Triển Duệ vô cùng cảm kích Minh gia đã nuôi dưỡng Triển Hồng trưởng thành. Nhà họ Minh cũng cảm thấy hiện tại đứa nhỏ của họ còn chưa rõ tung tích. Sợ rằng An Chỉ Lan sẽ không chịu nổi cú sốc lớn hơn nữa, việc này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến bà, nhất là khi Triển Hồng và đứa con ruột của họ đều có hoàn cảnh giống nhau. Chính vì vậy, sau khi thảo luận, hai gia đình đã quyết định vẫn để Triển Hồng tiếp tục sống tại Minh gia.
Trong ngành giải trí, Triển Hồng không chỉ có sức ảnh hưởng lớn mà còn đạt được thành tựu không thua kém gì Trình Hạo, thậm chí còn nổi bật hơn với bởi nhận được nhiều sự yêu mến từ công chúng và có nhiều tiềm năng để phát triển trong giới.
Dù cả hai bằng tuổi nhau, nhưng cậu hiện tại vẫn chỉ là một nghệ sĩ hạng 18, trái ngược hoàn toàn với Triển Hồng.
“Trùng Trùng, sao còn đứng ở cửa vậy? Mau lại đây để mẹ ôm một cái,” An Chỉ Lan vừa vỗ lên giường bệnh, vừa ngoảnh cổ gọi Minh Sùng lại gần.
Minh Sùng có phần bất đắc dĩ, tuy cậu và Triển Hồng cùng tuổi, nhưng An Chỉ Lan lại đối xử với cậu giống như một đứa trẻ vậy.
Minh Sùng tránh ánh mắt của Triển Hồng và nhanh chóng bước về phía An Chỉ Lan.
Cậu cũng mong được ôm An Chỉ Lan thật chặt.
Trong nửa năm qua, An Chỉ Lan liên tục gặp phải vấn đề về tinh thần, chỉ đến khi Minh Sùng trở về Minh gia, tình trạng của bà mới dần ổn định trở lại.
Thời gian vừa mới sống lại, khi Minh Sùng được tìm về không lâu, cậu vô cùng căng thẳng và lo lắng, nhiều còn lúc còn không quen với sự nhiệt tình của An Chỉ Lan. Vì vậy, cậu đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội gần gũi với bà. Phải mất một thời gian dài cậu mới dần cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, ngoài cha mẹ ra, cậu vẫn không thể thân thiết với ba người anh trai còn lại của mình, mà mối quan hệ với Triển Hồng cũng không tốt hơn là bao.
Thực ra, những khoảng cách này khiến Minh Sùng đôi khi cảm thấy rất lạc lõng. Dù đã cố gắng hòa nhập và gần gũi hơn, nhưng sự thiếu tự nhiên trong những lần gặp gỡ vẫn làm cậu cảm thấy như mình mới là người ngoài cuộc. Sự xa cách này, dù không phải do ai cố ý tạo ra, vẫn khiến cậu đôi lúc cảm thấy cô đơn và tủi thân.
Có lẽ tính cách của Minh Sùng thật sự không làm người khác yêu thích, nếu đem so với Triển Hồng, cậu rõ ràng có phần kém hơn hắn ở rất nhiều mặt.
Có thể ba người anh trai quá xuất sắc nên không thể chấp nhận một đứa em trai quá kém cỏi như cậu. Dù Minh Sùng đã nỗ lực rất nhiều, hắn vẫn không nhận được sự tán thành của ba người anh. Giờ đây, sau khi trọng sinh, Minh Sùng không còn muốn phí sức vô ích nữa. Nếu không thể gần gũi ba người anh trai, hắn sẽ không còn đeo đuổi điều đó, và sẽ từ bỏ những kỳ vọng không thực tế.
Kiếp trước, cậu đã dồn toàn bộ tâm trí vào Minh gia, lo lắng rằng bất kỳ sai sót nào của mình cũng sẽ khiến Minh gia không hài lòng. Tuy nhiên, sau khi đã chết đi, Minh Sùng mới nhận ra rằng dù cậu có cố gắng thế nào, thì vẫn sẽ không bao giờ nhận được sự công nhận từ bọn họ. Sự tổn thương này đối với cậu thật sự là qua nặng.
