Sau khi tập trung vào sự nghiệp, tôi trở thành cục cưng của mọi người

Chương 1: Trọng sinh


1 tháng

trướctiếp

《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》 là chương trình giải trí hàng đầu của đài truyền hình Anh Đào. Sau khi buổi quay cả ngày đã kết thúc. Thời gian cũng đã khoảng hơn 3 giờ chiều. 

Thực ra thời gian này chưa được coi là muộn, nhưng việc kết thúc công việc sớm như vậy khiến các nhân viên ít nhiều đều vô cùng thoải mái và vui vẻ. Tuy nhiên, Khấu Thành Nghiệp, người đại diện của công ty giải trí Văn Tinh, lại không cảm thấy hài lòng với điều đó. Chỉ thấy anh ta vội vã băng qua hành lang hậu trường, bước nhanh về phía một phòng nghỉ ở góc.

Trong phòng nghỉ chỉ có hai người: một người nằm dài trên ghế sofa chơi điện thoại, người còn lại thì ngồi trước gương trang điểm, gương mặt ngơ ngác nhìn vào một nơi nào đó không rõ.

Nhìn thấy phòng nghỉ không có ai khác ngoài nhân viên công tác, sắc mặt Khấu Thành Nghiệp lập tức trở nên u ám.

“Minh Sùng, cậu đang làm cái gì vậy? Lúc phân vai, thái độ của cậu là sao? Lúc Tống đạo diễn nói chuyện với cậu mà cậu lại lạnh nhạt như thế. Cậu cảm thấy mình bị ủy khuất lắm à? Tôi biết cậu đứng nhất trong kỳ này, có quyền chọn vai diễn mình thích, nhưng cậu cũng phải chọn vai thích hợp với bản thân chứ!”

Khấu Thành Nghiệp dáng cao chân dài, trong giới giải trí đầy rẫy những mỹ nam mỹ nữ, anh ta tuy không phải quá xuất sắc nhưng cũng không thể nói là kém. Thế nhưng, lúc này mặt hắn tối sầm lại, khiến người ta có chút sợ hãi.

Đinh Tuấn Triết, ngồi trên ghế sofa, khẽ hừ một tiếng, “Cậu ta còn chưa đủ ủy khuất à? Từ lúc trở về đến giờ, cậu ta còn chưa nói một lời nào...”

Khấu Thành Nghiệp lườm Đinh Tuấn Triết một cái, ra hiệu bằng ánh mắt bảo cậu ta ngừng tranh cãi.

Đinh Tuấn Triết không phục, bĩu môi, lẩm bẩm: “Anh xem cậu ta có thèm để ý anh không?”

Bị Đinh Tuấn Triết nhắc nhở, Khấu Thành Nghiệp mới nhận ra mình vừa nói một tràng dài, nhưng Minh Sùng lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Thái độ làm ngơ này càng làm Khấu Thành Nghiệp tức giận: “Minh Sùng, cậu đang chống đối tôi đúng không? Ngay cả lời tôi nói cũng không nghe? Để tôi nói rõ ràng nhé, vai chính của《Quyền Mưu Thiên Hạ》 đã được giao cho Tuấn Triết, đó là quyết định không thể thay đổi. Cậu không cần giở trò trẻ con nữa, hãy tập trung diễn tốt vai diễn phù hợp với mình. Sau này cơ hội còn nhiều, hơn nữa cậu và Tuấn Triết đều là nghệ sĩ của tôi, chẳng lẽ tôi lại để cậu thiệt thòi?”

Đinh Tuấn Triết cũng thêm vào: “Đúng vậy, Trùng Trùng, từ trước đến giờ Khấu ca có bao giờ bạc đãi nghệ sĩ của mình đâu? Chẳng qua là cậu có vẻ ngoài quá sắc sảo, không hợp với hình tượng ngây thơ của vai chính trong 《Quyền Mưu Thiên Hạ, nên Khấu ca mới đề nghị cậu nhường vai cho tôi. Cậu cứ rộng lượng một chút, đừng tính toán với tôi như thế.”

Nhắc đến ngoại hình của Minh Sùng, giọng điệu của Đinh Tuấn Triết có chút chua xót.

