Người đàn ông đeo kính râm có một chiếc mũi thẳng và đôi môi mỉm cười, tạo nên một vẻ ngoài cuốn hút. Dù chỉ lộ ra một phần khuôn mặt, cũng có thể thấy rõ anh ta có ngoại hình không tầm thường.

Minh Sùng nhìn người đàn ông khi anh ta đi qua bên mình, cảm thấy đối phương rất quen mắt, như đã gặp ở đâu đó trước đây, nhưng không thể nhớ ra được cụ thể.

“Đó là Nhậm Chính Khanh.”

Triển Hồng đột ngột lên tiếng từ phía sau, khiến Minh Sùng giật mình và ngẩn ra một lúc. Sau đó, cậu mới phản ứng lại và nhận ra rằng Triển Hồng đang giới thiệu về người đàn ông vừa đi qua.

Minh Sùng theo phản xạ quay đầu nhìn Triển Hồng.

“Nhậm Chính Khanh? Anh ta có phải là ngôi sao nổi tiếng hiện giờ không?” An Chỉ Lan cũng quay đầu lại và hỏi. “Người vừa đi qua có phải là anh ta không?”

Triển Hồng gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta.”

An Chỉ Lan ngạc nhiên: “Anh ta đến bệnh viện làm gì? Nhìn không giống như có bệnh, hơn nữa đây không phải là khu phòng bệnh sao?”

Triển Hồng đáp: “Mẹ à, anh ta đến khu phòng bệnh chắc chắn là để thăm người bệnh.”

“Là để thăm Trình Hạo sao?” Minh Sùng đột ngột hỏi.

Cậu còn nghĩ vì sao người đàn ông đó lại quen mắt như vậy. Trước đây, khi Trình Hạo còn ở đây, Minh Sùng thường thấy Nhậm Chính Khanh. Có thể nói, Nhậm Chính Khanh là người mà Trình Hạo dạy dỗ và chăm sóc, mối quan hệ của hai người họ rất thân thiết. Nhậm Chính Khanh có được thành công hiện tại phần lớn nhờ vào sự hỗ trợ của Trình Hạo.

Vì Trình Hạo đang ở khu phòng bệnh này, việc Nhậm Chính Khanh đến thăm Trình Hạo cũng là điều dễ hiểu.

Triển Hồng nhìn Minh Sùng, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hình như cậu rất quan tâm đến Trình Hạo?”

Minh Sùng đáp: “Anh ta diễn xuất rất tốt.”

“Trùng Trùng của chúng ta diễn cũng rất tốt,” An Chỉ Lan nắm tay Minh Sùng, “Mẹ thấy con diễn web drama, tham gia các chương trình, tất cả đều rất ấn tượng.”

“Mẹ……”

“Con diễn rất xuất sắc, mẹ thật tự hào về con!”

Minh Sùng cảm động đến mức mắt và mũi hơi ươn ướt. Anh nghiêng người ôm An Chỉ Lan nhẹ nhàng và nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ thật tuyệt.”

Lúc này, Minh Hoài đột ngột quay đầu, nhìn Minh Thiệu với vẻ nghi ngờ hỏi: “Anh hai, sao đột nhiên lại đánh vào miệng mình?”

Minh Thiệu thì thầm: “Làm sao lại nói những lời không nên nói, thiếu đánh…”

Minh Hoài đáp: “Đúng là thiếu đánh.”

Minh Thiệu chỉ biết im lặng.

...…

Khi cả gia đình trở về biệt thự, đầu bếp vẫn đang chuẩn bị món ăn, còn phải mất một chút thời gian nữa mới xong.

Minh Sùng đưa An Chỉ Lan và Minh Bác về phòng xong, sau đó vội vã quay về phòng của mình.

Kể từ khi cơn đau đầu biến mất, cảm giác bí bách ngày càng rõ rệt. 

Biệt thự Minh gia rất rộng lớn, không gian bên trong thoáng đãng. An Chỉ Lan và Minh Bác ở lầu một, trong khi năm người còn lại sống ở lầu hai. 

Phòng của Minh Sùng nằm ở góc tây bắc của lầu hai, cạnh phòng của Triển Hồng.

Hiện tại, lầu hai chỉ có một mình Minh Sùng.

Sau khi vào phòng cậu vội vàng chạy vào phòng thay đồ.

Trong phòng có một chiếc gương lớn. 

Minh Sùng đứng trước gương, nhìn chăm chú vào hình ảnh của mình trong đó. Cậu cảm thấy rất bức bối và rối rắm.

Kiếp trước, điều khiến Minh Sùng lo lắng nhất là chính việc biến hình. Cậu không thích hình dạng của mình sau khi biến hình cũng không muốn cho ai thấy hình dạng đó. 

Vậy mà giờ đây, cậu lại cảm giác hình như mình sắp phải biến hình rồi?

Khát vọng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt. Minh Sùng nhắm mắt lại, cậu không nghĩ nhiều được nữa

Phốc!!! 

