Ngay giây phút khi nhân viên bắn pháo hoa, bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên an tĩnh, cả đám người theo bản năng nhìn về phía Hoắc Mạc Nguyên vừa mới hùng hổ nói chuyện.
Hoắc Vọng nhướng mày, không chút để ý châm chọc nói: "Ăn đi."
Hoắc Mạc Nguyên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại được ý của anh, sắc mặt từ xanh mét chuyển sang trắng bệch: "Anh..."
Hoắc Mạc Nguyên hận cái miệng độc này của Hoắc Vọng tới thấu xương. Từ nhỏ tới lớn rõ ràng anh chưa từng được người Hoắc gia yêu thích nhưng cố tình lỗi lần đối đầu với anh, gã luôn luôn trở thành người bị hại; bản thân Hoắc Vọng thì vẫn luôn dùng khuôn mặt khinh thường nhìn người Hoắc gia.
Rõ ràng mẹ Hoắc Vọng chỉ là một người phụ nữ không rõ lai lịch, lại có một người bố phế vâtgj, dựa vào cái gì mà anh lại có thể đứng ở trên điểm cao hơn nhìn gã chứ?
Khi còn nhỏ đã thế, sau khi lớn vẫn vậy! Phảng phất gã chỉ như một con kiến, vĩnh viễn có thể bị anh tùy ý dẫm chết dưới chân! Còn bản thân gã, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không thể thoát khỏi hào quang của anh, bị bóng ma bao phủ!
Hoắc Vọng sờ sờ nhóc con trong lồng ngực, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ăn hộp rút thăm. Thời gian quý giá, mong cậu đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Hoắc Vọng vĩnh viễn biết biện pháp để chọc giận người khác.
Đám người vây xem bật cười, có người còn hùa theo làm ồn lên: "Nhanh ăn đi!"
"Đại trương phu nhất ngôn cửu đỉnh, đừng có chơi xấu đấy nha~"
"Không phải vừa nãy còn lời thề son sắt lắm sao?"
Hoắc Mạc Nguyên tiến thoái lưỡng nan, tức giận tới mức lỗ mũi phập phồng, căm tức nhìn Hoắc Vọng vẻ mặt đạm nhiên đứng trước mặt mình: "Hoắc Vọng!"
Tới cả một câu "anh họ" giả mù sa mưa vừa nãy cũng không chịu gọi nữa.
Hoắc Vọng tiếp tục vuốt lông, thờ ơ nói: "Cần tôi hỗ trợ?"
Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, khí tràng quanh người Hoắc Vọng đã được triển khai.
Hoắc Mạc Nguyên tức tới mức lồng ngực cứng lại, câu nói kế tiếp không thốt ra được khỏi miệng, nội tâm đột nhiên dâng lên sự sợ hãi.
Lâm Úc được xoa thoải mái hết tâm hồn, không tự giác nheo lại đôi mắt, nhịn không được ngửa đầu nhìn phần quai hàm rõ ràng của người đàn ông, nội tâm cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hóa ra đối với người mình không thích, sự độc miệng của Hoắc Vọng sẽ càng triển khai tác dụng nhiều hơn, sự trào phúng nồng đậm trong từng công chữ thật sự rất có tác dụng kéo thù hận; nói không chừng thật sự sẽ có người bị anh làm cho tức giận phải nhập viện nữa đấy.
Lâm Úc còn không biết mình đã gần tiếp cận được với sự thật, cậu chỉ nhẹ nhàng quơ quơ cái đuôi ở trong túi, yên lặng dò hỏi đám tiểu tinh linh: "Tôi có thể truyền thụy khí, vậy có thể di chuyển thụy khí của người khác không?"
Nhóm đốm sáng đang "tay đấm chân đá" Hoắc Mạc Nguyên với Hoắc Tri Tri, vừa nghe Lâm Úc hỏi đã nhanh chóng bay tới gần cậu, đáp: "Đương nhiên là có thể rồi!"
Lâm Úc đã quyết định trong lòng, lần nữa tập trung tinh lực, đặt sự chú ý lên hai anh em Hoắc gia kia. Một sợi chỉ vàng chậm rãi hiện ra từ trên người hai người kia, sau đó biến mất ở giữa không trung.
Lâm Úc vừa mới biến thành thụy thú chưa bao lâu, một hồi công phu đã làm cậu cảm thấy mệt mỏi, vì thế cái đuôi vốn đang quơ quơ dần dần đứng im.
