Đương nhiên là Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du chưa bao giờ gặp Hoàng Nghĩa, nên bọn họ không hề biết thật ra mình đã thấy hắn ta nhiều lần rồi.
Phải, người vừa rồi chính là Hoàng Nghĩa.
Lúc này, hắn ta đã đi vào một căn phòng riêng trên tầng hai, nhìn xuống tầng một.
Tòa nhà này có cấu trúc kép, vì vậy, từ trên tầng hai có thể nhìn xuống tầng dưới.
Ánh mắt của hắn đặt lên người Triệu Cẩn Du. Trong con mắt không còn sự trong sáng vừa rồi, mà thay vào đó là tràn đầy sự tham lam bên trong, thậm chí còn tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta khó chịu.
“Dù là dáng người hay ngoại hình thì người phụ nữ kia cũng đều không tệ. Đến cả khí chất cũng phải hạng nhất. Đáng tiếc, bạn trai của em lại là một kẻ tầm thường và bất tài. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà. Nhưng mà…”
Nói tới đây, Hoàng Nghĩa nhếch môi, nói tiếp: "Bây giờ em đã gặp được tôi rồi."
Hắn ta quay sang nói với người bên cạnh: “Truyền tin ra bên ngoài, nói rằng tên đó không vừa mắt tôi, để hắn làm trò hề trước mặt mọi người đi.”
Nói xong, hắn ta cũng chẳng liếc người kia thêm cái nào, nằm lên sô pha rồi nhắm mắt lại.
Tiếp đến sẽ có một màn như thế này: bạn trai của cô gái kia bị những người trong hội trường ức hiếp, lúc ấy sẽ vô cùng mất mặt, khiến cô gái kia khó xử.
Lúc đó, hắn ta sẽ bước tới và giải vây cho cô, giúp cô nhận ra khoảng cách giữa hắn và bạn trai của mình lớn tới nhường nào.
Nhiều kẻ cho rằng, muốn theo đuổi phụ nữ thì chỉ cần bày tỏ tình cảm của mình một cách trực tiếp, đối xử với cô ấy tốt nhất có thể. Thật ra chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy thôi.
Phụ nữ ai chẳng thích tiền tài phú quý. Chỉ cần nhìn rõ vào hiện thực, chắc chắn các cô sẽ bỏ qua cái lãng mạn ấy, tự mình lao vào sự giàu sang, vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Mặc dù quản lý Hoàng chỉ tiếp nhận một lĩnh vực nhỏ của Lâm thị, nhưng trong bữa tiệc ngày hôm nay lại có không ít người tham dự, hơn nữa lại còn là những nhân vật có tiếng tăm và quyền lực trong thành phố.
Thậm chí có những người mà Triệu Cẩn Du muốn gặp nhưng chưa chắc đã hẹn được với họ.
Lúc này, Triệu Cẩn Du cảm thấy, cho dù không lấy được danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ hay không gặp được Hoàng Nghĩa thì cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần kết giao thêm với vài người thì mức tiêu thụ sản phẩm của Kiều Lan Nữ chắc chắn cũng tăng lên rất nhiều rồi.
Vậy nên cô bắt đầu cố gắng chủ động bắt chuyện với mọi người, dùng hết vốn liếng tích lũy cả đời để nói.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương là không có ý kiến gì với chuyện này. Dù sao thì Triệu Cẩn Du cũng muốn tốt cho Kiều Lan Nữ mà thôi, vả lại đây chẳng phải là lý do anh nâng cô lên làm phó tổng giám đốc à?
Thể là anh thoải mái nép sang một bên, chú tâm vào ăn uống, nuốt từng ngụm từng ngụm vào miệng. Đây là buffet miễn phí đấy, không ăn thì quá phí.
Sau khi bị một vị tổng giám đốc của công ty khác khéo léo từ chối, tâm trạng Triệu Cẩn Du cực kỳ chán nản. Quả nhiên những tập đoàn lớn đáng giá không cao Kiều Lan Nữ mà.
