Diễn biến trong ngày hôm đó có phần kỳ lạ, lại còn mang một chút sắc thái phim kịch. Chu Niệm không lập tức rời đi, còn Hạc Toại cũng chẳng nhìn cô nữa.
Ánh mắt của hai người chỉ giao nhau giữa thinh không trong khoảng thời gian ngắn ngủi rồi lại tách ra trong chớp nhoáng.
Anh là người đầu tiên nhìn sang chỗ khác với vẻ mặt thờ ơ.
Đến khi suy nghĩ của Chu Niệm trở nên linh hoạt lần nữa thì cô đã cúi đầu xuống, đồng thời cảm thấy hơi chột dạ. Chu Niệm phát hiện ngón tay cầm quýt của mình đang siết thật chặt, lòng bàn tay cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Nếu bị Hạc Toại nhìn chằm chằm thêm một giây nữa thì có lẽ cả người Chu Niệm sẽ đổ mồ hôi đầm đìa.
Hạc Toại vừa cầm xẻng vừa đứng dậy, đôi chân dài sải bước rồi nhún người nhảy xuống từ mui trước của xe bán tải.
Vào khoảnh khắc anh đang ở trên không trung, chiếc áo phông trắng của anh bỗng phồng ra như túi gió ở sau lưng, chuyển động phần phật. Đó chính là đường cong đầy sức sống nhất của thiếu niên.
Hạc Toại vững vàng đáp xuống đất, xoay người trả lại xẻng lên quầy hàng của tiệm kim khí rồi ngẩng đầu nhìn ông chủ: “Cảm ơn nhé.”
Chủ cửa hàng kim khí đã chứng kiến toàn bộ quá trình nên thậm chí không dám thở mạnh, chỉ gật đầu với phần cổ cứng ngắc.
Chu Niệm vẫn đang quan sát ở chỗ cũ. Bóng dáng của chàng trai chuyển động rồi thu nhỏ lại trong con ngươi của cô.
Chu Niệm hoàn toàn không rời mắt.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu người như Hạc Toại.
Kiểu nào ấy nhỉ?
Chu Niệm cũng chẳng thể nói rõ ràng được. Cô chỉ có thể cố gắng miêu tả một cách mơ hồ rằng: Cả người anh đều toát ra khí chất vô cùng u ám, lạnh lùng và nghiêm túc, cũng hết sức đặc biệt. Giữa đám đông, Hạc Toại nổi bật như một con sói bị nhốt vào chuồng dê. Trong lúc xung quanh toàn là những chú dê mềm mại, thuần khiết và lương thiện, sở hữu bộ lông trắng noãn, không hề có dấu vết của hơi thở tà ác thì chỉ có mỗi mình anh nhuốm máu, toàn thân tràn đầy tăm tối, ẩn náu trong bóng đêm để chuẩn bị giết chóc hết thảy.
Khí chất của Hạc Toại khiến Chu Niệm cảm thấy xa lạ nhưng cũng cực kỳ thu hút.
Hạc Toại làm cô không kìm lòng được nên lại tiếp tục nhìn anh.
Lúc này Hạc Toại vẫn đang ở ngã tư. Anh đứng ngược nắng nên khuôn mặt trở nên mơ hồ, những đường nét toàn thân làm bật lên sự gầy gò và mạnh mẽ đến lạ.
Hạc Toại đang cúi đầu, tựa như đang nhìn thứ gì đó.
Chu Niệm nhìn xuống thì mới nhận ra anh đang nhìn vào lòng bàn tay mình. Nhưng khi nhìn rõ thì cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Chu Niệm trông thấy một mảnh thủy tinh vỡ đang cắm lệch trong lòng bàn tay của Hạc Toại.
Nửa mảnh thủy tinh bị lộ ra ngoài không khí, còn một nửa chọc vào máu thịt, phần rìa sắc nhọn dính đầy máu tươi.
Chỉ cần nhìn thôi, cô cũng cảm thấy thật đau đớn.
Chu Niệm sợ nhất là đau nên không thể quan sát loại cảnh tượng này được. Cô vừa nhìn vừa nhíu mày lại.
Bàn tay của Hạc Toại vẫn đang rỉ máu, màu đỏ chói mắt rơi xuống con đường rải đá cuội.
Tí tách…
Dưới ánh nắng mặt trời, những hạt máu được phản chiếu rồi chiết xạ thành vài tia sáng đỏ tản mạn.
