Một vài người ở nhà họ Bạch không muốn Bạch Ngạn làm chủ họ Bạch, nhưng việc đến mức này, bọn họ cũng không có cách nào phản đối nữa, cuối cùng chỉ có thể cầu nguyện Bạch Ngạn có thể đưa sự nghiệp của nhà họ Bạch lên một tầng cao mới.

Mà cụ Bạch lại thấy rất rõ ràng, chỉ là thời gian này thân thể của ông ta không tốt, vì vậy trước khi chết, để Bạch Ngạn cảm thấy không thoải mái nên ông ta mới cùng Lý Liên Tinh làm ra việc như vậy, ông ta biết Lý Liên Tinh không phải người tốt nhưng nếu đủ làm Bạch Ngạn có cuộc sống không vui vẻ, cụ Bạch cũng cảm thấy tốt hơn.

Nhưng tình hình hiện tại xem ra, cũng không thể nói được rốt cuộc là ai tính toán ai.

Sở Hạ ấn ấn thái dương, cậu đến thế giới này nhiệm vụ chính là cứu rỗi nhân vật phản diện, cho đến bây giờ, người Bạch Ngạn muốn báo thù đều đã bị báo ứng rồi, chuyện cần cứu rỗi … Có lẽ có liên quan đến Bạch Nhất Cảnh.

Bạch Ngạn coi như là chú nhỏ của Bạch Nhất Cảnh, mà Bạch Ngạn lại phải lòng chính đứa cháu trai lớn này của mình, gia nhập ngành giải trí vì muốn bảo vệ Bạch Nhất Cảnh, nhóm nhỏ của bọn họ có thể có ngày hôm nay, dường như có một vài liên quan với Bạch Ngạn.

Mà trong lòng của Bạch Nhất Cảnh đối với Bạch Ngạn chỉ là tình cảm chú cháu đơn thuần, những cái khác một chút cũng không có, dựa theo cốt truyện hệ thống đưa ra, sau này Bạch Ngạn mới có chuyện cầu mà không được với Bạch Nhất Cảnh, một lòng căm thù mạnh mẽ đối với thế giới này.

Sở Hạ tặc lưỡi, thời cơ hệ thống chọn không phù hợp, nếu đưa cậu về lúc Bạch Ngạn còn nhỏ, việc này nhất định sẽ không khó giải quyết như vậy.

Sở Hạ từ từ thu ánh mắt, đặt ly rượu vang trong tay xuống, nói một tiếng với đạo diễn, từ tiệc rượu rời đi, cậu không trực tiếp đi luôn, mà một mình đi đến bãi đậu xe, hỏi hệ thống: “Xe của Bạch Ngạn là chiếc nào?”

Hệ thống không rõ tính toán của Sở Hạ, sau khi nghiêm túc giúp cậu tìm được xe, hỏi Sở Hạ: “Tổ trưởng Sở cậu định làm gì?”

Sở Hạ đáp một cách đương nhiên: “Tất nhiên là cùng ông xã của mình quay về nhà rồi. Bọn tôi có giấy đăng kí kết hôn, bọn tôi là hợp pháp đó.”

Hệ thống: “…”

Nó cảm thấy Bạch Ngạn không coi Lý Liên Tinh là đối tượng của mình.

Hệ thống cảm thấy loại việc này không thể làm bừa như vậy, nó lại hỏi Sở Hạ một lần nữa: “Tổ trưởng Sở cậu không cần suy nghĩ một chút sao?”

Sở Hạ cười nói: “Có cái gì phải suy nghĩ, tôi là người có giới hạn đạo đức cao nhất.”

Hệ thống nghĩ một chút vốn dĩ muốn đi hỏi đạo diễn có thể quay tổ trưởng Sở toàn thân mạnh mẽ hay không, nó cảm thấy những câu nói đó cũng không đáng tin lắm.

Hệ thống cẩn thận hỏi Sở Hạ: “Vậy nếu như giới hạn đạo đức của cậu tương đối thấp, cậu phải làm sao?”