Rồi cô quay sang thì nhìn thấy Lâm Trạch Dương đang ăn tới mức phồng cả hai má lên thì rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi đi về phía anh. Vì sao cô phải cố gắng như vậy? Còn Lâm Trạch Dương lúc này vẫn chỉ lo ăn ăn uống uống.
“Lâm tiên sinh, cậu có nhớ chúng ta tới đây làm cái gì nữa không vậy?” Bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Cẩn Du đều kiệt quệ. Sao cô lại có một ông chủ như thế này nhỉ?
Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói không rõ ràng: “Nhớ chứ. Tìm Hoàng Nghĩa rồi lấy danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ.”
Anh nói xong, trên mặt còn xuất hiện vẻ đắc ý, như muốn nói thêm: “Mau khen tôi đi. Tôi giỏi lắm phải không?”
Triệu Cẩn Du trợn tròn mắt, chút nữa là ngất luôn ra đấy. Đứng trước một Lâm Trạch Dương như này, cô thật sự rất bất lực.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết tôi có thể mời cô một ly không?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Có một chàng trai trẻ đến bên cạnh cô, tay cầm ly.
Đôi mắt Triệu Cẩn Du sáng rực lên. Cô đã từng gặp người này rồi, là con trai của tập đoàn Trương thị rất có tầm ảnh hưởng trong thành phố, hắn cũng thường xuất hiện trên tivi nữa.
Cô vội vàng đáp: “Tất nhiên là được rồi.”
Sau đó hai người nâng ly cụng nhẹ.
Trương Vũ liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, rồi quay lại nhìn cô, hỏi: “Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp Triệu tiểu thư nhỉ?”
Triệu Cẩn Du không hề giấu diếm mục đích cô tới đây. Cô cũng nhận ra người này có chút hứng thú với cô, nếu lợi dụng được điểm này thì thật tuyệt.
Trương Sâm cười cười, nói: “Thật ra, tôi với quản lý Hoàng cũng coi như có quen biết. Nếu muốn một suất thì cũng không phải là không được. Chỉ là tôi được nghe qua, hình như tình hình kinh doanh gần đây của Kiều Lan Nữ không được tốt lắm thì phải. Tôi còn biết được các cô đang thay đổi nhân sự, có vẻ danh tiếng trong ngành cũng không tốt lắm.”
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật. Cô không nhịn được mà trừng mắt với Lâm Trạch Dương một cái, rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười với Trương Sâm.
“Nếu được, thì không biết Triệu tiểu thư đây có muốn đến tập đoàn Trương thị của chúng tôi không, tuy cũng chẳng phải là tập đoàn lớn nhưng cũng là nơi có tương lai.” Trương Sâm vẫn rất tươi cười nhìn Triệu Cẩn Du.
Cô nghe xong thì nhíu mày lại. Đó không phải là do dự, mà là khó xử, cô không nhịn được mà lén nhìn Lâm Trạch Dương.
“Ngại quá đi, bây giờ Triệu Cẩn Du đang là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ. Cô ấy sẽ không đến bấy kỳ công ty nào khác cả.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa bước tới. Chẳng mấy chốc anh đã đứng trước chắn cho Triệu Cẩn Du đứng phía sau. Đùa nhau à? Nếu Triệu Cẩn Du bị cuỗm đi mất, anh còn có thể ngồi nhàn hạ xem hoạt hình nữa sao?
Bị Lâm Trạch Dương đứng chắn trước mặt như vậy, Triệu Cẩn Du hơi bất ngờ một chút, không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn, sắc mặt cô cũng dịu xuống một chút.
Thành thật mà nói, kể từ khi tới đây, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu, có vẻ như mấy người ở đây ai cũng khinh thường cô. Cô cũng hiểu được rằng những người đàn ông này chịu nói chuyện với cô là bởi vì vẻ bề ngoài. Ánh mắt của họ thật sự khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng vì Kiều Lan Nữ, nên cô chỉ có thể chịu đựng tất cả và phớt lờ đi những ánh mắt đó.
Nhưng cô vẫn cảm thấy thật ghê tởm.