Lâm Úc nhìn chằm chằm Hoắc Vọng bận hơn nửa ngày mới mang ra được một bát mì, bên trong đôi mắt tròn xoe là sự mê mang. 

Hoắc Vọng không cảm thấy ngượng ngùng, thoải mái ngồi xuống ghế rót sữa ra một cái đĩa đủ màu sắc, sau đó đẩy tới trước mặt Lâm Úc, tò mò cách nhóc con này ăn uống. 

Thấy Lâm Úc nhích người ngửi ngửi đĩa sữa, hai chiếc tai tròn trên đỉnh đầu dường như run lên rồi cái đầu bắt đầu cúi xuống, phần sữa trong đĩa cũng bắt đầu giảm bớt, lúc này Hoắc Vọng mới thu hồi tầm mắt bắt đầu ăn bát mì trước mặt mình. Sau khi ăn xong, anh mới nhìn cái đĩa trống trơn ở trên bàn. 

Lâm Úc mờ mịt ngẩng đầu, cảm thấy trên mặt có hơi lành lạnh. 

Hoắc Vọng: "..." Đây là lần đầu tiên anh thấy một đứa nhóc tới cả lúc uống sữa cũng trông ngu như vậy. 

Hoắc Vọng vươn tay trực tiếp ôm Lâm Úc lên, một tay lấy giấy lau mặt cho cậu. Sức lực lớn tới mức làm Lâm Úc có cơ hội để trải nghiệm cách thức mẹ rửa mặt cho con cái, cậu liền phát ra âm thanh kháng cự, như một con vịt đồ chơi bị bóp. 

Hoắc Vọng dừng tay, dí sát mặt vào ngửi, vẫn là một cỗ mùi sữa. 

Thấy cái bản mặt anh tuấn kia đột nhiên tới gần mình, Lâm Úc hoảng sợ, cái đuôi lại cuộn tròn. 

Trên người Lâm Úc có hơi dính bụi bẩn từ bên ngoài, nghĩ nghĩ, Hoắc Vọng dứt khoát ôm cậu tới phòng tắm, bật nước nóng đổ vào bồn. Một cục lông nho nhỏ ở trong bồn tắm, có vẻ vô cùng bất lực. 

Đây là lần đầu tiên từ lúc có ký ức, Lâm Úc được người khác hỗ trợ tắm rửa. Cậu sợ tới mức hơi tạc mao nhưng vừa tiếp xúc với nước ấm, cậu đã co lại thành một cục. 

Hoắc Vọng nhướng mày nói: "Hóa ra là giả mập." 

Anh xoa nhẹ sữa tắm ra bọt rồi đặt lên đầu Lâm Úc, nhìn như hai quả bóng nhung nhung mềm mại. 

Lâm Úc cũng hơi thả lỏng cái đuôi, bắt đầu dùng móng vuốt thử đập vỡ mấy cái bong bóng kia. 

Thừa dịp này, Hoắc Vọng tắm rửa cho cậu sạch sẽ, sau đó dùng máy sấy sấy khô. 

Âm thanh của máy sấy không lớn, gió thổi ra cũng rất ấm áp nên Lâm Úc thoải mái tới mức biến thành một cái bánh quy gấu nhỏ, hai chân trước cũng để lộ ra phần đệm thịt hồng hào ở bên trong. 

Sấy xong, Hoắc Vọng cực kì nghiêm túc xách cậu lên quan sát một chút, như suy tư gì đó nói: "Là một thằng nhóc." 

"???" 

Lâm Úc mê mang chớp mắt, cố gắng nỗ lực tiêu hóa câu nói này. Cuối cùng khi đã ý thức được Hoắc Vọng đang quan sát cái gì, mặt cậu bắt đầu nóng lên. Dù trên mặt đã bị đống lông ngăn cản nhưng cái đuôi ở dưới lại nhanh chóng cuốn lên, không thể che giấu được. 

Thẳng tới khi đi vào giấc ngủ, cái đuôi của cậu vẫn không thể thả lỏng được. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Lâm Úc phát hiện từ khi mình biến thành thụy thúy, mọi thứ xung quanh cậu có thể nói đều rất lớn. Dù cậu ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn chỉ chiếm mất một góc nhỏ. 

Ánh mặt trời chiếu lên giường qua tấm màn che, gió thổi làm chúng khẽ đung đưa. 

Lâm Úc chăm chú nhìn ánh sáng di động trên tấm rèm, chạy tới chạy lui. Sau một hồi lăn lộn, chiếc giường đã bị chà đạp nhăn nhúm. Sau đó cậu lại bị đệm chăn mềm mại thu hút, bắt đầu ôm đuôi làm ổ. 

