[Dị năng hệ gió của anh cả thật sự lợi hại, nhưng mà thổi đến nỗi trứng nhỏ của mình cũng lạnh luôn.]

“Cái gì cơ? ” Triển Hồng nghe vậy, tay đang cầm đũa dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Minh Sùng.

Minh Sùng đang nhai nửa viên trứng gà trong miệng, nghe câu nói đó thì trông có vẻ vô tội, ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Làm sao a (´・ω・`).”

Triển Hồng nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên hai má phồng lên của Minh Sùng. 

Minh Sùng lúc này miệng đầy nửa viên trứng gà, gương mặt phúng phính nhưng miệng của Minh Sùng rõ ràng không hề mở ra khi nói câu kia. Điều này khiến Triển Hồng vô cùng khó hiểu.

Sao lại thế này?

Triển Hồng rất rõ ràng, anh vừa rồi không có khả năng nghe lầm.

[Tại sao anh ta cái gì không nói, mà còn nhìn chằm chằm vào mình như vậy a?]

Minh Sùng nghiêng người tròn xoe mắt nhìn, sau đó cậu giấu mặt đằng sau bát cơm.

[Không cho nhìn.]

Triển Hồng: “......”

Triển Hồng nhìn Minh Sùng cố gắng ẩn nấp sau bát cơm, nhưng cái bát chỉ che được một nửa thân hình nhỏ bé của cậu, khiến cảnh tượng trở nên vừa buồn cười vừa đáng yêu. Anh thực sự không biết phải nói gì, bởi dù đã cố gắng che giấu, Minh Sùng vẫn lộ ra phần lớn thân thể.

Minh Sùng lại một lần nữa nghe thấy âm thanh, lần này Triển Hồng càng rõ ràng hơn, nhìn về phía đối diện thấy bé chinchilla vẫn đang mải mê ăn cơm, rõ ràng không hề mở miệng nói chuyện.

Vậy nên, có phải mình đang nghe được suy nghĩ trong lòng Minh Sùng hay không?

Triển Hồng giữ bình tĩnh, thu hồi ánh nhìn mà không để lộ cảm xúc. Dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc, anh cố gắng áp chế cảm xúc đó, tự nhủ rằng cần quan sát thêm để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Những người khác dường như không có bất kỳ phản ứng nào. Xem xét tình huống hiện tại, có vẻ như chỉ một mình anh có thể nghe được những suy nghĩ trong lòng Minh Sùng.

Sau bữa cơm, cả nhà ngồi lại ở phòng khách xem TV, không ai rời đi.

An Chỉ Lan tìm lấy một chiếc lược nhỏ, ôm Minh Sùng vào lòng, rồi bắt đầu chải từng chút lông mịn cho cậu.

Trong lúc ăn cơm, Minh Sùng không cẩn thận để vài viên cơm dính vào người. Khi cậu gỡ chúng ra, một vài sợi lông tơ đã dính lại với nhau.

Ban đầu, cậu định lên lầu tắm rửa, nhưng không đành lòng từ chối An Chỉ Lan khi bà nói muốn chải lông cho mình.

Minh Sùng ngồi xổm trên đùi An Chỉ Lan, có chút ngượng ngùng. Cậu cố gắng hít bụng vào, nhưng chỉ thấy lông tơ phập phồng một chút, chẳng hề làm cho bụng trông nhỏ lại. Mặc dù rất nhiều lông trắng mềm đã được chải ra, bộ lông của cậu vẫn rất dày và mượt, tựa như một quả cầu lông trắng phau.

[Đoán xem! Sau khi biến thân, ai là người béo nhất trong nhà nào?]        (๑´ㅂ`๑)

Triển Hồng nghiêng nhẹ đầu, khóe mắt liếc về phía Minh Sùng. Anh thấy bé chinchilla trắng như tuyết thở dài, từ xa nhìn lại, trông chẳng khác gì một quả cầu nhỏ đang khẽ rung rinh.

Bỗng dưng, Triển Hồng cảm thấy có chút đáng thương và đáng yêu.

