Bạch Ngạn đột nhiên mở miệng, nói với tài xế phía trước: “Dừng lại.”
Người tài xế đang cầm vô lăng tập trung lái xe nên sững sờ, phía trước không có làng sau lưng cũng không có cửa hàng nào, vậy tại sao phải dừng xe?
Nhưng tài xế chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng, dừng xe ở ngã tư, Bạch Ngạn liếc nhìn Sở Hạ ngồi bên cạnh đang cúi đầu chơi game, nói với cậu: “Xuống xe.”
Sở Hạ thất thần, boss đã bị người khác cướp mất, cậu nhíu mày, đặt điện thoại xuống, nói với Bạch Ngạn: “Tôi không xuống.”
Bạch Ngạn không nói nữa, anh nhìn Sở Hạ, Sở Hạ bất động, phải làm sao đây, Bạch Ngạn lúc này cũng nhận ra hôm nay Lý Liên Tinh có hơi khác thường so với trước kia.
Sở Hạ không quan tâm, cứ để anh nhìn, dù sao ánh mắt cũng không giết người được, lấy điện thoại ra tiếp tục đánh boss mới, cậu đang vội vã kiếm tiền, không thể vừa chơi một lúc liền bỏ cuộc được.
Nếu không có tiền, chỉ có thể cố gắng kiếm tiền.
Không biết chương trình thực tế mà người đại diện đưa cho cậu là như thế nào.
Đợi một lúc lâu, chính là tài xế ngồi phía trước cũng không chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi Bạch Ngạn: “Cái đó … Thưa ông chủ, chúng ta dừng ở đây luôn sao?”
Bạch Ngạn nhẹ nhàng nói: “Về nhà.”
Bạch Ngạn chú ý tới sau khi lời nói của mình rơi xuống, khóe miệng của Sở Hạ hơi nhếch lên.
Bạch Ngạn không muốn nhìn cậu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh không hiểu Lý Liên Tinh đang muốn làm gì.
Chờ khi tới bên ngoài biệt thự, Sở Hạ miễn cưỡng xuống xe theo Bạch Ngạn, Bạch Ngạn cũng lười cách xa cậu, chỉ cho rằng cậu không tồn tại, mở cửa đi vào nhà, Sở Hạ vẫn lẳng lặng đi theo phía sau. Nhìn thấy Bạch Ngạn suýt té ngã khi vào nhà, Sở Hạ vội vàng đỡ anh đứng dậy.
Lúc này tất cả đèn trong phòng khách đều bật sáng, Sở Hạ nhìn chằm chằm vết ửng đỏ trên khuôn mặt của Bạch Ngạn, nhìn một lúc, lại cảm thấy khá dễ thương, cậu vươn tay chọc nhẹ vào cánh tay của Bạch Ngạn, hỏi Bạch Ngạn: “Tối nay anh đã uống bao nhiêu vậy?”
Bạch Ngạn đẩy Sở Hạ ra khỏi người anh, giọng nói gần như dao động, anh hỏi Sở Hạ: “Liên quan gì đến cậu sao?”
“Có mà.” Sở Hạ rút tay về, thẳng ngực, nói một cách hợp lý: “Với tư cách là người bạn đời hợp pháp của anh, tôi nghĩ tôi phải có trách nhiệm quan tâm đến cuộc sống của người bạn đời.”
Bạch Ngạn cười nhạo, như là Sở Hạ vừa nói gì đó rất buồn cười, anh lặp lại bốn chữ Sở Hạ nói khiến anh mỉm cười: “Bạn đời hợp pháp?”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sơ Hạ, gằn từng chữ với Sơ Hạ: “Lý Liên Tinh, cậu đã quên tại sao hai chúng ta lại kết hôn rồi sao?”
Bạch Ngạn không nói gì nữa, cảnh tượng trước mắt trở nên hơi mờ mịt, đêm nay anh không uống nhiều rượu nhưng nồng độ của loại rượu đó không thấp như những gì mấy người đó nói.
