Trạch Dương đã khiến hắn vô cùng kinh hoàng. "Sẽ rất thú vị nếu Lâm Trạch Dương thực sự là Long Vương. Ngọn giáo của Dạ Thần, Asiro của Bà La Môn hay thậm chí là Ánh sáng Thánh huy hoàng, còn có chúng ta tự cho rằng Cổ thế gia bất khả chiến bại, liệu thế giới có chào đón những biến đổi mà chúng ta không biết?”   

             Nói đến đây, đôi mắt của Cổ Nhất lại sáng lên, như thể ông đã nhìn thấy một đại chiến, khi đó vô số tia sáng rực rỡ sẽ toả ra, tràn ngập thế giới với những màu sắc không thể tưởng tượng được và tỏa sáng khắp nơi.   

             Bên ngoài tiểu trấn Long Tỉnh.   

             Năm chiếc xe việt dã đã chuẩn bị sẵn sàng, từng người một trật tự bước vào xe, sau đó chiếc xe khởi động, nổ một tiếng gầm mạnh rồi bắt đầu tiến về phía trước. Hầu như tất cả những người ban đầu ở ngôi nhà đó đều đã lên xe, họ sẽ đi đến một nơi cách đó hàng trăm cây số.   

             Chiếc xe nhả khói rồi biến mất trong bóng tối. Spike không rời đi mà tiếp tục ở lại trong nhà. Spike thậm chí không cử động, hắn vẫn đứng giữa ánh nến và bóng tối, ngay cả tư thế đứng cũng giống nhau, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, ánh mắt phát sáng.   

             "Lâm Trạch Dương, anh có đến không? Có vượt qua vô số chướng ngại để tới trước mặt tôi không? Tôi có chút kích động, đã bao lâu rồi người như anh mới lại xuất hiện? Đã bao lâu rồi tôi không ra tay? Hoa Hạ thật sự là một nơi thần kỳ, ở nơi này, một người không biết nguồn gốc, tự nhiên xuất hiện, lại có thể làm ra việc ngoài ý muốn như thế, Lâm Trạch Dương đừng cho tôi hi vọng." Spike phát ra âm thanh tràn đầy mong đợi.   

             Trong năm chiếc xe việt dã đó có tổng cộng hai mươi lăm người bao gồm cả tài xế. Bốn người trong số họ đều là người trong ngôi nhà đó, nhìn bề ngoài thì biết họ không phải là chiến binh. Nói cách khác, chỉ có hai mươi mốt chiến binh ở đây. Hai mươi mốt người thực sự muốn đối phó với căn cứ bí mật mà Tần Tinh đã chuẩn bị từ lâu.   

             Sức chiến đấu của Tần Tinh tuy không mạnh, nhưng Tần Tinh đã chuẩn bị kỹ càng, câu nói “Dễ phòng thủ, khó tấn công” không chỉ là lời nói suông. Nhưng không ai nghĩ những điều họ đang làm là vô lý. Họ thậm chí còn cảm thấy rằng, việc mang toàn bộ lực lượng, chính là hai mươi mốt người này, là hơi quá mức cần thiết. Bởi vì mỗi người trong số hai mươi mốt người đều được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân. Mỗi người trong số họ mang theo ít nhất ba khẩu súng, một khẩu súng tiểu liên, một khẩu súng lục và một khẩu súng tỉa giống AK. Ai cũng đều có hai con dao ngắn, thuận tiện cho việc cận chiến, họ còn có kính nhìn trong đêm, áo giáp, mũ chống đạn và các trang bị khác. Có thể nói đây là đội quân tiêu chuẩn nhất. Nói cách khác, họ có thực lực dễ dàng lật đổ hang ổ của Tần Tinh.   

             Tốc độ xe chạy rất nhanh, đường núi tuy khó tìm nhưng lại giống như dã thú gầm thét trong rừng, không hề sợ hãi, muốn xé toạc ánh trăng, nuốt chửng bóng tối này. Sau khi leo qua một ngọn núi, nhất định sẽ tìm thấy căn cứ của Tần Tinh.   

             Một giờ nữa đã trôi qua.   

             Tần Tinh lần nữa triệu tập cấp dưới có năng lực nhất của mình đến văn phòng. "Hiện tại các anh có thể rời đi. Những kẻ đó đã xuất phát từ trấn Long Tỉnh rồi, cho dù chúng ta phục kích cũng không có tác dụng gì, tất cả dữ liệu đều mang tiêu hủy hết đi." Tần Tinh nặng nề nắm chặt chiếc ổ cứng trong túi quần.   

             Ổ cứng nhỏ này chứa dữ liệu quan trọng nhất của đợt thí nghiệm dược phẩm lần này và cũng là tài liệu trọng yếu. Đúng vậy, cuối cùng Tần Tinh vẫn không nỡ hủy hoại hết tâm huyết của mình, nói cách khác, Tần Tinh cảm thấy đây là biện pháp cuối cùng có thể cứu mạng cô.   

             Không khí trong nhà bỗng trở nên ảm đạm trở lại.  

             "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu sơ tán đi. Giáo sư Trần, khoảng thời gian này ông đã vất vả rồi, cũng gây thêm rắc rối cho ông." Tần Tinh chăm chăm nhìn người đàn ông trung niên. Giáo sư Trần thực sự là người quan trọng nhất trong nghiên cứu dược phẩm này, có thể nói là ông đã chủ trì nghiên cứu này.   

             Giáo sư Trần lắc đầu, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói: “Chết tiệt, tại sao trên đời này luôn có những người như vậy, ngăn cản sự tiến bộ của khoa học công nghệ?”   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play