Mặc dù Triển Hồng cảm thấy nghi ngờ về kế hoạch của Minh Sùng, nhưng anh cũng sẽ không đưa ra ý kiến hay gợi ý gì. Dù sao đây là quyết định của Minh Sùng, anh không muốn can thiệp vào quyết định của người khác, tránh cảm giác như đang xen vào việc riêng của người khác.

“Tôi đi đỗ xe trước, còn cậu chờ tôi ở đại sảnh?.”

Minh Sùng ngoan ngoãn gật đầu và đồng ý. 

Vậy mà anh lại không bị cậu từ chối hay phản đối.

Triển Hồng cảm thấy hơi bất ngờ. Anh luôn nghĩ rằng Minh Sùng sẽ phản đối và không muốn cùng xuất hiện với anh khi ở bên ngoài.

Nhưng Minh Sùng lại rất ngoan ngoãn.

Không biết tại sao, mặc dù Minh Sùng và Triển Hồng cùng tuổi, chỉ chênh lệch nửa giờ khi sinh, nhưng Triển Hồng luôn cảm thấy Minh Sùng có phần trẻ hơn mình rất nhiều. Đặc biệt là sau khi biến thân, Minh Sùng trông như một viên cầu bông trắng nhỏ, dễ bị người khác che chở và bảo vệ, khiến Triển Hồng cảm thấy mềm lòng.

.........…

Đại sảnh của đài truyền hình Anh Đào rất rộng rãi, nhưng không có nhiều người lui tới vì vậy trông có vẻ hơi vắng vẻ.

Minh Sùng bước vào đại sảnh và tìm một chỗ trên sô pha để ngồi xuống.

Khi cậu còn chưa kịp ngồi thoải mái, cửa đài truyền hình lại mở ra, bóng dáng hai người bước vào.

Đó là Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết.

Khi ba người tình cờ gặp nhau, Khấu Thành Nghiệp thấy Minh Sùng đã đến sớm như vậy, có chút hài lòng. Anh ta nghĩ rằng Minh Sùng đã suy nghĩ và chủ động đến nhận lỗi với anh ta, cho nên không khỏi cảm thấy vừa lòng.

Anh ta tin chắc rằng, sau khi Minh Sùng hiểu rõ tình hình của mình, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời và không còn dám tạo ra bất kỳ rắc rối nào nữa.

“Khấu ca, Minh Sùng ngồi ở đây, có phải là để chờ chúng ta không?” Đinh Tuấn Triết thì thầm với vẻ đắc ý, “Cậu ta có lẽ đã nhận ra mình đã làm sai.”

Khấu Thành Nghiệp gật đầu.

Anh ta cũng nghĩ rằng Minh Sùng đang ngồi chờ ở đây, có thể là để cúi đầu xin lỗi vì những sai lầm ngày hôm qua của cậu.

Với thái độ nghiêm túc, Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết đứng yên tại chỗ, chờ đợi Minh Sùng tự mình tiến lên để xin lỗi và nhận sai.

Nhưng ngay sau đó, Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết đều chứng kiến Minh Sùng quay đầu, chẳng những không thèm nhìn mà phớt lờ bỏ qua họ.

Ngay lập tức, sắc mặt của cả hai trở nên khó coi.

Chẳng lẽ Minh Sùng không phải ngồi ở đại sảnh chờ họ để xin lỗi như họ đã nghĩ. 

Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết cảm thấy ấm ức, nhưng không thể tiến lên hỏi rõ ràng liệu Minh Sùng có thật sự định xin lỗi hay không, vì điều đó sẽ khiến họ trông như đang tự hạ thấp giá trị của mình. 

Hơn nữa, Minh Sùng đã nhìn thấy họ mà vẫn không chủ tiếp cận, điều này đã chứng tỏ cậu thật sự không hề có ý định xin lỗi họ, càng không rảnh rỗi mà ngồi chờ bọn họ ở đây.

Không thể mở miệng trực tiếp chất vấn, nhưng nếu cứ thế mà rời đi bọn họ sẽ cảm thấy càng thêm ấm ức, như thể họ đang chịu thua trước Minh Sùng.

