Hệ thống cảm thấy Sở Hạ không bình thường, tối hôm qua tổ trường Sở muốn tìm người ngủ cùng cậu, hệ thống có thể hiểu được. Dù sao lúc đó cậu vừa mới uống xong thuốc, làm loạn cũng là bình thường nhưng qua một ngày một đêm, hiệu quả của thuốc này không thể nào vẫn còn.
Trong lòng hệ thống thầm nghĩ một chút, có thể đã để lại di chứng cho tổ trưởng Sở rồi. Vấn đề đó là di chứng này nếu ảnh hưởng đến giới tính hay tinh thần, vậy thì phiền phức to.
Từ sau khi Sở Hạ đến thế giới này, trung tâm hệ thống thường gửi lời hỏi thăm đến, hỏi xem hôm nay của Sở Hạ thế nào. Bây giờ xem ra, tình hình hiện tại chả ra làm sao cả, cho đến bây giờ tổ trưởng Sở hình như đến cả bóng dáng của nhân vật phản diện cũng chưa thấy nữa. Như vậy, làm sao tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo được.
Các vị lãnh đạo và các tổ trưởng trong trung tâm hệ thống nhìn thấy câu trả lời của hệ thống, cảm thấy không có gì ngạc nhiên, bọn họ vốn dĩ chỉ hi vọng tổ trưởng Sở có thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng Tổ Cứu Vớt Thế Giới vất vả nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có kết quả gì. Nếu nhiệm vụ trao đổi này của Tổ Truy Quét Nội Dung Khiêu Dâm hoàn thành, thế tổ trưởng của Tổ Cứu Vớt Thế Giới còn mặt mũi nào ở trung tâm hệ thống nữa, vì vậy nếu cậu không thể làm được thì chỉ đành quay về.
Trung tâm hệ thống mãi mãi là nhà của tổ trưởng Sở.
Sau khi Sở Hạ từ đoàn phim quay trở về liền ngủ thiếp đi, nghĩ tới ngày mai còn phải đến đoàn phim, giấc ngủ này không sao có thể ngon được, cậu lần nữa cảm thấy vui vì người quản lý cho cậu nhận vai nhỏ chỉ xuất hiện vài lần, nếu không mỗi ngày đều phải đi làm, cậu thà quay về trung tâm hệ thống còn hơn.
Nhưng nếu muốn quay về trung tâm hệ thống cũng không phải cậu nói một câu thì có thể quay về được, nói chung, ký chủ muốn thoát khỏi thế giới này chỉ có ba cách, một là thân thể của ký chủ xảy ra tổn thương không thể phục hồi, hai là bị nhân vật phản diện cần được cứu rỗi cực kì chán ghét, khiến độ hảo cảm đạt đến giá trị âm, ba là nhân vật phản diện hoàn toàn hóa hắc, bắt đầu báo thù.
Mà đa số ký chủ đều bị cách một hoặc cách ba đẩy ra khỏi thế giới, mà hiện tại nhân vật phản diện không có suy nghĩ phải báo thù. Nếu như Sở Hạ muốn quay về, chỉ có thể lựa chọn tự sát nhưng nếu như quay về như vậy, thì cậu cảm thấy có chút thiệt thòi.
Suy cho cùng ở thế giới này vẫn còn những thứ ngon như sữa chua và bánh kếp, nói đến mới nhớ, món lẩu cậu cũng muốn thử một chút, thầy đạo cụ của đoàn phim bọn cậu nói đợi đến khi đóng máy mọi người sẽ cùng nhau đi ăn lẩu, nghĩ như vậy, việc đi làm vẫn có thể chịu nổi, mà không đi làm thì lấy đâu ra tiền.
Cậu đến thế giới này còn chưa được nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ thật sự, cậu cũng phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ cho mình, thì chuyến đi này mới không vô ích.
Đáng tiếc hiện tại cậu đã có chồng, loại việc ngoại tình này là không có đạo đức, mặc dù Sở Hạ không quá để ý loại đạo đức này, nhưng một khi cậu cắm sừng nhân vật phản diện, nhân vật phản diện báo thù, vậy cậu chẳng phải đã tạo nghiệp chướng sao.
Vì vậy, trước tiên cứ ly hôn trước, ly hôn xong thì cậu có thể tự do bay nhảy rồi, Sở Hạ chìm vào giấc ngủ sâu trong niềm hạnh phúc.
