Thẳng tới khi cửa văn phòng đóng lại ngăn cách ánh mắt tò mò lẫn chờ mong của mọi người, Lâm Úc mới được ôm ra khỏi túi. 

Hoắc Vọng đặt cậu lên trên chiếc bàn to lớn để cậu tùy ý chơi, không hề lo văn kiện bên trên sẽ bị lộn xộn. 

Lâm Úc lại không dám loạn động, cứng đờ ngô ử đó chớp chớp mắt, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng đạp lên những chỗ không có giấy tờ. 

Dáng vẻ hiểu chuyện của cậu làm Hoắc Vọng khẽ nhíu mày, anh liền vươn tay chọc chọc đầu cậu một cái, ngắn gọn nói ra hai chữ: "Đi chơi đi." 

"Ngao ô~" Lâm Úc dùng móng vuốt tát bay ngón tay của anh nhưng không dùng quá nhiều lực. 

Hoắc Vọng lại chọc chọc anh, cảm thấy chơi rất vui. 

Vốn Lâm Úc còn sợ mình sẽ làm loạn mấy thứ trên bàn, bấy giờ dần dần thả lỏng, không chớp mắt nhìn thứ trên tay Hoắc Vọng, chiếc bút máy định chế riêng đắt đỏ lại bị anh biến thành cái gậy trêu mèo. 

Dần dần, chiếc bàn làm việc trở nên lộn xộn. Lâm Úc không còn sức mềm mại nằm liệt ở trên, biến thành một cây kẹo bông gòn trắng trẻo. 

Sâu trong mắt Hoắc Vọng hiện lên một tia ý cười khó thấy: "Chỉ là một nhóc con mà thôi, không cần ngoan ngoãn như thế đâu." Anh thích nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của nhóc con, chạy tới chạy lui giống như một cái tên lửa. 

Đúng rồi nhỉ...Hiện giờ dù cậu có làm rối loạn mọi thứ cũng sẽ không có ai tới mắng cậu, vì cậu đã không còn phải là Lâm Úc, là người Lâm gia nữa... 

Lâm Úc giật giật lỗ tai, cái đuôi nhòn nhọn bắt đầu lay động, nhẹ nhàng rầm rì: "Ngao ô ô..." 

Cậu ngẩng đầu, bắt đầu nghiêm túc dáng vẻ làm việc của Hoắc Vọng, càng thêm tò mò hơn một chút về đối phương. Người này hình như hoàn toàn không thèm để ý tới việc cậu là chủng loại gì, xem cậu có hiểu tiếng người hay không, chỉ đối xử với cậu giống hệt một con thú cưng. 

Thái độ như thế làm ý định vội vàng chạy trốn của cậu tạm thời nhịn xuống. 

Lâm Úc thu hồi móng vuốt, giống như mèo con chưa dứt sữa nằm xuống, yên lặng nghĩ: Có lẽ...cậu sẽ rời đi sau khi truyền thụy khí cho Hoắc Vọng, coi như là để cảm ơn lần thu lưu này của anh. 

Nghĩ nghĩ, Lâm Úc bắt đầu rầm rì nhắm mắt lại. Nếu thật sự là mèo con, có lẽ cậu đã khò khè ra tiếng rồi. 

Một người đang nghiêm túc làm việc, một "người" yên lặng nằm bên, một nhóm các đốm sáng đang sôi nổi bay bay trong phòng, ánh mặt trời chiếu xuống làm lớp lông tơ trên người Lâm Úc trở nên thật ấm áp. 

Quãng thời gian ấm áp này kéo dài khoảng tầm hai mươi phút, tiếng gõ cửa của trợ lý đã đánh vỡ căn phòng yên lặng. 

Lâm Úc ngẩng đầu, nhóm đốm sáng vốn đang nhàn nhã bay lượn cũng tiêu tán. 

Hoắc Vọng: "Vào đi." 

Trợ lý vừa tiến vào văn phòng đã cầm một chồng văn kiện rất có nề nếp đặt lên trên bàn, sau đó liền thấy Lâm Úc nằm ở bên trên. Hắn lập tức đánh tan nghiệp vụ, cười hỏi: "Hoắc tổng, ngài mua được đồ trang trí bàn đáng yêu như này ở đâu thế?" 