Nếu không phải vì chuyện như thế người này lẻn vào nhà, thì giờ anh đã đi tắm rửa rồi ngủ.
Sở Hạ nhìn Bạch Ngạn hồi lâu, không đợi đến khi anh hỏi mình, cuối cùng chủ động nói: “Nếu anh thật sự muốn nó, ngày mai tôi sẽ đóng gói mang đến cho anh.”
Cậu chớp mắt, lúc này bên trong phản ánh rõ ràng bóng dáng của Bạch Ngạn, trông đặc biệt chân thành.
Nhìn thấy Bạch Ngạn không nói lời nào, Sở Hạ kéo khóe miệng cười rộ lên, đảm bảo với Bạch Ngạn: “Tôi sẽ không nói dối anh.”
“... Nếu anh cảm thấy ủy khuất khi phải kết hôn với tôi, ngày mai chúng ta có thể đến Cục Dân Chính để ly hôn. Trước đây là tôi có lỗi với anh, có lỗi với Bạch Nhất Cảnh. Ngài Bạch đại nhân đại lượng, xin hãy buông tha cho tôi, từ nay chúng ta cầu trở về cầu, đường trở về đường, không ai làm phiền ai. Anh cảm thấy đề nghị này của tôi như thế nào?”
Lừa gạt cũng không tốt, hiện tại Bạch Ngạn không muốn quan hệ với cậu, cho nên cậu chỉ có thể tính đến chuyện ly hôn với Bạch Ngạn.
“Ly hôn? Buông tha cho cậu?” Bạch Ngạn cười, nhưng tiếng cười nghe hơi ảm đạm, nếu có thêm BGM, nhất định có thể cân nhắc làm một bộ phim kinh dị, anh nói với Sở Hạ: “Lý Liên Tinh, cậu nghĩ Bạch Ngạn tôi là ai? Cậu muốn kết hôn thì kết hôn, muốn rời đi thì rời đi?”
Sơ Hạ lắc đầu, đề nghị của cậu được đưa ra dựa trên cơ sở hai bên có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại, người này sao có thể phản nghịch như vậy?
Sơ Hạ khẽ thở dài, giơ tay muốn vỗ vai Bạch Ngạn nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Bạch Ngạn, cậu tức giận thu tay lại, nghiêm túc thuyết phục Bạch Ngạn: “Là đàn ông, đừng lấy hạnh phúc nửa đời còn lại của mình ra giỡn.”
Bạch Ngạn ngơ ngác nhìn Sở Hạ trước mặt, giống như muốn xem cho tới bây giờ cậu có thể làm ra thủ đoạn gì.
Sở Hạ tiếp tục khuyên anh: “Anh nghĩ xem anh là ai, anh là người như thế nào, tại sao lại phải cạnh tranh với một con tôm tít như tôi?”
Lúc trước, Sở Hạ đã xem vài bản phác thảo với hệ thống trước khi đi ngủ, hiện tại nói chuyện với ngữ khí này, chính là cười không nổi với vị ác ma trước mặt.
“Lý Liên Tinh, chính cậu đã chọn con đường này. Bây giờ cậu nói cậu muốn đổi ý, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy.”
Sơ Hạ hít một hơi dài, thành khẩn xin lỗi Bạch Ngạn: “Là lỗi của tôi, tôi phải làm gì anh mới có thể bớt giận đây?”
Nhất thời Bạch Ngạn không nói nên lời, người trước mặt giống như không biết xấu hổ, có thể thấy lời nói của người không có liêm sỉ đúng ở một mức độ nào đó.
“Đừng để tôi nhìn thấy cậu.”
Bạch Ngạn xoay người đi vào phòng ngủ, Sở Hạ nhìn chằm chằm bóng dáng của anh một lúc lâu, cười thầm, cũng không rời khỏi đây theo ý định của Bạch Ngạn, mà là tìm một phòng khách, chui vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa.
Sau đó cậu ra khỏi phòng khách, đi dọc theo cầu thang lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ của Bạch Ngạn ra, Bạc Ngạn đang mặc đồ ngủ thì dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Sở Hạ, nhíu mày, hỏi Sở Hạ: “Cậu đến đây làm gì?”
Sở Hạ cười nói: “Ngủ.”
Bạch Ngạn lạnh lùng nói: “Lý Liên Tinh, nếu cậu không muốn chết thì cút ngay.”
Sở Hạ nhún vai nói: “Đột nhiên gần đây tôi nhìn ra một chút, sống chết đều là ý trời, tôi sẽ cố gắng hết sức để tuân theo số phận.”
Sở Hạ vừa nói vừa leo lên giường, cởi áo choàng tắm ra: “Đến đây đến đây, **ngắn quá, phải nhanh lên.”
Bạch Ngạn liếc mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, lúc này Sở Hạ gần như đã cởi hết quần áo, chỉ để lại một cái quần lót màu xanh, dáng người cũng không tệ lắm, làn da trắng nõn nà, Bạch Ngạn dường như đã bị lung lay, cuối cùng nặn ra bốn chữ: “Không biết xấu hổ.”
Sở Hạ gật đầu, vẻ mặt như đang đáp lại Bạch Ngạn rằng anh nói đúng.
Sở Hạ tiến lại gần Bạch Ngạn, nhưng Bạch Ngạn giống như một tảng đá, bất động, hệ thống suy nghĩ điều gì đó, giúp Sở Hạ mở một bài “Tình yêu con gái” làm nhạc nền.
Sở Hạ cảm thấy mình bị cười nhạo, nên dứt khoát chặn âm thanh của hệ thống, cậu đưa tay xuống dưới quần áo của Bạch Ngạn, nói với anh: “Đều đã ba mươi tuổi, chúng ta cũng đã lãnh giấy kết hôn. Đừng ngại, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.”
Bạc Ngạn liếc nhìn cậu, giọng điệu thờ ơ: “Lý Liên Tinh, cậu không cảm thấy mình ghê tởm sao?”
Dù sao người anh đang nói đến là Lý Liên Tinh, liên quan gì đến Sở Hạ cậu chứ?
Đặc biệt lời nói của Bạch Ngạn có vẻ hơi thiếu thành thật, nếu cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể có phản ứng.
Sở Hạ liếc nhìn xuống dưới, giọng điệu vui đùa, nói với Bạch Ngạn: “Vị anh em này của anh hình như không nói như vậy.”
Bạch Ngạn lăn qua đè Sở Hạ dưới thân, anh vươn tay hơi dùng sức bóp cằm Sở Hạ, thậm chí Sở Hạ cảm thấy khi bàn tay đó dời ra, có thể sẽ có thêm một mảng xanh đen trên cằm, sau đó liền nghe thấy Bạch Ngạn ảm đạm nói: “Lý Liên Tinh, là cậu trêu chọc tôi trước.”
Sở Hạ không chỉ không sợ lời nói này, mà còn rất chờ mong hành động tiếp theo của Bạch Ngạn.
Không biết Bạch Ngạn lấy đâu ra một cái cà vạt, lần lượt quấn quanh cổ tay Sở Hạ, Sở Hạ liếc mắt nhìn, sau đó cười nhạt một tiếng, nói với Bạch Ngạn: “Thì ra ngài Bạch thích chơi trò trói buộc, sao không nói sớm.”
Tuy nhiên sau khi trói Sở Hạ lại, Bạch Ngạn đứng dậy rời khỏi giường, để lại một câu cho Sở Hạ: “Cậu thành thật ở đây đợi đi.”
Sở Hạ sững sờ, anh bạn à không phải vậy đâu, đến bước này rồi còn vỗ mông bỏ đi, người bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Bạch Ngạn đã dùng hành động của mình để chứng minh cho cậu thấy rằng có lẽ anh không phải người bình thường.
“Bạch Ngạn!” Sở Hạ kêu một tiếng.
Bạch Ngạn dừng lại, nhưng không quay đầu lại, Sở Hạ kích động anh: “Anh có phải là đàn ông hay không?”
Hệ thống lập tức đổi nền nhạc từ “Tình yêu con gái” thành “Loại đàn ông gì vậy” nhưng vì Sở Hạ đã che đi rồi, nên không thể nghe thấy tình yêu sâu đậm của hệ thống.
Bạch Ngạn quay đầu lại, trầm mặc nhìn cậu, giọng điệu bình thản hỏi: “Có phải đàn ông hay không vừa rồi không phải đã biết sao?”
Sơ Hạ cảm thấy chuyện này vẫn còn có cửa, chỉ nói: “Vừa rồi tôi chỉ mới đụng vào, ai biết có phải thật không.”
Bạch Ngạn cảm thấy buồn cười trước sự dỗ dành vô lý của mình, anh cảm thấy lúc này quả thật hơi say, dựa vào khung cửa, nhìn Sở Hạ không thành thật bị trói trên giường.
Trong cơn mê, dường như có một bóng mờ ở trước mặt anh.
Bạch Ngạn cười không lý do, sau đó bước từng bước tới bên giường của Sơ Hạ, Sơ Hạ mơ hồ cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mình, nhưng nếu lúc này kêu Bạch Ngạn rời đi, vậy thì cậu cũng không phải đàn ông.
Tuy nhiên Bạch Ngạn đứng bên cạnh giường, không di chuyển nữa, có lẽ anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Sở Hạ chửi thầm chỉ là chuyện cởi quần áo thôi mà, tại sao phải chuẩn bị tâm lý lâu như vậy? Không phải là anh không có phản ứng gì, tại sao phải chịu đựng như thế?
Cuộc sống mà, phải tận hưởng niềm vui trước mắt, kìm nén bản thân như thế này thì có lợi ích gì đâu?
Sở Hạ nhớ lại những thông tin về Bạch Ngạn mà cậu đã xem trong hệ thống, cảm thấy người này có vẻ như có một chút khuynh hướng tự ngược, trong tương lai nếu không đạt được những gì mình muốn, chuyện hủy diệt thế giới quả thật có thể xảy ra.
Đôi khi Sở Hạ cảm thấy Bạch Ngạn chính là một nhà sư tu hành khổ hạnh, người sống trên đời, tại sao phải khổ thế?
Bạch Ngạn bắt gặp ánh mắt của Sở Hạ, như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Sở Hạ, nhàn nhạt mở miệng, hỏi Sở Hạ: “Cậu đang thương hại tôi à?”
Không đợi Sở Hạ trả lời, Bạch Ngạn giống như đã nhận được câu trả lời từ cậu, tiếp tục hỏi Sở Hạ: “Tại sao cậu lại thương hại tôi?”
Thật là buồn cười, hiện tại người bị trói ở trên giường chính là Sở Hạ, bị người khác mổ xẻ cũng là cậu, vậy mà cậu còn thông cảm cho người khác!
“Không có, không có.” Sở Hạ biết những người như Bạch Ngạn, thông cảm lộn xộn cho người khác là điều cấm kỵ nhất, anh nhanh chóng phủ nhận: “Có thể vừa rồi mắt tôi bị co quắp, ngài Bạch ngài nhìn lầm rồi. Bây giờ ngài hãy thương hại tôi đi.”
Bạch Ngạn cười nhẹ, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Sở Hạ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Cậu thú vị hơn một chút so với trước đây.”
Sở Hạ lập tức trèo lên cột, nói với Bạch Ngạn: “Cảm ơn ngài Bạch đã khen, nhưng nếu bây giờ ngài hiểu sâu hơn về tôi, ngài sẽ thấy thôi thật sự thú vị hơn.”