Hạc Toại giơ tay còn lại một cách vô cảm, sau đó giữ hai bên của mảnh kính vỡ bằng những ngón tay thon dài của mình.
Trong lòng Chu Niệm thắt lại. Cô vừa nhìn hành động của Hạc Toại vừa nghĩ: Lẽ nào anh muốn rút mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi da thịt mình một cách trực tiếp như vậy sao?
Vậy sẽ đau lắm đó...
Chu Niệm bắt đầu nổi da gà khắp cả người.
Giây tiếp theo, Hạc Toại bèn rút mảnh thủy tinh đẫm máu ra khỏi da thịt mình mà không hề do dự, thậm chí anh còn chẳng buồn chớp mắt dù chỉ là một lần.
“Ối...” Chu Niệm cau mày vì không thể chịu nổi, đồng thời hít một hơi thật sâu.
Chắc chắn nó rất nhức nhối.
Sao anh có thể hời hợt như vậy chứ?
Sau khi rút mảnh thủy tinh vỡ, Hạc Toại ngước mắt lên với vẻ biếng nhác, trong mắt không hề gợn sóng, sau đó thản nhiên ném mảnh kính dính máu đi.
Một đường parabol được vẽ ra, mảnh kính vỡ rơi vào thùng rác trước mặt một cách chuẩn xác.
Lúc này, trong đầu Chu Niệm chợt xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.
Cô nghĩ đến việc mình phải nộp bản thảo cho cuộc thi vẽ tranh nhân vật vào cuối tháng. Thực ra Chu Niệm có thể vẽ bất cứ ai. Nhưng mà vào thời khắc này, cô lại muốn vẽ chàng trai lạnh lẽo đến thấu xương ở trước mặt.
Chu Niệm muốn nhìn thấy Hạc Toại xuất hiện dưới ngòi bút vẽ của chính mình, để anh tiếp tục bừng bừng sức sống trên trang giấy.
Vì Hạc Toại vẫn chưa rời đi nên Chu Niệm bèn tranh thủ thời gian để suy nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ ngợi xem mình nên nói câu đầu tiên là gì.
Cô thấy anh đang siết chặt những ngón tay có khớp xương rõ ràng, đồng thời nắm chặt lòng bàn tay đang chảy máu. Anh làm vậy để cầm máu.
Tiếc là hiệu quả không tốt. Chẳng mấy chốc, giữa các khớp xương của Hạc Toại lại lập tức chuyển sang màu than chì, chất lỏng màu đỏ tươi rỉ ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Trong đầu Chu Niệm đã cân nhắc xong nên muốn tiến lên để nói chuyện với anh. Nhưng cô vừa đi được hai bước thì bỗng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: “Chu Niệm, Chu Niệm ơi.”
Cô quay đầu lại thì thấy người bạn cùng lớp của mình: La Cường.
Bình thường hai người cũng không tiếp xúc với nhau nên mối quan hệ cũng chẳng thân thiết cho lắm. Chu Niệm không biết tại sao đối phương lại gọi mình: “Sao vậy?”
La Cường đang ngồi trước cửa hàng bán ngũ cốc và dầu ăn của nhà mình và nhai kẹo cao su: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đang định nói chuyện với Hạc Toại đấy nhé?”
Chu Niệm mím môi hỏi lại: “Không được hả?”
Sắc mặt La Cường lập tức thay đổi. Cậu ấy đứng dậy rồi chạy nhanh về phía Chu Niệm, lên tiếng với giọng điệu hết sức nghiêm túc, đâu ra đấy: “Tôi khuyên cậu nhé, tốt nhất là cậu đừng làm thế.”
Chu Niệm không hiểu ý của La Cường: “Tại sao?”
“Cậu vẫn chưa nghe gì á?”
Chu Niệm vẫn chưa hiểu: “Nghe cái gì cơ?”
La Cường ngừng nhai kẹo cao su, thận trọng nhìn chàng trai trẻ ở ngã tư trước mặt như thể sợ bị Hạc Toại nghe thấy, vậy nên cậu ấy đã nói với Chu Niệm bằng tông giọng cực nhỏ: “Đó là một tên chó điên trăm phần trăm đấy.”
Chu Niệm nhìn thấy vẻ sợ sệt trong mắt La Cường nhưng cô vẫn không hiểu nổi: “Đáng sợ đến thế à?”
La Cường tỏ vẻ kinh ngạc: “Đương nhiên là đáng sợ rồi. Cậu ta nổi tiếng như vậy cơ mà. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe kể về cậu ta hả?”