Đinh Tuấn Triết không nhịn nổi thái độ của Minh Sùng, bước lên một bước và cố ý hỏi: “Minh Sùng, cậu chờ chúng ta ở đây sao?”

Minh Sùng quay đầu nhìn Đinh Tuấn Triết một cái, ánh mắt như muốn nói: “Các người có thấy tôi có giống như đã làm gì có lỗi với các người không?”

Đinh Tuấn Triết hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Cậu có muốn cùng chúng tôi đi lên không?”

“Không cần, tôi còn đang đợi người tới.” Minh Sùng quyết đoán lắc đầu từ chối.

Đinh Tuấn Triết bị chặn lại, theo bản năng hỏi: “Cậu đang đợi ai? Cậu còn có thể đợi ai khác ngoài bọn tôi nữa à?”

Không phải vì Đinh Tuấn Triết coi thường Minh Sùng, mà là vì Minh Sùng bên cạnh không có bạn bè, nên Đinh Tuấn Triết cảm thấy đây chỉ là một lý do, có thể là Minh Sùng đang nói dối.

“Đúng vậy, tôi đang đợi người. Các người cứ đi lên trước đi.”

Minh Sùng nhíu mày, tự hỏi sao Triển Hồng vẫn chưa vào? Có phải anh ấy vẫn chưa đỗ xe xong không?

“Cậu ở đây đợi người nào?”

Lúc này, Khấu Thành Nghiệp cũng tiến tới, ôm hai tay và hừ lạnh: “Minh Sùng, cậu có còn nhớ tôi là người đại diện của cậu chứ? Nếu cậu muốn kết giao với ai, phải báo trước cho tôi biết. Không cần tự ý kết giao với những người không đứng đắn. Nếu có vấn đề xảy ra, đừng trách tôi không cảnh báo trước.”

Minh Sùng gật đầu, nhìn Khấu Thành Nghiệp nói: “Tôi ở đây là để chờ Triển Hồng.”

“Ai? Người nào?!”

Đinh Tuấn Triết không tin vào tai mình, anh ta vừa nghe thấy Minh Sùng nói rằng hắn đang đợi Triển Hồng?

Anh ta có chút không thể tin được.

“Minh Sùng, chẳng lẽ... cậu có phải đã nhận được thông tin gì trước đó? Biết rằng trận chung kết có mời Triển Hồng làm đặc mời bình luận viên?”

Khấu Thành Nghiệp nhíu mày nhìn Minh Sùng: “Cậu không phải là vì muốn dựa vào Triển Hồng mà cố ý chờ ở đây chứ?”

Đinh Tuấn Triết cười nhạo: “Minh Sùng cậu nghĩ mình là ai vậy? Dù có muốn làm quen với Triển Hồng nhưng Triển Hồng có lý do gì mà phải để ý đến loại người như cậu chứ? Đúng là thật không tự biết lượng sức mình.”

Cậu ta lần đầu tiên nhận ra Minh Sùng lại có thể ngu ngốc đến mức đó. 

Thảo nào, trước đó Minh Sùng lại có vẻ sốt ruột, đến nỗi làm ra những hành động lạ lùng như vậy. Đúng là thật đáng thương. 

Thấy Minh Sùng không trả lời ngay lập tức, Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết càng chắc chắn rằng mình đoán đúng.

Khấu Thành Nghiệp trầm giọng: “Minh Sùng, tôi đã cảnh báo cậu đừng làm những việc thừa thãi. Triển Hồng là ai, anh ta có thể để ý đến cậu sao? Đừng ảo tưởng nữa.”

Minh Sùng im lặng.

Đinh Tuấn Triết định tiếp tục chế giễu Minh Sùng, nhưng khi hắn mở miệng định nói, ánh mắt hắn bỗng nhiên bị thu hút bởi một dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Người này không chỉ tuấn tú mà còn tựa như có một quầng sáng bao quanh. Khi hắn không cười, gương mặt sắc nét và lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy khó gần.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến

Đinh Tuấn Triết trong lòng cười lạnh, mở miệng chế giễu Minh Sùng

“ Minh Sùng, cậu nhìn xem đó là ai nha, cậu còn không chạy nhanh qua tranh để chào hỏi Triển ảnh đế, nếu không anh ấy liền đi...…”

Lời còn chưa nói xong, Đinh Tuấn Triết thế nhưng thấy Triển Hồng không chờ thang máy mà lại đi thẳng đến chỗ bọn họ, cảm giác có chút bất ngờ.