Từ hôm qua, biểu hiện của Sở Hạ có tiến bộ lớn, đạo diễn bây giờ nhìn thấy cậu, miệng cười ngoác đến mang tai, lại nhìn thấy hôm nay Sở Hạ vẫn giữ được phong độ như ngày hôm qua, mặc dù vẫn phạm một vài lỗi không lớn không nhỏ, nhưng chỉ cần hướng dẫn cậu một lần, nhất định sẽ không phạm lỗi lần hai, đạo diễn lần đầu tiên thấy một diễn viên được đào tạo bài bản như vậy, cảm giác thành tựu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Sau này khi chỉ đạo bộ phim, mỗi lần gặp diễn viên nào chậm hiểu, thuận miệng sẽ nói, nhìn Lý Liên Tinh người ta xem, các cậu đến cả một người mới cũng không bằng, điều này làm cho nam nữ chính cảm thấy rất xấu hổ, suy cho cùng thời gian trước bọn họ vẫn còn chế nhạo thầm rằng Lý Liên Tinh không phải là người có thể ăn được bát cơm này, mà nháy mắt cậu đã trở thành học trò xuất sắc trong miệng của đạo diễn, thật vô lý.
Số phận của con người có thể thay đổi bất ngờ, nam nữ chính đều tò mò hỏi Sở Hạ làm sao lại đột nhiên trở lên lợi hại như vậy, Sở Hạ không biết xấu hổ nói, có lẽ chính là do thiên phú đấy.
Mặt của nam nữ chính cứng đờ, con người này thật không biết nói chuyện.
Buổi tối có một buổi tiệc rượu, Sở Hạ vốn dĩ không có trong danh sách mời, vừa lúc đạo diễn có thừa một thư mời, cảm thấy Sở Hạ là nhân tài có thể bồi dưỡng, mà tiệc rượu có không ít đạo diễn và nhà sản xuất đến, đạo diễn dự định giới thiệu cho Sở Hạ một công việc mới, diễn viên tiềm năng như vậy không thể bỏ qua được.
Sở Hạ không muốn đi, nhưng cậu vừa mới đến thế giới này, cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cũng muốn đến xem xem tiệc rượu có cái gì vui.
Đến tiệc rượu, Sở Hạ phát hiện lo lắng trước đây dường như dư thừa rồi, ở đây vốn dĩ không có người để ý cậu, đến cả vị đạo diễn đưa cậu đến đây cũng không được xem trọng, Sở Hạ không đi theo đoàn người, chỉ chọn một vài miếng bánh kem nhỏ để ăn trong khu vực ăn uống.
Phải nói rằng, bánh kem ở đây làm cũng khá ngon. Đột nhiên, âm thanh trong sảnh tiệc hoàn toàn im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa, một người đàn ông hơn 30 tuổi từ ngoài đi vào. Tay Sở Hạ cầm bánh kem đông cứng giữa không trung, cậu nheo mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng nổi bật, nhỏ giọng hỏi: "Là … Bạch Ngạn?"
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời, mà đồng thời trong không gian hệ thống cũng tải xuống rất nhiều thông tin liên quan đến Bạch Ngạn.
Hai mắt Sở Hạ nhìn thẳng vào Bạch Ngạn, cậu không che giấu ánh mắt của mình, trong kí ức của nguyên chủ có rất nhiều hình ảnh liên quan đến Bạch Ngạn, nhưng tất cả những điều đó cộng lại không có tác động lớn bằng việc tận mắt nhìn thấy anh, lúc này cậu nhận xét nói: "Lớn lên cũng khá đẹp trai."
Hệ thống nghe xong, hỏi Sở Hạ: "Cậu chỉ có suy nghĩ này à?"
"Nếu không thì sao?" Sở Hạ cười nói: "Hiện tại tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy được điều này, bên trong tôi vẫn chưa tìm hiểu sâu." Nguyên chủ có thể kết hôn cùng Bạch Ngạn là do nguyên chủ giao dịch với cụ ông của nhà họ Bạch, cầm được thứ có thể đe dọa Bạch Ngạn, chỉ là hai người bọn họ vẫn chưa tổ chức đám cưới, người trong ngành đến hiện tại vẫn không biết Bạch Ngạn thật sự đã kết hôn cùng một người con trai.
Nguyên chủ cầm được một vài di vật của mẹ Bạch Ngạn từ trong tay của cụ Bạch, cho rằng như vậy có thể buộc Bạch Ngạn đầu hàng nhưng Sở Hạ cảm thấy, theo như tính cách của Bạch Ngạn, trong tay nguyên chủ hình như là có tro cốt của bố mẹ anh, không đồng ý với thỉnh cầu của nguyên chủ, trong đó có lẽ vẫn còn có mấy phần là nguyên nhân khác.
Nhưng hiện tại đến cũng đến rồi, chấp nhận vậy.
"Sao cậu lại ở chỗ này?" Có người đập lên vai của Sở Hạ, Sở Hạ quay đầu nhìn, người đến là người quản lý của cậu.
Anh ta thế mà cũng nhận được lời mời đến tiệc rượu.
Chẳng qua cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Thời gian trước không phải cậu muốn tham gia một chương trình tạp kỹ sao?" Người quản lý từ trong miệng của đạo diễn biết được thời gian này biểu hiện của Sở Hạ ở trong đoàn phim rất tốt, thành thật mà nói nó nằm ngoài sự mong đợi của anh ta, anh ta cho rằng với tình cách của Lý Liên Tinh, có thể không bị đạo diễn đuổi ra khỏi đoàn thì cũng đã mờ nhạt trong đoàn phim rồi, hôm nay ở trong tiệc rượu lại còn nghe thấy đạo diễn khen ngợi Sở Hạ, thật không dễ dàng rồi.