Chu Niệm nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi chỉ từng nghe một chút thôi.”
La Cường vỗ tay, sau đó nói tiếp với giọng điệu bình tĩnh: “Có lẽ là nếu muốn nói tới hai người nổi tiếng nhất ở thị trấn của chúng ta thì chắc hẳn đó chính là cậu và tên chó điên kia đấy.”
“Vậy sao...” Chu Niệm chầm chậm tiếp lời.
“Chuyện chó điên ghét nhất là tiếp xúc với con người. Từ trước đến nay, cậu ta luôn lẳng lặng cắn người đấy.” Ngữ điệu của La Cường càng thần bí hơn: “Nếu một cô gái ngoan ngoãn như cậu tới trước mặt cậu ta thì có lẽ ngay cả một chút cặn bã của xương cốt cũng chẳng còn sót lại đâu.”
Chu Niệm: “...”
Đúng là hơi đáng sợ.
La Cường dẩu môi để thổi ra một cái bong bóng nhơ nhỡ. Sau khi bong bóng bị vỡ, cậu ấy mới thốt lên: “Chu Niệm, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một chút vì nể tình chúng ta là bạn bè đó.”
“...”
“Cậu và chó điên không phải là hai người cùng chung thế giới đâu. Hãy tránh xa cậu ta một chút đi.”
Một họa sĩ thiên tài.
Một tên chó điên chán đời.
Trong mắt mọi người, dường như cuộc đời của họ sẽ vĩnh viễn không giao nhau.
Chu Niệm im lặng lắng nghe toàn bộ rồi lại hỏi một câu không ăn nhập gì hết: “Sao cậu luôn gọi cậu ấy là chó điên thế? Rõ ràng cậu ấy có tên mà.”
Hạc Toại.
Hạc trong tiên hạc, Toại trong thuận toại*.
*Thuận toại: Suôn sẻ.
“Cậu vẫn chưa hiểu hả?” La Cường chặc lưỡi: “Vậy để tôi phổ cập kiến thức cho cậu một chút nhé.”
Chu Niệm đáp “ừm”.
“Tôi đã tận mắt chứng kiến chó điên đánh nhau với ba của cậu ta rồi. Ba của chó điên đã kề một con dao giết lợn vào cổ cậu ta đấy. Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được con dao đó đáng sợ đến mức nào đâu. Nó dài sương sương khoảng chừng này nè...”
La Cường khoa tay múa chân để mô tả chiều dài.
Chu Niệm nghe xong thì hơi rụt cổ lại, tâm trạng lập tức tăng vọt lên ngưỡng căng thẳng.
La Cường có tài kể chuyện nên đã tái hiện lại cảnh tượng kia một cách sinh động như thật: “Trong tình cảnh đó, chó điên cũng không thèm chớp mắt lấy một lần, lại còn liên tục khiêu khích ba mình với vẻ mặt hư hỏng và bảo ông ta cứ chém chết mình nữa chứ. Cậu nói thử xem, chuyện này đã đủ điên rồ chưa? Lúc đó tôi cũng có mặt nên mới nhìn thấy. Tôi sợ đến mức toát mồ hôi lạnh luôn á.”
…
Sau khi nghe xong, Chu Niệm lại càng tò mò về Hạc Toại và muốn nói chuyện với anh.
Chu Niệm ngước mắt lên, nhìn thân hình gầy guộc kia rồi thẳng thắn lên tiếng: “Tôi vẫn muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“Đúng là lời hay ý đẹp cũng khó mà thuyết phục người sắp chết.” La Cường thực sự không nói nên lời: “Đừng nói là tôi không khuyên nhủ cậu đấy nhé. Chó điên vừa mới đánh nhau, lại nhìn thấy máu nên tâm tình nhất định đang rất tệ. Nếu cậu thật sự không sợ chết thì cứ đi đi.”
Chu Niệm do dự một lát, cuối cùng cũng thất bại bởi gợn sóng nơi đáy lòng: “Cảm ơn cậu đã có ý tốt và nhắc nhở tôi.”
La Cường không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ nhún vai rồi bỏ đi.
Chu Niệm và Hạc Toại đang cách nhau một khoảng bằng tầm bắn của viên đạn. Khi bước từng bước để rút ngắn khoảng cách, trong lòng Chu Niệm lại cảm thấy không chắc chắn. Liệu mình có trở thành một người sắp chết, không bị thuyết phục bởi lời lẽ hữu ích hay không nhỉ?
Có lẽ viên đạn sẽ thực sự bắn trúng mi tâm của cô.
