Ngay giây phút vụ tai nạn xe cộ kia xảy ra, bên trong đại não của Lâm Úc đã vang lên một tiếng nổ cùng chỗ trống. Trước mắt cậu giống như biến thành màu đỏ như máu, còn cậu lại theo bản năng lựa chọn bảo vệ người ngồi ở bên cạnh cũng bị dọa sợ như mình. 

Lâm Úc nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt thật ra không hề giống bố mình kia, thấy trên đó là sự kinh ngạc mà đối phương chưa bao giờ để lộ ra. 

Đại não Lâm Úc cứ trống rỗng thẳng tới khi chiếc xe đụng vào lan can bên đường rồi dừng lại, lúc này cậu mới ý thức được một mảnh đỏ thắm kia chính là máu đang chảy xuống từ vết thương trên đầu mình. 

Cậu nghe thấy Lâm Nhất đang hô hào với người qua đường đang xem náo nhiệt: "Nhanh gọi xe cứu thương!" 

Lâm Nhất đẩy hai cánh tay đang ôm mình của Lâm Úc ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai yêu cầu anh cứu? Ai bảo anh sấn tới đây?" 

Lâm Úc nhìn người em trai tự dưng nổi giận với mình, theo bản năng lộ ra nụ cười nhút nhát sợ sệt, có chút không biết làm sao há miệng thở dốc, nhưng lại không thể thốt ra một lời nào. 

Cậu nghĩ có lẽ cậu thật sự không nên đi tham gia bữa tiệc Lâm gia, vọng tưởng sẽ nhận được những cái nhìn và hành động ôn nhu vốn đã biến mất. Đây chính là sự trừng phạt giành cho cậu. 

Ký ức trước khi hôn mê chỉ dừng tới đây. 

Thời điểm Lâm Úc lần nữa mở mắt ra, bên trong phòng chỉ còn lại một mình cậu với yết hầu khát khô, tứ chi vô lực, chỗ nào trên người cũng ê ẩm thể hiện việc cậu đã nằm lâu tới mức nào. Hơn nữa...cũng không hề được ai chăm sóc. 

Lâm Úc đã tập mãi thành thói quen, ấn cái chuông báo ở cạnh giường, sau đó liền thấy một đám người mặc áo blouse trắng tiến vào phòng, kiểm tra cơ thể cậu. 

Não bị chấn động ở mức độ trung bình, tay trái gãy xương, phần đầu bị khâu nhiều mũi. 

Đây không phải là những lời Lâm Úc muốn nghe, cậu như một đứa trẻ làm sai chuyện cẩn thận dùng tay phải kéo góc áo bác sĩ, hỏi: "Có ai tới thăm tôi không?" 

Vị bác sĩ kia ngẩn người, bên trong đôi mắt hiện một tia không đành lòng: "Có, có tới thăm một lần." 

Đám người kia ngay khi nghe nói Lâm Úc đã qua giai đoạn nguy hiểm, hơn nữa sau hai tư tiếng là có thể tỉnh dậy liền thờ ơ rời đi. Hai ngày nay họ vẫn thường xuyên tới đây nhưng là để thăm một thiếu niên khác, cũng nằm ở chung bệnh viện này. 

Vết thương cả hai phải chịu có thể nói là tách biệt như trời với đất, thiếu niên kia nghe nói là em trai. Trừ bỏ bị mấy vết trầy ngoài da thì toàn bộ các mục khác đều vô cùng khỏe mạnh, hôm nay là có thể xuất viện nhưng người đến thăm lại cực kì nhiều. 

Ngược lại bên Lâm Úc bị quạnh quẽ suýt chút nữa đã đi gặp Diêm Vương, lại chẳng nhận được một lời quan tâm hỏi thăm nào từ những người đó. 

Bác sĩ không hiểu, rõ ràng đều là người một nhà, sao lại đối xử bất công như thế. Tuy nhiên đối với việc nhà của loại người có tiền này, hắn cũng không có quyền đi quản, chỉ có thể nói lời thật lòng. 

Lâm Úc lại không mất mát như vị bác sĩ kia tưởng tượng, mà vô cùng hiểu chuyện cong mắt nói: "Ừm, họ đều rất bận rộn." Hóa ra là đã có người tới thăm mình a~ 

Lâm Úc biết mình đã chật vật tới mức như một đứa trẻ bị bỏ rơi nhưng cậu vẫn không khống chế được mình mà cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ họ cũng sẽ lo lắng ch mình, chỉ là không biết là anh cả hay anh hai tới thăm, nói không chừng là bố... 

Nghĩ tới người bố nghiêm túc kia, Lâm Úc theo bản năng rụt cổ. Cảnh tượng bị người bố lạnh như băng mời ra khỏi nhà vẫn còn hiện rõ ràng trước mặt cậu. 

