【Xuyên nhanh】Thật Thơm

Chương 3


1 tháng


Bạch Ngạn nhanh gọn cúp điện thoại, nói với thư ký mới: “Về sau nếu người này gọi tới thì chỉ cần từ chối, không cần tới tìm tôi.”

“Vâng.” Thư ký nhận lấy điện thoại, đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Ngạn.

Sở Hạ nghe thấy tiếng bíp bíp trong điện thoại, vỗ vỗ trán, gọi lại lần nữa nhưng không có người bắt máy.

Hệ thống nhắc nhở cậu, nói: “Không thì bây giờ ngài đi tắm nước lạnh đi, có thể sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Tôi không muốn.” Sở Hạ bác bỏ ngay, ngón tay vuốt vuốt qua lại trên màn hình điện thoại, nguyên chủ cũng là gay, trong điện thoại có mấy app ** hữu. Sở Hạ mở hai cái, gửi thiếp mời làm quen, hy vọng có thể tìm được một mãnh nam chân chính, cùng cậu trải qua một đêm tuyệt đẹp.

Khi hệ thống nhìn thấy rõ trên thiếp mời viết những thứ gì, dải số của nó đều bị dọa rơi luôn, nó hỏi Sở Hạ: “Tổ trưởng Sở cậu muốn làm càn hả! Cậu mau tỉnh táo lại đi!”

Hệ thống cảm thấy chắc chắn là do trúng độc nên mới khiến đầu óc bị hỏng, lúc ấy đáng ra nó nên nhắc tổ trường Sở không nên uống ly rượu đó, tiếc là cuối cùng nó lại không ngăn cản. Nếu giờ thực sự xảy ra chuyện gì, sáng sớm ngày mai lúc tổ trưởng tỉnh táo lại, hối hận thì phải làm sao?

Khi đến đây, nó cũng không nghĩ tới nhiệm vụ ở thế giới này lại khó giải quyết như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó hệ thống đã thở phào một tiếng, những thiếp mời Sở Hạ vừa phát ra lúc nãy đã bị xóa hết, còn khiến tài khoản bị cấm ngôn ba ngày. Lý do là phát tán thông tin giả, bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo.

Sở Hạ thở dài một cái, cúi đầu nhìn chính mình, eo thon chân dài, tướng mạo anh tuấn, có nhà có xe, giả ở chỗ nào.

Thời thế thay đổi, lòng người không còn như trước, nói thật lại không có người tin. Chẳng lẽ phải bắt cậu show hình con □□ thì mới tìm được bạn?

Sở Hạ không muốn bỏ cuộc nhưng khả năng là tài khoản đã bị cấm, tạo tài khoản phụ thì cũng phải trên cấp 3 mới có thể phát thiếp mời, vậy phải làm sao đây?

Đúng lúc này web đẩy lên một tin nhắn, chồng đêm khuya không về nhà, vợ trẻ mới cưới vì kiếm tiền mà lại làm ra loại chuyện này!

Sở Hạ tò mò nhấn vào, ngơ ngác nhìn thiếu phụ trong màn hình đêm nào cũng thức trắng, xem quảng cáo lĩnh tiền, liền muốn đạp nát điện thoại luôn.

Hệ thống dè dặt nhắc nhở Sở Hạ, nói: “Tổ trưởng Sở, ngày mai ngài còn phải đến phim trường làm việc đúng không? Vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”

Vốn là Sở Hạ còn đang thấy mê man, vừa nghe hệ thống nói vậy thì lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi hệ thống: “Mi vừa nói gì?”

Hệ thống không ngờ cậu lại phản ứng lớn như thế, lặp lại lời vừa nói một lần: “... Ngày mai cậu còn phải đi làm.”

Sở Hạ chỉ chỉ vào mình, hỏi hệ thống: “Tôi còn phải đi làm?”

Không phải bảo chỉ cần đến đây nghỉ phép thôi sao? Thế quái nào còn phải làm việc?

Hệ thống ừm một tiếng: “Trong ký ức của nguyên chủ có cả việc này, cậu cẩn thận nghĩ lại xem.”

Sở Hạ đứng dậy từ sofa, chống tường đi tới phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại một lúc, từ trong ký ức của nguyên chủ nhớ lại. Khoảng thời gian trước, nhờ Bạch Nhất Cảnh mà nhóm nhạc nhỏ flop đã nổi tiếng hơn trước, người đại diện nhận được không ít các loại việc làm và đại ngôn. Người đại diện cũng giúp nguyên chủ nhận một web drama nhưng nguyên chủ đối với việc này rất bất mãn. Bạch Nhất Cảnh đã được xuất hiện trên phim điện ảnh rồi, dựa vào đâu cậu ấy chỉ được xuất hiện trên web drama.

Chính vì việc này mà nguyên chủ một lần nữa ra tay với Bạch Nhất Cảnh.

Nguyên chủ vào đoàn phim cũng đã được một thời gian nhưng vẫn chưa quay được bất cứ phân cảnh nào. Mỗi lần đạo diễn nhìn thấy cậu ta, so với nhà đầu tư muốn thêm vào một vai nữ phụ thì càng đau hơn. Hận không thể dùng công nghệ AI để thay cái mặt khác hoặc tìm bừa một diễn viên quần chúng vào diễn thay.

Nghĩ rồi lại nghĩ về chuyện ngày mai nhưng mà chuyện hôm nay cũng rất khó khăn rồi. Sở Hạ cúi đầu đi ra khỏi nhà tắm, nằm xuống sofa, bây giờ mà cậu ra ngoài tìm đàn ông thì không khả thi lắm, chỉ có thể tự mình giải quyết.

Hệ thống trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt bị một tấm tranh khảm che mất, sợ đến mức rớt thêm một lớp mã số, ở trong không gian của hệ thống hét lớn: “Tổ trường Sở, tổ trưởng Sở, tổ trưởng Sở!”

Sở Hạ vừa cương lên một chút, bị hệ thống gọi thế thì suýt chút nữa héo rũ, cậu đáp lời: “Câm miệng!”

Kết quả câu này không những yếu ớt vô lực mà còn khiến người ta liên tưởng đến tiếng thở dốc. Mà hệ thống còn bị che mắt, liên tục gọi tổ trưởng Sở, tổ trưởng Sở, Sở Hạ nghe tới phiền vì thế chặn luôn âm thanh từ hệ thống.

Một chiếc đèn nhỏ lóe lên ánh sáng đỏ hồng trong góc phòng khách, Sở Hạ nhắm mắt lại, dựa vào ghế sofa, nặng nề thở dốc.

Chỉ là dược tính trong người không những không giảm bớt mà còn có xu hướng nặng thêm. Lôi đâu ra cái thứ thuốc mất nết này thế. Sở Hạ ngã vào sofa, không ngừng co giật, như con cá mắc cạn. Trong bóng tối, cái bụng trắng tuyết như đang phản chiếu ánh trăng lạnh lùng.

Bạch Ngạn ngồi trước màn hình, nhìn thanh niên xụi lơ trên sofa, một lúc sau mới giơ tay tắt màn hình.

Thư ký Trần đi tới, đem chuyện tối nay, mà Lý Liên Tinh làm với Bạch Nhất Cảnh mười mươi kể rõ.

Như vậy anh liền hiểu rõ cuộc gọi kia của Sở Hạ là có ý gì, Bạch Ngạn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Thư ký Trần do dự một chút, sau đó hỏi Bạch Ngạn: “Anh định xử lý cậu ta thế nào?”

“Không cần gấp, cậu ta còn có chỗ hữu dụng.” Bạch Ngạn ngẩng đầu nhìn thư ký Trần, nói với anh ta: “Ra ngoài đi.”

Thư ký Trần dạ một tiếng, rời khỏi phòng Bạch Ngạn. Lý Liên Tinh tưởng rằng uy hiếp Bạch Ngạn kết hôn cùng mình là có thể nhận được vô số lợi ích, nhưng cậu ta lại không biết, mình chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay kẻ khác mà thôi.

Sáng thứ hai, Sở Hạ tỉnh dậy trên sofa. Sau khi tắm rửa xong thì thấy hơi đói, trong tủ lạnh chỉ còn hai hộp sữa chua, cậu nếm thử thấy mùi vị cũng không tệ, chỉ là có hơi ít. Trên đường ra khỏi tiểu khu, cậu mua được một phần bánh rán sau đó bắt taxi đến đoàn phim.

Dọc đường đi, cậu từ chỗ hệ thống bổ sung chút kiến thức về quay phim, dù cũng không đủ dùng nhưng so với nguyên chủ thì khá hơn một chút.

Nhân vật Sở Hạ diễn trong web drama này là một quý công tử phóng khoáng, cho dù sau này khuynh gia bại sản, nghèo đói túng thiếu nhưng chưa từng bỏ xuống tư thái của mình. Đến cuối cùng vì không chịu nổi việc bị nhân vật phản diện làm nhục, nhảy lầu tự sát.

Mặc dù đất diễn của nhân vật này không nhiều nhưng nếu diễn quá tệ sẽ như đấm vào mặt người nhìn, đạo diễn cũng không hy vọng Sở Hạ có thể diễn tốt, dù sao cũng chỉ là web drama kinh phí thấp, có thể xem ổn là được.

Thời gian trước, nguyên chủ cái gì cũng không làm được, ngũ quan không chịu kiểm soát, trông như sắp nứt toác đến nơi, làm cho mấy sợi tóc hiếm hoi trên đầu đạo diễn cũng đi hết.

Lúc Sở Hạ tới thì thấy đạo diễn đang giảng giải cách diễn cho nam chính, vừa nhìn thấy Sở Hạ, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Nhưng mà đạo diễn đã phát hiện ra ngay, hôm nay Lý Liên Tinh có vẻ hơi khác so với trước kia.

Nhưng khác thì có lợi ích gì, đạo diễn thở dài trong lòng. Cậu ta diễn đơ như khúc gỗ, thiên phú kém thì đành chịu thôi nhưng thái độ làm việc cũng không nghiêm túc. Nếu không phải do đã ký hợp đồng rồi thì ông ta đã ném cậu ta ra khỏi đoàn làm phim từ lâu.

Đạo diễn thật sự không muốn quay phần diễn của cậu nên ném luôn phần diễn hôm nay của Sở Hạ cho phó đạo diễn quay. Chỉ cần quay đại hai cảnh có cậu là được, phần còn lại đành giao cho biên tập biến phế liệu thành kỳ diệu vậy.

Chuyên viên trang điểm nhẹ cho Sở Hạ, thay quần áo xong, Sở Hạ ra khỏi phòng hóa trang, phó đạo diễn vừa nhìn thấy cậu thì hơi ngẩn người. Người này giơ tay nhấc chân trông cũng rất có khí chất của một quý công tử.

Hi vọng hôm nay có thể quay phim suôn sẻ, cũng không mong Sở Hạ có kỹ năng diễn xuất gì đó, chỉ cần giữ nguyên được cái mã ngoài đẹp đẽ để cho bọn họ có tư liệu để chỉnh sửa là được rồi.

Chỉ là khi bắt đầu quay, phó đạo diễn phát hiện, mặc dù Sở Hạ vẫn làm chưa được tốt nhưng vẫn có chút tiến bộ hơn so với trước kia. Phó đạo diễn không khỏi dao động, muốn biết xem liệu cậu có thể diễn tốt hơn chút nữa không. Vì thế nên giảng giải lại một lần, Sở Hạ cũng tiếp thu tất cả những chỉ dẫn đó, mỗi lần quay là một lần khiến cho phó đạo diễn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Phó đạo diễn muốn nhìn xem cậu có thể diễn tốt tới đâu, thử đi thử lại rất nhiều lần. Nếu như là Lý Liên Tinh trước đây thì đã sớm nổi nóng, nhưng xem ra hôm nay tính tình đã khá hơn nhiều, từ đầu đến cuối tùy ý để phó đạo diễn sắp xếp.

Cuối cùng phó đạo diễn cũng quay được phân cảnh ưng ý, so với mong đợi ban đầu thì tốt hơn rất nhiều. Tiểu tử Lý Liên Tinh này chỉ cần chú tâm làm việc là sẽ bộc lộ được tài năng. Xem lại những đoạn ngắn bị cắt bỏ trước đấy, một lỗi sai Sở Hạ sẽ không bao giờ mắc đến lần thứ 2.

Phó đạo diễn gật gật đầu, khúc gỗ mục đột nhiên được khai sáng rồi?

Phó đạo diễn đưa mấy thước phim cho đạo diễn xem, sau khi đạo diễn xem xong thì vô cùng kinh ngạc, vội vã gọi tổ đạo cụ và chuyên viên trang điểm đến. Thừa dịp hôm nay Sở Hạ xuất thần, muốn một lần quay hết tất cả các phân cảnh của cậu, ai biết được ngày mai cậu còn có thể duy trì phong độ như ngày hôm nay nữa không.

Sau đó, Sở Hạ càng diễn càng lên tay, đạo diễn như đang phê thuốc, giữ cậu lại đến hơn chín giờ tối. Đêm qua Sở Hạ ngủ không ngon vì tác dụng của cái thuốc kia, đến hai giờ sáng thì cơ thể thiếu chút nữa là bị vét sạch. Sáng sớm hôm nay chưa tới sáu giờ đã rời giường, lại bị lăn lộn cả ngày trời, cậu cảm thấy mình sắp đi luôn rồi.

Đi luôn cũng rất tốt, cậu có thể về thẳng trung tâm hệ thống.

Sở Hạ than thở trong lòng, nhớ khi xưa cậu đường đường là tổ trưởng Sở, làm việc ở trung tâm hệ thống không cần phải tăng ca. Nay xuyên tới tiểu thế giới này lại phải mệt gần chết vì bọn tư bản.

Không thể chấp nhận được!

Sao mình lại đi nghe lời lừa bịp của tổ trưởng đội Cứu Vớt Thế Giới chứ?

Sở Hạ mang tâm tình đau khổ cắn một miếng bánh bao, sau khi quay xong, đạo diễn lần đầu tiên nở nụ cười hài lòng với cậu, giơ tay vỗ vỗ vai Sở Hạ, nói: “Tiểu Lý à, hôm nay cậu thể hiện không tệ, tiếp tục phát huy nhé. Nếu như cậu vẫn có thể giữ vững phong độ, bộ phim tiếp theo tôi sẽ đến tìm cậu.”

Sở Hạ cười khan một tiếng, còn lâu cậu mới muốn làm tiếp. Muốn cậu ở trong cái tiểu thế giới này tiếp tục phận người làm công á?

Sở Hạ cân nhắc, qua hai ngày nữa, cậu có thể hoàn thành tất cả các cảnh quay của mình. Sau đó cậu có thể thôi việc, làm một chú chim nhỏ vui vẻ tự do bay lượn trên bầu trời.

Còn về nhiệm vụ gì gì đó, bố đếch làm!

Không đúng không đúng, hình như nguyên chủ đã ký hợp đồng với công ty, ký năm năm, hiện giờ vẫn còn hơn ba năm nữa.

Cậu bằng lòng …

Sở Hạ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu định hỏi đạo diễn nhưng lại thấy đạo diễn và phó đạo diễn đã đi xa rồi.

Hệ thống tò mò hỏi: “Tổ trưởng Sở, cậu muốn hỏi đạo diễn việc gì thế?”

Nó nghĩ nếu mà Sở Hạ muốn hỏi đạo diễn về vấn đề diễn xuất thì nó cũng có chút tài liệu, có lẽ sẽ giúp được tổ trưởng Sở.

“Cũng không có gì, chỉ là một vấn đề nhỏ.”

Hệ thống à một tiếng, cũng không tính hỏi thêm nữa, nhưng sau đó lại nghe thấy Sở Hạ nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem ông ấy có quay phim gay không, là cái loại toàn nam là nam ý.”

Hệ thống: “...”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play