Rõ ràng từ phần cổ trở xuống của cậu đều ở trong túi nhưng Hoắc Vọng lại cảm ứng được, cúi đầu hỏi: "Mệt rồi?"
Rõ ràng là người vừa nãy còn lạnh nhạt, giờ lại thể hiện ra sự nhu hòa chính bản thân anh cũng không để ý.
Sự tương phản này lập tức làm đám người vây quanh càng thêm tin rằng đây là một con sen hốt phân đủ tư cách!
Lâm Úc nhịn nỗi xúc động định gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn anh chớp chớp mắt.
Có cô gái nhịn không được che ngực thì thầm: "Đáng yêu quá đi! So với nghịch tử ở nhà của mình còn ngoan hơn nhiều!"
Hoắc Vọng dừng một chút, khóe miệng hơi giương lên: "Đúng là rất ngoan."
Cái đuôi của Lâm Úc lại bắt đầu cuộn lại, trên mặt cũng ẩn ẩn nóng dần.
Hoắc Mạc Nguyên bị lần may mắn đầu tiên của Hoắc Vọng làm cho đơ người. Vốn ý định của gã là thừa dịp lực chú ý của mọi người tập trung lên cái con thú chết tiệt kia sẽ nhanh chóng rời đi, lại chưa nghĩ vừa mới đi được một bước, chân trái đột nhiên vấp vào chân phải, chuẩn bị té ngã xuống đất.
Hoắc Tri Tri ở ngay bên cạnh gã, thấy cảnh này sắc mặt liền trắng bệch, sợ tới mức hét lên một tiếng đẩy gã ra.
Rõ ràng là một cái đẩy rất yếu, lại trực tiếp đẩy Hoắc Mạc Nguyên về phía ngược lại.
Thấy cơ thể bị mất khống chế, Hoắc Mạc Nguyên trực tiếp vươn tay bám chặt lấy cái hộp rút thăm ở ngay bên muốn ổn định lại bản thân. Cánh tay gã múa may một trận, bên tai liền vang lên một tiếng thét chói tai.
Hoắc Mạc Nguyên cố gắng mở to mắt, phát hiện cái hộp mình vừa bắt được đã vô ý bị vứt đi, còn đúng lúc vứt trúng ngay mặt của Hoắc Tri Tri.
Hoắc Tri Tri cực kì để ý diện mạo của bản thân, dù chỉ là một cái mụn nhỏ nhoi thôi cũng có thể khiến cô ta đại kinh tiểu quái. Hiện giờ còn trực tiếp bị một cái hộp lớn đập thẳng vào mặt tạo ra một vết đỏ bừng, thậm chí còn có xu thế biến thành vết bầm tím nên cô ta liên tục thét lớn, giống hệt như ma âm rót vào màng tai.
Hoắc Vọng không động mày, cân nhắc lại một chút, hỏi: "Cậu là định nhờ em gái mình ăn giúp cậu đúng không?"
Một câu này như một mồi châm ngòi nổ, Hoắc Tri Tri lập tức khóc lớn che mặt chạy ra ngoài, căn bản không màng tới sống chết của anh trai mình. Hoặc là nói, hiện giờ so với bất kỳ ai hết, cô ta là người hận Hoắc Mạc Nguyên nhất.
Hoắc Vọng nhìn Hoắc Mạc Nguyên nằm im trên sàn nhà, tiếc nuối mở miệng: "Vận khí thật kém mà."
Đầu Hoắc Mạc Nguyên cứ ong ong, nghe được câu nói của Hoắc Vọng mới cố gắng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một tờ giấy rút thăm không biết từ khi nào đã bay tới trên người gã, bên trên viết sáu chữ thật to: Chúc bạn may mắn lần sau!
Sự trào phúng dường như đã hóa hình đập thẳng vào mặt Hoắc Mạc Nguyên, thể diện đã thể hiện trước mặt mọi người đã biến mất không còn gì. Tuy tự nhận mình là một người mặt dày nhưng bây giờ gã không thể tiếp tục kiêu ngạo nữa, chỉ đành chịu đựng cơn đau ba chân bốn cẳng bò dậy.
Mọi người đều lùi một bước không muốn tới gần Hoắc Mạc Nguyên, làm gã chỉ có thể xám xịt giống như một con chuột cống chạy đi. Hận ý trong gã cũng tăng thêm, thề lần sau gặp mặt nhất định phải hung hăng trả lại sự nhục nhã này.
Trận khôi hài này cuối cùng cũng tan với kết cục đáng vui mừng, tuy vừa nãy các nhân viên không xen mồm vào nhưng hiện giờ đều nhịn không được cười rộ lên.
