Vẻ ngoài gầy gò của cô gái hiện lên trong đầu anh, sau đó anh xua đi suy nghĩ đó, rồi nói với giọng bình tĩnh: "Con không biết."
Lúc này Tống Mẫn Đào chú ý đến tay phải bị thương của Hạc Toại, sau khi tắm xong vẫn chưa băng lại, vết thương bị đâm ở lòng bàn tay trông rất đáng sợ.
Đặc biệt khi vết thương bị dính nước, da thịt mất đi màu máu ban đầu, thành màu tái tái như bị ngâm nước.
“Ôi, tay của con...” Tống Mẫn Đào, đau khổ nắm lấy tay Hạc Toại, nhìn đi nhìn lại: “Thằng bé chết tiệt này, con lại đánh nhau với ai à?”
"Con không sao.”
“Vẫn còn cãi phải không?”
Hạc Toại hơi mím đôi môi mỏng, không nói gì nữa.
Tống Mẫn Đào mở nút thắt túi thuốc ra, lấy muối sát khuẩn và băng bó ra: "Con ngồi xuống đi."
Hạc Toại nhìn thuốc một cái, trong đầu hiện lên khuôn mặt cô gái gầy gò, lập tức nói: "Mẹ, không cần phải làm gì đâu, hai ngày nữa sẽ ổn thôi."
Tống Mẫn Đào ra lệnh: “Ngồi đàng hoàng cho mẹ.”
Hạc Toại: "..."
Chính trong hoàn cảnh đó, Hạc Toại đã dùng thuốc mà Chu Niệm đưa.
Khi chất lỏng màu nâu được đổ lên vết thương, một cảm giác bỏng rát truyền theo dây thần kinh lên não, trong cơn đau xót không ngừng, Hạc Toại nghe thấy Tống Mẫn Đào đột nhiên nói với mình: “A Toại, quay về học đi.”
Không khí như đông cứng lại khi lời nói của mẹ vang lên.
Hạc Toại vẫn im lặng không lộ cảm xúc gì, thậm chí còn không chớp mắt.
Tống Mẫn Đào quan sát vẻ mặt của anh, đáng tiếc không phát hiện được gì, ít nhất vào giờ phút này, trên mặt anh không có chút biến hóa cảm xúc nào.
"A Toại, con…"
“Mẹ.” Hạc Toại bình tĩnh nói: “Con phải đi ngủ đây.”
Tống Mẫn Đào thấy vậy đành phải nuốt lời định nói trở lại, băng vết thương cho Hạc Toại rồi im lặng rời khỏi phòng.
Sau đó anh đi đến nằm xuống giường, chắp hai tay ra sau đầu, nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ ngoài cửa.
Mắt anh đảo tròn, nhưng cuối cùng anh cũng từ từ nhắm mắt lại.
Đèn đã tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
Anh cũng vậy.
Chìm vào bóng tối.
-
Trong buổi tự học sáng thứ Hai, giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp một gương mặt xa lạ, là một học sinh nữ mập mạp, cắt đầu bob, đeo kính gọng đen và có vài vết tàn nhang trên má.
Ấn tượng đầu tiên khi thấy bạn nữ đó là không có gì nổi bật, là kiểu người cho vào đám đông là không thể tìm ra được.
Cô gái đứng cạnh bục giảng với dáng vẻ rất dè dặt.
Ánh mắt của các bạn cùng lớp tràn đầy sự tò mò, trong cuộc sống cấp ba nhàm chán, một chút điểm xuyết sẽ rất thú vị.
Chu Niệm yên tĩnh ngồi ở hàng ghế thứ hai cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là sân bóng rổ được bao quanh bởi những cây bạch dương.
Chu Niệm chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi tiếp tục cúi đầu chép lời chữa bài toán bị sai.
Cô không thích hóng chuyện.
Trên bục giảng vang lên tiếng ho của thầy chủ nhiệm, cả lớp đã quen rồi.
Thầy chủ nhiệm hắng giọng trước mỗi lần nói chuyện này tên là Ngô Văn, dáng người thấp gầy, nhìn bề ngoài thì mặt vuông, đầu vuông, bước đi thong thả duyên dáng, nhưng lưng hơi khom.
Một số bạn học sinh nam lén đặt sau lưng Ngô Văn biệt danh là Đà điểu lịch lãm.
