Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi hai của Chu Niệm.
Không có bánh ngọt và cũng chẳng có quà, chỉ có chuyến tàu cực kỳ mệt nhọc mà thôi.
Chuyến tàu màu xanh lục kiểu cũ đang đưa Chu Niệm từ một thị trấn nhỏ bé ở phía nam đến thành phố lớn Kinh Phật phồn hoa trong ba mươi tám tiếng đồng hồ.
Chu Niệm bị đám người chen lấn trong quá trình ra ngoài khoang xe lửa. Tiếng ma sát vang vọng của đường ray vang lên bên tai, mặc dù hai chân cô đã đặt vững vàng trên mặt đất nhưng cơn choáng váng vẫn y hệt như trước chứ không hề suy giảm.
Bên ngoài trời nắng gắt như đổ lửa, mặt đất bị nướng đến độ bốc khói xanh đen như vỏ cua.
Nhiễm Ngân kéo Chu Niệm vào mái hiên che nắng rồi đặt vali bên cạnh chân cô: “Miệng của con bị chảy máu rồi kìa. Để mẹ đi mua chai nước, con cứ ở đây trông coi đồ đạc nhé.”
Chu Niệm lẳng lặng đứng yên, đôi môi tái nhợt đang chảy máu từ những vết nứt.
Nhiễm Ngân lấy di động để gọi điện thoại: “Xin chào, đây là trung tâm sức khỏe tâm thần Kinh Phật phải không?”
“...”
“Ồ, đúng rồi, tôi là mẹ của Chu Niệm. Số thứ tự mà tôi đã đăng ký cho Chu Niệm là số của bác sĩ Vương. Hiện giờ chúng tôi đã đến thành phố Kinh Phật rồi.”
Nhiễm Ngân vừa nói chuyện điện thoại vừa bước ra xa.
Chu Niệm đứng yên tại chỗ rồi nhìn về phía xa xa. Cô thấy bên kia đường có rất nhiều tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi, khung cảnh hoàn toàn khác với thị trấn Hoa Doanh.
Ở thị trấn Hoa Doanh không có những tòa cao ốc khiến người ta phải ngửa cổ lên tới độ phát đau mới có thể trông thấy phần đỉnh. Nơi đó chỉ có những bức tường màu trắng cùng với gạch ngói màu xanh đen, những con đường lát đá xanh ẩm ướt vào mùa mưa dầm và những sân khấu kịch của mấy quán trà giữa khói lửa nhân gian.
Màn hình treo tường trên tòa nhà cao tầng đang chiếu một quảng cáo về hàng hóa xa xỉ.
Chu Niệm ngẩng đầu lên, ánh mắt tình cờ dừng trên màn hình.
Khi nhìn rõ khuôn mặt trên màn hình, hơi thở của cô như ngừng lại, bên tai lại truyền đến âm thanh ma sát trùng trùng điệp điệp của đường ray xe lửa.
Chu Niệm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến lạ của người đàn ông trên nền quảng cáo vừa đẹp đẽ vừa hào nhoáng.
Kiểu tóc nam bob ngắn, đôi mắt đen láy vô cùng rõ ràng cùng với đường nét sắc sảo của quai hàm.
Anh đang khoe chiếc đồng hồ xa hoa trên cổ tay trước ống kính, các khớp xương thon dài, làn da trắng lạnh có những đường gân xanh và những mạch máu màu xanh nhạt hơi gồ lên.
Cổ họng Chu Niệm nghẹn lại, ngửa cổ đến độ đau nhức.
Máy ảnh phóng to, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lại được phóng to thêm từng inch trên màn hình, để lộ đôi mắt vừa đen tuyền vừa bình tĩnh và lạnh lùng.
Đôi mắt một mí rất dễ nhận biết, không có nếp nhăn cũng chẳng có vết tích gì cả nhưng vẫn toát lên vẻ xa xăm, sâu sắc.
Chu Niệm cứ đứng từ xa mà nhìn anh như vậy. Hai người họ không chỉ bị ngăn cách bởi một màn hình mà như thể đang bị ngăn trở bởi muôn sông nghìn núi.
Chu Niệm cứ như vậy mà ngắm nhìn anh thật lâu.
Đám đông trước mặt cô cũng lần lượt thay đổi hết nhóm này tới nhóm khác.
Chu Niệm nhìn sang chỗ khác với vẻ ảm đạm. Cô cụp mắt xuống rồi hít một hơi thật sâu để buộc mình phải bình tĩnh lại.
Khi ngước mắt lên lần nữa, con ngươi của Chu Niệm chợt bất động trong thoáng chốc.
