Sáng ngày hôm sau, Chu Niệm tắm rửa xong rồi xuống lầu. Không thấy bóng dáng Nhiễm Ngân trong phòng khách, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng.
Có lẽ Nhiễm Ngân đang chăm sóc đống rau củ, cây cối trong vườn.
Khu vườn trong căn nhà thường được trồng chút rau cải, cải thìa, rau mùi, hành tỏi, bà ta còn dựng hẳn một cái giàn gỗ, bên trên có các loại cây leo quấn quýt vào nhau như dưa chuột, mướp, bí, còn có cả mướp đắng nữa.
Ngoài ra còn có vài cây vạn niên thanh, có thể thấy rõ đám cây cối kia được chăm bón rất tốt, thế nhưng Nhiễm Ngân chăm đám vạn niên thanh này hai, ba năm nay nó mới ra hoa một lần, vạn niên thanh nhà người ta thì năm nào cũng nở hoa.
Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Chu Niệm cảm thấy những thứ mà Nhiễm Ngân chăm sóc ngoài vườn kia còn lâu mới bằng những món bỏ bụng này của cô.
Cháo gạo kê, sủi cảo rán, trứng luộc, dưa góp...
Chỉ cần nhìn lướt qua bàn ăn một lượt, dạ dày Chu Niệm lập tức cuộn trào muốn ói y chang con chó của Pavlov, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông kêu là nước miếng chảy ra.
Chu Niệm bịt miệng, vai căng lên, cắn răng để nuốt sự khó chịu xuống.
Ít nhất là đến lúc Nhiễm Ngân tưới cây xong đi vào, thoạt nhìn cô đã bình thường trở lại.
Nhiễm Ngân ngồi đối diện Chu Niệm, vừa đặt mông xuống, bà ta đã nói: “Vừa nãy thím Tôn nhà bên nói với mẹ, hôm qua con trai Hạc Thiên Đao đập xe của Tiêu Hộ, thằng bé đáng thương chắc chắn bị dọa sợ chết khiếp, đã vậy rồi mà còn không báo cảnh sát.”
Chu Niệm nhận ra, hóa ra hôm qua tài xế Mắt Cá là Tiêu Hộ, anh ta còn lâu mới đáng thương, chỉ bằng những ngôn từ khó nghe lúc nhục mạ người khác là thấy anh ta đáng đời rồi.
Dù cho chưa phải là người tội ác tày trời gì nhưng chắc chắn anh ta không hề vô tội.
Chu Niệm đưa thìa cháo lên môi, húp từng miếng cháo, có điều vừa ăn chưa quá bốn miếng cô đã dừng lại, nhai đúng mười lần rồi mới lại ăn tiếp.
Cô nghe Nhiễm Ngân nói câu được câu không, lúc nhắc đến ba Hạc Toại, bà ta đã gọi người ta là Hạc Thiên Đao.
“Hạc Thiên Đao.” Chu Niệm cảm thấy cái tên là hơi kỳ quặc: “Tên thật ạ?”
Nhiễm Ngân bóc trứng luộc nước trà, đặt vào trong cái bát trước mặt cô: “Hạc Thiên Đao chỉ là biệt danh người trên trấn gọi, tên thật của ông ta là Hạc Quảng.”
Hạc Quảng sống bằng nghề mổ lợn, là một đồ tể, giết lợn đều đích thân ra tay, mổ phanh bụng lợn ra xử lý, ngày qua tháng lại tích được cả ngàn vết cắt.
Quanh năm suốt tháng ông ta giết được vài trăm cơn lợn, có lần lúc ngồi đánh bài bốc phét với nhau, Hạc Quảng tự giễu, bảo mình chém được nghìn đao rồi, sau này mọi người cứ gọi ông ta là Hạc Thiên Đao là được, mọi người bật cười, từ đó về sau, cái biệt danh Hạc Thiên Đao này ra đời.
