Lâm Hoài Minh còn chưa biết phần hợp đồng mình nhìn trúng, hôm qua đã bị vẽ đè lên toàn là hình hoa mai, hắn vẫn theo thường lệ ăn bữa sáng rồi mới ra khỏi nhà. 

Vì bản thân có thói quen lập kế hoạch cực kì nghiêm khắc, mỗi ngày đúng sáu giờ sáng, Lâm Hoài Minh sẽ rời giường, tới sáu rưỡi sẽ xuống nhà ăn sáng. Hắn đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng hắn ăn sáng với người nhà là khi nào, trừ bỏ một ngoại lệ duy nhất, Lâm Úc. 

Vốn dĩ chỉ cần Lâm úc ở nhà, cậu sẽ dậy sớm cùng Lâm Hoài Minh ăn sáng, đó là sự kiên trì ngu xuẩn không có ý nghĩa. 

Lâm Hoài Minh mặt mày sắc bén, ngũ quan sắc sảo chỉ giống mẹ Lâm vài phần, càng giống bố hắn là Lâm Trường Tấn. Bọn họ như được đúc ra từ cùng một khuôn, vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc. 

Lâm Hoài Minh đặt cốc cà phê trong tay xuống, nhìn về vị trí ở bên cạnh mình. Thiếu đi nụ cười của thiếu niên, hắn còn có thể nghe được tiếng chim hót ở bên ngoài truyền vào phòng ăn an tĩnh. 

Lâm Hoài Minh có chút nhíu mày, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lâm Úc vẫn chưa chịu quay về sao?" 

Lâm Úc đã trốn nhà rời đi khoảng gần một tháng, nghe nói còn cúp máy bố Lâm. Lúc được nghe kể lại chuyện này, Lâm Hoài Minh còn cảm thấy không có khả năng, sao Lâm Úc có thể cúp máy người nhà được chứ? Cậu rõ ràng luôn chờ mong...có thể trò chuyện với bọn họ lâu hơn một chút mà... 

Nghĩ đến đâu, vẻ mặt vốn lạnh lùng như sương sớm của Lâm Hoài Minh liền trở nên hòa hoãn một chút. 

Bảo mẫu không có thói quen đối thoại với đại thiếu gia, lúc này thấy sắc mặt hòa hoãn của hắn mới ấp úng mở miệng: "Tam thiếu gia vẫn chưa trở về." 

Thật ra bà cũng hy vọng tam thiếu gia sẽ trở về. Mỗi lần tam tiếu gia về nhà ở, căn biệt thự rộng lớn này sẽ không còn lạnh lẽo như cũ nữa. Đáng tiếc một đứa trẻ tốt như thế lại luôn bị làm khó dễ, từ lúc trưởng thành đã dọn ra ngoài ở, cuối cùng số lần về đây càng ngày càng ít. Đặc biệt là sau khi phòng ngủ của cậu bị đổi cho Lâm Nhất, biến thành phòng kho, những cuộc tranh cãi vẫn luôn diễn ra tới tận giờ; ngay cả bữa tiệc gia đình cậu cũng không tham gia. 

Bảo mẫu không biết chuyện tai nạn, bà cho rằng Lâm Úc chỉ đơn thuần không muốn về tham gia bữa tiệc. Thực tế là bữa tiệc kia cũng rất quạnh quẽ, thiếu đi một người, bầu không khí liền thay đổi một cách cực kì rõ ràng. 

Lâm Hoài Minh dần dần nhíu mày, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, tìm được số điện thoại của Lâm Úc ở trong nhật kí cuộc gọi. Toàn bộ đều là Lâm Úc chủ động gọi tới, hơn nữa cuộc gọi dài nhất còn chưa kéo dài tới ba phút đã bị cúp máy. 

Ngón tay của Lâm Hoài Minh bỗng dừng lại, lúc này hắn mới ý thức được hình như sau khi mẹ Lâm qua đời, đây là lần đầu tiên hắn chủ động liên hệ với đứa em trai này. Cuối cùng, hắn vẫn ấn ngón tay xuống. 