Lâm Úc nắm chặt bàn tay, chỉ cảm thấy trái tim vốn đã chết lặng lại bị một cây kim chọc vào. 

Hộ sĩ có chút đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Úc, không biết vì sao lại có người nhẫn tâm ném một đứa trẻ ngoan ngoãn như này ở đây một mình, liền nhẹ nhàng nói: "Tôi cần rút máu để đi làm xét nghiệm." 

"Vâng." Lâm Úc lễ phép cười nói: "Cảm ơn chị." 

Âm thanh của cậu cũng mềm mại như thế, giống hệt dáng vẻ có chút suy yếu của cậu. 

Rất nhanh người trong phòng bệnh đều đã rời đi, Lâm Úc đã được chuyển tới phòng bệnh bình thường. 

Trong lòng Lâm Úc vẫn luôn nhớ thương tới chuyện khác, cậu muốn biết Lâm Nhất như thế nào, cũng muốn nói cho mấy người đại ca biết cậu đã tỉnh. 

Lâm Úc lấy điện thoại ra, chiếc màn hình đã vỡ vụn từ từ sáng lên, tuy tốc độ hơi chậm nhưng vẫn có thể sử dụng. Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở phần danh bạ điện thoại, nhưng lại do dự trước khi ấn xuống. 

Vất vả lắm mới sống sót thoát khỏi nguy hiểm, cậu lại không biết nên gọi cho ai. Do dự mãi, cuối cùng cậu vẫn không gọi cho bất kỳ ai. 

Cố tình đúng lúc này ở bên ngoài phòng bệnh lại truyền tới âm thanh quen thuộc tới mức làm Lâm Úc run rẩy, làm cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra phía cửa phòng. Không bao lâu sau, cậu liền nghe được giọng nói của Lâm Nhất. 

Lâm Úc không cần suy nghĩ đã rút ống truyền dịch ở trên cánh tay, cắn răng nhịn đau đi xuống giường, nhìn ra ngoài hành lang qua chiếc cửa sổ nhỏ ở trên cửa, đã thấy được ba dáng người quen thuộc. 

Ai có thể ngờ tới, phòng bệnh của Lâm Úc lại nằm chéo ngay đối diện phòng bệnh của Lâm Nhất. 

Mà lúc này, cậu phát hiện thiếu gia Lục gia - Lục Dung đang đứng bên cạnh Lâm Nhất như một vệ sĩ, ánh mắt dịu dàng nói: "Tiểu Nhất, cẩn thận một chút." 

Lâm Úc ngơ ngác, vì cách phát âm "Tiểu Nhất" của đối phương có vài phần giống với cách hắn đã từng gọi cậu là "Tiểu Úc". 

Trước khi cậu từ chối lời tỏ tình của Lục Dung, mối quan hệ giữa hai người vẫn vô cùng tốt đẹp, hắn vẫn luôn mỉm cười gọi cậu là "Tiểu Úc, Tiểu Úc". Cho nên cậu mới không thể tiếp nhận được việc chỉ vì mình không đồng ý với lời tỏ tình của đối phương, hắn đã thẹn quá hóa giận, quyết liệt chối bỏ toàn bộ quan hệ từ nhỏ tới lớn của cả hai. 

Hơn nữa Lục Dung còn tuyên bố với bên ngoài là chính hắn đã từ chối lời tỏ tình của cậu, nói sau đó cậu còn mặt dày mày dạn bám riết lấy hắn nên hắn mới không có cách nào chấm dứt mối quan hệ bạn bè này. 

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Lâm Úc đều bị bạn bè và người theo đuổi của Lục Dung đuổi mắng cậu là đồ không biết xấu hổ. 

Lâm Úc không thể nào nghĩ thông được rõ ràng là cậu chỉ từ chối lời tỏ tình của bạn mình, cuối cùng người bị mắng là đồ ngốc, con chó trơ trẽn không có tự trọng lại là mình. 

Lâm Úc cực kì bao dung với người nhà, không có nghĩa là với những người khác cũng thế. Vì thế vừa nghe được giọng của Lục Dung cậu liền tức giận, muốn đẩy cửa ra bảo đối phương đừng giả mù sa mưa, lừa gạt người khác nữa nhưng bàn tay đặt trên then cửa lại không thể đè xuống được. 

Vì cậu thấy em trai mình, Lâm Nhất đã nở một nụ cười cực kì vui vẻ, cảm ơn sự quan tâm của Lục Dung. Trên người Lâm Nhất rất sạch sẽ, không hề có vết thâm vết sẹo nào. So sánh ra, dù không cần soi gương cậu cũng biết chính mình hiện giờ giống hệt một con búp bê rách rưới. 