Sở Hạ lấy điện thoại ra, vẫy vẫy, trả lời hệ thống: “Vậy tôi ra ngoài hẹn hò với ai đó một chút.”

Hệ thống thấy bốn, năm mươi tin nhắn riêng tư trong giao diện của Sở Hạ, hệ thống sốc tại chỗ, tổ trưởng Sở của bọn họ từ khi nào đã tìm được người mới rồi.

Tổ trưởng Sở đây không phải là muốn chơi thật đó chứ?

Không phải chứ không phải chứ không phải chứ!

Sở Hạ tìm đến xe của Bạch Ngạn, tài xế đang ngồi trong xe chơi game, Sở Hạ đứng ở ngoài chớp mắt chăm chú nhìn một chút, cảm thấy trò này chơi rất hay, cậu định giơ tay gõ vào cửa sổ xe, tài xế đã phát hiện ra cậu từ trước, lúc tài xế phát hiện ai đó đang đứng bên cửa sổ đang âm thầm quan sát mình, suýt chút nữa đã vất điện thoại trong tay đi.

Tài xế không biết được ý đồ của Sở Hạ, không dám xuống xe, chỉ có thể kéo cửa xe xuống một chút, hỏi Sở Hạ muốn làm cái gì.

Sở Hạ muốn lên xe, nhưng tài xế từ chối ,cười nói, đây là xe của ngài Bạch, không phải kẻ ất ơ nào đó cũng có thể lên được.

Sở Hạ không hề giận dữ, dù sao nếu cậu là kẻ ất ơ nào đó, Bạch Ngạn kết hôn với cậu nhất định cũng không tốt hơn.

Cậu vẫn đứng ở ngoài xe, tài xế nhìn thấy cậu vẫn chưa đi, dường như cũng không có gây rối gì, thuận tiện hạ cửa xe xuống một chút, nói với Sở Hạ: “Nghe tôi khuyên một câu, ngài Bạch không phải là người mấy người các cậu có thể quyến rũ đâu, mau đi chỗ khác đi, như thế mới tốt.”

Sở Hạ cười cười, gật gật đầu với người lái xe, sau đó tiếp tục đứng ở đó, xem ra cậu quyết tâm nhất định phải gặp được ngài Bạch, tài xế cũng không khuyên cậu nữa, cúi thấp đầu chơi trò chơi, Sở Hạ ở ngoài nhìn một lúc, cảm thấy rất hay, hỏi tài xế: “Trò chơi này chơi vui không, tên là gì?”

Tài xế nói tên trò chơi cho Sở Hạ, Sở Hạ vào trung tâm ứng dụng tải trò chơi xuống, tải hai cái 648 xuống, rút ra một Tịch Mịch.*

*Giống như chơi trò chơi gacha, rút đúng 90 lần chắc chắn sẽ ra nhân vật A mới ra nhưng Sở Hạ quá đen nên rút bị lệch rate trúng nhân vật khác.

Lương Sở Hạ ở trung tâm hệ thống rất nhiều, muốn mua cái gì cũng không cần do dự, vì vậy hiện tại cậu vẫn chưa nhận thức được cái thứ này quan trọng đến thế nào.

Gió lạnh thổi hơn 2 tiếng đồng hồ ở bãi đậu xe, nhân vật game của Sở Hạ cuối cùng thăng đến hơn 30 cấp, tiền trong thẻ cũng bị kẻ phá gia chi tử này tiêu hết sạch, Sở Hạ nhìn chằm chằm vào thông tin từ ngân hàng gửi về một lúc, hỏi hệ thống: “Làm sao đây?”

Trong lòng hệ thống nói nó làm sao mà biết phải làm sao chứ? Tiền ở trung tâm hệ thống bọn họ không lưu hành với tiền tệ ở đây, nó nghĩ một lúc lâu, nói với Sở Hạ: “Hay là từ ngày mai cậu nỗ lực kiếm tiền đi?”

