“Cái này tôi thấy trước.”
“Tôi lấy trước.”
“Anh chơi xấu.”
“Anh mới chơi xấu.”
Hai tên đàn ông to lớn nhưng lại giống như hai đứa trẻ đang tranh chấp, mọi chuyện sắp trở thành một cuộc náo loạn.
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật, đứng trước mặt Lâm Trạch Dương chính là một người đàn ông trung niên. Ông ta ngược lại ăn mặc rất đơn giản, cũng có vẻ hiền lành, chắc là một quản lý gì gì đó, nếu không cũng sẽ không ở chỗ này cướp đồ ăn với Lâm Trạch Dương, hiện tại sự chú ý của hai người không phải là việc làm quen tạo quan hệ.
Ngay khi Triệu Cẩn Du định tiến lên ngăn cản hai người, Lâm Trạch Dương và người đàn ông trung niên đối diện đều ngẩn cả người.
“Ông không phải là người chuyên môn đi nhặt bóng kia à.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương khiếp sợ nhìn người đàn ông trung niên kia nói.
Rõ ràng người đàn ông trung niên cũng nhận ra Lâm Trạch Dương, khóe miệng không khỏi giật giật, nếu những lời này không phải do Lâm Trạch Dương nói, có lẽ ông ta cũng sẽ không làm gì cả, nhiều nhất là lần sau đó sẽ tra ra công ty của người này khiến cho công ty của tên đó đóng cửa.
Người đàn ông trung niên tên là Từ Hữu Chân, là trợ lý của Lâm Vấn Thiên. Đương nhiên, chức vụ của ông ta thoạt nhìn rất thấp, hình như không phải nhân vật quan trọng gì, thậm chí còn không được tính là thư ký. Nhưng người được ông ta phục vụ chính là Lâm Vấn Thiên.
Người có thể ở bên cạnh phục vụ cho Lâm Vấn Thiên có bao nhiêu đâu chứ, những người này có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Vấn Thiên, loại người này cho dù đối mặt với một số đại lão doanh nghiệp thực sự cũng có thể ngồi ngang hàng.
“Xin chào, Lâm tiên sinh.” Từ Hữu Chân kiên trì chào hỏi Lâm Trạch Dương, thật sự không quen bị người ta hô to gọi nhỏ như vậy, dù sao cũng là người có thân phận.
“Sao ông lại chạy tới nơi này, chẳng lẽ ông cũng ăn uống lộn xộn giống như tôi sao.” Khi nói chuyện, Lâm Trạch Dương liếc Từ Hữu Chân bằng một ánh mắt giống như là đang nói “tôi hiểu mà”.
Từ Hữu Chân giật giật khóe mắt, ông ta có thể làm sao bây giờ, ông ta cũng rất tuyệt vọng đó, chẳng lẽ lại nói là mình tới giám sát buổi tiệc lần này một chút, sau đó khoa tay múa chân ở đây.
Người trước mắt này, ngay cả ông cụ Lâm cũng phải gọi là đại ca.
Vừa nghĩ tới điều này, da đầu của Từ Hữu Chân liền bắt đầu tê dại. Ông cụ Lâm là nhân vật như thế nào chứ, dùng một câu trước kia rất phổ biến để hình dung chính là, chỉ ho khan một tiếng thì có thể khiến cho cả một thành phố rung chuyển.
Ông cụ Lâm cho dù đối mặt với những doanh nhân lớn trong top 500 quốc tế, vẫn có thể giữ bình tĩnh, tuổi tác và kinh nghiệm cùng với thực lực đều thể hiện ra.
Nhưng không biết vì sao lúc ông ấy nhận được điện thoại của Lâm Trạch Dương lại cung kính giống như đàn em, như thể Lâm Trạch Dương chỉ cần chào hỏi một tiếng, ông cụ Lâm sẽ bắt đầu run rẩy.
Từ Hữu Chân sở dĩ có thể nhận ra Lâm Trạch Dương thật ra là bởi vì trong khoảng thời gian trước, Lâm Trạch Dương tìm Lâm Vấn Thiên, Lâm Vấn Thiên gọi một cú điện thoại thì đã giải quyết xong vấn đề của Lâm Trạch Dương. Nhưng ông cụ Lâm lại lo lắng, tự mình tới đây.
