Ánh nắng bị cắt ngang nơi góc tối cuối con hẻm, đúng lúc Chu Niệm đang đứng trong góc đó, lộ ra đôi mắt nai sáng ngời, nhưng không thấy rõ cả người vì cô đang ở trong bóng tối.

Nhưng dù có nhìn rõ đi chăng nữa, thì Hạc Toại cũng không quan tâm chút nào, anh lạnh lùng quay mặt đi rồi bước vào cửa.

Cánh cửa nhà họ Hạc từ từ khép lại trước mắt Chu Niệm.

Hai cánh cửa gỗ đóng lại với nhau, khoảng cách giữa hai cánh dần dần thu hẹp lại, khuôn mặt lạnh băng của chàng trai trẻ cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Chu Niệm, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

Trong suốt quá trình đóng cửa, Hạc Toại không hề ngước mắt lên nhìn Chu Niệm lấy một cái, vẫn giữ thái độ xa cách và thờ ơ.

Trong mắt Chu Niệm, anh giống hệt một tác phẩm điêu khắc, một tác phẩm điêu khắc không có máu chảy trong cơ thể, hoàn toàn lạnh lẽo và cứng rắn.

Cô đứng đó rất lâu.

Một lúc sau, La Cường không nhịn được nữa, cất giọng an ủi: “Chu Niệm, cậu đừng buồn, cậu ta chính là người như vậy đó.”

Chu Niệm lắc đầu: “Tôi không buồn, tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện thôi.”

"Cậu đang nghĩ chuyện gì cơ?"

Chu Niệm nhìn kỹ hơn, phát hiện trên cửa gỗ có rất nhiều vết mài giũa, cô nhìn chằm chằm vào một vết trong đó: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc Hạc Toại đã trải qua chuyện gì mà lạnh lùng đến mức này? Sự thờ ơ tuyệt đối không thể phá vỡ."

“Haizz.” La Cường giơ tay xoa môi: “Tôi nói thật, môi trường gia đình lúc trước tệ đến thế, tôi cũng chẳng thấy lạ khi cậu ta thành ra như vậy.”

Gia đình lúc trước.

Chu Niệm nghe thấy những lời này, không khỏi nhớ lại lúc Tiêu Hộ nhục mạ Hạc Toại, đã nói ba anh là kẻ nghiện ngập.

Im lặng vài giây, Chu Niệm ngập ngừng nói: "Ba của Hạc Toại... Thật sự nghiện ma túy sao?"

La Cường trả lời rõ ràng: “Đúng vậy, chuyện này mọi người đều biết.”

“…” Chu Niệm trầm mặc một lát: “Vậy mà tôi lại không biết.”

La Cường là hàng xóm của Hạc Toại từ khi còn nhỏ, vì vậy tất nhiên cậu ấy biết nhiều chuyện về anh hơn bất kỳ ai khác, cậu ấy ngồi xuống ghế đá và ra hiệu cho Chu Niệm: “Tới đây, cậu ngồi xuống đây, tôi sẽ kể với cậu chuyện này."

Chu Niệm đi tới đầu kia của ghế đá rồi ngồi xuống.

La Cường lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Ba của chó điên…”

Chu Niệm ngắt lời cậu ấy: “Cậu gọi tên của cậu ấy đi.”

Không ngờ Chu Niệm lại bảo vệ Hạc Toại, La Cường hơi sững sờ, một suy đoán hoang đường đang chạy loạn điên cuồng trong đầu cậu ấy.

Chắc không phải Chu Niệm thích Hạc Toại đâu nhỉ?

La Cường lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Niệm, thấy vẻ mặt của cô vẫn như thường, ánh mắt trong sáng cao thượng, cậu ấy đành phải nuốt lại câu hỏi suýt chút nữa đã thốt ra, xem ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Chu Niệm cúi đầu, buộc thắt nơ cho túi đựng thuốc: “Sau đó thì sao?”

La Cường thở dài: “Ba của Hạc Toại thật sự là tên khốn nạn, ông ta là một người nghiện ma túy lâu năm, đã nhiều lần bị đưa vào trại cai nghiện, sau khi ra tù vẫn hít ma túy. Điều khó tin nhất không phải là ông ta nghiện thuốc mà là ông ta còn bảo Hạc Toại đi mua thuốc giúp cho nữa.”

“Hạc Toại mua giúp ông ta á?”

Chu Niệm kinh ngạc: "Làm sao có thể có chuyện như vậy..."