Vai chính trong 《Quyền Mưu Thiên Hạ》 là một hoàng tử sắp trưởng thành, với vẻ ngoài non nớt và ngây thơ. Nhưng Minh Sùng lại quá tinh xảo và quyến rũ, chỉ cần nhìn vào cậu đã khiến người ta cảm thấy bị áp đảo, có sự xâm lược mạnh mẽ. Vì vậy, Khấu Thành Nghiệp mới quyết định giao vai diễn cho Đinh Tuấn Triết.

Thấy Đinh Tuấn Triết lên tiếng bênh vực mình, sắc mặt Khấu Thành Nghiệp cũng dịu đi không ít.

“Minh Sùng, việc đã đến nước này, dù cậu có bất mãn cũng không giải quyết được gì. Cậu nên tập trung diễn xuất tốt, đó mới là điều quan trọng nhất. Tin tôi đi, chỉ cần có vai phù hợp, tôi nhất định sẽ giữ lại cho cậu. Nên hãy điều chỉnh lại tâm trạng và nghiêm túc chuẩn bị cho hai ngày tập luyện sắp tới, vì trận chung kết sẽ được phát sóng trực tiếp, đừng để xảy ra sai sót.”

Khấu Thành Nghiệp cảm thấy mình đã nói đến mức này, cũng coi như đã nhắc nhở Minh Sùng đủ.

Nhưng Minh Sùng chỉ hờ hững liếc nhìn Khấu Thành Nghiệp một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang Đinh Tuấn Triết: “Đừng gọi tôi là Trùng Trùng.”

Đinh Tuấn Triết ngạc nhiên: “Cái gì?”

Minh Sùng đứng dậy: “Không có gì, tôi đi trước.”

Nói xong, Minh Sùng lập tức mở cửa rời đi, không để cho Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết có cơ hội phản ứng.

Thái độ này của Minh Sùng khiến hai người sững sờ, trợn mắt há hốc mồm. Khi họ kịp phục hồi lại tinh thần và muốn gọi Minh Sùng quay lại, thì cậu ta đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Đinh Tuấn Triết đột nhiên nhảy dựng lên từ ghế sofa, tức giận nói: “Khấu ca, anh xem thái độ của cậu ta kìa!”

Sắc mặt Khấu Thành Nghiệp còn u ám hơn lúc mới bước vào phòng: “Xem ra tôi đã quá khoan dung với cậu ta, để cậu ta tự tung tự tác như vậy!”

"Vậy Khấu ca định làm gì bây giờ?" Đinh Tuấn Triết lo lắng hỏi.

“Đừng vội.”

Khấu Thành Nghiệp lạnh lùng cười, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc. Tay còn lại búng một cái, đầu ngón tay bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, lay động, nóng bỏng. Nhưng Khấu Thành Nghiệp dường như không cảm nhận được sức nóng đó, anh ta châm điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng phẩy tay, ngọn lửa lập tức biến mất.

"Minh Sùng có tinh thần lực chỉ ở cấp E, không cha không mẹ, chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Tôi có thể đưa cậu ta lên, cũng có thể ép cậu ta xuống. Nếu cậu ta muốn đối đầu với tôi, cậu ta còn non lắm." Khấu Thành Nghiệp rít một hơi thuốc thật sâu. 

“Nếu cậu ta không biết điều, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta phải nếm mùi đau khổ, để cậu ta hiểu rằng, rời khỏi tôi, cậu ta chẳng là gì cả! Nhưng mà trận chung kết sắp diễn ra, thời điểm này không thể xảy ra chuyện gì, Tuấn Triết, cậu cũng nên giữ bình tĩnh, đừng kích động cậu ta thêm nữa.”

Đinh Tuấn Triết tiến đến gần Khấu Thành Nghiệp, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh ta bằng đầu ngón tay, hờn dỗi nói: “Anh nghĩ tôi không biết giữ bình tĩnh sao?”

Khấu Thành Nghiệp đè lại tay Đinh Tuấn Triết, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu tổ tông, cậu có biết đây là đâu không?”