Cố định vào một bóng dáng.
Giữa dòng người không ngừng qua lại, bên cạnh một người bán hàng rong có một bóng lưng gầy gò, bờ vai rộng và đôi chân dài của một người đàn ông. Anh đang đứng quay lưng về phía Chu Niệm.
Người đàn ông này có mái tóc bob ngắn gọn gàng, màu đen. Cô có thể thấy rõ phần xoáy tóc ở hướng trái ngược trên đỉnh đầu anh.
Toàn bộ âm thanh xung quanh đều dần dần nhỏ đi, ngay cả tiếng gào thét của đường ray đang đập vào tai cô cũng từ từ nhỏ lại.
Chỉ có nhịp tim bắt đầu đập mạnh dữ dội của Chu Niệm mà thôi.
Ông chú bản địa đang đứng bên cạnh Chu Niệm, treo một tấm bìa cứng trước ngực với dòng chữ: “Khách sạn có giá năm mươi nhân dân tệ một đêm, có nước nóng và cả máy điều hòa.”, đồng thời ra sức hét to để mời chào các hành khách vừa rời khỏi nhà ga.
Tuy nhiên, Chu Niệm bắt đầu không thể nghe rõ tiếng hô hoán của ông chú kia, càng lúc càng không nghe rõ.
Cuối cùng, thế giới của Chu Niệm trở nên tĩnh lặng.
Bước chân của Chu Niệm được bản năng dẫn dắt. Cô hơi loạng choạng rồi đánh ngã chiếc vali màu đỏ bên chân mình.
Nhưng cô không hề để tâm đến chiếc vali rơi trên mặt đất. Chu Niệm bước ra khỏi mái hiên che nắng để đắm mình trong ánh nắng chói chang như thiêu như đốt.
Ánh sáng thật chói mắt.
Chu Niệm cảm thấy trong mắt mình có cảm giác nóng rát nên khẽ nheo mắt lại, sau đó đưa tay lên để che trên lông mày.
Tựa như đang ở trong một đại dương nóng rực, người đi đường như cá, Chu Niệm bèn bước xuyên qua đó, đi vòng qua con cá này rồi lại đến con cá khác.
Chu Niệm càng ngày càng đến gần vị trí mà cô có thể nhìn thấy.
Bóng dáng của người đàn ông ở ngay phía trước.
Chu Niệm đi lại không được vững vàng cho lắm. Cô y hệt một linh hồn lặng lẽ đang trôi nổi trong đám người, dù chỉ là một khoảng cách ngắn ngủi cũng đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.
Khuôn ngực của Chu Niệm phập phồng một cách bất ổn, hơi thở cũng hoàn toàn rối loạn.
Cô dừng lại ở phía sau lưng người đàn ông.
Nhịp tim bên tai vẫn đang đập mãnh liệt. Chu Niệm thở hổn hển một chốc. Nhưng cô không ngờ lúc lên tiếng, giọng nói của mình lại run rẩy một cách dữ dội:
“... Hạc Toại?”
Người đàn ông vừa đút một tay vào túi vừa đứng đó với vẻ biếng nhác. Sau khi nghe thấy âm thanh, anh bèn xoay người lại.
Để rồi trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Chu Niệm.
Ánh mắt họ nhìn nhau. Chu Niệm cũng đang nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của người đàn ông.
Trong thế giới của cô, sự tĩnh lặng vẫn đang tiếp diễn.
Người đàn ông đang đeo một chiếc khẩu trang màu đen, toàn bộ khuôn mặt cũng chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhưng chỉ cần có đôi mắt này thì Chu Niệm tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Suốt cả cuộc đời này, cô cũng sẽ không nhận nhầm anh.
Đôi mắt một mí, phần khóe mắt hơi cong lên. Khi nhìn vào người khác, đôi mắt của anh vô cùng lạnh nhạt.
Chu Niệm lộ vẻ thảng thốt, không thể nào tin được Hạc Toại lại xuất hiện trước mặt mình như thế này.
Cùng lúc đó, quảng cáo đồng hồ vẫn đang phát trên màn hình của tòa nhà cao tầng ở phía sau lưng người đàn ông.
Hai khuôn mặt giống hệt chợt chồng lên nhau ở hai khoảng cách xa và gần.
Chẳng khác biệt chút nào cả.
Chu Niệm đang bị bao trùm trong một loại ảo giác.
Rốt cuộc sự mơ hồ này là sự thật hay mà giấc mơ?