Anh hai của cậu cũng có mặt. Người anh hai trước giờ tính tình vẫn luôn táo bạo lại lộ ra vẻ kiên nhẫn ở trên mặt, nói với Lâm Nhất: "Đi nào, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay anh cả với bố đều lùi lịch nên bữa tiệc gia đình vẫn có thể tiếp tục, coi như bữa tiệc chúc mừng em không có việc gì." 

Nghe được điều này, Lâm Úc đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lùi về sau hai bước, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình bi thương. 

Tiệc gia đình, tiệc gia đình...Dù không có cậu, bọn họ vẫn có thể tổ chức một bữa tiệc gia đình ấm áp vui vẻ. 

Lâm Úc vốn ôm tâm lý may mắn, ngay giây phút này lại như bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, chỉ còn lại cái lạnh như băng. 

Không phải bọn họ bận việc, chỉ đơn giản là không để bụng tới cậu mà thôi. Dù Lâm Nhất chỉ bị thương ngoài da vẫn được yêu thương chào đón đưa về nhà; còn cậu dù đã thoát khỏi cửa tử nhất sinh nhưng vẫn không có ai biết cậu đã tỉnh, chỉ có thể chật vật nhìn thế giới không hề ăn nhập với mình ở bên ngoài cánh cửa phòng bệnh. 

Trái tim vốn đang nhảy lên đột nhiên đau nhói, Lâm Úc dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống. Cơn đau này như một chốt mở ra thứ gì đó, làm cậu dù đang nằm trên giường nhưng toàn bộ cơ thể vẫn đau nhức một cách khó hiểu. 

Tình trạng này diễn ra xuyên suốt cả ngày, làm cậu đau đớn kịch liệt khi thấy bác sĩ đã kiểm tra máu của mình tới. 

Nhìn chiếc khẩu trang vẫn luôn động đậy của đối phương, Lâm Úc chỉ cảm thấy đôi tai mình như ù đi, không còn nghe thấy gì nữa. Chẳng qua cuối cùng, cậu vẫn nghe lọt từng chữ một. 

Hóa ra, cậu đã mắc bệnh di truyền giống như mẹ mình. Thật là buồn cười. 

Lâm Úc vẫn luôn bị người ta nói là không giống người Lâm gia. Diện mạo của bố Lâm sắc bén, hai người anh trai cũng thừa kế đặc điểm ngũ quan đó, đầy tính công kích; còn cậu lại thừa kế diện mạo của mẹ, vừa tinh xảo vừa dễ nhìn, giống như một con thú nhỏ vô hại, làm người ta không thể liên tưởng được cậu chính là con của Lâm Trường Tấn. Căn bệnh di truyền từ nhà mẹ cũng đã lây sang đứa con không được Lâm gia coi trọng là cậu. 

Lâm Úc lẩm bẩm: "Mẹ ơi, là mẹ tới đón con sao?" 

Ký ức về mẹ của Lâm Úc chỉ dừng ở lúc sáu tuổi, nhưng sự ấm áp đó đã đủ để cậu lăn lộn trong bụi bặm suốt ngày đêm tới lúc này. 

Bác sĩ nghe không rõ, hỏi lại: "Cậu nói gì thế?" 

"Không có gì." Lâm Úc cười nói: "Tôi biết căn bệnh này, mẹ của tôi chính là mất vì nó." 

Nghe thế, bác sĩ thở dài: "Tôi sẽ bảo chuyên gia tới viết ra một quy trình trị liệu dành riêng cho cậu..." 

"Không cần đâu." Lâm Úc ôn hòa nói với thái độ kiên trì: "Tôi muốn xuất viện." 

"Không được!" Bác sĩ ngơ ngác: "Cậu có biết nếu không trị căn bệnh này, cơ quan trong cơ thể cậu sẽ suy kiệt chỉ trong một thời gian ngắn..." 

"Tôi biết." Lâm Úc lần nữa mở miệng, lần đầu tiên lộ ra vẻ cường ngạnh giống như người Lâm gia: "Quá trình trị liệu quá thống khổ, hơn nữa một khi phát bệnh chỉ có thể kéo dài tuổi thọ được khoảng một năm. Cho nên, xin hãy cho tôi xuất viện đi." 

Lâm Úc còn nhớ rõ ở khoảnh khắc hấp hối, mẹ đã nói là bà hối hận vì đã lãng phí dành thời gian không có ý nghĩa ở bệnh viện, phải trải qua quá trình trị liệu quá thống khổ đau đớn. Bà không nói rốt cuộc chính bà muốn làm gì nhưng cậu lại biết, bà càng muốn tự mình dùng hết toàn lực cảm thụ thế giới này một lần cuối cùng, mà không phải bị nhốt ở trong phòng bệnh giống một chiêc lá khô có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. 