Nhưng ngay khi lòng anh vừa dấy lên chút thương hại, từ phía Minh Sùng lại vang lên một câu

[Đương nhiên là Triển Hồng rồi, sau khi biến thân, anh ấy giống hệt một cái thùng nước.]

Triển Hồng: “......”

[Mình chỉ là một quả cầu, còn Triển Hồng thì lại là cả một thùng nước.]

Triển Hồng: “......”

[Thật là đáng thương quá đi.]

Triển Hồng cúi đầu, đưa tay đỡ trán, hít một hơi thật sâu.

Minh Thiệu quay sang hỏi, “Cậu sao vậy?”

Triển Hồng đáp, “Đầu đau.”

Minh Thiệu cười khẩy, “Ha, đáng đời.”

Triển Hồng: “......”

Anh thầm nghĩ, có lẽ mình không nên ở lại dưới lầu.

“Đúng rồi, Trùng Trùng, con tham gia chương trình 《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》, có phải sắp vào chung kết rồi không?” An Chỉ Lan vừa chải lông cho Minh Sùng vừa hỏi.

Minh Sùng ừ một tiếng, “Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tập luyện cho tiết mục kịch cuối cùng. Lúc đó, trận chung kết của 《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》 sẽ được phát sóng trực tiếp.”

An Chỉ Lan cười nói: “Vậy thì tốt quá, Trùng Trùng, ngày mai con có thể cùng Tiểu Hồng đi chung.”

Minh Sùng ngạc nhiên một chút, bối rối hỏi: “Tại sao a”(O_O)

An Chỉ Lan đưa tay chỉ về phía Triển Hồng: “Tiểu Hồng là giám khảo khách mời đặc biệt cho trận chung kết của 《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》, thế nào, nó vẫn chưa nói cho con biết à?”

Minh Sùng: “...... Chưa hề nói.”

An Chỉ Lan cười nhẹ, chọc chọc vào bụng mềm của Minh Sùng: “Vậy bây giờ con đã biết rồi đó, ngày mai khi đi đài truyền hình tập luyện, để Tiểu Hồng đưa con cùng đi. Dù sao nó cũng phải đến đó.”

“Được không, Trùng Trùng?”

[Không ổn, không được, ta không muốn.]

Minh Sùng khẽ run đôi tai nhỏ, do dự mở miệng: “Mẹ, con vẫn là...”

“Mẹ, yên tâm đi, ngày mai con nhất định sẽ chăm sóc Trùng Trùng thật tốt.” Triển Hồng nhanh chóng lên tiếng, cắt ngang lời Minh Sùng, ngăn cậu nói thêm gì nữa.

Khi nói những lời này, Triển Hồng hạ ánh mắt, nhìn về phía Minh Sùng đang cuộn tròn trên đùi An Chỉ Lan, tò mò muốn biết nhóc này sẽ phản ứng ra sao. Liệu cậu ấy có dậm chân tức giận không?

Bất ngờ, Minh Sùng bắt gặp ánh mắt của Triển Hồng, theo bản năng, cậu khép hai chân lại, rồi gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai tôi và anh cùng đi... Trước hết, cảm ơn anh nha.”

Triển Hồng lập tức ngơ ngác, đợi một lúc lâu, không nghe thấy nhịp tim dồn dập của Minh Sùng, liền hiểu ra rằng những lời vừa rồi của Minh Sùng chính là suy nghĩ trong lòng cậu.

Lúc này, trong lòng Triển Hồng dâng lên một cảm giác rất phức tạp.

Sao lại có chút đáng yêu thế này?

Tối hôm đó, khi Minh Sùng đang nằm trên giường, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat.

Đó là tin nhắn từ Khấu Thành Nghiệp.

“Minh Sùng, thái độ của cậu buổi chiều quả thật rất quá đáng, nhưng tôi cũng không muốn so đo với cậu làm gì. Nhưng từ chiều đến giờ, thời gian đã lâu như vậy, hẳn là cậu đã bình tĩnh lại rồi đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, đừng cố tình thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nếu không muốn diễn, thì cứ việc rút lui! Tiết mục này không phải không thể thiếu một người như cậu, đừng quá tự xem trọng bản thân!”