Chu Niệm chậm rãi buông tay xuống, mặc cho ánh nắng gay gắt chiếu vào mắt mình đến mức nhức nhối.
Cô bất chấp vô cùng
Chu Niệm chỉ muốn thốt lên câu hỏi đã vây khốn cô suốt bốn năm trời: “Vì sao hôm đó anh không đến?”
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn cô với ánh mắt vừa hờ hững vừa xa cách, thậm chí anh còn khẽ cau mày.
“Hửm?”
Phản ứng mà Hạc Toại đưa ra cứ như thể anh không hề hiểu cô đang nói gì.
Toàn thân Chu Niệm đang run lên một cách mất kiểm soát. Dưới ánh nắng xán lạn này, vậy mà cô lại run rẩy như một người nghèo khổ vì chẳng có quần áo để chống rét vào mùa đông. Chu Niệm lặp lại câu hỏi: “Tại sao hôm đó anh không đến?”
Cô đã chờ đợi Hạc Toại ở ga xe lửa suốt cả đêm.
Chính anh đã nói rằng: Anh sẽ đưa cô bỏ trốn.
Chính miệng Hạc Toại đã thốt ra câu đó…
Niệm Niệm, anh sẽ đưa em thoát khỏi thị trấn nhỏ bé này.
Người đàn ông càng cau mày chặt hơn, một giọng nói trầm thấp truyền tới từ chiếc khẩu trang màu đen: “Cô nói gì thế?”
Hốc mắt Chu Niệm cay cay, nước mắt trào ra chỉ trong thoáng chốc.
Dẫu vậy, người đàn ông vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như trước. Nhưng mà rõ ràng là trước đây… Anh là người không nỡ nhìn thấy Chu Niệm khóc nhất.
Chu Niệm còn chưa kịp nói tiếp thì đã có một nhóm người chẳng biết lao tới từ phương hướng nào.
Một số người mang máy ảnh trên vai, có kẻ lại giơ cao bảng đèn, lại còn toàn bộ đám đông nghìn nghịt đang tụ tập xung quanh họ.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng chợt giơ micro lên trước môi Chu Niệm, nhiệt tình hỏi thăm: “Xin hỏi cô gái này, làm sao cô có thể lập tức nhận ra Hạc Toại trong đám đông chỉ với một cái nhìn thoáng qua?”
Chu Niệm hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Tuy nhiên, bản thân cô đã bị ghi hình trước ống kính mất rồi.
Vô số cặp mắt đều đổ dồn vào cô.
Người mặc bộ âu phục màu trắng bèn giải thích với Chu Niệm: “Đây là sự kiện roadshow* ngoài trời của bộ phim [Ngày xuân]. Họ yêu cầu nam diễn viên chính là Hạc Toại của chúng ta phải cải trang thành một người bình thường ở trên đường phố, sau đó xem thử những người qua đường phải mất bao lâu mới nhận ra anh ấy đấy.”
*Roadshow: Là hoạt động quảng cáo lưu động trên đường phố để quảng bá sản phẩm, thương hiệu trước công chúng. Đây là một trong những hình thức Marketing phổ biến, thường được các nhãn hàng triển khai trong các chiến dịch khai trương ra mắt sản phẩm mới, quảng bá thương hiệu, kích cầu thương mại, hoặc trong các dịp lễ Tết, sự kiện đặc biệt…
Micro vẫn đang được giơ trước mặt Chu Niệm: “Nếu cô có thể nhận ra Hạc Toại một cách nhanh chóng như vậy thì chắc chắc cô là người hâm mộ của anh ấy rồi, phải không nào?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Chu Niệm đều nhìn vào Hạc Toại chứ không hề dời đi. Cô bình tĩnh phủ nhận: “Tôi không phải là người hâm mộ của anh ấy.”
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng bèn cười ha hả mấy tiếng để xoa dịu bầu không khí rồi liếc nhìn Chu Niệm, vì phát hiện ánh mắt của cô có gì đó bất thường nên anh ta đã ngập ngừng hỏi lại Hạc Toại: “Hai người có quen nhau không?” Dừng lại một lát, anh ta lại nhắc nhở: “Anh cứ tháo khẩu trang ra trước đi đã. Hôm nay trời nóng quá đi mất.”
Hạc Toại bèn nhấc tay lên, dùng ngón trỏ thon dài tháo gỡ sợi dây nhỏ của khẩu trang một cách nhẹ nhàng rồi thản nhiên vén lên.
Chiếc khẩu trang màu đen đã được cởi lệch xuống dưới.