Sở Hạ hít một hơi thật sâu, hỏi hệ thống: “Tôi còn không đủ nỗ lực hay sao?”

Hệ thống nghĩ nghĩ, tổ trưởng Sở của bọn họ thực sự rất nỗ lực, có lúc hệ thống nghi ngờ tổ trưởng Sở có phải bị bệnh thành tích hay không, mới có thể làm mọi thứ xuất sắc như vậy.

Từ trong kí ức của nguyên chủ Sở Hạ thực sự đã tìm ra một biện pháp, cậu tự tin nói: “Tiền người chưa trưởng thành tiêu có thể hoàn lại nhỉ?”

Hệ thống: “…”

Tổ trưởng Sở, sao cậu ấy lại đến nông nỗi này! Không nên đến nông nỗi này!

Sở Hạ lập tức gọi điện thoại cho chăm sóc khách hàng game, đổ mọi lỗi lầm của mình lên người đứa con trai tám tuổi, cậu gật đầu nói: “Đúng, là con trai của tôi, nó năm nay 8 tuổi. Hôm nay tôi không có nhà, tôi cũng không ngờ được nó có tí tuổi mà tiêu nhiều tiền vậy, mấy người nói làm gì có người trưởng thành nào làm ra loại chuyện này được!”

“Mẹ của nó…” Giọng nói của Sở Hạ có hơi hạ xuống: “M* nó, từ sáng đến tối không về nhà, đều là tôi trông con, hôm nay thật sự không chú ý, tôi đã dạy dỗ lại đứa trẻ rồi, tiền này có thể trả lại không?”

“Phải nghe mẹ đứa trẻ nói chuyện? Mẹ nó đến hiện tại vẫn chưa quay về, nói với tôi là cùng đồng nghiệp tham gia bữa tiệc rượu rồi, tôi vừa mới gọi điện thoại cho mẹ nó, cô ấy nói tối hôm nay không về được, muốn nghiên cứu dự án dạ quang cùng đồng nghiệp.”

Chăm sóc khách hàng: “…”

Đột nhiên cảm thấy đầu của người chơi này có vẻ hơi có vấn đề.

Sở Hạ luôn cảm thấy tình hình trước mắt không mấy khả quan, cậu quay đầu qua,  tiện nhìn thấy Bạch Ngạn đang đứng sau mình, cười như không cười nhìn mình.

Ánh trăng chiếu xuống, gió nhẹ chầm chầm đến, cổ tay áo màu bạc phản chiếu ánh đèn đường cách đó không xa, sáng lấp lánh, mặt Bạch Ngạn tái nhợt, có chút giống như ma cà rồng trong câu chuyện viễn tưởng phương Tây.

Sở Hạ mỉm cười, lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng với Bạch Ngạn, nói với chăm sóc khách hàng trong điện thoại: “…Mẹ của nó vừa về rồi, nhìn giống như muốn đánh đứa nhỏ, tắt trước nhé, tôi đi khuyên không sẽ đánh chết đứa nhỏ mất.”

Tài xế từ trên xe xuống, muốn giúp Bạch Ngạn mở cửa xe, nhưng Sở Hạ đứng ở đây, bác có chút khó xử, cuối cùng Bạch Ngạn hỏi Sở Hạ: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Sở Hạ khẽ thở dài, bỏ điện thoại vào túi quần của mình, trả lời Bạch Ngạn: “Chồng trẻ mới cưới ở một mình trong phòng tân hôn, cô đơn không chịu được.”

Bạch Ngạn lạnh nhạt nói với Sở Hạ: “Lý Liên Tinh, nếu cậu quên thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta, tôi có thể giúp cậu nhớ lại một chút.”

Sở Hạ nghĩ hóa ra là còn có thứ này nhưng nguyên chủ vốn dĩ không để thỏa thuận trước hôn nhân trong miệng của Bạch Ngạn ở trong lòng, vì vậy hiện tại Sở Hạ cũng có không ấn tượng gì cái đó, cậu nói với Bạch Ngạn: “Tôi thật sự quên rồi, anh nói lại đi.”