Sau đó, ông cụ Lâm đã trải qua vô số gian khổ, cầu xin cha mẹ của mình, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được Lâm Trạch Dương.
Từ Hữu Chân còn nhớ rõ lúc ấy, ông cụ Lâm mang theo một thư ký khác cùng nhau đi gặp Lâm Trạch Dương ở trong một quán ăn nhỏ đầy ruồi nhặng.
Sau đó, Lâm Trạch Dương ăn cơm xong, xua tay nói với ông ấy, vốn nên là tôi mời khách, nhưng gần đây tôi không có tiền, bữa cơm này anh mời đi.
Sau đó Lâm Trạch Dương rời đi giống như chạy trốn, sợ người khác để anh trả tiền.
Lúc ấy, Từ Hữu Chân thật sự dở khóc dở cười. Nhưng mà ngày đó ông cụ Lâm lại ngồi trong quán ăn nhỏ kia suốt một tiếng đồng hồ.
Từ Hữu Chân lúc này đã biết, Lâm Trạch Dương đối với ông cụ Lâm mà nói là sự tồn tại đặc biệt và quan trọng cỡ nào.
Cho nên, lúc này khi Từ Hữu Chân đối mặt với câu hỏi của Lâm Trạch Dương chỉ có thể cười khổ.
“Ăn nhiều một chút, không ăn thì không được, chỉ là miếng điểm tâm này vẫn là của tôi.” Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Từ Hữu Chân, sau đó nhân cơ hội vội vàng nuốt miếng điểm tâm kia xuống rồi mới đắc ý nhìn Từ Hữu Chân.
Khóe mắt Từ Hữu Chân giật giật, chỉ có thể ngại ngùng cười, nếu không còn có thể làm gì, ông ta lúc này thật sự có chút muốn khóc.
Rõ ràng là nhân vật lớn có thể khiến cho ông cụ Lâm ăn cơm cùng còn cam tâm trả tiền, thôi quên đi, mấy nhân vật lớn đều có hơi lập dị.
Từ Hữu Chân tự an ủi tinh thần mình như thế.
“Người nhặt bóng.” Đột nhiên, Lâm Trạch Dương vốn định rời đi, lại quay lại.
“Sao cậu nói chuyện mà lại không gọi tên người ta ra thế?” Triệu Cẩn Du không nhịn nổi nữa, hung hăng trừng Lâm Trạch Dương một cái.
Sau đó, Triệu Cẩn Du rất xin lỗi cười với Từ Hữu Chân, cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự quá nhục nhã người khác, người ta nhặt bóng thì sao, người nhặt bóng cũng có tôn nghiêm mà.
“À.” Lâm Trạch Dương rất nghe lời gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Từ Hữu Chân, nói: “Người nhặt bóng tên là gì vậy?”
“Từ Hữu Chân, ngài gọi tôi là Tiểu Từ là được rồi.” Từ Hữu Chân cảm động, Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hỏi tên ông ta rồi.
“Người nhặt bóng này, ông nhìn xem chỗ nào có túi, đợi lát nữa chúng ta đóng gói một vài thứ đem về ăn, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu, đến lúc đó sẽ cho ông một túi.”
Lâm Trạch Dương liếc Từ Hữu Chân một cái.
Từ Hữu Chân thực sự đang rất đấu tranh tâm lý, ông ta đường đường là trợ lý của Lâm Vấn Thiên, tên không có thì thôi, nhưng giờ đây lại phải tìm cho người ta túi để đóng gói thức ăn mang về tại một nơi cao cấp như vậy.
Nhưng Từ Hữu Chân có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể lần nữa xấu hổ, lịch sự cười cười với Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, cũng nhìn về phía Từ Hữu Chân, nói: “Người nhặt bóng à, ông cầm thêm mấy cái túi, dù sao ở đây có nhiều thức ăn như vậy, không đóng gói nhiều một chút cũng lãng phí.”
Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ được tên của Từ Hữu Chân, nên cứ gọi là “người nhặt bóng”. Triệu Cẩn Du nghĩ, dù sao cũng không tốn tiền, đề nghị của Lâm Trạch Dương hình như cũng không tệ.
Từ Hữu Chân thật sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.