Hoắc Vọng không trả lời, Lâm Úc lại bất mãn phất phất đuôi hai cái, ý bảo chính mình không phải là đồ trang trí. 

Trợ lý bị dọa sợ, sau đó trừng lớn mắt hỏi: "Đây là con mèo ngày đó?" 

Vừa nói xong hắn liền cười tươi hơn, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát Lâm Úc. 

Cái bản mặt cười tươi như một bông hoa đáng sợ của hắn làm Lâm Úc sợ tới mức giấu móng vuốt của mình đi, đôi thành dáng vẻ con gà mái ấp trứng. 

Nụ cười trên mặt trợ lý càng thêm biến thái: "Hắc hắc, mèo con à, lần trước tao vẫn chưa chào hỏi mày cho cẩn thận." 

Phần lông ở cuối đuôi Lâm Úc bỗng xù hơn một chút. 

Mắt thấy nhóc con sắp bị "ăn", Hoắc Vọng vẫn luôn cầm bút đột nhiên mở miệng: "Cậu định dùng cái miệng to bằng ba cái phòng của mình ăn nó sao?" 

Lâm Úc càng thêm sợ hãi, chiếc hamburger nhỏ yếu đáng thương lẫn đáng yêu rốt cuộc cũng không nhịn được đứng dậy, nhảy vọt một cái vào đúng lồng ngực Hoắc Vọng, sau đó run bần bật dùng cái đuôi to che kín cả người. 

Trợ lý suy sụp hỏi: "Hoắc tổng, miệng tôi đâu có lớn như vậy đâu chứ?" 

Hắn nhịn không được sờ sờ mặt mình, tự có cảm giác bản thân khá ổn, tuy nhiên đúng là có thể một ngụm ăn đầu mèo con, một chiếc hamburger bình thường cũng chỉ ăn hết trong vòng ba miếng. 

Hoắc Vọng thật sự rất hưởng thụ với dáng vẻ ỷ lại mình mỗi lần sợ hãi của Lâm Úc, ngữ khí có thể coi là đang dụ dỗ trẻ vị thành niên: "Sau này cách xa loại người như cậu ta một chút, cậu ta có thể ăn mèo con một ngày ba bữa đấy." 

Trợ lý: "..." Thật sự quá bi thương. 

Trợ lý dứt khoát không chú ý tới mèo con nữa, lập tức xoa mặt tiến vào trạng thái làm công: "Lần này bàn chuyện hợp tác, ngài có cần mở cuộc họp với Lâm thị không?" 

Hoắc Vọng nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, đáp: "Có." 

Nghe được hai chữ "Lâm thị", Lâm Ức lập tức dựng thẳng lỗ tai bên dưới chiếc mũ hamburger, thò mặt nhìn về phía trợ lý. Lúc này cậu mới chú ý tới bên trên văn kiện hắn vừa đưa tới, ở mục người phụ trách có viết một cái tên cậu rất quen thuộc - Lâm Hoài Minh, anh cả của cậu. 

Lần nữa khi thấy cái tên vốn là người thân của mình, nội tâm Lâm Úc không nổi lên một gợn sóng nào, thậm chí cậu còn bắt đầu chơi ác, dùng móng vuốt tội lỗi của mình chạm lên cái bình mực ở trên bàn. Sau khi đệm lót biến thành màu đen, cậu liền chạm lên văn kiện. 

Một lần, hai lần...Ba chữ "Lâm Minh Hoài" đã hoàn toàn biến mất dưới đệm thịt hoa mai tà ác kia. 

Trợ lý đang nói nói, đột nhiên phát hiện cấp trên của mình thất thần, liền khó hiểu cúi đầu nhìn theo, cuối cùng thuận lý thành chương nhìn một màn thú vị trước mặt. 

Văn kiện kia hoàn toàn trở thành phế thải, nhưng hai người có mặt lại không có tâm tư đi quản. Mấy cái thứ như giấy tờ này muốn bao nhiêu chẳng có, hiện giờ quan trọng nhất là mèo con đang in hoa mai nhỏ!!! 

Lâm Úc đang chơi vui, đột nhiên nhận ra có tầm nhìn đặt lên người mình, lỗ tai không tự giác dựng thẳng lên, cái đuôi cũng từ từ cuộn lại. Tuy nhiên vừa mới cuốn được một nửa, Hoắc Vọng đã đột nhiên cầm lấy văn kiện ở dưới chân cậu, sau đó tri kỉ đổi sang một tờ khác đưa cho cậu chơi. 

