Lúc Chu Niệm rời khỏi hẻm nhỏ, sương mù vào buổi sớm đã tan hết, bầu trời quang đãng, màu xanh thẳm trải rộng khắp bốn phương tám hướng. 

Chỉ có mình Chu Niệm biết… 

Là Hạc Toại đã đánh tan tất cả sương mù dày đặc của buổi sáng đó. 

Chàng thiếu niên ngang tàng. 

… 

Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Chu Niệm không nhịn được đi chậm lại, nhìn vào bên trong, ánh mắt cô rơi vào chiếc kệ kính bày Iodophor* và rượu cồn. 

*Iodophor: Một loại thuốc sát trùng. 

Nhưng cuối cùng cô không vào cửa hàng mà chỉ đi lướt qua rồi rời đi. 

Năm phút sau. 

Nữ nhân viên trung niên của hiệu thuốc đang tựa vào tủ kính gặm bánh mì hấp thì có một cô gái ôm bảng vẽ vén tấm rèm trong suốt và mềm mại lên, bước vào. 

Cô rất gầy và trắng trẻo, đôi chân lộ ra khỏi chiếc quần jean ngắn cũng nhỏ như trong truyện tranh vậy. 

Ở thị trấn này chỉ có một người luôn gắn liền với bảng vẽ như hình với bóng, cho dù bởi vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ mặt nhưng nhân viên nữ của cửa hàng vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức: “Cô bé Chu Niệm, cháu cần gì vậy?”

“Vải băng và Iodophor ạ.” Chu Niệm dừng lại trước tủ kính, nhẹ nhàng nói: “Thêm một chút thuốc kháng sinh nữa, cảm ơn ạ.”

Nhân viên nữ của cửa hàng xoay người lại lấy thuốc trong tủ ra: “Cháu muốn lấy Cefalexin* hay là Amoxicillin*?

*Cefalexin: Thuốc có tác dụng diệt khuẩn, dùng để điều trị một số bệnh nhiễm trùng.

*Amoxicillin: Thuốc kháng sinh điều trị nhiễm khuẩn. 

Chu Niệm suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Loại nào tốt hơn ạ?”

“Các loại thuốc kháng sinh cũng khá giống nhau.” 

Chu Niệm cũng không hiểu hai loại này có gì khác nhau: “Vậy thì lấy Cefalexin ạ.”  

 

Nhân viên nữ của cửa hàng: “Được rồi.” 

Sau khi bỏ thuốc vào túi, nhân viên nữ của cửa hàng đưa túi cho Chu Niệm: “Năm mươi hai tệ.” 

Trên người Chu Niệm chỉ có năm mươi tệ. 

Chuyện thiếu hai tệ này đã đủ làm da mặt cô ngay lập tức đỏ lên, cô dè dặt hỏi: “Dì ơi, trưa mai sau khi tan học cháu mang thêm hai tệ đến có được không ạ?”

Tất cả hóa đơn bán thuốc đều cần phải nhập vào máy tính, thiếu một chút đều phải tự mình bổ sung vào. Nếu là một người khác thì chắc chắn là không được nhưng Chu Niệm thì lại khác, Chu Niệm là được công nhận là đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt của những người lớn, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn có thành tích học tập khá tốt. Đặc biệt là còn có năng khiếu hội họa nên rất nhiều người cũng mong rằng nếu như Chu Niệm là con cái nhà mình thì tốt biết bao nhiêu. 

Nhân viên nữ của cửa hàng mỉm cười thân thiện: “Được chứ.” 

Khuôn mặt nhỏ của Chu Niệm đỏ bừng, cô vô cùng xấu hổ nói: “Cảm ơn dì.” 

Chu Niệm rời khỏi hiệu thuốc, chuẩn bị đến chỗ cũ ngày hôm qua để tiếp tục vẽ vật thật nhưng khi đi ngang qua phố Nam Thủy, cô lại thay đổi ý định. 

Phố Nam Thủy dài và vẫn náo nhiệt như cũ, những cửa hàng làm ăn hưng thịnh. La Cường vẫn ngồi trước cửa hàng tạp hóa nhà mình nhai kẹo cao su. 

Chu Niệm dừng chân trước cửa hàng tạp hóa, phía trước cửa hàng bày một hàng dầu ăn. 

La Cường nhìn thấy Chu Niệm thì chủ động chào hỏi: “Này, Chu Niệm, cậu lại ra ngoài vẽ vật thật à?”

Chu Niệm lịch sự khẽ cười: “Cậu biết nhà của Hạc Toại ở đâu không?”

Thị trấn lớn như vậy, Chu Niệm biết Hạc Toại ở phố Nam Thủy nhưng lại không biết cụ thể là anh ở đâu.

La Cường: “Tôi biết, nhưng mà cậu hỏi thăm nhà của cậu ta để làm gì?” 

Còn hỏi thêm một câu: “Cậu còn muốn tìm cậu ta à?”

Chu Niệm không nói nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng.

La Cường để ý thấy túi thuốc trên tay cô, đột nhiên tỉnh ngộ: “À, cậu đi đưa thuốc cho cậu ta à?” 