Sau khi Ngô Văn hắng giọng, ông ấy nói: "Đây là học sinh mới chuyển trường đến lớp chúng ta. Nào, em hãy giới thiệu về bản thân của mình đi."
Giọng bạn nữ rất trầm, giống như một người cực kỳ sợ xã hội: "Tên tớ là Mạc Nại."
Mạc Nại?
Cùng tên với họa sĩ người Pháp - Mạc Nại (Monet).
Điều này khiến Chu Niệm chú ý đến, cô không khỏi lại ngẩng đầu lên nhìn.
Mạc Nại được sắp xếp ngồi cạnh Chu Niệm, lúc cô ấy bước tới chỗ ngồi và nhìn thấy cô, vẻ mặt của rõ ràng hơi giật mình, đó là biểu cảm kinh ngạc của một bạn nữ khi nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp.
Chu Niệm không hiểu biểu cảm của Mạc Nại nhưng vẫn mỉm cười thân thiện.
Mạc Nại cũng cười ngượng ngùng.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc.
Lớp học trong giờ giải lao chính là một cái lò hấp, ồn ào và sôi động.
Xung quanh bàn của Chu Niệm có một vòng người vây quanh, không phải vì cô mà là vì bạn học mới.
Mọi người tò mò các bạn cùng lớp mới đến từ đâu?
Bây giờ bạn đó sống ở đâu trong thị trấn?
…
Chu Niệm cúi đầu chép lại câu hỏi, thi thoảng những câu trả lời thì thầm của Mạc Nại vẫn lọt vào tai cô, cô ấy nói rằng mình chuyển từ trường cấp ba ở Kinh Phật đến, hiện đang sống ở ngõ Bắc Thanh.
Kinh Phật là một thành phố lớn phồn hoa lắm đó.
Tại sao không học trung học ở một thành phố lớn và chuyển đến một thị trấn nhỏ? Lại còn trong tình huống đã khai giảng được hơn một tháng rồi.
Mặc dù trong lòng Chu Niệm nghĩ vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều như mấy người lắm chuyện khác.
Hàn Thanh, một bạn nữ ngồi ở hàng ghế đầu, quay lại hỏi: "Này, bạn mới đến, cuối tuần này tôi tổ chức sinh nhật. Chúng tôi định tổ chức tiệc, ăn uống và hát karaoke, cậu đi không?"
Mạc Nại nói: "Được, được chứ."
Hàn Thanh liếc Chu Niệm một cái, mím môi, lại vội vàng quay về chỗ.
La Cường cũng ở trong đám người góp vui, thấy vậy liền hỏi Hàn Thanh: "Này, cậu gọi tất cả mọi người rồi, sao không gọi Chu Niệm nữa?"
Ngòi bút đang viết trong tay Chu Niệm dừng lại, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, giây tiếp theo Hàn Thanh đã kháy khịa: “Không phải tôi không mời Chu Niệm, mà là tôi không dám mời cậu ta. Tránh cho lúc mọi người đang chơi vui vẻ thì của mẹ của Chu Niệm lại đến ktv, nói mấy câu khiến người ta mất hứng kiểu ‘Chu Niệm nhà cô khác với các cháu, đừng để những thành phần chỉ biết tìm thú vui làm chậm trễ tương lai của nó.’ La Cường, nếu cậu nghe được những lời như vậy, cậu có dám mời Chu Niệm cùng tham gia nữa không?"
"..." La Cường sửng sốt, im lặng.
Chu Niệm nghe hết lời này, nhưng vẫn cụp mi, nhìn chằm chằm xuống vở và chẳng có phản ứng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy điều này.
Hàn Thanh lại nói thêm: “Lần này cậu ta xếp hạng nhất trong kỳ thi tháng, nhưng nếu lần sau cậu ta không đứng thứ nhất thì sao, chẳng phải mẹ của Chu Niệm sẽ trách chúng ta vì đã mời cậu ta ra ngoài chơi sao? Các cậu có nghĩ vậy không?"
Một số bạn nữ đều hùa theo nói đúng vậy.
Chu Niệm đã quen với điều này, cô là một tồn tại biệt lập trong trường học, cô luôn là người cô độc, chỉ kết bạn với bút vẽ.
Tình hình lúc đầu không nghiêm trọng lắm, nhưng có một số bạn nữ không thích Chu Niệm và không muốn nói chuyện với cô.
Lý do rất đơn giản: Chu Niệm quá xuất sắc và hoàn hảo.