“Anh như thế nào dừng xe lâu vậy?” Minh Sùng lẩm bẩm, nghe như đang làm nũng

[Lỗ tai tui sắp bị ồn hỏng rồi.]

“Xin lỗi, tìm chỗ đậu xe có chút mất thời gian, lần sau tôi sẽ chú ý.” Triển Hồng vừa nói vừa nhìn Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết. 

Sau đó, anh bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của hai người, tiến về phía Minh Sùng, đưa tay ra: “Đi thôi, bây giờ chúng ta có thể lên rồi.”

Minh Sùng nhìn đôi bàn tay trước mặt, thon dài và mạnh mẽ, có chút do dự rồi cũng đưa tay ra, chậm rãi cọ cọ và nắm lấy.

Triển Hồng: "..." Cậu đang ghét bỏ tôi sao?

Triển Hồng kéo Minh Sùng đến gần, vừa định buông tay cậu ra thì nghe một tiếng thì thầm từ Minh Sùng.

[Ôi, ấm thật đấy]

Triển Hồng hơi dừng động tác.

[Tay anh ấy còn to hơn tay của mình nhiều]

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Triển Hồng cảm giác ngón tay của Minh Sùng đang cọ nhẹ vào lòng bàn tay mình.

[Được một đôi bàn tay to thế này xoa bóp cho chắc là thoải mái lắm].

Triển Hồng nháy mắt cảm thấy hô hấp như ngừng lại, quay đầu nhìn Minh Sùng, giọng có chút ngập ngừng: “Cậu...”

"Hở? Có chuyện gì à?" Minh Sùng nghiêng đầu, mắt to tròn nhìn Triển Hồng.

Triển Hồng âm thầm thở sâu, lắc đầu: “Không, không có gì...”

Minh Sùng "ừ" một tiếng, rồi cúi đầu nhìn vào đôi tay đang nắm chặt, nhẹ nhàng lắc lư, như muốn nhắc Triển Hồng rằng có thể buông tay ra rồi.

Thế nhưng lại giống như đang làm nũng?

Triển Hồng hơi ngạc nhiên: “Trùng Trùng, cậu...”

Khấu Thành Nghiệp lúc này mới kịp phản ứng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Triển ảnh đế, anh quen Minh Sùng nhà chúng tôi sao?”

Minh Sùng và Triển Hồng đồng thời nhíu mày khi nghe câu hỏi. 

Triển Hồng không nói gì, chỉ buông tay Minh Sùng ra, rồi chuyển sang ôm lấy bờ vai của Minh Sùng, giọng nói mang một chút cảm giác cường điệu: “Đây là em trai trong nhà của CHÚNG TÔI.”

Đinh Tuấn Triết gần như không tin nổi vào tai mình. Gần như ngay sau khi Triển Hồng nói xong, anh buột miệng hỏi lại, gần như không suy nghĩ: “Các người thật sự quen nhau? Sao có thể?”

Nhưng ngay sau khi nói ra, Đinh Tuấn Triết liền hối hận. Câu nói và ngữ điệu của cậu ta không chỉ tỏ rõ sự hoài nghi mà còn như đang ngầm phủ nhận lời Triển Hồng, chẳng khác gì tự mình đẩy vào tình huống khó xử và xúc phạm Triển Hồng.

Thực ra, Đinh Tuấn Triết không phải hoàn toàn không tin, mà là cậu ta không muốn tin rằng Minh Sùng thực sự quen biết với Triển Hồng. Việc này khiến cậu ta khó chấp nhận, đặc biệt khi nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người dường như còn rất thân thiết.

Khấu Thành Nghiệp nhận ra sự bất ổn của Đinh Tuấn Triết, liền kéo tay cậu ta một chút, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta không nên nói thêm gì nữa. Sau đó, anh ta mới quay lại nhìn Triển Hồng và Minh Sùng.

