Phố Nam Thủy là nơi sầm uất và cũng là chốn hỗn tạp nhất trong thị trấn.
Nơi đó có các quán rượu và quán trà lớn nhất, cửa hàng dày đặc, cửa tiệm cắt tóc, cửa hàng kim khí, siêu thị mini, đủ loại nhà hàng, những chỗ vui chơi giải trí như karaoke hay quán bar, cái nào cần có cũng đều có đủ.
Hàng quán vô kể, lượng người cũng nhiều, xe qua xe lại trên đường.
Chu Niệm đi dọc theo đường phố, rảo bước qua từng cây hoa phượng tím.
Một chiếc xe bán tải màu trắng chạy vùn vụt ngang qua người cô, bánh xe vô tình lăn qua một vũng nước đọng, nước bẩn lập tức bắn lên tung tóe. Bộ váy trắng của Chu Niệm chẳng may dính đạn, dính đầy vết lấm bùn.
Chu Niệm cúi đầu nhìn xuống chiếc váy bị lấm bẩn, thầm nghĩ rằng tài xế này thật sự không có ý thức vì đối phương cũng chẳng buồn dừng xe để xin lỗi cô.
Khi ngước mắt lên lần nữa, Chu Niệm chợt phát hiện chiếc xe bán tải màu trắng đã quay đầu xe ở một chỗ cách đó không xa, hiện giờ đang lái xe quay lại.
Có lẽ tài xế đang quay lại để nói lời xin lỗi cô chăng?
Đáng tiếc là không phải, bởi vì chiếc xe bán tải màu trắng đã dừng lại ở đầu ngõ, cách nơi Chu Niệm đang đứng mười mét.
Lúc này cô mới chú ý tới một người đang đứng ở đầu ngõ ven đường.
Đó là một thiếu niên gầy gò, mặc một chiếc áo phông ngắn màu trắng cùng với quần dài màu xám.
Mái tóc vừa đen vừa ngắn, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.
Mái tóc lòa xòa buông rủ trước trán, che đi đôi mắt u ám và tàn nhẫn.
Anh đang ngồi xổm và hút thuốc, đầu gối hoàn toàn gập lại, còn chân kia thì đang ngồi đệm lên. Đó là một tư thế ngồi xổm hết sức tùy tiện, biếng nhác.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đang cháy dở với vẻ uể oải.
Cửa kính của chiếc xe bán tải màu trắng được tài xế hạ xuống. Đối phương rướn nửa người ra phía trước. Đó là một thanh niên trẻ trung, khoảng hai mươi mốt tuổi, có đôi mắt cá* và mái tóc màu vàng sáng được nhuộm không đồng đều.
*Mắt cá: Mí mắt bị chùng xuống, đặc biệt là mí mắt dưới.
Mắt Cá thò đầu ra ngoài, cúi mặt xuống rồi mỉm cười với chàng trai đang ngồi bên đường.
Đó cũng chẳng phải là một nụ cười thân thiện.
Chu Niệm thấy rồi.
Quả nhiên, tài xế Mắt Cá bèn cất tiếng châm chọc: “Hạc Toại, sao mày vẫn còn thảnh thơi ngồi đây để hút thuốc thế hả? Mấy ngày nay tao cũng không thấy ba mày ở thị trấn nữa, chẳng lẽ ông ta đã bị bắt vào trại cai nghiện trong thành phố rồi hả?”
Thì ra anh chính là Hạc Toại.
Chu Niệm đã từng nghe đến tên anh trong rất nhiều tin đồn không đàng hoàng.
Trước sự sỉ nhục của tài xế Mắt Cá, Hạc Toại chỉ nghe chứ không đáp lại, vẻ mặt cũng lạnh lùng. Anh chỉ từ tốn rít một hơi thuốc mà thôi.
Đôi mắt đen láy và sâu thẳm của Hạc Toại hơi nheo lại vì khói thuốc nên khó phân biệt được cảm xúc của anh.
Thấy thế, Mắt Cá bèn vuốt mái tóc màu vàng của mình, sắc mặt càng thêm kiêu ngạo: “Theo tao thấy thì những người như ba mày nên chết luôn trong trại cai nghiện ma túy đi, để bớt ra ngoài làm hại xã hội nữa ấy mà.”
Hạc Toại vẫn hút thuốc mà không có phản ứng.
“Mày đang ngầm thừa nhận hả?” Mắt Cá cười ha hả mấy tiếng, châm một điếu thuốc rồi tiếp tục lên tiếng: “Quả nhiên là ba nào con nấy. Bản chất trong xương cốt đều đê tiện như nhau luôn mà.”
Mặc kệ những lời lẽ vô cùng nhục nhã đó, Hạc Toại vẫn giữ thái độ bình tĩnh và vững vàng như trước. Anh khẽ mím môi để hút thuốc, động tác lười biếng, biểu cảm hờ hững.