Hoắc Vọng thắt cà vạt xong đi ra, trầm mặc nhìn một màn này. Con sói giảo hoạt nhẫn tâm trên thương trường, lần đầu tiên gặp phải sự việc không nằm trong tầm kiểm soát. 

Chiếc giường vừa mới được dọn dẹp, hiện giờ lại như biến thành một cái ổ chó. 

Cảm nhận được nguy cơ, Lâm Úc dựng thẳng lỗ tai. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy ở ngay giữa chiếc giường lớn là nửa vòng tròn lông xù màu trắng. 

Hoắc Vọng trầm tư vài giây, sau đó xoay người tìm một cái túi, kéo khóa ra rồi ra lệnh ngắn gọn với cục lông ở trên giường: "Đi vào." 

Lâm Úc không vui, định rúc hẳn người vào trong chăn nhưng lập tức bị một cái tay vô tình xách lên đặt vào trong túi. 

"Ngao ô!" 

Lâm Úc dùng móng vuốt vỗ vỗ cái khóa kéo vẫn chưa hoàn toàn khép lại. Vốn cậu định chờ Hoắc Vọng đi làm sẽ nhân cơ hội đào tẩu, không ngờ đối phương lại dẫn theo mình đi. Nếu bị những người khác phát hiện thì sao giờ? 

Hoắc Vọng không hiểu thú ngữ, cực kì lãnh khốc xách túi đi tới hầm gara để xe. 

Nhóm đốm sáng vây quanh Lâm Úc lo lắng cho cậu, ríu rít nói: "Úc Úc, Úc Úc, Úc Úc..." 

Lâm Úc dùng móng vuốt mở khe hở lớn thêm một chút, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa xe, ý thức được Hoắc Vọng không phải muốn đưa mình đi bệnh viện hay càng khủng bố hơn là viện nghiên cứu thì tâm tình khẩn trương đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Cái đuôi cũng giãn ra, nhẹ nhàng lắc lắc ở trong túi, trấn an những tiểu tinh linh đang hơi hoảng sợ. 

Hôm nay là cuối tuần, cho nên người tới trung tâm thương mại rất nhiều. Hoắc Vọng đã dựng sẵn tâm lý là không tìm được chỗ đỗ xe nhưng vừa mới xuống hầm, anh đã thấy có người lái xe rời đi, vừa vặn thừa ra một chỗ trống. 

Đối với người không lần nào tìm được chỗ đỗ xe như anh, đây đúng là một việc lạ. 

Hoắc Vọng thuần thục đỗ xe, sau đó vác theo Lâm Úc tiến thẳng tới tầng bốn. Ở đó có một cửa hàng thú cưng rất lớn, chuyên bán đồ vật dành cho thú cưng. 

Lâm Úc hơi tò mò thò đầu ra khỏi túi, nhưng cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ của mình không thể bị người khác nhìn thấy nên lại co rúm lại. Bất chợt đầu cậu bị một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, còn không nhẹ không nặn xoa nắn hai tai cậu, vừa vặn che khuất được chúng. 

"Ngao?" Lâm Úc chớp chớp mắt, rất nhanh đã hiểu được ý tốt của người đàn ông. Chỉ cần che đi đôi tai gấu hoạt hình, thoạt nhìn cậu sẽ giống hệt một con mèo con lông xù. Chỉ cần không bị bắt đi nghiên cứu, vậy sẽ không có chuyện bất ngờ nào xảy ra. 

Lâm Úc giật giật móng vuốt, không ngờ tâm tư của Hoắc Vọng lại tinh tế như thế, hoàn toàn khác biệt với mấy lời đồn đại cậu nghe được ở kiếp trước. 

Lâm Úc cứ như vậy bị che lỗ tai đi vào thiên đường của thú cưng. 

Cô nhân viên với ánh mắt sắc bén vừa liếc mắt đã nhận ra Hoắc Vọng là một "con sen" tay mơ, liền xông pha đứng ra mời chào, nở nụ cười đầy chuyên nghiệp hỏi: "Xin hỏi hôm nay quý khách định mua sản phẩm gì?" 

Nói xong cô nhịn không được nhìn Lâm Úc, nội tâm phát ra tiếng thét chói tai. Đáng yêu quáaaaa!!! So sánh với mấy con mèo con khác còn mượt mà hơn nhiều!!! 

Hoắc Vọng lời ít ý nhiều đáp: "Ổ cho mèo." 

Nghĩ tới chiếc giường bị mình làm loạn sáng nay, Lâm Úc đột nhiên có chút chột dạ, cũng hiểu vì sao Hoắc Vọng lại đưa mình tới đây. 

Cô nhân viên rất chuyên nghiệp dẫn hai người tới khu vực sản phẩm dành cho mèo, đề cử ổ mèo đủ loại kiểu dáng. 