Minh Sùng chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn, rồi ném điện thoại sang một bên. Cậu lười phản hồi lại tin nhắn của Khấu Thành Nghiệp. Cho dù lần này cậu sẽ không chọn rút lui khỏi cuộc thi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ tiếp tục nhẫn nhịn và nhượng bộ. Hơn nữa, sau khi trận chung kết của 《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》 kết thúc, cậu nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty giải trí Văn Tinh, cũng sẽ thay đổi người đại diện, không muốn tiếp tục làm việc với Khấu Thành Nghiệp nữa.

Sau một lúc im lặng, điện thoại lại đột ngột reo lên với âm thanh chói tai. 

Có lẽ Khấu Thành Nghiệp thấy Minh Sùng không phản hồi, nên đã tức giận gọi điện lại. 

Minh Sùng không thèm nhìn, cậu đơn giản cắt đứt cuộc gọi, rồi cài điện thoại vào chế độ im lặng trước khi chui vào chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Minh Sùng dậy và kiểm tra điện thoại, cậu thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ và hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc. Khấu Thành Nghiệp rõ ràng đã rất tức giận.

Minh Sùng không vội vã mở WeChat, cậu phát hiện mặc dù Khấu Thành Nghiệp rất tức giận, nhưng vẫn giữ được phong độ, không sử dụng lời lẽ quá đà.

Hiện tại là 6 giờ sáng, Minh Sùng gửi một tin nhắn đến Khấu Thành Nghiệp.

“Điện thoại tắt âm, bây giờ mới thấy, xin lỗi nhé, Khấu ca.”

Ngày hôm qua, Khấu Thành Nghiệp đã bị làm phiền đến khuya mới ngủ, vào sáng sớm lại bị Minh Sùng đánh thức. Anh ta cảm thấy vừa tức giận vừa không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, Khấu Thành Nghiệp vậy mà lại không nghi ngờ tính chân thực của tin nhắn này. Dù Minh Sùng đã trực tiếp bỏ đi, Khấu Thành Nghiệp vẫn cho rằng đó chỉ là một cơn giận dỗi nhất thời. Dù sao, Khấu Thành Nghiệp rất tự tin rằng bản thân là người có thể kiểm soát và điều khiển Minh Sùng theo ý mình bất cứ lúc nào.

Chương trình 《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》 được cắt ghép và biên tập rất nhanh chóng. Ngày hôm qua buổi chiều mới thu hình xong, mà qua một đêm, trailer đã được hoàn thành và phát sóng.

Khi Minh Sùng ngồi vào ghế phụ của Triển Hồng, đài truyền hình Anh Đào đúng giờ phát trailer.

Trailer này tổng hợp tất cả các mâu thuẫn và xung đột của chương trình, bao gồm cả đoạn Minh Sùng vừa phát hiện mình được sống lại và đang cảm thấy hoảng hốt. Trailer còn đặc biệt cắt ghép đoạn Minh Sùng không thèm để ý đến Tống đạo và có vẻ như đang bất mãn vì Đinh Tuấn Triết cướp vai diễn của mình. Điều này khiến cho Minh Sùng trông có vẻ là người khó chịu và không hòa nhã trong ấn tượng người xem.

Sau khi xem xong trailer, Minh Sùng kiểm tra các bình luận liên quan và thấy rất nhiều người đang chỉ trích cậu.

“Trước giờ tôi vẫn nghĩ Minh Sùng rất có thực lực, nhưng sao tính cách cậu ta lại không tốt như vậy? Lại còn không để ý đến người khác, xem mà tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu ấy.”

“Có thực lực không có nghĩa là EQ cao, Minh Sùng thật sự cần học thêm về kỹ năng giao tiếp và ứng xử.”

“Cậu ta có phải đang nghĩ đến vai hoàng tử trong 《 Quyền mưu thiên hạ 》? Làm ơn, hãy nhìn lại chính mình đi, vẻ mặt này của cậu tả hoàn toàn không hợp với vai diễn đó chút nào.”