Thời điểm một người có ý định chạy trốn, không ai có thể giữ người đó lại. 

Dù các bác sĩ y tá đã ôn hòa tốt bụng khuyên nhủ nhưng Lâm Úc vẫn không đồng ý, cậu vừa xử lý giấy tờ xuất viện xong liền rời đi. 

Vốn Lâm Úc nghĩ lúc mình phát bệnh sẽ rất thống khổ nhưng không ngờ trừ bỏ một lần đau đớn ở bệnh viện kia, nội tạng cậu lại không quá đau, chỉ từ từ suy yếu giống như nấu ếch trong nồi nước ấm vậy. 

Cậu cũng không ngờ khoảng thời gian vẻ vẻ này của mình lại chỉ diễn ra trong vòng một tháng ngắn ngủi, cái chết của cậu đã tới nhanh hơn so với tưởng tượng. 

Lúc Lâm Úc đang cầm một ly trà sữa đứng ở trên mạn du thuyền ngắm cảnh, đột nhiên đầu óc cậu choáng váng, đôi chân mềm nhũn ngã thẳng xuống đất, cậu liền biết đã tới lúc mình phải "đi". 

Lâm Úc bình tĩnh hơn mình nghĩ rất nhiều, chỉ là cậu hơi tiếc nuối vì cuối cùng vẫn không thể nhìn được cảnh bình minh ở trên biển. Cậu nghĩ, có lẽ hẳn là cậu nên gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho người nhà. 

Biến mất suốt một thàng, Lâm Úc đã hoàn toàn nhận ra sự thật. Cậu không còn hy vọng xa vời nhận được tình cảm của người nhà, cũng không khát vọng được đáp lại. Dù cả một tháng không có ai tìm mình, nội tâm cậu cũng không hề có một gợn sóng. 

Lần nữa mở danh bạ điện thoại, Lâm Úc đã không còn chần chừ nữa, gọi ngay một cuộc. 

Ba hồi chuông vang lên, cuối cùng bên kia đã có một giọng nói không giận tự uy truyền tới: "Lâm Úc?" 

Lâm Úc rũ mắt, nói: "Là con." 

Cậu có thể cảm giác được tầm mắt mình đang dần trở nên mơ hồ, hô hấp cũng bắt đầu biến mất. 

Ngữ khí của Lâm Trường Tấn đột nhiên có thêm một tia tức giận: "Con lại bỏ nhà đi đúng không? Trước đó tới bệnh viện không tìm thấy con, con lại muốn dùng cái trò hề vớ vẩn này để thu hút sự chú ý à? Lúc trước được đón về con cũng thế, tới bao giờ con mới trưởng thành lên được một tí đây?nếu không phải lúc ấy Tiểu Nhất kiên trì muốn gọi con đi tham gia bữa tiệc kia, nó sẽ không bị tai nạn xe cộ. Con đã nói xin lỗi với nó chưa?" 

Lâm Úc cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang dần giảm sút, cậu muốn cười nhưng lại không có sức, chỉ có thể phí công kéo kéo khóe miệng. 

Hóa ra bản thân phải tiến vào phòng bệnh ICU, ở trong mắt bố Lâm lại biến thành cậu không hiểu chuyện, còn bắt cậu phải xin lỗi Lâm Nhất; mà việc có thể tham gia bữa tiệc gia đình, trong mắt bọn họ lại giống như đang ban ân cho cậu. 

Lúc trước khi cậu còn nhỏ, người nhà còn mỉm cười đi mua kẹo dỗ dành cậu, rốt cuộc là tại sao lại biến thành như hiện tại chứ? 

Lâm Úc đột nhiên cảm thấy rất mệt, cậu dùng chút sức lực cuối cùng của mình, không nói gì, trực tiếp cúp máy. 

Lần Trường Tấn lần đầu tiên bị con trai nhỏ cúp máy, hiếm khi cảm thấy mê mang, câu "con nhanh chóng về nhà đi" cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng. Một cảm giác khủng hoảng chợt lóe lên trong lòng ông ta, nhanh tới mức làm ông ta thấy như là ảo giác, giống như...ông ta sắp mất đi cái gì đó. 

Lâm Úc thả tay ra, lạnh nhạt nhìn chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn, chiếc màn hình vốn đã nát tươm giờ đã hoàn toàn vỡ vụn, giống như cuộc đời của cậu vậy. 

Lâm Úc cuối cùng nhắm hai mắt lại. Một giây trước khi ý thức cậu hoàn toàn tiêu tán, cậu chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Cậu thật sự muốn được yêu thương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play