Hoắc Vọng cho rằng Lâm Úc không có chỗ đặt chân, hơn nữa nhìn dáng vẻ cậu chỉ chăm chú in hoa mai ở một văn kiện nên anh cho rằng cậu có niềm đam mê khó hiểu với nó, không hề suy xét đã lấy một văn kiện khác đưa cho cậu. 

Lâm Úc hơi sửng sốt một chút, cái đuôi lại xõa tung, đôi mắt đen lúng liếng nhìn trợ lý, lại nhìn người đàn ông đang ôm mình, ý thức được một sự thật rằng hiện giờ, cậu đang là một con thú lông xù! Mà đã là lông xù, làm cái gì cũng sẽ được tha thứ! 

"Ngao!" Vì thế Lâm Úc không chút khách khí, tràn đầy khí thế in hoa mai của mình ở khắp nơi. 

Hoắc Vọng giơ bức tranh hoa mai lên ngắm nghía kia một chút, nói: "Ừ, rất có tính nghệ thuật. Nhìn bức tranh này, có lẽ họa sĩ là một người tròn xoe không có cổ." 

Hoắc Vọng vừa dứt lời, Lâm Úc đã quay đầu lại cắn lên cổ tay anh một ngụm. Lần này cậu cắn rất nhẹ, tới cả dấu răng cũng không lưu lại đã buông ra, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện đã bại lộ tâm trạng vui vẻ hiện tại của cậu. 

Trợ lý nghẹn cười: "Hoắc tổng, vậy còn mở cuộc họp không?" Phần văn kiện này phải dùng ở trong cuộc họp mà. 

Lâm Úc tức khắc trở nên ngoan ngoãn, như một chiếc bánh mì Pháp mềm mại. Bánh mì kiểu Pháp không hiểu mấy người đang nói gì~ 

Làm loạn xong còn biết tìm cách để chối tội a. Khóe miệng Hoắc Vọng hơi giương lên, anh lấy khăn tay lâu sạch vết mực trên đệm thịt của Lâm, không ngẩng đầu, nói: "Không cần mở nữa. Ngày mai Lâm Minh Hoài sẽ tới đây ký hợp đồng, nếu thấy đủ thành ý thì trực tiếp ký, không đủ thì đổi nhà khác." 

Anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại làm người nghe không thể nghi ngờ thực lực của anh. 

Trên thế giới này có rất nhiều công ty có thể thay thế Lâm thị, nhưng Lâm thị lại không thể tìm thấy đối tác nào tốt hơn Hoắc thị. Cho nên, Lâm Minh Hoài nhất định sẽ bỏ ra rất nhiều công sức cho buổi gặp mặt ngày mai. 

Trợ lý gật đầu biểu thị: "Tôi biết rồi." 

Thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, Hoắc Vọng đột nhiên cầm lấy tờ phiếu miễn phí mua hàng trong một năm kia đưa cho đối phương, nói: "Lấy một phần về đây giúp tôi." 

Trợ lý cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "À, được. Đây là...?" 

Sau khi thấy rõ dòng chữ "phần thưởng rút thăm" ở bên trên, trợ lý đột nhiên mở to hai mắt, cảm thấy cảnh này còn khó tin hơn là cảnh hắn trúng xổ sổ. Hoắc, Hoắc tổng trúng thưởng? 

Vì thế, hôm nay bên trong nhóm chat của các nhân viên Hoắc thị đã có thêm một tin tức bùng nổ mang tính lịch sử. 

Tất cả mọi người không biết là họ nên kinh ngạc khi biết Hoắc tổng lại mang theo một con mèo đáng yêu đi tới chỗ làm hay là bản thân anh đã rút thăm trúng thưởng nữa. Họ sôi nổi báo cáo khắp tứ phía, giống như cây vạn tuế nở hoa vậy. 

Tuy Lâm Úc không tự mình ra ngoài đối mặt với vẻ mặt muốn ôm ấp hôn hít của mọi người ở Hoắc thị nhưng cậu có thể cảm giác được thụy khí trên người mình đang không ngừng tăng lên. Đó là vì nhân viên ở đây thật sự thích cậu, cậu chỉ cần nghĩ một chút đã có thể khẳng định được điều đó. 