Sau khi im lặng lắng nghe, Chu Niệm nhớ tới chuyện tối qua La Cường kể: Hạc Toại bị ba dùng dao giết lợn dài mấy tấc dí vào cổ.
Bây giờ cảm xúc trong lòng cô đầy khó tả nhưng tóm lại chẳng hề dễ chịu gì cho cam.
Nhiễm Ngân đối diện bĩu môi, giọng điệu khinh bỉ: “Theo mẹ thấy, sau này thằng Hạc Toại kia cũng giống ba nó thôi, uống rượu, gái gú, cờ bạc, ma túy không sót cái gì, sớm muộn gì cũng bị tóm vào tù ăn cơm ngục.”
Chu Niệm cúi đầu, im lặng ăn cháo.
Nhiễm Ngân lại chuyển chủ đề: “May sao mẹ có cô con gái Thất Cân ngoan ngoãn nghe lời, nếu con mà là thằng nhóc mất nết Hạc Toại kia, không phải mẹ sẽ bị chọc tức chết sao?”
Chu Niệm: “...”
Ngàn lần không được để mẹ biết chuyện tối qua cô tìm Hạc Toại nói chuyện, nếu không nhất định mẹ sẽ giận.
Bốn mươi phút qua đi, cuối cùng Chu Niệm cũng ăn hết tất cả thức ăn trên bàn, cô chậm rãi ôm bụng rồi đứng dậy.
Cô chuẩn bị lên tầng hai, mang họa cụ ra ngoài vẽ như thường lệ.
Vừa đến đầu cầu thang, Nhiễm Ngân đã gọi cô lại: “Thất Cân, quýt tối qua con mua ở đâu thế?”
“Ở cái tiệm lúc trước vẫn hay đi ạ.” Chu Niệm chậm rãi đáp: “Sao thế mẹ?”
Nhiễm Ngân làm nội trợ, đã quen với những công việc lặt vặt không tên hàng ngày, đương nhiên bà ta sẽ không bỏ sót những chi tiết nhỏ: “Bị cân thiếu mất một lạng.”
Chu Niệm lập tức nhớ tới quả quýt vàng mà mình nhét vào trong tay Hạc Toại, cô hơi hoảng.
Chuyện này cũng không thể nói thật.
Trong tình thế cấp bách, Chu Niệm chỉ có thể đánh liều bảo: “Trên đường về con đói quá nên đã ăn một quả.”
Nhiễm Ngân nhíu mày, giọng điệu có thêm phần nghiêm khắc của phụ huynh: “Lần sau không được thế nữa, đồ con ăn đều phải cân lên trước, đong đếm xong rồi mới được ăn.”
“Con xin lỗi mẹ ạ.” Chu Niệm lập tức xin lỗi một cách quen thuộc: “Lần sau con sẽ không thế nữa.”
“Được rồi, lên lấy đồ rồi ra ngoài đi.”
Chu Niệm lên lầu, vào phòng vẽ, chuẩn bị họa cụ cần dùng khi ra ngoài, cô nhìn thấy vài chai nước súc miệng rỗng trong hộp họa cụ.
Ném bình rỗng vào trong thùng rác sau đó lại vào phòng ngủ lấy vài bình nước súc miệng mới bỏ vào trong hộp họa cụ xong, Chu Niệm mới cầm đồ xuống lầu.
Trong phòng khách, Nhiễm Ngân đang dọn dẹp vệ sinh, bà ta kiên nhẫn lau đi lau lại cái bàn đã sạch bong.
Đồ ăn đưa vào miệng phải cân lên.
Trong nhà không được phép xuất hiện một hạt bụi.
...
Chu Niệm đã quá quen với chuyện này, quen với chuyện không được làm theo ý mình.
Sau khi Chu Niệm ra ngoài, cô đi đến nhà vệ sinh công cộng mà sáng nào cô cũng phải đến một lần.
Sáng sớm trong nhà vệ sinh không có ai, Chu Niệm vẫn vào trong gian trong cùng như mọi khi, nhà vệ sinh thiết kế bồn cầu xổm, Chu Niệm ngồi bên cạnh két nước.