La Cường vội vàng nói: “Cậu nghe tôi nói hết đã.” Cậu ấy chậc lưỡi: “Không phải mỗi mình tôi nói đâu, Hạc Thiên Đao thật sự thối nát đến cùng cực! Khi đó Hạc Toại mới bốn tuổi thôi, một đứa bé bốn tuổi thì hiểu cái gì, bị mấy chú cảnh sát tìm đến cửa.”

Theo lời La Cường, sự việc đó đã gây xôn xao khắp phố Nam Thủy, khi đó con hẻm chật kín người đến xem, cho đến nay người ta vẫn hay lấy đó là đề tài trò chuyện, tất nhiên không phải cậu ấy tận mắt chứng kiến.  Là bởi vì khi La Cường lớn lên, lúc đó mẹ La đã nói cho cậu ấy biết sự tình là như vậy…

 

Một ngày nọ, Hạc Quảng lên cơn nghiện ma túy, ông ta rất khó chịu, cả người như có kiến bò qua các kẽ hở trong xương, càng không may là khoảng thời gian đó các tổ chức, phong trào chống ma túy đang diễn ra rất quyết liệt trên cả nước, bao gồm một vùng nhỏ như thị trấn Hoa Doanh, ông ta căn bản không dám mạo hiểm ra tay.

Hạc Quảng không muốn vào trại cai nghiện nữa, đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng, thì thoáng thấy bé Hạc Toại đang chơi đùa trong sân.

Hạc Quảng lập tức lục lọi các ngăn tủ, gom góp được hai trăm tệ, gọi Tiểu Hạc Toại ra ngoài sân: “Con ngoan, đi mua bao thuốc lá giúp ba.”

Sau đó Tiểu Hạc cầm lấy tiền, con ngươi đen láy khẽ đảo: “Ba ơi, không phải bao thuốc lá chỉ mười tệ thôi sao?”

Hạc Quảng dỗ dành: “Hôm nay tâm trạng của ba tốt, ba hút loại thuốc hiếm đắt tiền, con mau đi nhanh đi… Nhớ kỹ, nhất định phải mua ở chỗ chú Lâm!”

Cậu bé Tiểu Hạc Toại bốn tuổi không hiểu gì nên nghe theo sự chỉ dẫn của ba mình, cầm tiền đi ra ngoài.

Rẽ qua hai con đường tới quán bán thuốc lá và rượu của chú Lâm.

Chú Lâm nhận tiền rồi đưa cho cậu một bao thuốc lá đã bóc vỏ, Tiểu Hạc Toại ngẩng mặt lên nói: "Chú Lâm, bao thuốc lá này đã bị bóc rồi."

“Cháu cầm về đưa cho ba là được.”

Chú Lâm vừa nói xong, cảnh sát mặc thường phục lao tới từ mọi hướng.

Cảnh sát cầm bao thuốc lá từ trong tay Tiểu Hạc Toại, mở ra, quả nhiên bên trong có một bao ma túy nhỏ, viên cảnh sát lập tức hỏi: “Cháu bé, nhà cháu ở đâu?”

Chuyện xảy ra tiếp theo đúng như dự đoán, Tiểu Hạc Toại được nhiều chú cảnh sát đưa về nhà, Hạc Quảng bị bắt ngay tại trận, bị giam trong trại tạm giam, sau đó bị chuyển đến trại cai nghiện ma túy và ở đó hai năm.

Còn người đàn ông họ Lâm đã được thưởng một hạt đậu phộng bằng thép vì buôn bán ma túy số lượng lớn.

Về cuộc sống sau đó của Tiểu Hạc Toại, cuộc đời đầy màu sắc của anh dần dần bị bôi đen - đám trẻ con không còn chơi với anh nữa, bởi vì người lớn đã cảnh báo con cái họ rằng không được chơi với Tiểu Hạc Toại, bảo ‘gần mực thì đen’. Tiểu Hạc Toại bị cả tập thể cô lập, ngày càng ít nói và ít cười, cuối cùng trên khuôn mặt luôn có biểu cảm không hợp với độ tuổi, vừa trưởng thành vừa lãnh đạm.

Sau khi Chu Niệm nghe xong câu chuyện này, trong tim cô như có ai đó dùng bông gòn thấm đẫm nước đè lên, ướt át, lạnh lẽo và nặng nề đến nỗi yếu ớt khó cất nhịp đập.