Cuối cùng Chu Niệm cũng đi tới trước mặt thiếu niên một cách dè dặt.
Cô khá hồi hộp nên bàn tay cầm quýt cũng dần dần siết chặt lại, ngón tay thì hơi đau vì bị quai cầm của túi nhựa ghìm chặt.
Trong mắt Chu Niệm xen lẫn mong đợi với một chút sợ hãi. Cô rụt rè hỏi dò: “Xin chào, tôi có thể... Tôi có thể vẽ cho cậu một bức tranh được không?”
Vậy mà Chu Niệm lại quên giới thiệu bản thân trước.
Ngay lúc Chu Niệm đang định mở lời để bổ sung tên họ thì chàng trai kia đã ngẩng đầu lên rồi xoay mặt nhìn sang khi nghe thấy tiếng nói.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay, ánh mắt của họ chạm nhau.
Chu Niệm bất ngờ nên không kịp phòng bị. Cô vừa sa vào đôi mắt đen kịt của anh vừa ngừng thở, cái tên của chính mình cũng bị nghẽn lại trong cổ họng.
Cô nhất thời quên cất lời.
Khoảng cách giữa Chu Niệm và Hạc Toại chỉ có nửa mét thôi. Ở khoảng cách gần gũi như vậy, cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ của chàng trai này.
Mắt một mí, đôi mắt vừa dài vừa hẹp đang bao bọc con ngươi đen láy, lạnh nhạt như băng và đầy tính công kích. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cùng với đường nét sắc nét của quai hàm, góc cạnh vừa đẹp.
Cô chưa bao giờ gặp chàng trai mắt một mí nào lại tuấn tú đến vậy.
Ánh mắt Hạc Toại lướt qua cô, không có cảm xúc và cũng chẳng ấm áp.
Chỉ có sự rét lạnh khó tả mà thôi.
Trong lòng Chu Niệm bắt đầu cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Tuy nhiên, ánh mắt lạnh lùng kia cũng chẳng nán lại quá ba giây. Hạc Toại liếc nhìn khuôn mặt Chu Niệm rồi lại nhìn thoáng qua bảng vẽ trên vai cô, cuối cùng thốt ra hai chữ vô cùng lạnh lùng và tuyệt tình:
“Ngu xuẩn.”
Chu Niệm: “...”
Xem ra cô vẫn biến thành một người sắp chết, không tiếp nhận những lời khuyên hữu ích rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời, Chu Niệm có trải nghiệm bị mắng.
Trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, do đó Chu Niệm nhất thời không biết nên phản ứng ra sao cả. Cô chỉ biết đứng yên tại chỗ thôi.
Phải mắng lại hả?
Nhưng cô không biết mắng người ta.
Hay là lập tức rời đi luôn?
Nhưng như thế thì lại kỳ quái quá.
Chu Niệm cân nhắc suốt một lúc rồi cho rằng: Mình là người làm phiền người khác trước, cũng đuối lý trước nên cô không thể nào tức giận được.
Chu Niệm bèn cúi đầu rồi đút tay vào túi nhựa màu trắng đang đựng quýt.
Sau một hồi lựa chọn, bàn tay vừa mịn màng vừa trắng ngần của Chu Niệm chợt lấy ra một quả quýt màu cam.
Giây tiếp theo.
Chu Niệm lại nhét quả quýt kia vào bàn tay không bị thương của Hạc Toại, mặc dù bàn tay đó cũng nhuốm máu loang lổ.
Máu máu đỏ thẫm bọc quanh ngón tay trắng muốt của anh, trông rất bắt mắt.
Hạc Toại cúi đầu xuống. Lúc trông thấy một quả quýt đột nhiên xuất hiện trên tay mình, rõ ràng anh đã ngẩn người.
Chỉ cần Chu Niệm mỉm cười thì hai bên khóe môi sẽ hiện ra hai lúm đồng tiền. Lúc Hạc Toại ngước mắt nhìn sang, cô đã nở nụ cười thật ngọt ngào với anh: “Xin lỗi nhé, tôi đã làm phiền cậu rồi.”
Không chỉ có nụ cười ngọt ngào, giọng nói của Chu Niệm cũng êm dịu và ngọt ngào như áng mây màu hồng.
Đôi mắt lạnh nhạt của Hạc Toại bỗng dưng cứng đờ. Anh lại cúi đầu để nhìn vào quả quýt trong tay mình, sau đó bắt đầu ngẩn ngơ.