Dưới đất là một đống quần áo của Minh Sùng. Nhưng bóng dáng của cậu lại biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này, phía dưới lớp quần áo lại xuất hiện một con vật nhỏ. 

Cậu phải mất một lúc lâu có thể lôi mình ra khỏi đống quần áo này.

Cậu thật sự đã biến thành một bé chinchilla với đôi tai lớn và cái đuôi dài. Mặc dù kích thước nhỏ nhắn, nhưng cơ thể lại khá mũm mĩm, toàn bộ lông đều màu trắng tinh khiết, không có tạp sắc.

Bé chinchilla nhảy lên trước gương, duỗi chân ra để nhìn rõ vòng eo của mình, cậu thật sự có chút bất đắc dĩ. Chinchilla là loài có lớp lông dày nhất thế giới, rất tốt cho việc giữ ấm, nhưng cũng thật sự có chút gian lận. Dù không mập, nhưng hình dáng của cậu sau khi biến hình lại trông giống như một quả bóng nhỏ.

Minh Sùng dùng sức kéo căng cơ thể, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ ở dưới. 

Khi nằm xuống, đôi chân phía dưới hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Minh Sùng: “......”

Được rồi, tạm thời cứ để thế đi.

Ngay lúc đó, một tiếng hổ gầm đột ngột vang lên, chói tai và dữ dội. Khiến cậu hoảng sợ đến mức run lên, khiến hai sợi lông trên bụng cũng bị rụng xuống.

Minh Sùng nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm trên bụng, đôi tai động đậy khi nghe thấy âm thanh phía dưới còn lớn hơn.

Sau khi cất lớp lông tơ bị rơi đi, cậu quay trở lại phòng thay đồ, từ chỗ đó chui ra ngoài qua cửa phòng ngủ.

Cậu tiến vào khu vực thang máy ở lầu hai. Bên cạnh thang máy có một chiếc thang trượt, được An Chỉ Lan trang bị để cho cậu sử dụng khi cần. 

Chỉ tiếc rằng, kiếp trước, cậu hiếm khi biến hình, nên thang trượt này hầu như không được sử dụng.

Bé chinchilla duỗi chân sờ vào thang trượt, thấy nó không có một chút bụi bẩn nào. Điều này cho thấy thang trượt được quét dọn hàng ngày, nhưng chưa được người sử dụng bao giờ.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Minh Sùng. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve thang trượt, rồi quyết định trượt xuống.

Khi đến lầu một, cậu thấy trong phòng khách rộng rãi và trống trải, nơi có một con Bạch Hổ và một con hắc kim cự mãng, cả hai đều rất to lớn và gần như chiếm trọn cả căn phòng.

Minh Thiệu gầm lên tức giận: “Cậu có phải lại cao hơn không? Đuôi cũng đã quấn lên tới trần nhà rồi!”

Triển Hồng nghiêng đầu, nhìn thấy một quả cầu trắng từ lầu hai lăn xuống và tiếp tục lăn đến chỗ này. Anh mở miệng nói: “Anh lại thua rồi, trận đấu đã kết thúc.”

“Không được!” Minh Thiệu đá chân xuống đất, “Ba trận thắng hai, phải tiếp tục thi đấu! Tôi không thể chấp nhận thua dễ dàng như vậy!”

Triển Hồng không thèm để ý đến anh, chỉ cúi đầu, không biết đang xem gì.

Minh Thiệu nổi giận nhìn về phía Triển Hồng, có vẻ hơi bực bội: “Này, bạn học Tiểu Hồng, tôi cảnh cáo cậu...”

“Đợi đã... Trước khi các người tiếp tục đấu, có thể cho em đi qua đã được không?”

Âm thanh của Minh Sùng phát ra từ phía dưới chân của hai người. Minh Thiệu theo bản năng cúi xuống nhìn, và ngay lập tức kêu lên một tiếng, nhảy vọt lên đèn chùm ở lầu một.

“Ngao ngao ngao! Có chuột!”

Minh Sùng: “......”

Lúc này, Minh Sùng mới nhớ ra rằng từ khi trở về Minh gia, vì Minh Thiệu thường xuyên làm việc muộn và tăng ca, nên anh chưa có cơ hội để nhìn thấy hình dạng của mình lúc biến hình.

Khi thấy phản ứng của Minh Thiệu, Minh Sùng không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

“Anh ấy từ nhỏ đã sợ chuột nhất. Vừa rồi chắc chắn là không nhìn rõ, nên mới phản ứng dữ dội như vậy.”

Minh Sùng ngẩng đầu lên và thấy Triển Hồng đang nằm trên mặt đất, đầu của con cự mãng rất lớn và đôi mắt màu hắc kim tràn đầy hình ảnh của cậu.

Dù là Minh Thiệu hay Triển Hồng, cả hai khi biến hình đều lớn hơn gấp nhiều so với Minh Sùng. Dù Triển Hồng hiện tại đang cúi đầu, nhưng cậu vẫn phải ngẩng đầu lên để nhìn hắn.

Trong lúc lơ đãng, Minh Sùng bỗng bị té lật ngửa, nằm sõng soài trên mặt đất.