Cô xinh đẹp và ngây thơ, thường đứng nhất lớp và có tài vẽ tranh, nhà trường thậm chí còn dành ra một phòng học để Chu Niệm làm phòng vẽ cho riêng mình.
Tuy nhiên, ở bất cứ đâu, những người quá xuất sắc và hoàn hảo đều có thể dễ dàng trở thành người bị cô lập, đặc biệt là sau khi Nhiễm Ngân chạy đến gây ồn ào trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp, không ai muốn làm bạn với Chu Niệm.
Các cô gái tụ tập thành từng nhóm nhỏ và nói xấu Chu Niệm sau lưng cô, đôi khi còn trực tiếp nói kháy, giống như bây giờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Chu Niệm chỉ có thể sống một mình, một thân một mình.
May mà, chuông vào học đã vang lên. Chu Niệm âm thầm thở dài, lấy ra sách toán và sách bài tập từ trong ngăn kéo, chuẩn bị vào học.
Vào giờ ăn trưa, người bạn cùng bàn mới của cô - Mạc Nại, đã ngỏ ý muốn kết bạn với cô và hỏi cô có muốn đến căng tin để ăn cùng không.
Đáng tiếc Chu Niệm chưa từng ăn ở căng tin trường học.
"Xin lỗi, tớ phải về nhà ăn cơm." Chu Niệm nhẹ nhàng trả lời, mỗi miếng thức ăn cô đưa vào miệng đều phải thực hiện dưới ánh mắt của Nhiễm Ngân.
Cái gọi là tự do ăn uống chỉ là nói suông.
Chu Niệm nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Mạc Nại, đoán chừng hẳn là cô ấy đã lấy rất nhiều dũng khí để nói chuyện với mình, thế là cô nói: “Buổi tối tan học chúng ta cùng nhau về nhà, tớ nghe nói cậu cũng ở ngõ Bắc Thanh.”
Mạc Nại thay đổi biểu cảm ngay, ngượng ngùng cười: "Được thôi, he he."
…
Trường cấp 3 của thị trấn có quy mô nhỏ, tổng cộng có hai tòa nhà dạy học, cơ sở vật chất đều cũ kỹ và đơn giản, sân bóng rổ thậm chí còn không được phủ nhựa, chỉ là một bãi cát, mỗi khi các bạn nam vui chơi, tuổi trẻ và mồ hôi đều bị thổi bay thành cát bụi.
Đi qua sân bóng rổ là cổng trường, Chu Niệm đi dọc theo cây bạch dương, trước mặt có hai bạn nữ đang về nhà ăn trưa.
Một số học sinh sống gần trường cũng sẽ chọn về nhà ăn tối.
Ngõ Bắc Thanh không gần trường cấp ba của thị trấn, phải đi bộ nửa tiếng nhưng Chu Niệm không còn lựa chọn nào khác.
Các bạn nữ đang trò chuyện, Chu Niệm nghe được tên Hạc Toại.
"Đúng là người đẹp như tạc, cậu ấy thực sự rất đẹp trai."
“Đáng tiếc là sau học kỳ đầu tiên của cấp ba, cậu ấy đã bỏ học, không thấy mặt ở trường.”
"Lông mày của cậu ấy đen và dày. Tôi nghe nói con trai như thế này ra gì lắm."
"Ra gì?"
"Không hiểu thì bỏ qua đi, ha ha ha ha."
"Cậu nói đi mà!"
"Là rất được đó."
…
Ban đầu Chu Niệm còn nghe không hiểu, một lúc sau cũng không hiểu được hết, nhưng ít nhiều cô có thể đoán ra ý cấm kỵ trong đó, mặt cô nóng bừng, tựa hồ sắp bị mặt trời thiêu rụi.
Cô lập tức tăng tốc, đi qua hai bạn nữ ra khỏi cổng trường.
Chu Niệm đã nghe rất nhiều về tin đồn Hạc Toại bỏ học.
Có người nói rằng anh đánh người ở trường và buộc phải nghỉ học dưới áp lực của nhà trường; có người nói rằng anh thường xuyên nghỉ học và nghỉ học quá nhiều nên chỉ đơn giản là đình chỉ học tập; có người nói rằng anh không muốn học nữa, chỉ muốn ra ngoài bươn trải.
Chỉ là trong số rất nhiều phiên bản lời đồn, cô không biết phiên bản nào là đúng.
Chu Niệm cảm thấy anh thật sự rất thần bí.