Cũng giống như Chu Niệm, anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả.
Hạc Toại từ từ ngẩng đầu lên để nhìn về phía Chu Niệm ở phía trước.
Một cô gái rất mảnh mai.
Cô đang mặc một chiếc váy màu trắng, trên váy có rất nhiều vết bùn nhưng chúng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.
Xương quai xanh như đôi hồ điệp trên cổ, đang gồ lên một cách xinh đẹp, làn da trắng muốt như vừa được vớt ra từ trong sữa.
Chu Niệm vẫn đang mỉm cười với anh, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên ở khóe môi.
“Xin chào, tôi là Chu Niệm.” Cô nở nụ cười vừa đẹp đẽ vừa nền nã.
“Là chữ Chu trong ‘Chu Ngô Trịnh Vương’ đấy.”
“Niệm trong ‘niệm niệm bất vong*’.”
*Niệm niệm bất vong: Nhớ mãi không quên.
…
Hạc Toại chỉ nhìn cô chăm chú chứ không nói lời nào, ánh mắt đen như mực rất khó đoán.
Chu Niệm vừa định nói tiếp thì chàng trai trước mặt đã nhanh chóng xoay người, đôi chân dài chạy ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ nhảy lên mui xe bán tải.
Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của Hạc Toại đã biến mất trong ngõ sâu.
Chu Niệm ngẩn người ngay tại chỗ, nhìn con hẻm sâu hút và trống trải với vẻ mặt ngơ ngác.
Không phải chứ!
Tại sao... Anh lại chạy?
Người nào biết chuyện thì còn trông thấy anh đã cầm một quả quýt rồi bỏ chạy, còn những ai không biết thì lại tưởng rằng Hạc Toại đang cầm một thỏi vàng trên tay nữa đó.
Lúc này, La Cường cũng chạy tới từ một chỗ cách đó không xa, hưng phấn hỏi thăm: “Vãi chưởng! Chó điên chạy mất rồi hả?”
Chu Niệm lấy lại tinh thần rồi trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại bỏ chạy nữa.”
La Cường bèn giơ thẳng ngón tay cái với Chu Niệm để khen ngợi: “Chắc chắn cậu là người đầu tiên khiến chó điên quay đầu bỏ chạy đấy. Đỉnh của chóp luôn.”
Chu Niệm: “...”
Đây không phải kết quả mà cô mong muốn đâu.
La Cường tò mò hỏi tiếp: “Cậu đã nói gì với tên chó điên kia thế? Hãy truyền lại bí quyết cho tôi đi, để sau này tôi còn dùng nó để tự vệ ấy mà.”
Chu Niệm im lặng mấy giây: “Đâu có khoa trương đến vậy. Nếu cậu không trêu chọc Hạc Toại thì cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ đánh người đâu.”
La Cường: “Khi chó điên có tâm trạng không tốt thì ngay cả chó thật đi ngang qua cũng sẽ bị cậu ta đá vào hai chân đấy nhé.”
Chu Niệm: “...”
Vậy rốt cuộc tại sao Hạc Toại lại bỏ chạy trối chết thế kia?
Vấn đề này khiến Chu Niệm phiền lòng đến nỗi mất ngủ vào đêm hôm đó. Cô trằn trọc mãi vì không thể ngủ được.
Chu Niệm không ngừng suy ngẫm. Một thiếu niên tàn nhẫn, dùng tay không để rút mảnh thủy tinh ra khỏi da thịt mà không hề thay đổi sắc mặt. Thế mà anh lại xoay người bỏ chạy sau khi cô nhét một quả quýt cho anh hả?
Ai mà chẳng cảm thấy khó hiểu cơ chứ?
Nửa đêm, lúc ba giờ, Chu Niệm bèn ngồi dậy từ trên giường. Không phải chứ? Rốt cuộc tại sao Hạc Toại lại chạy đi?
Ở phía bên kia.
Hạc Toại chạy một mạch như tên bắn. Lúc đã về đến nhà, anh mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm quả quýt kia.
Ấy vậy mà anh lại cầm quả quýt ngốc nghếch này rồi bỏ chạy một mạch.
Mọe nó! Anh thực sự muốn tự đánh mình.
Sau khi vào nhà, việc đầu tiên Hạc Toại làm chính là ném quả quýt kia vào thùng rác, sau đó cởi chiếc áo dính đầy máu rồi sải bước về phía phòng tắm.
Quả quýt nhuốm máu nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Anh không hề nhìn nó thêm một lần nào nữa.