Kiếp này, Minh Sùng quyết tâm không lặp lại những sai lầm cũ. Cậu sẽ không để mình rơi vào những cạm bẫy của quá khứ nữa.
Cái ôm của An Chỉ Lan vẫn luôn như vậy, luôn ấm áp chứa đầy tình thương. Dù thời gian đã để lại một số dấu vết trên gương mặt bà, nhưng bà vẫn giữ được sự tươi trẻ và sức sống tràn đầy. Ở tuổi này, An Chỉ Lan không chỉ có vẻ đẹp trưởng thành mà còn mang một loại sức hút khó tả. Dù bà là mẹ của bốn đứa trẻ, cũng khó có thể nhận ra bà là người đã trải qua rất nhiều năm tháng như vậy.
Minh Sùng rời khỏi vòng tay ôm ấp của An Chỉ Lan, nhìn quanh và hỏi: “Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?”
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có cậu và An Chỉ Lan, Minh Thiệu và Triển Hồng thì không thấy đâu.
“Ba và anh cả của con đang làm thủ tục xuất viện,” An Chỉ Lan vừa xoa đầu Minh Sùng, vừa bất ngờ nhận ra: “Trùng Trùng, sao mắt con lại đỏ thế? Không phải là sắp khóc đấy chứ?”
“Không có đâu!” Minh Sùng lập tức lắc đầu phủ nhận, chỉ là cảm xúc của cậu hiện tại có chút hơi phức tạp khi nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.
“Cứ như một đứa nhỏ nhõng nhẽo vậy” An Chỉ Lan mỉm cười nói.
Minh Sùng vừa quay đầu lại thì nghe thấy một âm thanh lạ, ngày phía cửa sổ, cậu thấy một hình dáng thon dài bất ngờ xuất hiện. Đó là anh ba của cậu, Minh Hoài, người vừa rồi vẫn luôn ẩn mình quan sát mọi người.
Minh Hoài một tay cầm điện thoại, tay còn lại đẩy gọng mắt kính, hỏi: “Xem gì thế? Có thể giúp ngừng khóc không?”
“chú ba, chú đừng có mà dạy hư Trùng Trùng!” Minh Thiệu liếc Minh Hoài một cái rồi quay sang Triển Hồng, “Vừa rồi, cậu có phải định ra ngoài không?”
Triển Hồng gật đầu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
An Chỉ Lan lên tiếng: “Không phải bảo đi thăm phòng bệnh của Trình ảnh đế sao?”
“Không cần đâu” Triển Hồng dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Cũng không vội, để hôm khác đi cũng được ạ”
Từ góc nhìn của Triển Hồng, anh chỉ thấy nửa bên trái mặt Minh Sùng. Trán cậu đầy đặn, mũi thẳng, môi đỏ. Hiện giờ, vành mắt cậu ửng đỏ, giống như lúc cậu vừa mới đâm vào ngực mình. Minh Sùng ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội, không biểu lộ cảm xúc gì. Cậu quay đi, như thể mọi ánh nhìn từ hắn đều là sự gò bó.
Triển Hồng đã biết Minh Sùng không ưa mình lắm. Từ khi trở lại Minh gia, tiếp xúc giữa họ gần như bằng không.
Dù sao, anh cũng đang chiếm giữ vị trí của Minh Sùng và tận hưởng mọi thứ vốn nên thuộc về cậu.
Kể từ khi Minh Sùng được nhận trở về Minh gia, Triển Hồng luôn chú ý giữ khoảng cách với cậu để tránh mâu thuẫn hoặc xung đột giữa hai người.
Nếu cậu không ưa anh, thì Triển Hồng cũng không cố gắng làm quen với cậu. Điều quan trọng bây giờ là phải cố gắng để sống hòa hợp với nhau lâu nhất có thể.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, hai người đàn ông cao lớn bước vào. Đó là Minh Bác và Minh Trạch, họ vừa đi hoàn tất thủ tục xuất viện về.
