Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Hộ đã dẫn theo người đến trước mặt, khi nhìn thấy Hạc Toại đứng đằng trước Chu Niệm, anh ta ngạc nhiên ồ lên một tiếng: “Hạc Toại, loại người như mày mà cũng biết nữ thần hội họa của thị trấn tao sao?”
“...”
“Mày và người ta cũng đâu phải là người của cùng một thế giới, đúng không?”
Ở trấn này không ai không biết hai người nổi tiếng này.
Con chó điên hay cắn người của phố Nam Thủy.
Cô gái hội họa của hẻm Bắc Thanh.
Từ phố Nam Thủy đến hẻm Bắc Thanh chỉ mất khoảng mười phút đi bộ nhưng giữa cô và anh lại có một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Làn sương mù ẩm ướt và lạnh lẽo bay vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên, từ từ ngưng tụ lại tạo thành dòng sông băng.
Bên dưới đáy sông không có cá mà chỉ có sát khí.
Tiêu Hộ đút một tay trong túi, cà lơ phất phơ tiến về phía trước, nhìn Chu Niệm rồi cười xấu xa: “Cô bé xinh đẹp, sao em lại có quan hệ với con chó điên này vậy? Vậy thì nguy hiểm lắm đó, đến đây, đến chỗ anh này, anh sẽ bảo vệ cho em.”
Trong lòng Chu Niệm lập tức cảm thấy ớn lạnh, người này mang đến cho cô một cảm giác vừa thô tục vừa buồn nôn.
Tuy nhiên Tiêu Hộ vẫn còn đang giơ chân bước về phía cô.
Thấy Tiêu Hộ đến càng lúc càng gần, Chu Niệm chỉ muốn tránh xa anh ta ra. Cô vô thức lùi về phía sau nhưng lại quên mất rằng ở sau lưng mình vẫn còn có một người.
Lưng cô tựa vào một lồng ngực ấm áp.
Trong phút chốc, sống lưng Chu Niệm căng cứng, cả người cô đều cứng đờ.
Sau khi não ngừng hoạt động hai giây, cuối cùng thì cô mới ý thức được là đã xảy ra chuyện gì… Cô đang tựa vào lồng ngực của Hạc Toại.
Lưng cô gái gầy gò, cách một lớp vải mỏng mềm mại, hình dạng xương bướm lộ ra trong ngực anh.
Chu Niệm có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm mà lồng ngực sau lưng mình truyền đến, đó là nhiệt độ trên cơ thể Hạc Toại.
Chu Niệm quên mất việc phải hít thở.
Chỉ trong chớp mắt này, dường như có mấy chục khoảnh khắc vụt qua như kính vạn hoa vậy.
Lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc thân thể với người khác giới.
Còn là… Tiếp xúc với một diện tích lớn như vậy.
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Chu Niệm ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên người thiếu niên.
Cô ngửi được đó là mùi của sữa tắm Safeguard màu trắng.
Chu Niệm còn chưa kịp thở lại thì đã phát hiện ra tim mình đã lỡ nhịp.
Nhịp tim của cô đã rơi mất trong màn sương mù của buổi sớm.
“Cô bé xinh đẹp à, nào, mau đến đây.” Tiêu Hộ vẫn đang tiến lại gần: “Em xem em bị tên chó điên kia dọa đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng kìa.”
Hạc Toại nghe vậy thì thản nhiên cụp mắt, nhìn thấy chiếc cổ thon dài và mềm mại của cô gái, cô đang buộc tóc đuôi ngựa, sau gáy có lác đác vài sợi tóc đen nhánh, làn da cô trắng nõn như sữa bò vậy, làm cho màu đỏ bên tai và trên gò má của cô không thể nào giấu được.
Cô dán vào lồng ngực của mình, đôi vai hơi run rẩy vì sợ hãi.
Tiêu Hộ dừng lại trước mặt Chu Niệm, nở một nụ cười hết sức bỉ ổi: “Nào đến đây, anh sẽ bảo vệ cho em.”
Chu Niệm: “...”
Ngay lúc Chu Niệm đang không biết phải làm sao thì giọng nói vừa trầm thấp vừa âm u của Hạc Toại truyền đến bên tai: “Đừng cản đường.”
Chu Niệm ngẩn người, trong lúc nhất thời quên cả sợ hãi và run rẩy.
Còn không đợi cô kịp tỉnh táo lại thì Hạc Toại đã nhấc chân chuẩn bị chen qua bên cạnh cô.
Con hẻm rất chật hẹp.
Anh chỉ có thể chọn cách nghiêng người mình để đi qua Chu Niệm.