Ánh mắt Hoắc Vọng từ chiếc ổ mèo có hình hamburger tới hình quả dứa, cuối cùng trực tiếp cúi đầu hỏi: "Nhóc thích cái nào?" 

Soái ca mặt vô biểu tình nghiêm túc dò hỏi ý kiến của mèo con, cảnh tượng đánh yêu này lập tức khiến các cô gái đang nghiêm túc mua hàng đều nhìn qua, còn hạ giọng thảo luận. 

Thứ càng hấp dẫn tầm mắt của các cô chính là con mèo con đáng yêu kia, cư nhiên còn đáp lại lời của anh soái ca kia, tới gần cái ổ mèo hình cá mập ngửi ngửi, thật cute!!! 

Hoắc Vọng nhướng mày hỏi: "Nhóc xác định là cái này?" 

Lâm Úc run run lỗ tai cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh để đáp lại. 

Thấy thế, Hoắc Vọng gật đầu bảo nhân viên lấy giúp mình. 

Lúc nhân viên cầm lấy cái ổ mèo cá mập còn hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Vị tiên sinh này đúng là may mắn. Dạo này cửa hàng có hoạt động rút thăm trúng thưởng, chỉ cần mua sản phẩm được đánh dấu bên dưới là có thể nhận được một cơ hội rút thăm." 

May mắn? 

Hoắc Vọng không thể không ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên có người dùng từ này đối với mình. Anh lại cúi đầu nhìn Lâm Úc, con mèo này đã tự mình chọn cái ổ mèo kia, cho nên người thật sự may mắn phải là nhóc con này mới đúng. 

Đúng lúc này, Lâm Úc cảm thấy từ phần cổ mỏng manh của mình đột nhiên có một cỗ lực lượng không rõ tiến vào trong cơ thể. 

Nhóm đốm sáng tranh nhau cướp lời: "Úc Úc, thụy khí của cậu trở nên nhiều hơn rồi!" 

Thân là thúy thú, thụy khí quan trọng nhất cư nhiên lại có thể tăng trưởng?! 

Lâm Úc cảm giác được cỗ lực lượng này phát ra từ mấy cô gái luôn khen mình đáng yêu kia, như suy tư gì đó dò hỏi mấy đốm sáng: "Tôi có thể truyền thụy khí này cho người khác không?" 

Nhóm đốm sáng một câu một lời giải thích: "Đương nhiên là có thể rồi! Chỉ cần là người ở bên cạnh cậu, vận may đều sẽ tăng lên. Nếu cậu cố ý truyền thụy khí, vậy vận may sẽ càng tốt!" 

Thấy nhân viên đã đi lấy hộp rút thăm trúng thưởng, Lâm Úc nhanh chóng nhắm mắt dùng hết lực. Một đoàn thụy khí màu vàng kim không thể thấy bằng mắt thường đã bay ra khỏi người cậu, bay tới đôi tay của Hoắc Vọng rồi ẩn vào. 

Đối với mấy loại hoạt động rút thăm này, Hoắc Vọng chưa từng ôm bất kỳ hy vọng nào. Đôi mắt thâm thúy không hề thiếu kiên nhẫn, chỉ có sự bình tĩnh như đã sớm biết kết quả. 

Xuyên suốt hai mươi tám năm cuộc đời của Hoắc Vọng chưa từng xảy ra loại chuyện rút thăm trúng thưởng này, cho dù là một chai nước cũng không có, anh cũng đã tập thành thói quen. Chẳng qua không biết vì sao nhóc con trong ngực lại có chút kích động, hình như rất chờ mong đối với loại chuyện này. 

Trong lòng Hoắc Vọng hiếm khi nảy sinh chút tiếc nuối, hẳn là vừa nãy anh nên để cho nhóc con này tự mình bốc thăm, ít nhất cũng có thể bốc được cái giải an ủi. 

Lâm Úc không biết Hoắc Vọng đang nghĩ gì, đây là lần đầu tiên cậu chính thức sử dụng năng lực của thụy thú nên rất chờ mong nhìn nhân viên mở tờ giấy Hoắc Vọng đã bốc được. 

Bất ngờ ngay một giây sau, phía sau lại truyền tới một âm thanh ầm ĩ. 

Một nam một nữ đẩy đám người ra, trong đó giọng của phía nam kia cực kì lớn: "Tôi đã mua nhiều đồ như thế, vì sao lại không cho tôi rút thăm?" 

Nhân viên ở bên cạnh xấu hổ nở nụ cười làm lành: "Xin lỗi quý khách, đây là quy định, những sản phẩm quý khách mua không thuộc về phạm trù được rút thăm trúng thưởng." 