Chu Niệm không phủ nhận: “Cậu ấy ở đâu vậy?” 

La Cường giơ tay lên chỉ cho cô: “Nhìn thấy quán mát xa và rửa chân ở cuối đường kia không?” 

Chu Niệm đưa mắt nhìn sang. 

Phía trên cửa hiệu kia không có gắn bảng hiệu, chỉ dựng một chiếc bảng hiệu có đèn ở trước cửa. 

Tấm bảng hiệu cũng không có thiết kế gì, chỉ để một dòng chữ màu đỏ đơn giản trên nền trắng. Màu đỏ dưới nắng mưa đã không còn sắc đỏ tươi như lúc ban đầu mà phai nhạt thành một loại màu mực đỏ nhạt xỉn màu. 

Dòng chữ bằng mực đỏ chỉ có tổng cộng bốn chữ: “Rửa chân, đấm bóp.”

Bên dưới còn có một chuỗi số mười một chữ số để liên hệ. 

Là số của chủ tiệm. 

Chu Niệm nhìn lướt qua dãy số kia rồi hỏi La Cường: “Cửa tiệm kia như thế nào?”

La Cường nói: “Đó là cửa tiệm mà mẹ Hạc Toại mở.” 

Nghe thấy điều này, Chu Niệm lại nhìn cửa tiệm kia nhiều hơn một chút: “Cậu ấy ở đây à?” 

“Tất nhiên là không phải.” La Cường lại đưa tay chỉ cô: “Cậu rẽ vào con hẻm bên cạnh cửa tiệm rồi đi thẳng, đi đến căn nhà phía bên phải ở cuối hẻm kia là được.” 

“Được, cảm ơn cậu.” 

Chu Niệm đi thẳng đến cuối phố Nam Thủy, lúc đi ngang qua cửa tiệm của mẹ Hạc Toại, cô cũng liếc nhìn một cái. 

Cửa tiệm cũng không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông. Bên trong có ba chiếc giường ngâm chân và hai chiếc giường mát xa, từ đó đi vào trong sẽ có một tấm rèm bằng vải nhung màu đỏ nhạt rũ xuống tận đất, che kín những không gian còn lại. 

Cũng không biết là ở đằng sau tấm rèm kia có cái gì, có lẽ là nhà vệ sinh, Chu Niệm nghĩ. 

Chu Niệm rẽ vào con hẻm bên cạnh quán mát xa, tầm nhìn trước mắt mở rộng, là một con hẻm nhỏ lát đá xanh thường thấy ở thị trấn Hoa Doanh. 

Những phiến đá xanh bất quy tắc được ghép lại với nhau kéo dài uốn lượn về phía trước, hai bên là từng ngôi nhà gác xép có một khoảng sân nhỏ, cũng giống như nhà của Chu Niệm vậy, những ngôi nhà trong thị trấn đều có sân và gác xép. 

Phiến đá xanh được nước mưa ngày hôm qua gột rửa trở nên sạch sẽ và sáng bóng. 

Chu Niệm giẫm lên từng phiến đá sáng bóng, cuối cùng cũng dừng lại ở cuối con hẻm, cuối hẻm có một băng ghế đá nằm ngang, chân ghế không được ánh mặt trời chiếu đến nên khắp nơi đều bị bao phủ bởi một lớp rêu xanh ẩm ướt. 

Phía bên phải chính là nhà của Hạc Toại. 

Một cánh cửa bằng gỗ đơn sơ xuất hiện trước mắt Chu Niệm, bên trên không có chữ “Phúc”, cũng không có dán tranh hộ pháp, bên cạnh cũng không hề treo câu đối. 

Không có một chút hơi thở của sự sống nào, ngược lại còn rất giống với một căn nhà đã lâu không có người ở. 

Chu Niệm ngồi xuống băng ghế đá, đặt hộp đựng dụng cụ vẽ tranh và túi thuốc ở bên cạnh, lại đặt bảng vẽ lên đùi mình. 

Cô định vừa vẽ lại ở đây vừa đợi Hạc Toại về nhà rồi đưa thuốc cho anh. 

Cảnh tượng ngày hôm đó xuất hiện trên giấy vẽ của Chu Niệm, là một con đường lát đá xanh thật dài. 

Bức tranh cô vẽ cực kỳ sinh động, giống như một bức ảnh vừa mới được chụp xong vậy. 

Rất nhanh đã đến buổi trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống. 

Con hẻm tràn ngập ánh sáng chói lóa, Chu Niệm đang gom dụng cụ vẽ tranh lại thì nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến từ phía trước, đôi mắt xinh đẹp vô tình sáng lên một chút. 

Cô lập tức ngẩng đầu lên. 

Có người đến. 

Nhưng người đến cũng không phải là Hạc Toại. 

Lúc La Cường nhìn thấy Chu Niệm ngồi trên băng đá, cậu ấy cũng khá bất ngờ: “Sao cậu vẫn còn ở đây?” 