Những đồ ăn cô miễn cưỡng nhét vào dạ dày cuộn lên trong nháy mắt.
Huyệt thái dương giật giật.
“Ọe...”
Không cần thực hiện bất kỳ hành động nào để ép mình nôn ra, chỉ cần dựa vào bản năng cơ thể, Chu Niệm đã dễ dàng làm dạ dày mình rỗng tuếch.
Cô mở hộp họa cụ, lấy chai nước súc miệng ra.
Nước súc miệng hơi cay, mỗi lần dùng nó, cô đều cảm thấy khoang miệng như bốc cháy, cháy vào đến tận dạ dày.
Chu Niệm chỉnh trang lại bản thân cẩn thận, sau khi rửa tay xong, cô ra ngoài.
Không ngờ tới vừa bước chân ra khỏi cánh cửa thấp thấp của nhà vệ sinh công cộng, cô đã bị bóng người mảnh khảnh phía trước thu hút.
Đối diện nhà vệ sinh công cộng một con hẻm hẹp và dài nhất thị trấn Hoa Doanh, được gọi là hẻm Hẹp Dài.
Hẻm đúng như tên, vừa dài vừa hẹp, độ rộng chỉ bằng nửa chiều ngang của một cô gái gầy.
Trong hẻm Hẹp Dài, Hạc Toại đứng ở chính giữa, anh mặc bộ quần áo đen, màu đen rất tương xứng với khí chất lạnh lùng của anh.
Cánh tay phải bị thương của anh được quấn một vòng băng gạc trắng qua loa, sống mũi có thêm một vết thương mới đỏ thẫm, tối qua anh bị đầu điếu thuốc của Tiêu Hộ làm bỏng.
Vết bỏng nho nhỏ hình mặt trăng nằm ngang khóe mắt.
Dưới màn sương dày đặc của buổi sáng, Hạc Toại đang khom người, bờ vai rộng cúi thấp, đường bờ vai mờ ảo trong sương mù, cánh tay cũng đang thõng xuống dưới.
Chu Niệm nhìn theo tay anh mới phát hiện ra bên chân anh có một con mèo.
Đó là một bé mèo ta khoảng bốn tháng tuổi, cả người đen như mực.
Cùng màu với bộ quần áo hôm nay anh mặc.
Hạc Toại cầm túi đồ ăn cho mèo trong tay, anh đổ một nắm ra lòng bàn tay, cúi người đưa đến trước mặt con mèo nhỏ.
Con mèo kia đói meo rồi.
Nó ăn ngấu nghiến số thức ăn trong lòng bàn tay anh, vừa ăn vừa phát ra những âm thanh non nớt, đáng yêu giống như đang nói ngon quá!
Cảnh tượng này quá hợp để ghi lại, trong con hẻm vào sáng sớm mù sương, thiếu niên cho mèo con ăn.
Tựa khung cảnh yên bình trong bộ phim điện ảnh.
Chu Niệm im lặng nhìn cảnh này, cô thấy thiếu niên dịu dàng, nhẫn nại, rồi lại nhớ tới tác phong kiêu ngạo, ngông cuồng tối qua của anh.
Rất khó để tin rằng đó là cùng một người.
Cảm giác tương phản cực lớn đã kích thích Chu Niệm, thậm chí cô còn nghĩ ở góc nhìn của con mèo con kia, chắc chắn anh là một vị thần giàu lòng nhân ái, mang theo thức ăn ngon lành đến lấp đầy cơn đói cồn cào của nó.
Cảnh tượng này còn đẹp hơn thứ được miêu tả trong truyện cổ tích.
Chu Niệm vẫn đứng im tại chỗ, đợi Hạc Toại sắp đút cho mèo ăn xong, cô mới bước qua đó.
Cô đi vào trong con hẻm Hẹp Dài, cách anh ngày càng gần.