Ngay lúc Hạc Toại lướt qua ngay bên cạnh người mình, Chu Niệm tình cờ xoay mặt về phía anh, sau đó cảm nhận được một vật hơi lạnh và khá cứng lướt qua trán mình.
Cái gì vậy?
Trong đâu Chu Niệm có một đợt pháo hoa nổ vang dội, đó là trái cổ của Hạc Toại.
Vậy là cô xem như đã hôn gián tiếp… Với trái cổ của anh rồi sao?
Nếu nghiêm túc mà nói thì chính là hôn trực tiếp.
Cả người Chu Niệm cũng cứng đờ, sau khi tràng pháo hoa rực rỡ rơi xuống, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cũng may là bây giờ không phải là buổi chiều tà, nếu không thì ráng đỏ trên tai của Chu Niệm có thể đốt thẳng đến phía Tây của bầu trời rồi.
Cô vô thức giơ tay lên sờ vào khuôn mặt mình một cái, đúng là nóng bỏng.
Chu Niệm ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao vút và mảnh khảnh của Hạc Toại trước mặt.
Hạc Toại không quay đầu nhìn cô, trông dáng vẻ thì anh hoàn toàn không ý thức được rằng một hành động vô tình của mình lại làm lòng cô nổi lên một trận sóng thần như thế nào.
Lúc sóng gió ập đến, chỉ có một mình Chu Niệm biết.
…
Tiếng chó sủa truyền đến từ nơi xa.
“Hạc Toại, ba mày đang gọi mày về ăn sáng kìa.” Tiêu Hộ liếm răng bật cười: “Sao mày không sủa vài tiếng gâu gâu để đáp lại ba mày một chút đi?”
“Ha ha ha ha ha…” Những người còn lại bật cười thành tiếng.
…
Sự hỗn loạn cũng bắt đầu trong tiếng chó sủa ngân dài.
Tiêu Hộ giơ chiếc xẻng trên vai lên, vung lên đầu Hạc Toại, mấy người còn lại cũng nhào lên giống như một cơn sóng đen tối ập đến vậy.
Chu Niệm vô cùng sợ hãi, cô lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“Hạc Toại…” Cô lo lắng gọi tên của anh.
Cũng không biết là Hạc Toại có nghe thấy hay không, tóm lại là anh không quay đầu, cũng không có thời gian để quay đầu.
Chiếc xẻng sắp va vào mặt của anh.
Hạc Toại thờ ơ nghiêng đầu, tránh cái xẻng kia của Tiêu Hộ, đôi chân dài vừa nhấc lên lập tức đá mạnh vào bụng của anh ta.
Đã từng nói qua rất nhiều lần là ngõ hẻm này chật hẹp, hai người không thể nào đứng sóng vai nhau ở một chỗ, những tên tay sai của Tiêu Hộ đều đứng phía sau anh ta.
Sau khi bị Hạc Toại đá một cú, Tiêu Hộ ngã thẳng lên người người thứ hai, người thứ hai lại té vào người thứ ba, liên tục ngã xuống như những quân domino vậy.
“Á…!” Những tiếng kêu đau đớn liên tục vang lên.
“...”
Cánh tay cầm hộp đựng dụng cụ vẽ tranh của Chu Niệm ê ẩm, chiếc hộp đã rơi xuống đất tự lúc nào mà cô còn không hay.
Những người đó gọi anh là con chó điên cũng không phải là không có lý do.
Đây là lần đầu tiên Chu Niệm nhìn thấy anh đánh nhau, những cú đấm thẳng vào da thịt, động tác hung ác, trong mắt có cơn gió lạnh lẽo, anh y như một chú sói cô độc đang đánh một trận tử chiến vậy, chỉ cần thua trận thì chắc chắn là phải chết.
Chu Niệm nhìn thấy anh chỉ đánh người khác mà đã khiến cho da trên khớp ngón tay của mình bị cọ xát đến mức chảy máu, có thể thấy được rằng anh đã sử dụng lực mạnh bao nhiêu.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Niệm trắng bệch, cô khom người nhấc chiếc hộp đựng dụng cụ vẽ tranh lên.
Khi cô ngẩng đầu một lần nữa đã nhìn thấy Hạc Toại ở phía trước đang cưỡi lên mông của Tiêu Hộ, Tiêu Hộ thảm hại nằm trên mặt đất, mặt úp xuống dưới, hai tay bị Hạc Toại bẻ ngược ra sau lưng.
Hạc Toại chỉ cần mạnh tay hơn tý, Tiêu Hộ đã đau đến mức la oai oái.
Hạc Toại thở gấp, lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống theo biên độ lớn nhưng trên môi vẫn mang một nụ cười lười biếng: “Tiêu Hộ, số lượng người mà mày có thể gọi đến tối đa cũng chỉ có năm người nhưng đó không phải là giới hạn của tao.”