Càng được người ta yêu thích, thụy khí của cậu sẽ càng nhiều. 

Giống như một cách thức tu luyện, nhưng loại tu luyện này hoàn toàn không gặp phải mặt xấu nào. 

Để xác định chắc chắn, Lâm Úc đã lần nữa hỏi các tiểu tinh linh, cũng nhận được câu trả lời khẳng định, còn có thêm một tin tức bất ngờ. 

"Chỉ cần cậu tích góp thụy khí tới một trình độ nhất định là sẽ có thể biến được thành người." 

Đôi mắt của Lâm Úc càng trở nên tròn hơn: "Hình người?" 

"Đúng!" Nhóm đốm sáng vui vẻ đáp: "Sau đó chúng ta không cần ở trong nhà của đại ma vương nữa!" 

Ở trong mắt chúng nó, Hoắc Vọng vẫn như cũ là đại ma vương khủng bố. 

Lâm Úc đang định hỏi nhiều hơn, đột nhiên trước mắt cậu xuất hiện một cái hộp, bên trên có in hình một con mèo con, liền mờ mịt ngẩng đầu. 

Tiếp thu được ánh mắt của cậu, Hoắc Vọng trực tiếp giúp cậu mở nắp hộp, đẩy tới trước mặt cậu, nói: "Ăn đi." 

Anh đã tự mình cảm thụ được hàm răng của Lâm Úc, tuy chỉ lớn bằng một hạt gạo kê nhưng đã có thể xé rách thịt. 

Lâm Úc do dự tiến lên ngửi một chút, lập tức một mùi tanh xông thẳng lên mũi. Cậu "ngao ô" một tiếng, yên lặng lùi về sau. 

Hoắc Vọng kinh ngạc hỏi: "Không thích?" 

Anh cúi đầu nhìn mấy chữ trên giấy, sau đó cầm bút ghi ghi gì đó. 

Lâm Úc tò mò tiến lên nhìn thoáng qua, bên trên có mấy chữ rồng bay phượng múa đập vào mặt: [Thực đơn của mèo con: 1. Sữa; 2.Đồ hộp]. Ở mục thứ hai đã được ghi thêm một dấu X to tướng, bên cạnh là dòng chữ [không thích]. 

Hoắc Vọng nghĩ nghĩ, hỏi: "Thế nhóc muốn ăn gì?" 

Lâm Úc không nói nên lời, liền dùng ánh mắt thẳng lâng lâng nhìn Hoắc Vọng, đôi mắt tròn xoe ngập tràn khát vọng, mặc cho ai cũng không thể nhẫn tâm từ chối. 

Hoắc Vọng mở ra hộp cơm trưa trợ lý vừa đưa tới, mở nắp ra, là cơm lươn. 

Mùi lươn nướng lập tức ập vào mặt, Lâm Úc vươn vươn đầu lưỡi liếm thử một ngụm, sau đó liền đặt móng vuốt lên: "Ngao ngao~" Ăn cái này~ 

Hoắc Vọng cực kì hoài nghi lâm Úc có thể ăn đồ ăn của con người, vì thế đã dùng đũa gắp một miếng thịt lươn cho cậu. Thấy cậu ăn tới mức hai mắt sáng ngời, không xuất hiện dị trạng nào mới gắp một miếng thịt lươn lớn đặt lên đĩa ăn của cậu. Anh còn thuận tiện gạt hết nước sốt, nhúng qua nước rồi mới đưa cho cậu ăn. 

Thịt lươn rất thơm ngọt, Lâm Úc vui vẻ thưởng thức, nhưng càng kiên định hơn với ý tưởng nhất định phải nhanh chóng biến thành hình người. Cậu muốn ăn những món ăn mà đời trước không có cơ hội được ăn! 

Lâm Úc ở trong văn phòng vui chơi cả ngày, chiếc mũ hamburger đã được cởi ra, nhiệt tình lăn lộn ở trên ghế. 

Gần tới giờ tan tầm, Hoắc Vọng mới giúp cậu đội mũ lên. Thấy dáng vẻ tươi rói của cậu, liền cười hỏi: "Ngày mai nhóc có muốn đi làm với tôi nữa không?" 

Lâm Úc dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh. Ngày mai...anh cả cũng tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play