Tiếng hét chói tai của các cô gái trẻ trung xung quanh lập tức vang lên khắp nơi, chấn động đến nỗi điếc cả tai.
Người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đường nét vừa sắc bén góc cạnh, làn da trắng đến mức gần như đang phát sáng dưới ánh nắng.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng đang chiếu rọi về phía này.
Khuôn mặt nửa tối nửa sáng trở nên đẹp trai đến lạ.
Anh tùy ý móc chiếc khẩu trang vào giữa ngón tay, nhìn lướt qua khuôn mặt của Chu Niệm với vẻ hời hợt rồi thản nhiên nói ra ba chữ: “Không quen biết.”
Ba chữ đó như quả bom, rơi vào tai Chu Niệm.
Nổ tung rồi nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Chỉ còn lại mỗi mình cô với sự sụp đổ.
Chu Niệm phát hiện một sợi dây chuyền màu đen trên cổ người đàn ông. Thế là bất chấp sự có mặt của mấy gã bảo vệ cường tráng, cô tức thì bước tới gần Hạc Toại, sau đó nhanh nhẹn vươn tay để nắm lấy sợi dây chuyền màu đen trên cổ người đàn ông.
Đây là một tình huống bất ngờ phát sinh, nếu nghiêm trọng hơn một chút thì có thể xem là tai nạn của sự kiện.
Trong khi chưa có ai kịp phản ứng, Chu Niệm đã mạnh mẽ giật lấy vật trang trí của sợi dây trên cổ áo anh.
Đó là một chiếc răng của con người.
Chiếc răng trắng nõn được bao phủ và quấn quanh bởi sợi dây bạc cực mảnh, tất cả đều còn nguyên vẹn.
“Anh nói anh không biết em sao?” Nước mắt của Chu Niệm càng rơi nhiều hơn: “Vậy thì tại sao anh vẫn còn đeo răng khôn của em?”
Đây là chiếc răng khôn mà cô đã nhổ vào năm mười bảy tuổi. Hạc Toại đã tự tay làm thành một sợi dây chuyền rồi đeo lên cổ mình.
Thậm chí lúc tắm rửa, anh cũng chẳng nỡ tháo nó ra, bình thường cũng không bao giờ để nó rời khỏi người mình.
Sau bốn năm, anh vẫn như vậy.
Ánh mắt Hạc Toại tập trung lại, cúi đầu nhìn chiếc sợi dây chuyền với chiếc răng khôn mà Chu Niệm đang nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mí mắt của người đàn ông rủ xuống, hàng mi dài khép lại khiến những cảm xúc nơi đáy mắt trở nên không rõ ràng.
Cùng lúc đó, Chu Niệm cũng bị một gã bảo vệ cường tráng kéo ra. Đối phương không dùng quá nhiều sức mà chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi, thế là cơ thể của cô đã lập tức nhẹ nhàng ngã văng ra ngoài.
Chiếc răng khôn rời khỏi đầu ngón tay không còn chút máu của Chu Niệm rồi quay trở lại cổ của người đàn ông một lần nữa.
Chu Niệm ngã xuống đất một cách chật vật, nước mắt đầy mặt, thu hút vô số ánh mắt cùng với âm thanh xì xào khe khẽ.
“Ôi trời, cô ta gầy quá đi...”
“Tôi cảm thấy tinh thần của cô ta không được bình thường cho lắm.”
“Sao một người tầm thường có thể động tay động chân với Hạc Toại được chứ? Thô lỗ thật đấy.”
Trong mắt những người đang vây xem, Chu Niệm hoàn toàn là một người gầy trơ xương, như thể chỉ có một lớp da mỏng manh đang bao bọc khung xương, ngoài ra chẳng có một chút cơ bắp hay mỡ thừa nào cả.
Nước da của Chu Niệm nhợt nhạt, hai gò má hóp lại thật sâu, cánh tay và cổ của cô nổi đầy gân guốc.
Chu Niệm đang mặc chiếc váy màu trắng cỡ nhỏ nhất, song nó lại bị dáng người quá gầy guộc của cô biến thành chiếc váy vừa dài vừa rộng.
Cơ thể người đang lay động trong váy nhưng bên trong lại trống rỗng.
Cực kỳ giống một đóa hoa nhài yếu ớt, héo tàn và thiếu chất dinh dưỡng.
Nhiễm Ngân chen vào trong từ giữa đám đông, trong tay vẫn đang cầm chai nước khoáng vừa mới mua. Bà ta cũng đã trông thấy Hạc Toại được mọi người vây quanh như những ngôi sao đang bao bọc ánh trăng sáng, ân cần hỏi han rằng vừa rồi anh có hoảng sợ hay không.