Triển Hồng: “......”

Minh Sùng: “......”

Cả hai người, một trên một dưới, đối diện nhau, cảm thấy không khí có chút lúng túng.

Lúc này, Minh Thiệu đã phản ứng lại. Anh nhảy từ đèn chùm xuống, lao tới bên cạnh Triển Hồng, rồi đẩy Triển Hồng sang một bên.

“Trùng Trùng đừng nghe cậu ta nói bừa. Thực ra, anh không sợ chuột đâu. À không, ý anh là anh vẫn sợ chuột, nhưng anh không sợ em.”

Minh Sùng cảm thấy lỗ tai mình run nhẹ, có chút bất đắc dĩ. Khi cậu định mở miệng nói, bỗng nhận ra mình đã bị người khác bế lên. Cúi đầu nhìn xuống, cậu lại không nhìn thấy ai cả.

Ngay sau đó, cậu cảm thấy lỗ tai mình bị nhéo nhẹ, chưa kịp phản ứng thì đuôi cũng bị người khác nhẹ nhàng xoa. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng vỗ về trên người, không cần nghĩ nhiều, cậu biết ai rồi! đó chính là Minh Hoài.

“Chú ba! Cậu buông Trùng Trùng xuống ngay!” Minh Thiệu tức giận dậm chân, “Anh còn chưa giải thích xong với em ấy đâu!”

“Trùng Trùng, cùng anh đi xem phim nhé?”

Minh Sùng bị Minh Hoài xoay người, nhưng trước mắt cậu vẫn chỉ là một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả.

“Ách...” Minh Sùng chỉ có thể dựa vào cảm giác để điều chỉnh tầm mắt về phía trước, nâng đầu lên, “Cảm ơn anh ba, nhưng mà em nghĩ...”

Chưa kịp nói hết câu, Minh Sùng cảm thấy mình đang bay lên.

Khác với việc bị ẩn thân bế trên tay, lần này cậu thực sự cảm thấy như đang trôi nổi trong không khí, bốn chân lơ lửng, không thể chạm vào gì.

Minh Thiệu nói: “Anh cả, Sao anh cũng đến xem náo nhiệt vậy!”

Minh Trạch bước tới, ôm Minh Sùng vào lòng, sắc mặt không thay đổi nói: “Xem náo nhiệt gì chứ? Tôi đến để gọi các người ăn cơm.”

Minh Thiệu hừ một tiếng, “Anh không đến là tốt nhất.”

“Không đến cái gì?! Cả nhà chỉ có anh là ồn ào, vừa mới về đã đánh nhau, còn làm Trùng Trùng sợ hãi. Giờ thì sao, cơm cũng không muốn ăn đúng không?!”

Một bóng đen từ trên cao lao xuống, ngay lập tức nhảy lên lưng Minh Thiệu. Móng vuốt sắc nhọn cào xuống khiến tâm Minh Thiệu hoàn toàn héo úa.

Minh Thiệu nằm sấp kêu la: “Mẹ ơi, con sai rồi, người nhẹ tay chút...”

An Chỉ Lan đạp lên lưng Minh Thiệu, lại cho anh một móng vuốt vào đầu, “Con sai chỗ nào hả! Nhớ ăn không nhớ đánh phải không!”

So với Minh Thiệu, hình dáng của An Chỉ Lan trông nhỏ nhắn tinh tế hơn. Sau khi biến hình, cơ thể của nàng xuất hiện đường cong quyến rũ, màu đen chủ đạo từ đầu đến lưng chuyển dần sang xám trắng, tựa như bị ánh sáng tiêu tán.

Cũng khó trách, có thể khiến Minh Thiệu hoàn toàn bị áp chế.

Khi An Chỉ Lan xong việc giáo huấn Minh Thiệu, ánh mắt của nàng chuyển sang Triển Hồng.

Triển Hồng co rúm lại, “Mẹ, con đi thay quần áo rồi ăn cơm đây.”

Ngay cả Minh Hoài cũng im lặng hiện ra hình dáng của mình.

Minh Trạch cúi đầu, vươn tay sờ sờ Minh Sùng, “Mẹ, con ôm Trùng Trùng đi ăn cơm.”

Minh Sùng lắc lắc cái đuôi, ngẩng đầu nhìn lén Minh Trạch, không rõ liệu có phải do ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy Minh Trạch hiện tại rất vui vẻ.

.........…

Sau khi Minh Thiệu và Triển Hồng thay xong quần áo và xuống dưới, An Chỉ Lan cùng Minh Bác đã ngồi vào bàn. Minh Sùng vẫn ở dạng chinchilla, ngồi xổm trên bàn ăn cơm chiều. 

Cậu ngồi ở giữa An Chỉ Lan và Minh Bác, trước mặt có bộ chén đũa đặc chế dành riêng cho cậu.

Khi Minh Sùng vừa ăn cơm vừa lén lút nhìn Minh Trạch, cậu lại không hiểu tại sao Minh Trạch của hiện tại hình như không còn vui vẻ như lúc nãy nữa.


EDITOR: YeahHa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play