Chu Niệm không khỏi nghĩ thầm rằng: Anh chàng này cũng thật tốt tính, bị người ta mắng chửi như vậy mà cũng chẳng có phản ứng gì cả.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Mắt Cá đang khoát lên cửa xe. Hình như anh ta cảm thấy một Hạc Toại im lặng như vậy quá đỗi nhàm chán nên đã cử động ngón tay để hất tàn thuốc về phía khuôn mặt Hạc Toại.
Hạc Toại không hề né tránh, cứ tùy ý để tàn thuốc mang theo tia lửa kia bắn thẳng vào mặt mình.
Tàn thuốc rơi xuống sống mũi cao cao của Hạc Toại, sau đó lập tức bay đi. Vụn tro màu xám đen bay thẳng đến hàng mi vừa dày vừa đen của chàng trai, rơi xuống khóe mắt lạnh lẽo của anh, tụ thành hố sâu rét lạnh.
Dù đang đứng từ xa nhưng Chu Niệm vẫn có thể thấy rõ: Sống mũi của Hạc Toại lập tức bị bỏng, để lại một vết thương nổi bần bật, to bằng hạt đậu xanh.
Chu Niệm bỗng dưng cảm thấy người tài xế Mắt Cá kia thật là quá đáng.
Nào ngờ tài xế Mắt Cá vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vừa cười vừa mắng rằng: “Cũng đúng nhỉ. Ba mày là một kẻ nghiện, còn mẹ mày chỉ là một con điếm thối nát, chỉ cần trả tiền thì có thể tùy tiện quan hệ rồi. Vậy nên tao cũng chẳng trông mong mày có thể cao quý đến mức nào đâu. Huống chi…”
Anh ta còn chưa nói xong thì Hạc Toại đã rít xong hơi thuốc cuối cùng. Anh hạ cánh tay xuống, dụi điếu thuốc đã cháy gần hết vào một hòn sỏi trên mặt đất, sau đó khẽ xoay tròn để nghiền nát và dập tắt nó.
Động tác của Hạc Toại cực kỳ bất cần, vậy nên chẳng ai nhận ra sự lạnh lùng trong đáy mắt trong veo của Hạc Toại vào khoảnh khắc anh đứng dậy theo làn khói màu trắng xanh.
Chu Niệm thấy Mắt Cá vứt điếu thuốc đang hút dở trong tay bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó thu người vào trong xe.
Tiếp theo là cảnh tượng cửa sổ ô tô được nâng lên để đóng lại một cách chớp nhoáng.
Cô không hiểu. Anh đáng sợ đến vậy sao?
Một giây tiếp theo, cô chỉ thấy Hạc Toại xoay người lại với vẻ ung dung, tiện tay rút một cái xẻng sắt từ quầy hàng bên ngoài cửa hàng kim khí ở phía sau lưng, lưu loát vác nó lên vai rồi đi về phía chiếc xe bán tải màu trắng.
Cả người Hạc Toại đều đang toát lên sự hoang dã cùng với sức mạnh không thể nào áp chế được.
Tiếng động cơ xe vang lên.
Chiếc xe bán tải màu trắng đang chuẩn bị lăn bánh thì Chu Niệm bỗng nhìn thấy thiếu niên chân dài kia sải bước, bắt đầu chạy băng băng, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Có ích gì sao?”
Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió khi anh chạy nhanh như điên, vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.
Rầm!
Cùng với âm thanh chói tai và nặng nề, Hạc Toại lập tức nhảy lên mui trước của xe bán tải rồi đứng vững.
Chiếc xe vừa mới khởi động đã phải dừng lại ngay tắp lự.
Hạc Toại ngồi xuống, hai đầu gối mở rộng một cách bất kham. Anh thả cái xẻng trên vai xuống, mũi nhọn của xẻng đụng vào kính chắn gió và cũng chỉ vào vị trí mi tâm của Mắt Cá.
Anh ta hít một hơi thật sâu, ngửa cơ thể về phía sau để dán chặt vào chỗ tựa lưng.
Thấy vậy, Chu Niệm bèn quyết định hủy bỏ suy nghĩ trước đó của mình.
Tính tình của người này không tốt chút nào cả.
Hạc Toại dùng mũi nhọn của xẻng để gõ nhẹ vào kính thủy tinh, đuôi lông mày nhướng lên với vẻ hết sức ương ngạnh. Anh hất cằm về phía Mắt Cá để ra hiệu cho đối phương xuống xe.
Nhưng làm sao anh ta đồng ý được? Dù sợ hãi đến đâu thì Mắt Cá cũng muốn giả vờ là một trang hảo hán: “Mày bảo tao xuống xe thì tao phải xuống hả? Ông đây đếch xuống nhé. Nếu có gan thì hôm nay mày hãy đập nát xe của tao luôn đi!”
Khi lời lẽ trở nên kích động, anh ta bèn chỉ vào cổ áo của mình rồi nói: “Đến đây. Nếu có năng lực thì mày hãy túm ông đây ra ngoài đi!”