Chu Niệm dừng lại trước mặt anh nửa mét, nhẹ nhàng hỏi: “Tối qua tại sao cậu lại chạy?”
Cái lưng đang khom xuống của Hạc Toại đột nhiên cứng đờ.
Chu Niệm nhìn thấy rồi.
Có thể nhìn ra anh bất ngờ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của cô.
Chỉ là Chu Niệm chưa nhận được lời đáp, Hạc Toại hoàn toàn không để ý đến cô, hoặc nói là anh không hề có ý định để ý tới cô.
Sau khi Hạc Toại kéo kín miệng túi thức ăn cho mèo lại, anh thong thả đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Niệm.
Nhìn vào ánh mắt kia, Chu Niệm sợ hãi.
Có phải ai anh cũng nhìn bằng ánh mắt đáng sợ như thế không?
Con ngươi Hạc Toại rất đen, bởi vì đen như thế nên mới tạo ra được sự u ám sâu thẳm, khiến trong mắt anh chỉ còn lại sự rét lạnh và tịch mịch.
Anh chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm cũng đủ khiến người ta sợ mất mật.
Tim Chu Niệm vọt lên tận cuống họng, trong lòng thầm nghĩ sao sự tương phản này lại lớn đến thế?
Một giây trước còn là thiếu niên dịu dàng đút thức ăn cho mèo, bây giờ lại hóa thân thành Diêm Vương nuốt người không nhả xương.
Vì để làm dịu đi bầu không khí sắp đóng băng, Chu Niệm quyết định tạm thời không xoắn xuýt vấn đề tại sao tối qua anh lại chạy nữa, cô đổi ngay sang vấn đề khác: “Hôm qua quýt tôi cho cậu có ngọt không?”
Thế nhưng Hạc Toại vẫn nhìn cô mặt không cảm xúc, anh không nói một lời, ánh mắt lạnh căm căm.
“... À ừm.” Giọng nói dịu dàng của Chu Niệm có thêm chút sợ hãi và thăm dò: “Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ mang cho cậu nhé.”
Nghe đến đây, Hạc Toại mới mở lòng từ bi khàn giọng nói: “Quýt, tôi ném đi rồi.”
Hơn nữa giọng nói cũng không có chút ấm áp nào: “Cậu cũng đừng tới làm phiền tôi.”
Chu Niệm: “...”
Không khí đông lại thành một lớp băng, không cách nào tan đi được.
Hạc Toại cụp mắt, hàng mi dài dày rậm chìm vào trong sương mù, anh cuộn thức ăn cho mèo trong tay lại, nhét vào túi quần rồi quay người đi theo hướng ngược lại, chỉ để lại cho Chu Niệm bóng lưng lạnh nhạt.
Con mèo đen nhảy lên mái nhà rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Còn chưa kịp đề cập đến chuyện vẽ tranh thêm lần nữa anh đã chạy mất rồi.
Chu Niệm hơi mất mát nhưng trong lòng cô lại không nhịn được nghĩ, một người tình nguyện cho mèo hoang ăn thì sao có thể xấu xa được?
Chu Niệm đuổi theo, sau khi chạy được một khoảng cô mới đuổi kịp thiếu niên cao gầy kia.
Cô chạy vượt qua anh, chắn đường anh đi.
Hạc Toại bị ép phải dừng lại, lông mày đen rậm nhíu lại, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn.
Không nghi ngờ gì, hành vi của Chu Niệm đang khiêu chiến với chút nhẫn nại cuối cùng của anh.
Chu Niệm hơi mím môi cười, lúm đồng tiền lờ mờ hiện lên: “Để tôi vẽ một bức thôi mà, tôi có thể trả công theo giờ cho cậu ngang với mức lương của người mẫu.”
Hạc Toại liếc cô, không nói một lời.
Hôm nay Chu Niệm mặc một chiếc váy bò chiết eo màu xanh lam tươi tắn, cô đứng trong con hẻm nhỏ lát đá xanh, không hề cần tô điểm thêm gì cả đã có thể được xem là cảnh đẹp trời ban.