Chu Niệm hơi mím môi, trả lời: 

“Tôi vẫn đang đợi Hạc Toại.” 

“Đừng đợi làm gì.” La Cường xua tay: “Cậu ta sống hoang dã lắm, có khi mấy ngày đều không về nhà. Cậu có đợi cũng như không mà thôi, có thể gặp được cậu ta hay không còn phải dựa vào may mắn.” 

“...” Chu Niệm im lặng một lát: “Sao cậu biết?”

“Nhà tôi ở ngay đối diện nhà cậu ta mà.” 

À, thì ra căn nhà bên trái kia chính là nhà của La Cường.

La Cường để ý thấy trong túi có một hộp Cefalexin, bắt đầu hỏi chuyện: “Hộp thuốc kia giá hơn ba mươi tệ, mẹ cậu cho cậu nhiều tiền tiêu vặt lắm à?” 

Chu Niệm lại nhớ đến cảnh tượng khi trả tiền ở tiệm thuốc, cô hơi ngượng ngùng nói: “Cũng không nhiều lắm, tôi còn nợ hai tệ.”

La Cường chậc lưỡi mấy cái: “Cũng may là cậu, tiệm thuốc cũng có thể cho nợ nhờ khuôn mặt.” 

Chu Niệm: “...” 

Hai người đang nói chuyện thì trên phiến đá xanh bóng lại truyền đến tiếng bước chân một lần nữa. 

Chu Niệm xoay đầu nhìn sang. 

Lần này, cuối cùng thì bóng dáng của người đó cũng xuất hiện trong tầm mắt cô. 

Hạc Toại đút một tay trong túi và bước về phía bên này. Dáng người anh cao gầy, đường nét bờ vai lại thon gọn, đôi chân dài từ từ bước đi trên mặt đất, cái tướng kia trông thật sự là biếng nhác cực kỳ. 

Rõ ràng là ánh nắng mặt trời chói chang nhưng trong mắt anh vẫn lạnh buốt không thể chịu nổi.

Chu Niệm buông tay đặt dụng cụ vẽ tranh xuống, cầm túi nilon đựng thuốc lên. 

Theo từng bước chân càng ngày càng tiến lại gần của anh, chiếc túi phát ra tiếng ma sát khẽ, đó là tiếng phát ra khi Chu Niệm siết chặt các ngón tay lại. 

Lúc anh bước đến trước mặt mình, Chu Niệm khẽ gọi một tiếng: “Hạc Toại.” 

Hạc Toại vẫn không dừng bước, khuôn mặt anh bình tĩnh đi lướt qua Chu Niệm rồi đến cửa nhà mình, lấy ra nửa túi thức ăn cho mèo trong túi quần, sau đó là một chùm chìa khóa. 

Một tay anh cầm túi thức ăn cho mèo, tay còn lại quấn vải băng màu xám tro xoay chùm chìa khóa tìm chìa khóa cửa, trong lúc lục lọi, những chiếc chìa khóa va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng. 

Giữa những tiếng vang, Chu Niệm bước lên một bước rồi đưa túi thuốc ra: “Tôi mua thuốc cho cậu đây.” 

Hạc Toại cúi thấp đầu, đốt xương cổ thứ bảy sau gáy nhô lên rõ ràng. Anh vẫn đang cụp mắt tìm chìa khóa cửa, không hề đáp lại Chu Niệm, thậm chí còn không liếc nhìn cô lấy một cái. 

La Cường đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, cậu ấy lấy can đảm bước lên phía trước: “Chó đ…” sau khi uốn lưỡi, cậu ấy lập tức bẻ lái: “Hạc Toại, cậu không cần phải như vậy chứ?” 

“...”

“Chu Niệm người ta còn đặc biệt mua thuốc cho cậu, không mang đủ tiền còn phải thiếu nợ hiệu thuốc hai tệ đấy!” 

Hạc Toại tìm thấy chìa khóa cửa, chìa khóa màu đồng càng làm nổi bật đầu ngón tay trắng bệch của anh, anh tra chìa vào ổ khóa, cũng không vội vàng mở cửa ra. 

Anh dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt buốt giá: “Tôi có nhờ cậu ta mua thuốc à?” 

Dù anh đang nhìn La Cường nói chuyện nhưng lại làm Chu Niệm cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, dường như hơi lạnh từ ngàn dặm và sương giá vạn thước cũng chỉ là một khoảnh khắc trong mắt anh mà thôi. 

La Cường quay đầu sang một bên, nhỏ giọng oán trách Chu Niệm: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói với cậu là tránh xa cậu ta ra chút từ lâu rồi…”

Chu Niệm thấp thỏm trong lòng, cô không đáp lời cậu ấy, mắt vẫn còn đang nhìn Hạc Toại.

Vừa lúc ánh mắt lạnh giá của Hạc Toại lia đến mặt Chu Niệm, hai người mắt chạm nhau, đôi môi mỏng lúc khép lúc mở của anh lại thốt ra những lời từ chối xa cách nghìn dặm:

“Có lẽ cậu nên nghe theo cậu ta.”

“Tránh xa tôi ra chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play