Phòng bệnh ngay lập tức trở nên chật kín sau khi cả gia đình tụ họp.
Mặc dù Minh Bác và An Chỉ Lan đã có tuổi, họ vẫn giữ được vẻ ngoài ưu tú. Khi còn trẻ, họ là một cặp đôi nổi bật với ngoại hình đẹp và khí chất thu hút, khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Anh em nhà họ Minh đều hoàn hảo kế thừa tất cả gen ưu tú từ hai người.
Tuy nhiên, điều làm Minh Sùng cảm thấy hơi bất đắc dĩ là khi đứng cạnh ba anh trai của mình, cậu luôn thấp hơn hẳn một cái đầu, dáng người cậu cũng có phần gầy yếu hơn.
Hơn nữa, Minh Sùng là đứa có nét giống mẹ nhất, cậu có vẻ ngoài mềm mại chứ không quá nam tính. So với ba anh trai, cậu rõ ràng thiếu đi một phần khí chất của sự mạnh mẽ.
Triển Hồng cũng có ngoại hình tuấn tú, anh không hề kém cạnh ba anh trai của Minh Sùng, với thân hình cao ráo và khí chất mạnh mẽ, nếu đem ra so cậu chắc chắn là người có vẻ yếu thế hơn nhiều.
Khi Minh Bác nhìn thấy Minh Sùng, ông lập tức mở rộng vòng tay và gọi: “Trùng Trùng của ba, cuối cùng thì con cũng về rồi. Con cực khổ rồi, lại đây, ba ôm một cái.”
Minh Sùng chỉ biết im lặng, cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn để ba ôm.
Minh Bác cảm thấy hài lòng và quay sang An Chỉ Lan với vẻ mặt đầy tự mãn.
An Chỉ Lan nhăn mặt, trợn mắt.
“Được rồi ba à, người có thể buông Trùng Trùng ra được rồi,” Minh Trạch bước tới, nắm vai Minh Bác và nói với vẻ lạnh lùng, “Chúng ta nên tranh thủ dọn dẹp một chút rồi về nhà thôi.”
Minh Bác lúc này mới chịu buông Minh Sùng ra, đẩy anh về phía An Chỉ Lan và bảo: “Con ở đây với mẹ, chờ bọn ta dọn dẹp xong rồi sẽ cùng đi.”
“Nhưng mà……”
Minh Sùng định đứng dậy giúp đỡ, nhưng An Chỉ Lan đã kéo anh lại.
An Chỉ Lan đưa cho Minh Sùng một quả quýt và nói: “Để bọn họ dọn dẹp đi. Con cùng mẹ ăn quýt nhé.”
Minh Sùng lắc đầu: “Mẹ, con còn……”
“Không muốn ăn à? Hay là chúng ta xem điện thoại?”
Bỗng nhiên, một bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh khiến Minh Sùng giật mình. Trái quýt trong tay cậu cũng bị ném đi.
Nó xoay vòng trong không trung, rồi rơi vào tay Minh Trạch.
Minh Trạch chụp lấy nó, rồi đi tới đá nhẹ vào Minh Hoài bảo: “Đi làm việc đi.”
Minh Hoài bĩu môi, cất điện thoại vào túi quần, sau đó gia nhập vào cùng dọn dẹp phòng bệnh.
Do tình trạng tinh thần lực không ổn định là một vấn đề rất nghiêm trọng và không thể dự đoán được, nên mẹ cậu phải thường xuyên ở lại phòng bệnh để kịp thời điều trị và ổn định tình trạng. Vì vậy, trong phòng bệnh tích trữ rất nhiều đồ dùng hằng ngày.
Có quá nhiều đồ đạc, nên việc dọn dẹp xong ngay lập tức là không thể.
Minh Sùng thấy Triển Hồng cũng đang giúp dọn dẹp, không khỏi cảm thấy hơi mất mát. Sao không để cho cậu cùng tham gia dọn dẹp a?
“Ăn quýt đi.”
Lúc này, trái quýt mà anh ba vừa ném ra lại được đưa tới trước mặt.