Hạc Toại chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp, duyên dáng và cả nụ cười vô hại, đơn thuần trên mặt Chu Niệm.
Cô giống như một bông hoa mọc trong nhà kính, chưa biết người bên ngoài xấu xa đến mức nào.
“Người mẫu?”
Chu Niệm đột nhiên nghe thấy Hạc Toại lên tiếng, sau đó anh hơi khom người về phía cô.
Khoảng cách giữa hai người thu ngắn lại trông thấy.
Gương mặt lạnh lùng nhưng anh tuấn phóng đại trước mặt cô.
Chu Niệm nín thở, bả vai gầy nhỏ hơi căng ra, cô rụt cổ về sau vì hành động đột ngột áp sát của Hạc Toại.
Hơi thở người khác phái phả vào mặt mang theo sự lạnh lẽo và tính công kích thuộc về riêng thiếu niên.
Chu Niệm rụt cổ về sâu hơn.
Hạc Toại nhìn Chu Niệm trước mắt co lại như con chim cút, anh mím môi mỏng, cười xấu xa hỏi: “Người mẫu loại nào?”
Đôi mắt nai của Chu Niệm lộ vẻ khiếp sợ.
Chưa đợi cô nói gì, Hạc Toại đã ghé mặt lại gần hơn, anh nở nụ cười nhưng con ngươi lại rét lạnh: “Nếu như là người mẫu khỏa thân, tôi có thể cân nhắc đôi chút.”
Vừa dứt lời, tai Chu Niệm lập tức đỏ lên.
Cả người cô nóng phừng phừng.
“Không... Không phải vậy đâu.” Chu Niệm vội giải thích: “Không khỏa thân, tôi chỉ vẽ bình thường thôi.”
Hạc Toại biếng nhác bật cười.
“Đừng bảo tôi chưa cho cậu cơ hội đấy.” Trong mắt anh còn mang sự ác ý có chủ đích: “Là cậu không nắm bắt thôi.”
Nghe tới đây, Chu Niệm mới biết anh cố ý trêu chọc cô, anh muốn dùng cách này để cô biết khó mà lui.
Nếu cô thực sự vẽ khỏa thân cho anh, anh cũng sẽ không đồng ý.
“Hạc Toại, cậu...”
Những lời muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng, âm thanh ồn ào truyền tới từ con hẻm đã ngắt lời Chu Niệm.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là sáu người đang chạy vào trong, người dẫn đầu là Tiêu Hộ.
Trên vai Tiêu Hộ vác một thanh thép, nhìn thấy thanh thép kia, Chu Niệm hiểu ngay ra ý đồ của anh ta.
Anh ta đang muốn lao tới chỗ Hạc Toại.
Tiêu Hộ muốn đòi lại thể diện đã bị mất gần hết trong tối qua, bảo sao xe bị đập anh ta cũng không báo cảnh sát.
Vào giây phút này rồi Hạc Toại vẫn còn duy trì được tư thế khom người, cúi đầu cách Chu Niệm rất gần, anh quay đầu qua nhìn Tiêu Hộ, nụ cười trên mặt biến mất không thấy đâu nữa, trong mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Ánh mắt anh khóa chặt đám người kia nhưng lại nói với Chu Niệm: “Gái ngoan, tôi nghĩ rằng cậu nên rời khỏi đây rồi.”
Sắp xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Chu Niệm bất giác thấy lo lắng: “Hạc Toại, có cần tôi báo cảnh sát giúp không?”
Hạc Toại thu người, kéo dài khoảng cách với Chu Niệm, anh xoa gáy, lười biếng hất cằm, ánh mắt nhìn lướt qua mặt Chu Niệm rồi lạnh lùng nói: “Đừng lo chuyện bao đồng.”
Một giây sau.
Chu Niệm nghe thấy tiếng anh vặn khớp cổ mình.
“Răng rắc...”