Cô im lặng, không nói gì một lúc lâu.

La Cường vốn định nói chuyện với cô một lúc, nhưng cậu ấy nhận được điện thoại của mẹ La giục về nhà ăn trưa nên đành thôi, tạm biệt Chu Niệm rồi vội vã về nhà.

Chu Niệm ngồi đó một mình, sau đó tiếp tục cất dụng cụ vẽ, đóng hộp lại, vác bảng vẽ lên vai rồi đứng dậy.

Khi rời đi, Chu Niệm không cầm gói thuốc đi mà để ở trước bậc cửa nhà Hạc Toại.

Hy vọng cậu ấy có thể sử dụng nó.

Buổi tối, Chu Niệm nằm trên giường, ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen.

Cô nằm bất động, nhưng không thể ngủ được, suy nghĩ của cô quay cuồng, nghĩ đến câu chuyện của Tiểu Hạc Toại và Hạc Toại vừa đánh nhau trong con hẻm chật hẹp.

Những cảnh về Hạc Toại giống như những thước phim, không ngừng tua lại trong đầu Chu Niệm, bao gồm cảnh cô đến gần vòng tay anh và cảnh môi cô chạm vào yết hầu của anh.

Khoang mũi cô dường như tràn ngập mùi Safeguard trắng.

Chu Niệm đanh mặt.

Giây tiếp theo, cô kéo chăn qua đầu và trùm kín người.

Mọi cảm xúc đều được chôn giấu dưới chăn.

-

Trong cuộc sống luôn có những chuyện trời xui đất khiến, giống như hai sợi xích có răng cưa đã hoàn toàn lệch nhau, nếu bị một bàn tay trong bóng tối hơi tác động, chúng sẽ lại ăn khớp với nhau, mọi thứ sẽ trở nên hợp lý.

Chuyện này cũng thích hợp để áp dụng với gói thuốc Chu Niệm mua cho Hạc Toại, gói thuốc bị từ chối một cách vô tình, cuối cùng vẫn dùng để chữa trị vết thương cho Hạc Toại.

Bỏ qua một vài yếu tố nhất định, đây hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Mười giờ tối, Tống Mẫn Đào kết thúc một ngày bận rộn, đóng cửa tiệm mát xa rồi về nhà.

Khi bước vào nhà, bà ấy vấp phải thứ gì đó ở ngưỡng cửa.

Tống Mẫn Đào lấy điện thoại di động ra bật đèn, nhìn thấy một túi nilon có thắt nơ, bên trong chứa muối sát khuẩn, băng cứu thương và một hộp cephalosporin.

Không biết ai để trước cửa nhà mình, Tống Mẫn Đào cầm gói thuốc lên, chuẩn bị về nhà hỏi Hạc Toại.

Phòng ngủ trên tầng hai.

Đồ đạc trong nhà rất đơn giản, một cái giường, một tủ quần áo, một bộ bàn ghế, chỉ có những thứ này, vì có quá ít đồ đạc nên nhìn căn phòng rộng ba mươi mét vuông trông có vẻ rộng rãi.

Có một phòng tắm nhỏ ở góc tây bắc.

Tống Mẫn Đào gõ cửa bên ngoài: "A Toại, con ngủ rồi à?"

Hạc Toại đứng trước chiếc bàn nhỏ, vừa nghe điện thoại xong, nghe tiếng mẹ hỏi, anh đặt điện thoại xuống, bình tĩnh đáp: “Con chưa ạ.”

"Vậy mẹ vào nhé?"

"Vâng."

Cánh cửa được đẩy ra, ánh sáng trong phòng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mẫn Đào.

Tống Mẫn Đào là một mỹ nhân, không khó nhận ra khi thanh kiếm thời gian chém lên người bà ấy đã cố gắng kiềm chế sức lực thế nào,  dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng mái tóc bà ấy đen dày, đôi mắt sáng ngời, ngấn nước, đôi môi hồng hào.

 

Khi bà ấy cười lên, khiến người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân.

Tống Mẫn Đào đi vào phòng, đi tới bàn Hạc Toại đang ngồi: "Thuốc này là của con à?"

Bà ấy giơ chiếc túi nilon ra.

Hạc Toại vẫn đang xem điện thoại, nghe thấy bà hỏi thì ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn thuốc trong túi: “Không phải.”

Tống Mẫn Đào khó hiểu: "Vậy tại sao lại để trước cửa nhà?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play