Bước ra khỏi cổng đài truyền hình, Minh Sùng đứng lại, ngước nhìn những tòa cao ốc san sát và dòng xe cộ tấp nập, tiếng ồn ào của phố thị phồn hoa như hòa lẫn vào nhau. Chỉ khi đứng giữa khung cảnh này, cậu mới thực sự cảm nhận được sự chân thật của việc mình đã quay lại.

《 Kỹ thuật diễn phái thực lực 》, Khấu Thành Nghiệp, và cả Đinh Tuấn Triết…

Cậu đã quay về thời điểm này.

Hiện tại, cậu vừa mới được nhận về Minh gia, trở thành con trai út của gia tộc Minh, nhưng điều này vẫn chưa được công bố ra bên ngoài. Không ai biết cậu đã trở thành thiếu gia của một gia đình danh giá.

Minh Sùng cúi đầu, nhìn đôi tay của mình. Trên lòng bàn tay, những vết hằn do móng tay bấm vào da vẫn còn rõ rệt, hai tay cậu vẫn âm ỉ đau. Cảm giác này khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, như một lời nhắc nhở rằng những gì cậu đang trải qua là thật.

Kiếp trước, điều Minh Sùng hối hận nhất chính là vì cơn giận dữ mà rời khỏi trận chung kết của 《Kỹ thuật diễn phái thực lực》, toàn tâm trở về Minh gia. Cậu muốn giữ gìn mối quan hệ gia đình không dễ gì có được, nhưng thực tế nó lại không như mong muốn. Ngoài cha mẹ ra, thì mối quan hệ giữa cậu với ba người anh trai còn lại phải nói là không có chút gì gọi tốt. Ba người họ hoàn toàn không chào đón sự trở về của cậu.

Minh Sùng nhíu mày, hồi tưởng lại vụ tai nạn xe cộ thảm khốc trước khi sống lại. Cơn bão tinh thần trước đây khiến cậu cảm thấy như đầu óc muốn nứt ra. Sau khi sống lại, cơn đau đầu vẫn dai dẳng, cảm giác tinh thần hoảng hốt. Những ký ức về quá khứ, dù đã mờ mịt, vẫn khiến cậu cảm thấy đau đớn. Cậu nhớ rõ ba người anh trai không mừng khi cậu trở về, và điều đó đã dẫn đến tai nạn xe cộ mà cậu gặp phải sau này.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng của Minh Sùng. Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình điện thoại là Minh Trạch gọi.

Đó là anh trai lớn của Minh Sùng.

Minh Sùng hít sâu một hơi, rồi mới nhấc điện thoại lên.

“Mẹ sẽ xuất hiện vào chiều nay, cậu vẫn còn nhớ chứ? Chính vì chờ cậu, nên mẹ mới phải kéo dài đến bây giờ. Nhanh chóng đến bệnh viện đi.”

Có một chút im lặng ở đầu dây bên kia, sau đó giọng nói lạnh nhạt của Minh Trạch mới tiếp tục: “Xong việc rồi sao?”

“Xong rồi ạ. Em sẽ đi đến bệnh viện ngay bây giờ.”

Cúp điện thoại, Minh Sùng vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Cậu cũng không hề lo lắng bản thân sẽ bị nhận ra. Dù đã tham gia 《Kỹ thuật diễn phái thực lực》, sự chú ý và nhiệt độ hiện tại của cậu không cao đến mức khi ra ngoài đã bị vây quanh, và cũng không có quá nhiều người biết đến cậu. Mặc dù đã hoạt động hai năm, nhưng cậu chỉ mới được diễn hai bộ web drama đã vậy còn không phải là vai chính, sự nổi tiếng của cậu thật sự vẫn còn rất mờ nhạt

Hơn nữa, cậu không có xe riêng, công ty cũng sẽ không sẵn lòng cung cấp xe cho các nghệ sĩ hạng thấp như cậu.

Dù hiện tại cậu có chút nổi tiếng, công ty cũng chỉ chú ý đến cậu nhiều hơn một chút. Nhưng vì có Đinh Tuấn Triết chống lưng trước đó, Khấu Thành Nghiệp sẽ không dành nhiều ưu đãi cho cậu.