Vốn Lâm Hoài Minh nghĩ rằng cuộc gọi sẽ được kết nối rất nhanh nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền tới tiếng "tít tít", cuối cùng là âm thanh của tổng đài. 

Lâm Hoài Minh dứt khoát nhắn tin, chỉ có ngắn gọn mấy chữ: [Vì sao lại tắt máy?]. Vì hắn biết chỉ cần Lâm Úc thấy được tin nhắn này, nhất định sẽ lần nữa gọi lại cho mình. 

Đứa em trai này của hắn luôn ngây thơ hồn nhiên như thế, không hề giống người Lâm gia, ngược lại Lâm Nhất mới được đón về Lâm gia hai năm gần đây còn giống hơn cậu nhiều. Đại khái trong toàn bộ Lâm gia, chỉ có Lâm Tử Uyên sẽ cảm thấy Lâm Nhất thật sự là người tốt, nhưng điều này không có liên quan gì tới hắn. 

Lâm Hoài Minh mang theo bầu không khí áp suất thấp đi tới công ty. Hôm nay hắn tới sớm, vì chiều nay hắn sẽ có một buổi gặp mặt cực kì quan trọng. 

Để có thể đặt bút hợp tác với Hoắc thị, Lâm thị đã đầu tư phần lớn tài chính của công ty. Một khi thành công hợp tác, Hoắc thị sẽ nhận được lợi ích lớn tới mức khó tin, có thể tiến lên thêm một bậc. 

Thư kí với khuôn mặt xinh đẹp đi phía sau Lâm Hoài Minh, nhìn sắc mặt của cấp trên, một câu cũng không dám nói. Cô biết rõ tính tình của Lâm Hoài Minh, trước cô đã có hơn mười mấy thư kí bị sa thải, bản thân cô có thể được giữ lại chỉ vì một nguyên nhân đơn giản, đó là đủ nhãn lực. 

Loại người vừa sinh ra đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế công ty như Lâm Hoài Minh chán ghét nhất chính là có người nghi ngờ quyết định của mình, dù là nghi ngờ một cách ôn hòa cũng không được. 

Thư kí rũ mắt đi theo, qua tấm gương trong thang máy, vẫn thấy Lâm Hoài Minh vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm điện thoại, giống như nhận được một tin nhắn khó chịu nào đó. Chẳng qua ai dám làm khó dễ đối phương chứ? 

Thư kí không thể nào tưởng tượng nổi, thứ làm Lâm Hoài Minh không vui không phải vì nhận được tin nhắn nào đó mà là hắn không nhận được một cái tin nhắn nào. 

Hắn không ngờ dù đã tới công ty, Lâm Úc vẫn không chịu phản hồi lại mình. Chẳng lẽ cậu còn chưa rời giường? 

Lâm Hoài Minh lại gọi điện một lần nữa, hiển nhiên bên kia vẫn tắt máy. Hắn nhét điện thoại vào túi quần, ý thức được cảm xúc hôm nay của mình có hơi bất thường, hắn lại cảm thấy có chút lo âu. Hắn không đoán ra được vì sao mình lại có cảm giác như thế, chỉ kết luận là mình lo lắng vì buổi gặp mặt chiều nay. 

Sau khi cất điện thoại đi, Lâm Hoài Minh như thường lệ xử lý sự vụ trong công ty, tập trung cường độ cao làm hắn vứt chuyện của Lâm Úc ra sau đầu. 

Thẳng tới khi thư ký đẩy cửa mang tới một cốc cà phê, Lâm Hoài Minh mới phát hiện ba tiếng đã trôi qua, hắn đã ngồi im không nhúc nhích làm việc ba tiếng đồng hồ. 

Thư kí nhẹ giọng hỏi: "Lâm tổng, đã là mười giờ trưa. Hôm nay ngài có yêu cầu gì cho bữa trưa không?" 

Một khi công tác kết thúc, cảm xúc vốn đã đọng lại lại lần nữa ngoi lên. Đây là lần đầu tiên Lâm Hoài Minh cảm thấy bất an vì sự biến mất của Lâm Úc. 