Nhân viên phụ trách rút thăm lấy phần thưởng hạng nhất ra, là một năm miễn phí mua các sản phẩm đóng hộp và đủ loại mũ công ty sản xuất.
Nhân viên chọn mấy loại mũ thích hợp dành cho mèo con, đưa cho Hoắc Vọng, nói: "Quý khách có thể điền địa chỉ nhà cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đóng gói các kiểu dáng còn lại với kích cỡ phù hợp tới tận nhà cho anh."
Mũ là biện pháp tốt nhất để che giấu đi đôi tai gấu, biến Lâm Úc thành một con mèo con, nếu không tháo ra thì không ai phát hiện ra điểm khác lạ. Còn có cái đuôi biểu đạt cảm xúc quá mức linh hoạt kia, không thể cứ cuộn lên được.
Hoắc Vọng nghĩ như thế, nhận lấy toàn bộ đống mũ, chọn một cái có tạo hình hamburger trong đám đó đội lên đầu Lâm Úc, gật đầu khẳng định: "Ừ, rất đáng yêu."
Lâm Úc: "Ngao?"
Cậu giật giật lỗ tai, điều chỉnh tới địa phương thoải mái, biến phần đầu của mình giống như một chiếc hamburger có nhân ngon lành.
Hoắc Vọng lộ vẻ hài lòng, ngón trỏ nhẹ nhàng cào cào cằm Lâm Úc, bất thình lình bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn không có cổ."
"Ngao!" Tôi cắn cho anh vừa lòng nè!
Ngay lập tức, trên ngón trỏ của Hoắc Vọng có thêm mấy vết răng chỉnh tề.
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
Hôm nay là cuối tuần, vốn Lâm Úc tưởng mua đồ xong Hoắc Vọng sẽ trực tiếp đưa mình về nhà nhưng không, ai mà ngờ đối phương lại chuyển hướng đi hẳn về hướng ngược lại.
Lâm Úc mang theo chiếc khăn hamburger nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, phát hiện đây là đường tới Hoắc thị.
Tập đoàn Hoắc thị đã không còn là tập đoàn như xưa, nó đã bị Hoắc Vọng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng phản kích mua lại, thật ra hiện giờ nó chỉ là một cái vỏ rỗng. Tất cả mọi người đều biết người cầm quyền chân chính ở Hoắc thị đã không còn là người Hoắc gia mà là Hoắc Vọng đã thoát khỏi Hoắc gia năm mười sáu tuổi.
Tập đoàn Hoắc thị này là của Hoắc Vọng.
Sở dĩ Lâm Úc nhớ rõ mấy điều này là vì chuyện xưa truyền kỳ về Hoắc Vọng thật sự quá nổi trong giới. Dù kiếp trước cậu thiếu tình thương, luôn trốn ở trong phòng vẽ tranh cũng nghe được rất nhiều về việc này.
Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy Hoắc Vọng có thể đi tới địa vị như hiện tại, nhất định đã ăn rất nhiều khổ. Giây phút thấy tòa nhà Hoắc thị cao chót vót kia, cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Tuy phúc lợi tăng ca cùng tiền lương ở Hoắc thị rất tốt nhưng với điều kiện là nhân viên hoàn toàn tình nguyện nên cuối tuần ở công ty cũng không có quá nhiều người.
Những nhân viên chủ động tăng ca cuối tuần đều không kinh ngạc khi thấy Hoắc Vọng tới công ty, họ đã tập mãi thành thói quen, vì thường...Đó là cái gì?
Nhân viên mắt sắc đầu tiên thấy được, sau khi sửng sốt vài giây liền buộc miệng thốt ra một câu quốc túy: "Đù má?"
Càng có thêm nhiều người bị hấp dẫn tầm mắt, làn Lâm Úc vốn đang yên lặng đánh giá hoàn cảnh chung quanh phải rúc ngay vào trong túi.
Nơi này không phải thiên đường của thú cưng, mấy con lông xù như Lâm Úc càng thêm hiếm thấy, cơ hồ như đã biến thành tiêu điểm của toàn trường. Cậu vừa động, các nhân viên liền ý thức được Hoắc tổng không phải cầm theo đồ chơi đi làm mà là mang theo thú cưng đi làm!
Tầm mắt hóng chuyện càng trở nên nhiều hơn. Bình thường họ căn bản sẽ không dám nhìn chằm chằm vào Hoắc tổng như này, hôm nay là trường hợp đặc biệt. Dù sao thì ai có thể từ chối lông xù chứ!!!