Bạch Ngạn thật ra không nhớ những thứ được viết trên đó.

Sở Hạ cười một tiếng, nhường cho người lái xe một chỗ, người tài xế đi qua mở cửa xe, sau đó Sở Hạ căn chuẩn thời cơ, chui đầu tiên vào trong xe.

Tài xế cạn lời, thì ra ở đây đợi là muốn lên xe, bác quay đầu nhìn thấy ánh mắt vô cảm của Bạch Ngạn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ông chủ?”

Bạch Ngạn im lặng ngồi vào trong xe, nhìn Sở Hạ, hỏi cậu: “Lý Liên Tinh, cậu lại muốn dùng thủ đoạn gì nữa?”

Sở Hạ trịnh trọng trả lời Bạch Ngạn: “Ngài Bạch, anh có cảm thấy, hai người chúng ta nên làm tròn nghĩa vụ vợ chồng với nhau không, tôi cũng là người lớn rồi, có nhu cầu về phương diện kia, anh nếu như không có cũng không sao, giúp tôi giải quyết một chút là được rồi.”

Trong không gian hệ thống nghe thấy những lời này của Sở Hạ, trong thời khắc này bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, tổ trưởng Sở rốt cuộc là muốn cứu rỗi nhân vật phản diện, hay là đến để chọc giận nhân vật phản diện đây.

Bạch Ngạn tức đến nở nụ cười, anh nắm chặt tay, nghiêng đầu nhìn sang Sở Hạ bên cạnh, nói với cậu: “Lý Liên Tinh, gan của cậu càng lúc càng to nhỉ.”

Sở Hạ “hừ” một tiếng, không quan tâm chút nào, nói một câu ngài Bạch anh hãy suy nghĩ kỹ một chút, sau đó cầm lấy điện thoại, tiếp tục gọi điện cho chăm sóc khách hàng. Để làm cho lời nói của mình thêm đáng tin, lần này Sở Hạ còn tự mình thêm phần kịch tính, bắt chước lại âm thanh của đứa trẻ 8 tuổi và âm thanh mệt mỏi và cáu kỉnh của người vợ.

Tài xế ở phía trước lái xe cũng cảm thấy nể phục, có kỹ thuật diễn xuất làm cái gì mà không được.

Tuy nhiên Sở Hạ diễn hết sức như vậy, chăm sóc khách hàng bên đó lại vẫn luôn khẳng định chắc chắn với cậu, số tiền này không thể trả lại.

Chỉ đành dựa vào làm việc để miễn cưỡng duy trì cuộc sống thôi, không biết tiền quay web drama khi nào mới thanh toán cho cậu.

Sau khi Sở Hạ cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Bạch Ngạn một chút, Bạch Ngạn nhắm hờ mắt, trên khuôn mặt trắng nhợt không biết từ lúc nào đỏ ửng lên, nhìn rất phong tình, Sở Hạ hỏi hệ thống: “Anh ta uống rượu không?”

“…” Hệ thống im lặng một chút, nói với Sở Hạ: “Đi tiệc rượu uống rượu là rất bình thường mà?”

“Có thể quan hệ sau khi uống rượu không?”

Hệ thống dừng một chút, nói với Sở Hạ: “Theo lý mà nói, nếu uống say rồi có lẽ không cứng lên được.”

Sở Hạ âm thầm tiếc nuối, thuốc hỏng mà nguyên chủ lấy được lúc trước đưa cho Bạch Nhất Cảnh thì tốt biết bao.

Hệ thống không biết trong đầu của Sở Hạ đang nghĩ cái gì, nhưng cảm giác có chút nguy hiểm, lặp đi lặp lại nhiều lần đạo đức đạo đức đạo đức trong không gian hệ thống.

Đạo đức cái mẹ gì!

Đi ngủ đi ngủ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play