Minh Sùng quay đầu lại thấy Minh Trạch đang đứng bên cạnh nhìn mình từ trên cao với vẻ nghiêm túc. Lời nói của Minh Trạch trước đó cũng có phần lạnh lùng, như thể đang ra lệnh cho anh.
Minh Sùng lập tức không biết phải làm gì, trái quýt vẫn được đưa ra trước mặt cậu.
Minh Trạch lặp lại: “Ăn đi.”
Minh Sùng lặng lẽ nhìn trái quýt trong tay anh, tự hỏi liệu nếu cậu không nhận lấy thì Minh Trạch có tiếp tục cầm nó như vậy không.
Là người đứng đầu Minh thị tập đoàn, Minh Trạch luôn có rất uy quyền, không một ai dám trái lời anh. Ngay cả trong nhà, anh cũng hoàn toàn xứng đáng với vai trò con cả của mình.
Vì vậy, Minh Sùng đành phải im lặng nhận lấy trái quýt rồi cúi đầu bắt đầu lột vỏ.
Cậu cảm thấy mình trông thật nhút nhát, bất lực và đáng thương.
Trong Minh gia, người mà cậu luôn e ngại chính nhất là anh cả.
Minh Trạch đứng chờ một lúc, thấy Minh Sùng không có dấu hiệu ngẩng đầu lên, cuối cùng mới quay đi.
Minh Thiệu bước tới, giữ chén trà trong tay và hỏi khẽ: “Anh cả, anh đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ngon chưa?”
“Rồi”
Minh Thiệu gật đầu hài lòng, nói: “Vậy thì tốt. Nhìn Trùng Trùng trông gầy quá, lúc dẫn em ấy tới phòng bệnh. Em đã nói với em ấy, đợi khi về nhà sẽ tẩm bổ cho em ấy nhiều hơn, để bồi bổ cho em ấy thật khỏe mạnh.”
Minh Trạch liếc Minh Thiệu một cái, nói: “Yên tâm đi, đều là món Trùng Trùng thích ăn.”
“Anh cả, em không có ý gì khác đâu.”
“Vậy cuối cùng là có ý gì?”
Minh Thiệu đáp: “Em chỉ muốn nói, Trùng Trùng rất lễ phép, còn đặc biệt ngoan ngoãn, còn nói lời cảm ơn với em nữa.”
Minh Trạch nhìn Minh Thiệu với vẻ không hài lòng.
“Anh cả, lúc nãy anh đưa trái quýt cho Trùng Trùng, em ấy có nói lời cảm ơn với anh không?”
Minh Trạch: “……”
Minh Thiệu cười và tiếp tục: "Anh cả à, hahaha”
Minh Trạch cầm mâm lên, không biểu cảm gì, khẽ đập vào mặt Minh Thiệu và nói: “Câm miệng, làm việc đi.”
“Vâng……”
Khi Minh Bác và những người khác hoàn tất việc dọn dẹp, trời cũng đã bắt đầu tối.
Khi họ chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, thì chỉ có Minh Sùng và An Chỉ Lan là không cần mang theo hành lý.
An Chỉ Lan kéo Minh Sùng đi về phía trước, khiến Minh Sùng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Trong nhà, mẹ là người lớn nhất, còn con thì nhỏ nhất, sao lại phải ngượng ngùng làm gì?” An Chỉ Lan vỗ vỗ tay Minh Sùng và quay sang nhìn các nam nhân khác, “Các người thấy đúng không?”
Minh Bác đáp: “Vợ nói luôn đúng.”
Minh Trạch, Minh Thiệu, Minh Hoài, và Triển Hồng đồng thanh: “Mẹ nói đúng ạ.”
Minh Sùng chỉ biết im lặng.
Vì An Chỉ Lan ở lại trong khu phòng bệnh cao cấp, nơi này vốn đã ít người, nên khi họ xuống thang máy, cũng không gặp phải ai. Tuy nhiên, khi vừa ra khỏi thang máy, họ lại thấy một người đàn ông đứng ở sảnh chính. Anh ta đeo một cặp kính râm lớn, che khuất gần như nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ khí chất nổi bật của mình.
EDITOR: YeahHa