“Vai diễn trong 《 Quyền mưu thiên hạ 》 thực sự không phù hợp với Minh Sùng, cậu ta có lẽ chỉ thích hợp đóng các vai quần chúng mà thôi.”

“Kỹ năng diễn xuất của cậu ta thật sự tốt sao? Tôi không hiểu sao cậu ta lại được xếp hạng cao như vậy, tôi cảm thấy có chút nôn. Những người khác như Triết Triết chẳng lẽ không thể so sánh với cậu ta về kỹ năng diễn xuất sao?”

“Nhìn vẻ mặt của cậu ta, không biết cậu đã dùng cái gì để đạt được vị trí đó. Các fan của cậu ta đừng mắng tôi, đó là do các bạn đã tự tay bầu chọn và chúc mừng cậu, haha.”

“Thật sự quá thiếu lễ phép, kỹ thuật diễn có thể tốt nhưng nhân phẩm không đạt, vậy thì cũng chỉ là lãng phí. Ai cũng thấy rõ điều đó.”

.........…

Ngoài việc bị chỉ trích, cũng có một số người đứng ra bảo vệ cậu. Tuy nhiên, fan của Minh Sùng luôn ít ỏi và không có nhiều fan trung thành, nên sức chiến đấu của họ rất yếu, không lâu sau đã tan rã. Vì vậy, phần lớn bình luận tiêu cực vẫn chiếm ưu thế và ảnh hưởng từ trailer khiến chúng không quá dễ chịu.

Minh Sùng từ từ thở ra một hơi. 

[Thiên lương vương phá]**

**"Thiên lương vương phá" là một cụm từ cổ xưa có nghĩa là "vị vua thiện lương bị phá hủy". Trong ngữ cảnh hiện đại, nó thường được sử dụng để diễn tả cảm giác thất vọng hoặc châm biếm về sự sụp đổ của một người hoặc một điều gì đó vốn được coi là tốt đẹp hoặc đáng tin cậy.

Trong trường hợp của Minh Sùng, việc sử dụng cụm từ này có thể cho thấy cậu cảm thấy thất vọng hoặc châm biếm về tình hình hiện tại của mình, như việc sự nghiệp hoặc hình ảnh của cậu đang bị tổn hại.**

Triển Hồng đang lái xe: “......”

Lại nghĩ đến cái gì đây? Đột nhiên đưa ra một câu như vậy?

Minh Sùng buông điện thoại xuống, đưa tay sờ mặt mình.

[Mình chính là như vậy, thiên sinh lệ chất, khó mà tự kiềm chế.]

Triển Hồng: “......”

Anh nhận ra mình thật sự không có cách nào để chạy theo kịp với dây thần kinh não của Minh Sùng

Khi gặp đèn đỏ, Triển Hồng dừng xe lại, vô tình nhìn về phía Minh Sùng. Trong khoảnh khắc, anh lại cảm thấy câu nói của Minh Sùng vừa rồi có phần đúng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, chiếu rọi vào mặt Minh Sùng, tạo nên một lớp ánh sáng mềm mại quanh cậu, khiến Minh Sùng trở nên tinh tế, thuần khiết và đẹp đẽ.

[Mình muốn thành lập phòng làm việc của riêng mình, nhanh chóng chấm dứt hợp đồng với Giải trí Văn Tinh.]

Triển Hồng vừa định thu lại ánh mắt, thì nghe thấy câu này, ngay lập tức anh nhìn về phía Minh Sùng với sự ngạc nhiên.

Minh Sùng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Triển Hồng, cũng không biết rằng Triển Hồng đã nghe được kế hoạch của mình.

Triển Hồng có chút không biết nên nói gì. Nếu Minh Sùng đã muốn chấm dứt hợp đồng với Giải trí Văn Tinh, thì sao lại không trực tiếp ký hợp đồng với Giải trí Tinh Ảnh mà lại muốn chạy đi thành lập phòng làm việc của riêng mình? Phải biết rằng, Giải trí Tinh Ảnh là công ty con của Minh thị tập đoàn. Minh Trạch hoàn toàn có thể giúp cậu có được hợp đồng đãi ngộ tốt nhất ở đây. 


EDITOR: YeahHa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play