Hoắc Mạc Nguyên nhìn em gái đứng bên cạnh mình, đang định tranh cãi tiếp thì bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc, liền trừng lớn mắt hô: "Ui là trời, kia không phải là anh họ sao?" 

Hoắc Tri Tri ở bên cạnh gã lập tức nhìn qua, kinh ngạc nói: "Đúng là anh họ." 

Hoắc Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt như nhìn thấy không khí. 

Việc này đối với đôi anh em được người nhà chiều chuộng, tính tình vô pháp vô thiên không thể chấp nhận được. 

Mỗi lần gặp Hoắc Vọng, Hoắc Tri Tri đều sẽ bị anh ngó lơ. Ban đầu cô ta còn nghĩ cách lấy lòng vị anh họ đã thoát khỏi Hoắc gia, khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng này nhưng cuối cùng lại phát hiện anh không chỉ là một ngôi sao chổi, còn chưa từng phản ứng lại cô ta, nên cô ta đã cùng anh ruột mình liên tục chèn ép đối phương. 

Hoắc Tri Tri ghét bỏ nhìn Lâm Úc, nói: "Anh họ, sao anh lại tùy tiện nuôi thú cưng thế? Nhìn con mèo này không ra chủng loại gì, không phải là anh tùy tiện nhặt ở trên đường đấy chứ? Mấy cái thứ không rõ lai lịch như này mà cũng dám nuôi, đúng là..." 

Hoắc Tri Tri chỉ thuận miệng muốn tìm cách chọc giận Hoắc Vọng, lại không ngờ lời này đã lập tức làm những người khác ở chung quanh bất mãn. 

Mấy cô gái đã quan sát soái ca dẫn mèo đi mua đồ từ ban đầu dẫn đầu mở miệng: "Nuôi thú cưng mà còn để ý chủng loại, cô là thật sự nuôi thú cưng hay là muốn thỏa mãn tâm hư vinh của mình thế?" 

"Mặc kệ là chủng loại gì thì cũng nên được đối xử công bằng." 

"Thú cưng của cô có một chủ nhân như cô, đúng là đáng thương." Một người phụ nữ ôm một con cún con cũng đi theo mở miệng. 

Hoắc Tri Tri ngơ ngác, không ngờ cô ta sẽ có một ngày thấy được nhiều người qua đường nói chuyện giúp vị anh họ sát thần kia. Đó chính là Hoắc Vọng đấy! Là một ngôi sao chổi khổng lồ? Bọn họ hẳn là nên tránh đi không kịp mới đúng, vì sao lại nói chuyện giúp đối phương chứ? 

Cô ta không thể nào ngờ được dáng vẻ kiên nhẫn đối xử với Lâm Úc của Hoắc Vọng vừa nãy đã kiếm được thiện cảm của cả đám người, bây giờ thấy có người gây sự với anh, chắc chắn họ phải tiến nên hỗ trợ. 

Hoắc Mạc Nguyên nhìn em gái của mình bị nhiều người dỗi lại làm cho á khẩu không nói được gì, vừa cảm thấy mất mặt vằ muốn rút lại mặt mũi, thế là đôi mắt hí kia liếc qua hộp rút thăm, lớn tiếng nói hấp dẫn ánh mắt của mọi người: "Anh họ, vừa nãy anh đã rút thăm rồi nhỉ?" 

Thấy mọi người đều nhìn qua, Hoắc Mạc Nguyên lập tức đắc ý mỉm cười, tiếp tục nói: "Anh họ, vận khí của anh chính anh còn không biết sao? Cần gì phải lãng phí thời gian vào mấy cái loại chuyện như này chứ? Nếu hôm nay anh trúng được một giải thưởng, cho dù chỉ là giải an ủi, em sẽ ăn luôn cái hộp rút thăm kia!" 

Hai con ngươi đen kịt của Hoắc Vọng dừng trên người Hoắc Mạc Nguyên, phảng phất như một đáy vực sâu thẳm. 

Hoắc Mạc Nguyên bị nhìn tới cả người phát lạnh, nghĩ tới anh khẳng định sẽ không làm ra việc gì với mình ở trước mặt mọi người nên liền ngạnh cổ đứng ở đó, ý bảo nhân viên nhanh chóng mở tờ giấy ra. 

Nhân viên cúi đầu, ngón tay dịch chuyển mở tờ giấy, hai mắt lập tức trừng to: "Trúng! Trúng rồi! Là giải nhất!" 

Tiếng pháo lập tức vang lên, đủ loại tờ giấy đầy màu sắc bay khắp cửa hàng, đám người bắt đầu hoan hô. 

Sắc mặt của Hoắc Mạc Nguyên với Hoắc Tri Tri tức khắc trở nên xanh mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play