Người quản Lý cười giống như một con cáo ranh mãnh, Sở Hạ cảm thấy phía sau mình có chút lạnh.
"Có việc này sao?" Sở Hạ nghĩ nghĩ, trong kí ức của nguyên chủ vất vả tìm kiếm một chút, gật đầu: "Hình như có việc này."
"Tôi đã giúp cậu liên lạc rồi." Người quản lý nói với Sở Hạ: "Là một chương trình thực tế ngoài trời, đợi cậu quay xong web drama, vừa lúc kịp đến đó."
Trên mặt Sở Hạ mang nụ cười, trong tâm lại âm thầm thở dài, cậu không dễ dàng gì mới quay xong web drama, hiện tại còn phải đi tham gia gameshow, thế giới vô lý này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.
Sở Hạ chỉ có thể an ủi bản thân: "Người làm việc, tinh thần làm việc, làm việc chính là người thành công."
Chỉ cần cậu nỗ lực làm việc, ông chủ có thể sớm ngày trở nên giàu có.
Người quản Lý không nghe thấy, nhíu mày hỏi: "Cậu này đang ở đó cằn nhằn cái gì vậy?"
"Không có gì." Sở Hạ lắc đầu nói: "Tôi nhất định sẽ nỗ lực."
Người quản lý nhìn Sở Hạ, chính xác như vị đạo diễn kia nói, cậu hiện tại xem ra thật sự rất khác với trước kia, trong giọng của người quản lý mang ý nghĩ sâu xa, nói với Sở Hạ: "Cậu làm tốt lắm."
Sau khi người người quản lý trẻ tuổi rời đi, Sở Hạ cầm một cốc rượu vang, đứng sau đoàn người, âm thầm đánh giá Bạch Ngạn. Mà hệ thống lại truyền đến những tin tức liên quan đến Bạch Ngạn vào trong đầu của Sở Hạ. Sở Hạ nhắm mắt, tiếp nhận những thông tin liên quan đến Bạch Ngạn từ hệ thống.
Bạch Ngạn cũng không phải là trời sinh đã biến thái muốn báo thù, bố anh năm đó là một trong số những người thừa kế tương lai của nhà họ Bạch, người bên cạnh muốn mạng của ông không ít, sau này vào một ngày gia đình ba người bọn họ bị bắt cóc, kẻ bắt cóc lấy tính mạng của Bạch Ngạn ra uy hiếp bắt bố anh phải tự tay giết chết mẹ anh, mẹ anh không muốn Bạch Ngạn chịu tổn thương, nắm chặt tay bố cậu, để ông bóp cò, mà sau đó bố của Bạch Ngạn dưới sự chỉ trích mạnh mẽ, đã bắn súng tự sát.
Bạch Ngạn nhỏ tuổi đã tận mắt nhìn thấy cảnh này, bị kích thích, dẫn đến ngất xỉu, khi tỉnh lại anh đã được nhà họ Bạch cứu, thế nhưng nhà họ Bạch không chỉ không giúp bố anh báo thù, mà còn hợp tác với những kẻ thù đó, che giấu sự thật, thu được nhiều lợi ích từ trong đó, mà người nhà họ Bạch vốn dĩ nên cảm thấy tội lỗi với Bạch Ngạn, nhưng loại thái độ này cũng không giữ được bao lâu, bọn họ bắt đầu cảm thấy Bạch Ngạn đứa trẻ u ám vướng víu.
Những nguyên nhân này đã dẫn đến việc Bạch Ngạn lúc còn nhỏ luôn bị ngược đãi, anh kìm nén nỗi hận thù này trong lòng, lớn lên trong tủi nhục ở nhà họ Bạch, mà nhà họ Bạch có lẽ bởi vì chột dạ, vì vậy từ trước đến nay không bao giờ để anh tiếp xúc với những sản nghiệp trong gia tộc, Bạch Ngạn gia nhập ngành giải trí, nhà họ Bạch sau khi biết việc này cũng không để ý, bọn họ không cho rằng Bạch Ngạn có thể tạo ra sóng gió to đến mức nào ở một nơi như trong ngành giải trí .
Nhưng ai cũng không ngờ được, Bạch Ngạn chỉ dựa vào một bộ phim văn học có thể nổi tiếng khắp Trung Quốc, từ đó về sau sự nghiệp của anh trong ngành giải trí không ngừng phát triển, sau khi anh làm diễn viên, lại làm đạo diễn, đến sau này trở thành nhà đầu tư, tích lũy đủ tiền, cuối cùng Bạch Ngạn hoàn toàn kiểm soát nhà họ Bạch trong tay mình.