Lâm Hoài Minh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng là mười giờ, cách buổi gặp mặt với Hoắc Vọng còn năm tiếng nữa. Hắn đứng lên, ý bảo thư ký không cần đi theo: "Tôi muốn đi tới tiểu khu Tân Phiên một chuyến." 

Thư ký lập tức nở nụ cười nghiệp vụ đáp: "Vâng." 

Cười xong, cô lại hơi sửng sốt khi thấy bóng dáng của Lâm Hoài Minh. Tiểu khu Tân Phiên? Đi tới đó để làm gì chứ? Cô chưa bao giờ nghe Lâm Hoài Minh nói có người quen ở đó mà? 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Lâm Hoài Minh đi tới tiểu khu theo hướng dẫn, đây là lần đầu tiên hắn bước tới chỗ ở của Lâm Úc. 

Thật ra Lâm Úc đã dọn ra khỏi Lâm gia khoảng hai năm. Khi đó Lâm Nhất vừa mới tới Lâm gia chưa bao lâu, cậu đã cãi nhau với Lâm Nhất rồi rời nhà trốn đi, đó là lần đầu tiên cậu giận dữ làm trò trước mặt người Lâm gia. 

"Vụ mất tích" lần đó chỉ giằng co trong vòng một tuần, cậu đã bị Lâm Trường Tấn kiếm lý do bắt cậu về nhà, sau đó còn bắt cậu phải xin lỗi Lâm Nhất, nên sự việc đó mới qua loa cho xong. 

Chẳng qua sau lần đó, Lâm Úc liền bày tỏ cậu muốn sống ở bên ngoài. Không ai phản bác hay giữ cậu lại, mọi người chỉ lạnh lùng nhìn cậu thu dọn hành lý rời khỏi căn biệt thự bản thân cậu đã sống trong mười tám năm qua. 

Lâm Trường Tấn thân là một người bố, sau khi biết việc đó cũng chỉ "ừ" một tiếng. Phản ứng của Lâm Hoài Minh hắn càng thêm bình đạm. 

Cho nên dù Lâm Úc đã dọn ra ngoài hai năm nhưng hắn chỉ biết cậu dọn tới nơi nào, còn là do chính cậu nói cho hắn biết, còn đâu hắn không biết cuộc sống sinh hoạt của cậu ra làm sao. 

Lâm Hoài Minh nhìn tiểu khu không tính là xa hoa trước mặt mình, sau khi đánh giá một vòng vẫn không hiểu vì sao Lâm Úc lại nhà tới một nơi như thế nào. Chẳng lẽ là vì vụ cãi nhau năm đó? Vậy còn lần này là vì cái gì mà khiến cậu trốn tránh họ hơn một tháng chứ? 

Lâm Hoài Minh cau mày đi lên lầu, căn cứ vào trí nhớ, gõ cửa một căn nhà. 

Vốn hắn tưởng sẽ nhìn thấy gương mặt nhút nhát sợ sệt quen thuộc, sau khi thấy hắn sẽ trở nên vui vẻ nhưng gương mặt mở cửa ra lại hoàn toàn xa lạ. 

Lâm Hoài Minh hỏi: "Cậu là ai?" 

Người nọ hiển nhiên còn mờ mịt hơn cả hắn: "Lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới đúng chứ?" 

Lâm Hoài Minh trực tiếp duỗi tay đẩy cửa ra, nhìn phòng khách trống rỗng chỉ có một chiếc tv và một chiếc ghế sofa, trên mặt sàn còn có vài tờ giấy nhăn nhúm. 

"Này, rốt cuộc anh tìm ai?" Người nọ bất mãn nhưng thấy một thân âu phục và trang sức đắt tiền trên người Lâm Hoài Minh, hắn cũng có thể đoán được không phải là cướp. 

Lâm Hoài Minh hỏi: "Lâm Úc đâu?" Hắn không tự chủ siết chặt nắm đấm. 

"Lâm Úc?" Chủ nhà bừng tỉnh đại ngộ: "Anh là người quen của cậu ấy? Muốn lấy lại đồ hả? Đáng tiếc đã muộn rồi. Tôi đã vứt bỏ rất nhiều, đều đã được chính cậu ấy đồng ý." 

Lâm Hoài Minh cực lực khắc chế tâm tình táo bạo của mình, hỏi: "Tôi là anh trai của Lâm Úc, còn cậu là ai? Vì sao lại tự tiện ở nhà của em ấy?" 

Chủ nhà nhìn hắn như bệnh nhân tâm thần, đáp: "Tôi là chủ nhà của cậu ấy, nơi này là phòng tôi với cậu ấy thuê chung. Sao tôi chưa từng nghe cậu ta nói cậu ấy có anh trai chứ?" 

Hắn đánh giá Lâm Hoài Minh một chút, cảm thấy người này với thanh niên luôn nở nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu trong trí nhớ của mình không hề giống anh em một chút nào. 

"Thuê chung?" Vẻ mặt của Lâm Hoài Minh có chút không thích hợp: "Ý cậu là căn phòng này là em ấy thuê?" 

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, dù sao Lâm Úc cũng là người Lâm gia, sao lại có thể lưu lạc tới nỗi phải thuê nhà chứ? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng có chút hợp lý. 

Từ trước tới nay Lâm Úc luôn là người kỳ quái như thế, sau khi thành niên liền không tiêu tiền của Lâm gia nữa, không mua nổi một căn nhà cũng hợp theo lẽ thường. Mà hắn cũng chưa bao giờ tự hỏi xem Lâm Úc sinh hoạt như thế nào, kiếm tiền ra làm sao. 

Rõ ràng cậu có thể sống một cuộc sống đầy đủ vật chất hơn, chỉ cần cậu nguyện ý há mồm nói muốn tiền tiêu vặt mà thôi. Dù sao cậu cũng là em trai ruột của Lâm Hoài Minh hắn, nếu bị truyền ra ngoài là không thể mua nổi một căn nhà, đúng là làm hắn vứt hết mặt mũi. 

Chủ nhà đánh gãy suy nghĩ của Lâm Hoài Minh: "Đúng vậy. Tôi chính là chủ nhà, hiện giờ cậu ấy đã không còn nữa, đương nhiên tôi phải dọn dẹp đồ đạc, còn phải cho người sau thuê nữa. Rốt cuộc anh có phải tới để lấy đồ đạc của cậu ấy không?" 

Lâm Hoài Minh hỏi: "Em ấy dọn tới nơi khác sao? Cậu có biết địa chỉ không?" 

Hắn hông ngờ Lâm Úc lại không thông báo địa chỉ nơi ở mới của cậu của mình, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như cậu vừa mới dọn đi chưa được bao lâu. 

Ánh mắt chủ nhà nhìn Lâm Hoài Minh vốn đã quái lạ, giờ nghe hắn hỏi lại càng trở nên kỳ quái, còn mang theo sự cảnh giác: "Anh, hẳn là anh không phải là anh trai của cậu ấy đúng không?" 

Sao có thể có một người anh trai không biết em trai của mình thuê nhà, hơn nữa nhìn điệu bộ của hắn, hình như...cũng không biết Lâm Úc đã chết. Đây không phải là người tinh thần không bình thường đấy chứ? 

Chủ nhà vội vàng muốn đóng cửa lại, lại bị Lâm Hoài Minh ngăn cản. Sức lực của hắn rất lớn, trực tiếp đè lên: "Vì sao cậu không trả lời tôi?" 

Chủ nhà có chút sợ sệt, đáp: "Có phải anh có bệnh hay không thế? Lâm Úc đã qua đời bảy ngày rồi, rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì?" 

Chủ nhà vừa dứt lời, cửa nhà đã mạnh mẽ bị mở rộng làm hắn sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy được một gương mặt bạo nộ. 

Đáy mắt Lâm Hoài Minh hiện vẻ tức giận, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play