Nhớ đến mối quan hệ với hai người đó, Minh Sùng không khỏi nhíu mày.

Nếu không phải sau này mối quan hệ của hai người đó bị tiết lộ, Minh Sùng thật sự không hiểu vì sao Khấu Thành Nghiệp lại ưu ái Đinh Tuấn Triết đến vậy. Khấu Thành Nghiệp không chỉ ba lần bốn lượt dành tài nguyên tốt cho Đinh Tuấn Triết, mà mọi tài nguyên quý giá trong tay cậu đều bị Khấu Thành Nghiệp che giấu đem đi nhường lại cho Đinh Tuấn Triết.

Chính vì sự thiên vị này kéo dài như vậy, Minh Sùng mới quyết định rời khỏi chương trình sau khi xảy ra tranh cãi vì vấn đề phân phối vai diễn. Lúc này cậu mới tìm lại được gia đình của mình, nên cậu càng hy vọng bản thân có thể có nhiều thời gian hơn để gần gũi với gia đình. Quyết định này cũng là một trong những điều mà cậu hối hận nhất. Sau đó, cậu rời bỏ giới nghệ sĩ và không thể trở lại cho đến khi qua đời.

"Cậu trai à, cậu có thấy nóng không?”

“Gì cơ?”

“Nếu cậu thấy nóng, tôi có thể mở điều hòa cho cậu.” Tài xế vừa lái xe vừa cười nói. “Tôi thấy mồ hôi trên trán cậu chảy ra rồi.”

Minh Sùng sờ trán, cảm nhận thấy mồ hôi lấm tấm. Cậu nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng cơn đau đầu vẫn không đỡ hơn chút nào.

Trong xe, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mặc dù điều hòa không bật. Gió mát làm Minh Sùng cảm thấy dễ chịu hơn, không khí oi bức dường như biến mất, hô hấp của cậu trở nên thông thoáng dễ chịu hơn nhiều.

“Cảm ơn chú.”

“Không cần cảm ơn.”

Khi xe đi qua trung tâm quảng trường, bị tắc đường nhẹ, tài xế chậm rãi dừng xe và tiếp tục nói: “Tôi là dị năng hệ gió, nhưng tinh thần lực của tôi chỉ có cấp D, sức gió chỉ có thể mạnh đến mức này. Ngày thường chỉ có thể thổi gió lạnh, giống như điều hòa, vậy nên vào mùa hè có thể tiết kiệm không ít tiền điều hòa.”

Minh Sùng đáp lại vài câu, trong đầu nhớ đến Minh Trạch, người cũng có dị năng hệ gió. Nhưng tinh thần lực của Minh Trạch là cấp S, thuộc về siêu năng thức tỉnh. Khi sử dụng năng lực, có thể thổi bay cả người lên trời mà không tốn sức, ngoài Minh Trạch ra, các thành viên khác trong Minh gia tinh thần lực thấp nhất cũng là từ cấp A trở lên, đứng ở đỉnh cao trong số những người có năng lực.

Chỉ có Minh Sùng, tinh thần lực của cậu là cấp E, không có điểm nào giống người của Minh gia.

Nếu không phải xét nghiệm ADN được kiểm tra nghiêm ngặt, mối quan hệ huyết thống không thể giả mạo, Minh Sùng thật sự nghi ngờ mình thật sự không phải là người của nhà họ Minh

So với bản thân mình, người được ôm nhầm kia mới thật sự là nhìn giống cậu tư của Minh gia.

Triển Hồng…

Hiện tại, Triển Hồng đã đổi họ thành Minh và được Triển gia nhận về từ nửa năm trước. Lúc đó, Minh gia vừa mới bắt đầu tìm kiếm Minh Sùng.

Minh Sùng vẫn nhớ rõ, lúc trước khi Triển Hồng đổi họ thành Minh, giới giải trí chấn động một phen, nhiều đồn đoán được đưa ra. Nhưng vì thông tin về Triển Hồng đều được giấu kín nên không ai có thể đoán được nguyên nhân thực sự đằng sau của việc thay đổi họ này. Cuối cùng, mọi người chỉ có tự mình suy đoán mà không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào


EDITOR: YeahHa


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp