Sở Hạ đặt ly rượu cạn trong tay xuống, nhếch miệng nở nụ cười toe toét. Những thứ kia… ánh đèn mê loạn kia chiếu vào khuôn mặt ửng hồng của cậu. Cậu hỏi Bạch Nhất Cảnh: “Được rồi chứ”

Thư ký Trần không muốn bỏ qua dễ dàng cho Sở Hạ như thế nhưng chuyện này anh ta cũng không dám nói gì, còn tùy thuộc vào thái độ của Bạch Nhất Cảnh. Mà Bạch Nhất Cảnh là người hay mềm lòng, nếu không cũng không bị nguyên chủ hãm hại nhiều lần như vậy. Nguyên chủ hoàn hảo đang ở trước mặt cậu ấy tung hoành. 

Quả nhiên, Bạch Nhất Cảnh không truy cứu chuyện này nữa. Cậu ấy chỉ nói với Sở Hạ: “Không có lần sau.” 

Sở Hạ gật đầu: “Cam đoan không có.” 

Bạch Nhất Cảnh không nói gì, nhìn thư ký Trần đi bên cạnh cậu ấy cười lạnh một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Liên Tinh nói câu này, nhưng có lần nào cậu ta thực sự làm được sao.

Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, có lẽ ngày nào đó để tiên sinh ra tay, cậu ta sẽ biết tại sao những bông hoa lại hồng như vậy. 

Nghĩ đến Bạch Ngạn, thư ký Trần càng thêm tức tối. Nếu không phải do Lý Liên Tinh này bày kế với ông chủ Bạch, làm sao có khả năng anh đồng ý kết hôn với cậu ta! 

Bạch Nhất Cảnh dẫn thư ký Trần rời khỏi quán bar. Vốn Sở Hạ có chút say mèm, bây giờ uống thêm ly rượu kia thì đầu óc càng thêm quay cuồng. Tác dụng của thuốc phát huy hiệu quả cũng nhanh, chỉ vài phút ngắn ngủi, Sở Hạ liền cảm thấy máu mình đang sôi sục lên. Nguyên chủ này xác thực là có chút mãnh liệt. 

Sở Hạ bước chân loạng choạng đi ra ngoài quán bar. Hệ thống trong không gian bất lực hỏi cậu: “Tổ trưởng Sở, bây giờ cậu còn thấy ổn không?”

Sở Hạ hơ hơ một tiếng, vừa rồi chỉ nhìn thấy hai người, giờ đã biến thành bốn năm người rồi. Thi thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn, cậu còn phát hiện một bàn tay của mình có nhiều hơn mười ngón tay. Tình trạng này thật không tốt nha. 

Sở Hạ trực tiếp nói thẳng với hệ thống: “Không tốt lắm.”

Hệ thống nhớ rằng lúc tổ trưởng Sở của nó còn ở trung tâm hệ thống chính là hoa khôi nổi tiếng khắp nơi, giờ lại bị ép uống ly rượu bỏ thêm thuốc kia, không biết sau này sẽ vượt qua thế nào đây. Trước khi nó được phái đến thế giới này, lãnh đạo trung tâm hệ thống đã căn dặn nhiều lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho tổ trưởng Sở. Nhiệm vụ hoàn thành hay không không quan trọng nhưng đừng để tổ trưởng Sở xảy ra vấn đề tâm lý gì. 

Nó cẩn thận hỏi Sở Hạ: “Cậu có cần gì không?” 

Sở Hạ đứng trước cửa vào quán bar, trên đường phố kẻ đến người đi. Hệ thống đã tìm ra nơi ở của Sở Hạ, lát nữa cậu chỉ cần nói một tiếng với tài xế là được. Kết quả lại nghe thấy Sở Hạ hỏi nó: “Có quán vịt* nào gần đây không?”

*Ý của thụ là muốn nói đến quán bán r*m. 

Hệ thống vội vàng xuất ra bản đồ, nhanh chóng tìm kiếm, rất lẹ liền trả lời Sở Hạ: “Có có, cậu đi thẳng con đường trước mắt, tới ngã tư phía trước thì rẽ trái. Đi thêm một trăm mét nữa là thấy.” 

Sở Hạ vẫn lảo đảo đi theo chỉ dẫn của hệ thống, cuối cùng cũng đến nơi. Cậu ngẩng đầu lên, hóa ra là một cửa hàng bán vịt quay, bên cạnh còn có tấm biển. Bên trên viết nó bán vịt, quý khách hãy chú ý. 

Sở Hạ giật giật khóe miệng, chỉ muốn được hệ thống trong không gian đưa trở lại trung tâm hệ thống một đêm. 

“Tổ trưởng Sở, cậu không hài lòng với cửa tiệm này sao?” Hệ thống quan sát biểu cảm trên mặt Sở Hạ, thử dò hỏi: “Thực ra, ở bên kia đường có quán bún tiết vịt, cậu có thích không?” 

Sở Hạ đỡ lấy tấm biển đứng, thở ra một hơi, thuốc uống vào đã bắt đầu phát tác: “Tôi nghĩ mình muốn tìm một con vịt vóc người đẹp, cặp mông đẹp.” 

Hệ thống trầm mặc một hồi, bắt đầu suy nghĩ xem con vịt mà đội trưởng Sở nói có phải là vịt thật không. Nhưng lát sau, nó liền giơ tay tát vào mặt mình một cái làm bản thân tỉnh táo hơn. Nó làm sao có thể có dùng tư tưởng thấp kém bẩn thỉu như thế để đoán ý tổ trưởng Sở. Tổ trưởng Sở là ai nha…! Nếu không phải là con vịt thì có thể là cái gì. Nhưng tìm vóc người đẹp, cặp mông đẹp vẫn có chút khó khăn. Vịt ở các cửa hàng vịt quay đều được lấy ra từ kho đông lạnh, nhìn không ra dáng vẻ khi còn sống. Tìm ngỗng mông lớn còn dễ dàng hơn xíu. 

Sau khi hệ thống nghĩ đến những thứ linh tinh này, nó điều chỉnh lại nét mặt, đáp lời Sở Hạ: “Trại vịt cách đây hơi xa. Nếu cậu ngồi xe, ít nhất cũng phải bốn mươi phút mới tới.” 

Nó ngừng một lúc, nói với Sở Hạ: “Nhưng tình trạng hiện giờ của cậu không đi xa được vậy đâu.” 

Giọng nói của hệ thống thấp xuống, đợi một lát đều không thấy Sở Hạ phản ứng gì. Nó liếc mắt nhìn Sở Hạ, thấy cậu đang ngẩn người nhìn một bài quảng cáo phai màu cách đó không xa, thoạt nhìn thấy dáng vẻ không nỡ rời mắt. Hệ thống sợ hãi nhảy dựng lên, tại sao tổ trưởng Sở đột nhiên lại hành động như vậy, mình phục vụ không được tốt sao? 

Nó nhỏ giọng hỏi Sở Hạ: “Tổ trưởng Sở, cậu đang làm gì vậy?” 

“Tôi đang suy nghĩ.” Sở Hạ nói. 

Hệ thống chớp chớp hai mắt, càng thêm nghi ngờ. Từ khi bọn họ tới thế giới này còn chưa đến một tiếng, nó không thể hiểu được Sở Hạ đang phạm phải sai lầm gì nhưng cậu lại bắt đầu suy nghĩ. Hệ thống người đàn ông mạnh mẽ lấp tức tự rút kinh nghiệm, dự định để Sở Hạ học hỏi một chút. Nó đưa cho Sở Hạ lời khuyên: “Thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, hiện tại cậu đang suy nghĩ điều gì?” 

Sở Hạ ngước đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng. Cậu nói với hệ thống: “Tôi đang suy nghĩ lại xem tại sao lần nào cũng là tôi, lại bốc trúng tổ Cứu Vớt Thế Giới. Liệu có phải sáng hôm đó tôi không rửa tay không?” 

“Ừm…” Hệ thống lúc này cũng không biết làm sao an ủi tổ trưởng. Nó muốn nói tổ Cứu Vớt Thế Giới kỳ thật cũng không kém. Nhưng bọn họ lại quen ở dưới đáy mỗi ngày, kém hơn nhiều so với tổ Truy Quét Nội Dung Khiêu Dâm của tổ trưởng Sở. 

Thấy tình trạng Sở Hạ càng lúc càng tệ, hệ thống lên tiếng hỏi cậu: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” 

Sở Hạ cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy, khi nói chuyện thứ phun ra căn bản không phải tức giận mà là lửa. Cậu dựa vào biển đứng, nói với hệ thống: “Cảm giác… không tốt tí nào.”  

Sở Hạ thở một hơi. Cậu nói thì thào, hệ thống kia không nghe rõ nên lần này cậu dõng dạc nói: “Tôi muốn tìm đàn ông.” 

Hệ thống bất ngờ tưởng bản thân bị lãng tai, sáu chữ này mà từ miệng Sở Hạ nói ra thật khó lường nha. Chỉ là cũng nhìn ra được hiệu quả của thuốc thật sự quá mạnh, lại khiến tổ trưởng Sở trong sáng nhưng lạnh lùng, cấm dục của bọn họ hành hạ thành bộ dạng này. Nó nhắc nhở Sở Hạ: “Tổ trưởng Sở, bây giờ cậu đã có một người chồng rồi.” 

“Có chồng rồi?” Sở Hạ cảm thấy mấy chữ này rất có ý nghĩa. Cậu liền lặp lại một lần sau đó mới hỏi hệ thống: “Mi cảm thấy Bạch Ngạn sẽ giúp tao sao?”

“Tôi cảm thấy…” Hệ thống mất nửa ngày tính toán khả năng, cuối cùng trả lời Sở Hạ một câu: “Có lẽ là không.” 

“Nhưng nếu cậu đi tìm người đàn ông khác, Bạch Ngạn sẽ rất tức giận.” 

Hệ thống tính toán một lúc, dựa theo số liệu bên kia trung tâm hệ thống. Nếu Bạch Ngạn biết mình bị Sở Hạ cho đội nón xanh, nói không chừng sẽ bóp chết cậu. 

Nhìn thấy lông mi Sở Hạ không nhúc nhích, hệ thống biết rõ lý do này không dùng được với tổ trưởng Sở. Nó bổ sung thêm: “Hơn nữa, gần đây trong thành phố đang triển khai hoạt động truy quét mại dâm, muốn tìm vịt sẽ không dễ dàng. Danh tính bây giờ của cậu là người của công chúng, không phù hợp tìm người lạ.”  

Sở Hạ cũng không muốn trở về sớm như thế. Cậu còn muốn hưởng thụ, nếu giờ trở về sẽ có chút mất mát: “Được rồi, đi về trước đi.” 

Cậu vươn tay ra, thấy được hình dạng nguyên chủ trong trí nhớ, duỗi tay gọi một chiếc xe taxi. 

Sở Hạ ngồi trong xe tựa đầu vào cửa sổ, hiệu quả thuốc phát tác ngày càng mãnh liệt giống như có vô số con kiến đang bò trên người cậu. Cậu rất cần một người giúp cậu loại bỏ hết lũ kiến này đi. 

Vốn tưởng bở sẽ hệ thống người đàn ông mạnh mẽ dẫn tới đây hưởng tuần trăng mật, ai ngờ lại là một cọng lông gà trên mặt đất. Thật đáng tiếc, trung tâm hệ thống của bọn họ không có hiệp hội bảo vệ lợi ích người tiêu dùng. Bằng không cậu chắc chắn sẽ khiếu nại bọn họ làm ăn dối trá. 

Đã đến nơi, Sở Hạ lắc lư bước xuống xe. Sau khi trả tiền, tay cậu run lên, còn thanh toán thừa một con số 0. Cũng may tài xế từng là sư phụ dạy võ, liền trả lại tiền cho cậu. 

Sở Hạ đứng trước cổng vào tiểu khu, ánh mắt bối rối. Phải mất một lúc, hệ thống nghe cậu hỏi mình: “Tôi phải đi đường nào trong ba con đường này?” 

Hệ thống: “Tổ trưởng Sở, trước mặt cậu chỉ có một con đường.” 

“Thật không?” Sở Hạ lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt không thay đổi. Cậu hỏi hệ thống: “Tôi phải đi đường nào?” 

Hệ thống: “Cậu cứ đi thẳng về phía trước là được.” 

Sở Hạ ồ một tiếng, chọn con đường chính giữa mà đi. 

“Đi thẳng nha… Tổ trưởng Sở, ngài sắp rơi xuống hồ nước!” 

“Rẽ phải phải phải!” 

“Cậu đừng ôm, đó là một pho tượng bằng đồng.” 

… 

Cuối cùng, Sở Hạ cũng về đến nhà. Cậu liền ngã vào ghế sofa, bởi vì quá nóng liền tùy tiện cởi bỏ ba lớp quần áo trên người, lấy di động của nguyên chủ từ trong túi áo khoác ra xem. 

Hệ thống còn muốn hỏi cậu muốn làm gì, liền thấy cậu gọi điện thoại trực tiếp cho Bạch Ngạn. Người nhận điện thoại cũng không phải bản thân Bạch Ngạn, mà là thư ký bên cạnh anh, lúc nào cũng vậy. 

Chỉ là bây giờ đầu óc Sở Hạ không bình thường lắm, lên tiếng kêu: “Bạch Ngạn?” 

Thư ký cảm thấy giọng nói Sở Hạ trong điện thoại có chút không thoải mái. Anh ta mới đến, chưa tìm hiểu kỹ quan hệ giữa Sở Hạ và Bạch Ngạn. Nghe thấy đầu dây bên kia Sở Hạ gọi một tiếng Bạch Ngạn, anh ta cầm lấy đưa đến tay Bạch Ngạn. 

Bạch Ngạn nhấc máy, đầu dây bên kia Sở Hạ lại im lặng. Bạch Ngạn nói: “Nói đi.” 

Đây là lần đầu tiên Sở Hạ chính tai nghe thấy giọng nói của Bạch Ngạn. Mặc dù cách một cái di động nhưng cậu vẫn nghe được âm thanh trầm thấp, nghe rất tốt. 

Trong đầu Sở Hạ đầy chất nhầy, liền nhớ kỹ người này đã kết hôn với mình rồi. Thế là cậu há miệng nói: “Thân ái, đêm nay anh có về không?”

Bạch Ngạn nhàn nhạt hỏi cậu: “Lý Liên Tinh, cậu bị bệnh sao?” 

Hai người họ biến chính xác những sự việc gì diễn ra trong hôn nhân của bọn họ. Từ sau khi kết hôn, số lần cả hai gặp nhau đều đếm được trên đầu ngón tay. 

Sở Hạ dường như không có nghe, cậu tự nhủ với chính mình: “Anh đã không muốn trở về, tôi phải đi tìm người đàn ông khác.” 

“Tôi còn có điểm yếu là rất quý con vịt.” 

Bên kia Bạch Ngạn không nói chuyện, Sở Hạ tiếp lời hỏi: “Anh biết ở đâu có vịt chất lượng cao không?” 

Hệ thống: “…” 

Tổ trưởng Sở, cho dù cậu muốn nhiệm vụ thất bại nhanh chóng để quay về trung tâm hệ thống thì cậu cũng không cần phải phản biện thế này nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play