Tiêu Hộ mặt mày đầy bụi đất: “...”
Đến cuối ngày hôm đó, Chu Niệm cũng không báo cảnh sát, ngược lại là những người Tiêu Hộ dẫn theo lại đi báo cảnh sát.
Chu Niệm nghe người kia lớn giọng, phô trương nói vào điện thoại di động: “Nhanh đến đi, ở đây sắp có người bị đánh chết rồi.”
Nói câu này cũng không sợ làm trò cười cho người khác.
Sáu người bọn họ đánh một người, lại còn bị đánh sắp chết.
Chu Niệm sững sờ, cố nhịn cười.
Cảnh sát đến sau mười lăm phút. Xe cảnh sát đi đến đầu hẻm thì dừng lại, mấy người kia lập tức như nhìn thấy vị cứu tinh, đỡ Tiêu Hộ lao đến bên cạnh xe cảnh sát tố cáo.
“Chú cảnh sát ơi, chúng cháu bị đánh!”
“Ai đã báo cảnh sát?” Người cảnh sát hỏi.
“Là cháu.” Một nam sinh mặc áo ca rô màu đỏ giơ tay lên đáp lại: “Chú cảnh sát, cháu thấy hình như một cái răng của cháu bị lung lay rồi.”
“Ai đã đánh các cậu?”
Mọi người đồng loạt quay đầu rồi chỉ Hạc Toại ở trong con hẻm.
Hạc Toại vẫn đứng ở giữa ngõ hẻm, cả người lạnh băng, rắn rỏi, mái tóc đen rối tung dính vào trán.
Trên mặt anh có những vết thương nhẹ, mấy vết trầy da màu đỏ và chỗ bầm tím màu xanh bất quy tắc vẽ trên làn thịt trắng bệch, trông chói mắt khôn cùng.
Vải băng trên tay phải anh đã lỏng lẻo và bong ra trong lúc hỗn loạn, anh đang cúi đầu quấn lại vải băng đã dính bụi lên bàn tay.
Anh quấn lại hết sức sơ sài, chỉ quan tâm đến việc quấn từng vòng qua vết thương là được.
Chu Niệm nhìn xuyên qua khe hở nhỏ của vải băng, thấy vết thương trên lòng bàn tay của anh đầy máu thịt đỏ tươi, mép da cuộn tròn lại trắng bệch, rõ ràng là ngay cả việc khử trùng cơ bản nhất mà anh cũng chưa làm.
Anh cứ xem thường bản thân và xem thường cơ thể mình như vậy.
Huống hồ vải băng đã rất dơ rồi, vậy mà anh còn quấn quanh bàn tay mình, nói là xem thường cũng không phải là quá đáng.
“Các cậu nói là chỉ có một mình cậu ta mà đánh sáu người các cậu thành như vậy sao?”
“Các cậu có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không?”
“Điều này hợp lý à?”
…
Giọng nói của cảnh sát truyền đến từ đầu hẻm nhưng lần này Chu Niệm không còn tâm trạng để cảm thấy buồn cười nữa.
Chu Niệm đưa chân bước mấy bước đến trước mặt Hạc Toại: “Vết thương này của cậu không thể làm qua loa như vậy được.”
Hạc Toại cúi đầu quấn vải băng, không để ý đến cô.
Chu Niệm nói tiếp: “Phải khử trùng, sau đó thì quấn lại bằng vải băng sạch sẽ mới được.”
Hạc Toại vẫn không quan tâm đến cô.
Chu Niệm vẫn kiên trì nói: “Nếu không thì sẽ bị nhiễm trùng, không lành được thì phải cắt bỏ đó.”
Hạc Toại vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí anh còn không thèm nhìn Chu Niệm một chút nào.
Chu Niệm cảm thấy đứng trước mặt anh giống như là đang đứng trước một tòa thành trì cao không thấy đỉnh vậy.
Cả thành trì tối tăm, bên trên không chỉ không có cửa mà ngay cả một cái cửa bằng con tò vò cũng không có.
Ngay lúc cô chuẩn bị nói gì đó thì hai viên cảnh sát nối đuôi nhau bước vào con hẻm, nói với Hạc Toại rằng phải dẫn anh về đồn để làm biên bản giải trình sự việc.
Hạc Toại vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt kia, anh không hề lên tiếng đáp lại, tùy tiện quấn hai vòng vải băng rồi đi theo sau những viên cảnh sát.
Rất nhanh, trong ngõ hẻm chỉ còn lại một mình Chu Niệm.
Còn có chú mèo đen nhỏ từng được anh cho ăn trên mái hiên.