Hạc Toại cụp mắt xuống rồi im lặng trong vài giây. Sau đó, đầu lưỡi của anh chống vào khoang miệng rồi mỉm cười.
Đầy khí thế của lưu manh.
Mỗi khi Chu Niệm nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô đều hối hận vì mình đã không đứng xa hơn một chút, nếu không thì cô đã chẳng bị Hạc Toại dọa dẫm đến nỗi nghẹt thở rồi.
Tiếng kính thủy tinh vỡ vụn vang vọng khắp phố Nam Thủy.
Tiếng la hét đầy sợ hãi của Mắt Cá cũng xen lần trong đó, chấn động tới nỗi khiến tai Chu Niệm nhức nhối, song cô vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi nhìn kỹ lại lần nữa, Chu Niệm đã nhìn thấy bàn tay của Hạc Toại đang thò vào những lỗ hổng nham nhở trên kính chắn gió.
Trong toàn bộ quá trình, Hạc Toại đều hành động cực nhanh. Tuy nhiên, anh không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn nữa.
Chỉ khi đủ tàn nhẫn thì mới có thể dứt khoát như anh.
Chu Niệm phát hiện một mảnh kính vỡ đang nằm nghiêng và đâm vào lòng bàn tay Hạc Toại, máu tươi chảy ra ồ ạt men theo đường gân xanh trên xương cổ tay, sau đó lan khắp cánh tay anh.
Nhưng dường như Hạc Toại không hề nhận ra. Anh chỉ trực tiếp túm lấy cổ áo của Mắt Cá bằng chính bàn tay bị thương của mình.
Sắc mặt của Mắt Cá tái nhợt, hốt hoảng gào lên: “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát giúp tôi với! Á á á á!”
Mạch máu gồ lên trên cổ Hạc Toại một cách rõ nét. Anh dùng sức mạnh của mình, nhất quyết kéo Mắt Cá ra bên ngoài kính chắn gió.
Sự dứt khoát và ngông cuồng đó cứ như thể anh chẳng hề lo sợ gì cả.
Hạc Toại nghiêng người để áp sát phía trước, đồng thời nhấc Mắt Cá lên cao hơn. Hình ảnh đó rất giống một tay thợ săn đang nhìn xuống con mồi vừa sa vào lưới của mình với dáng vẻ vô cùng phấn khích.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của hai người đã cách nhau không quá năm centimet.
Đợi đến lúc khoảng cách gần kề như vậy, trên mặt Hạc Toại mới hiện lên ý cười, song sắc thái lạnh lẽo trong đáy mắt lại không hề suy giảm. Anh chỉ chầm chậm mỉm cười rồi hỏi: “Nào, mày nói thử xem, bây giờ thì ai cao quý hơn ai?”
Mắt Cá tái mặt, lắc đầu liên tục.
“Mày lắc đầu là có ý gì?” Chu Niệm thấy nụ cười của thiếu niên càng lúc càng ngông nghênh và u ám: “Cảnh sát phải mất mười lăm phút mới đến đây. Mà trong vòng mười lăm phút này, mày có thể lựa chọn xin lỗi, hoặc là nhờ người khác gọi xe cứu thương cho mày đấy.”
“...”
Tâm lý phòng ngự của Mắt Cá sụp đổ, anh ta cầu xin Hạc Toại tha thứ: “Tôi... Tôi sai rồi...”
Hạc Toại bèn xoay mặt lại để lắng nghe: “Nói to lên một chút.”
Nước mắt tràn ra khóe mắt của Mắt Cá. Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, tuyệt vọng gào lên: “Sai, sai rồi! Tôi sai rồi mà!”
Hạc Toại híp mắt lại rồi nở nụ cười.
Vào buổi trưa cuối xuân, nụ cười của thiếu niên còn chói lóa hơn cả ánh nắng mặt trời. Nếu không bàn tới hành vi ngay lúc này của anh thì cảnh tượng đó cũng được xem là cảnh đẹp ý vui.
Chu Niệm đã chứng kiến hết thảy.
Hóng hớt đến đây cũng xem như kết thúc rồi. Khi Chu Niệm đang chuẩn bị nhấc chân rời đi thì chàng trai đang ngồi trên mui xe bán tải bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía này.
Dẫu khuôn mặt của anh gầy guộc nhưng lại trong trẻo và đẹp trai, đường nét góc cạnh. Tuy nhiên, con ngươi lại đen lay láy đến độ không thấy đáy. Đôi mắt anh đầy vẻ u ám và thản nhiên, toát ra sắc thái công kích dữ dội.
Trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, một cơn gió chợt thoảng qua, mang theo mùi tro tàn từ những ngọn núi xa xa.
Chu Niệm hít một hơi thật sâu, đồng thời cảm thấy chột dạ khi bị người khác bắt quả tang trong lúc nhìn trộm, vậy nên cổ họng của cô cũng nghẹn lại.
Chu Niệm muốn chạy trốn.
Nhưng chân cô lại đông cứng trước cái nhìn của Hạc Toại.