Người đàn ông đáp là không sao với vẻ mặt thản nhiên nhưng vẫn trầm tư cúi đầu để nhìn xuống sợi dây chuyền răng khôn kia.
Nhiễm Ngân vội vàng bước tới chỗ Chu Niệm rồi ngồi xuống cạnh cô, vừa vươn tay đỡ con gái vừa xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tinh thần của con gái tôi không được bình thường cho lắm.”
Vào ngày bình thường, Chu Niệm sẽ kêu đau khi ngồi trên ghế cứng hoặc ngủ trên giường cứng, huống chi lần này cô còn ngã mạnh như vậy.
Toàn bộ khung xương đều đang lung lay như sắp vỡ vụn, run rẩy ở bờ vực suy sụp.
Với sự nâng đỡ của Nhiễm Ngân, thân hình gầy yếu và run run của Chu Niệm đứng dậy một cách gian nan.
Người dẫn chương trình mặc âu phục màu trắng bèn bước tới với vẻ mặt áy náy, lên tiếng hòa giải: “Xin lỗi cô gái này nhé. Bảo vệ của chúng tôi hơi nặng tay rồi. Nhưng cô vẫn là người đầu tiên nhận ra Hạc Toại nên có thể chụp ảnh chung với anh ấy đấy. Cô có muốn chụp một tấm không? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó nhé!”
Khuỷu tay và đầu gối của Chu Niệm đã bị trầy xước và chảy máu, chiếc váy trắng dính đầy bụi bặm. Cô liếm đôi môi nứt nẻ đang chảy máu, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chu Niệm vừa nhìn Hạc Toại vừa đỏ bừng vành mắt, song giọng điệu lại hết mực kiên định:
“Tôi không cần.”
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng trông có vẻ khó xử vì anh ta lại đối mặt với một cuộc khủng hoảng nhạt nhẽo nữa rồi.
Chu Niệm thật sự không hiểu nổi.
Hóa ra việc chụp ảnh cùng anh đã trở thành một chuyện rất hiếm thấy rồi sao?
Vậy mà trong điện thoại di động của Chu Niệm lại có vô vàn bức ảnh chụp chung một cách thân mật với anh đó. Có phải chúng cũng rất hiếm có hay không?
Thật là mỉa mai biết bao!
Chu Niệm đứng ở nơi đó, y hệt một bộ xương khô khốc có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, ánh mắt tối tăm vì chẳng có chút ánh sáng nào cả: “Hạc Toại, em chỉ muốn hỏi lại một lần nữa thôi. Anh…”
“Đừng hỏi nữa!”
Nhiễm Ngân cau mày, nắm lấy cánh tay Chu Niệm rồi nghiêm nghị quát lên: “Đi thôi! Đi nhanh lên!”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt của người đàn ông nhìn về phía này.
Chu Niệm bị kéo lê đến nỗi lảo đảo, cứ như thể có một cơn bão tố kịch liệt đang quét qua cơ thể cô. Nhưng Chu Niệm lại cực kỳ cố chấp, dùng sức lực yếu đuối của mình để phản kháng lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Hạc Toại rồi nghẹn ngào hỏi lại:
“Anh thực sự không quen biết em sao?”
Ánh sáng chói mắt từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống, chiếu sáng khuôn mặt cô. Người đàn ông đứng trong ánh sáng này, tỏ vẻ hững hờ và chẳng hề lo nghĩ.
Kể cả đôi mắt đó cũng vậy. Từ đầu đến cuối, chúng vẫn bình tĩnh và không có một chút ấm áp nào cả.
Giây tiếp theo, Hạc Toại bèn nhìn sang chỗ khác chứ không nhìn cô nữa.
Chu Niệm ngừng giãy giụa, để mặc Nhiễm Ngân tùy ý lôi cơ thể mình để kéo cô ra khỏi đám người, sau đó rời đi.
Thế giới lại bắt đầu trở nên náo nhiệt một lần nữa.
Chu Niệm nhất thời choáng váng nên đã khom lưng ngồi xuống, xương bả vai ở hai bên đang nhô ra như đôi cánh nho nhỏ.
Cô bắt đầu nôn mửa dữ dội. Tuy nhiên, vì trong bụng trống rỗng nên cô chỉ có thể nôn khan, vừa nôn vừa khóc.
Trước khi ý thức sụp đổ, Chu Niệm vẫn không ngừng suy nghĩ rằng:
Hạc Toại đã quên cô mất rồi.