Dù khó tin, nhưng việc Minh Sùng quen biết Triển Hồng lại là một điều tốt đối với Khấu Thành Nghiệp. Rốt cuộc, địa vị của Triển Hồng trong giới giải trí là điều không ai có thể phủ nhận.Mặc dù không biết Minh Sùng đã kết nối với Triển Hồng như thế nào, nhưng với mối quan hệ này, Khấu Thành Nghiệp có thể tự hiểu rằng sau này họ sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận các nguồn tài nguyên quý giá hơn, và con đường phát triển của Minh Sùng cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn.

Việc Triển Hồng gọi Minh Sùng là "em trai" trong nhà anh ấy, thật ra Khấu Thành Nghiệp hoàn toàn không để trong lòng. Trong giới giải trí, việc nhận anh em, chị em kết nghĩa là điều rất phổ biến, và Khấu Thành Nghiệp cũng thật sự chỉ nghĩ rằng Triển Hồng nói vậy là để giữ thể diện cho Minh Sùng.

Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy mối quan hệ giữa Minh Sùng và Triển Hồng có thể không tệ chút nào. Khấu Thành Nghiệp nghĩ rằng cần phải suy xét kỹ lưỡng hơn về cách đối xử với Minh Sùng trong tương lai, để tối đa hóa lợi ích mà mối quan hệ này có thể mang lại.

Với suy nghĩ đó, Khấu Thành Nghiệp định tiếp tục nói thêm vài câu để xây dựng mối quan hệ gần gũi hơn với Triển Hồng.

Nhưng ngay khi Khấu Thành Nghiệp định mở miệng, Minh Sùng đã kéo cánh tay Triển Hồng.

“Chúng ta nhanh lên, tôi còn muốn tập luyện.” Minh Sùng nghĩ một lát, rồi thêm vào: “Anh à, chúng ta đi thôi?”**

** Anh ở đây nghĩa là ca ca tức anh trai. Ý chỉ cách xưng hô gọi các anh em trong một nhà**

[Đừng lãng phí thời gian với đám người lạ đó, nhanh đi thôi. Tôi đã gọi anh là anh trai rồi, mau nhận lấy tín hiệu đi, biubiubiu.]

Triển Hồng cảm thấy trái tim mình bất chợt rung lên. Dù anh rất muốn duy trì khoảng cách với Minh Sùng, nhưng không hiểu sao lại không thể kiểm soát được chính mình.

“Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, phải đi trước.” 

Nói xong, Triển Hồng lôi kéo Minh Sùng đi ngay, hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Khấu Thành Nghiệp, như thể anh đã quên mất việc Khấu Thành Nghiệp thật ra là người đại diện của Minh Sùng.

Sau khi hai người vào thang máy rời đi, Đinh Tuấn Triết không khỏi sốt ruột, nói: “Khấu ca, Minh Sùng sao lại quen biết Triển Hồng? Anh không biết chuyện này sao?”. 

Khấu Thành Nghiệp ngày càng lo lắng: “Nếu tôi biết điều đó, tôi đã không nói những lời như vậy với Minh Sùng. Cậu có phải bị ngu không?”

Đinh Tuấn Triết im lặng một lúc, sau đó mới tiếp tục: “Vậy bây giờ phải làm sao? Triển Hồng là giám khảo đặc mời cho trận chung kết, mà giữa anh ta và Minh Sùng có vẻ rất thân thiết...”

“Cái đó cậu không cần lo lắng. Dù sao Triển Hồng là người có địa vị cao, anh ta cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến hình tượng của mình.” 

Khấu Thành Nghiệp cảm thấy Đinh Tuấn Triết lo lắng quá mức, nên vỗ vai cậu, an ủi: “Cậu mới là diễn viên chính trong suất diễn quan trọng này. Không cần quá lo lắng những thứ khác.”

Đinh Tuấn Triết mới miễn cưỡng cười, và không nói thêm gì nữa.

Tuy vậy, cậu ta vẫn cảm thấy bất an và không có cảm giác an toàn. Dù Khấu Thành Nghiệp đã giúp cậu ta có được vai chính quan trọng, nhưng Đinh Tuấn Triết không chỉ muốn có một suất diễn nổi bật mà còn khao khát giành được chức quán quân trong chương trình 《Kỹ thuật diễn phái thực lực》


EDITOR: YeahHa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play