Chu Niệm không để ý thấy sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt Hạc Toại, đợi đến lúc cô nhìn ra thì trong mắt anh chỉ có sự âm u của giông bão. Hoắc Sấm đứng trước mặt Hạc Toại, bị dáng vẻ lạnh lùng này của anh làm cho sợ run cầm cập, biến thành một cái sàng hình người.
Sau đó Chu Niệm lại thấy Hoắc Sấm đang sống sờ sờ bị dọa đến nỗi khóc thành tiếng.
Được lắm, Chu Niệm biết dáng vẻ Hạc Toại trông rất đáng sợ, lần đầu tiên gặp anh cô cũng bị dọa, hơn nữa cô còn bị anh mắng là ngu xuẩn.
Chu Niệm hết sức ấn tượng về chuyện này.
Hoắc Sấm nghe thấy Chu Niệm cười nói với Hạc Toại thì mới kịp nhận ra Chu Niệm và Hạc Toại cũng không thân thiết gì với nhau cho cam. Thế nên Hoắc Sấm dần mất đi hy vọng, gạt nước mắt quay đầu chạy nhanh ra khỏi hẻm nhỏ.
Cuối con hẻm chỉ còn lại Chu Niệm và Hạc Toại.
Tình thế ép buộc, Chu Niệm tạm thời không có thời gian đâu mà đồng cảm với Hoắc Sấm, cô còn phải nhanh chóng nói chuyện vẽ tranh với Hạc Toại: “Hạc Toại…”
Cô vừa mới gọi tên của anh một tiếng đã bị ánh mắt lạnh như băng của anh cắt ngang.
“Nếu như cậu không muốn cũng phải khóc lóc rời khỏi đây thì tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại.” Lúc nói câu này, vẻ mặt Hạc Toại hết sức thờ ơ nhưng khiến người khác không thể coi thường, anh tuyệt đối là người nói được làm được.
Chu Niệm lại không chịu tin lời anh nói là thật, nụ cười ngọt ngào như ánh nắng mặt trời vẫn nở trên môi: “Cậu sẽ không đánh con gái.”
Hạc Toại không để ý đến cô, đút tay vào trong túi quần màu xám lấy một chùm chìa khóa ra.
Chu Niệm to gan tiến lên một bước đến gần anh thêm một chút, dè dặt nói: “Vẫn là chuyện lần trước tôi nói với cậu, tôi muốn vẽ một bức tranh cho cậu.”
Sau đó cô còn duỗi ngón trỏ ra nhỏ giọng nhấn mạnh: “Thật đấy, chỉ một bức thôi là được rồi.”
Hoạc Toại thờ ơ giống như hoàn toàn không nghe thấy Chu Niệm nói, anh thản nhiên lật tìm chìa khóa mở cổng trong chùm chìa khóa.
Anh hơi liếc mắt sang thì thấy đôi chân trắng nõn, mảnh khảnh của nữ sinh đang dè dặt nhích tới gần mình.
Vào lúc cô sắp sửa đứng bên cạnh anh.
“Sao cậu biết tôi không đánh con gái?” Hạc Toại bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo.
Toàn thân Chu Niệm không rét mà run, cái chân vừa đưa ra của cô lập tức rụt về.
Ánh nắng xung quanh dịu dàng, chan hòa, hạt bụi bay bay trong bầu nắng ấm, Chu Niệm đứng trong luồng sáng, nhìn anh với đôi mắt nai long lanh, trong veo: “Tôi không tin.”
Hạc Toại vừa cắm chìa khóa vào trong ổ khóa.
Nghe cô nói vậy, anh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Chu Niệm, cơ cắp toàn thân săn chắc, mạnh mẽ: “Không tin?”
Chu Niệm cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cho dù đã nhìn nhau rất nhiều lần, cô vẫn sẽ sợ hãi khôn cùng khi chạm phải ánh mắt của anh.
Chu Niệm im lặng hai giây.
Sau đó cô thấy Hạc Toại cố ý vặn mạnh chìa khóa, lúc cái móc khóa bằng đồng thau bật ra, anh cũng hờ hững lên tiếng: “Vậy cậu có muốn thử xem sao không?”
Chu Niệm rụt cổ lại, giống như một con thỏ con bị hoảng sợ, cô lí nhí đáp: “Không, không cần.”
Ánh mắt âm u của Hạc Toại vẫn nhìn vào Chu Niệm, anh nhấc tay lên, năm ngón tay thon dài đặt lên cánh cửa gỗ, sau đó đẩy tay mở cổng ra.
Cánh cửa gỗ lập tức bật ra dưới cánh tay anh, đập vào mặt tường sơn vôi trắng bên trong, khiến trên bờ tường tróc ra từng mảng xám.
Trong lòng Chu Niệm lập tức hiểu rõ, Hạc Toại làm như này là đang thể hiện cho cô “biết tay”, muốn cảnh cáo cô đừng có tiếp tục làm phiền anh nữa, nếu không kết cục của cô sẽ giống với cánh cửa gỗ này.
Hạc Toại lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác, không nhìn cô nữa, anh nhấc chân đi vào bên trong. Chu Niệm nhìn thấy anh đóng cổng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng then cửa được chốt vào từ bên trong.
Xem ra anh thật sự không muốn cho cô bất cứ cơ hội nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Lần này thực sự phải nghĩ đến chuyện đổi sang vẽ một người khác rồi.
Chu Niệm đứng im tại chỗ giống như lạc lối không biết nên đi đâu một lúc, lúc cô đang định rời đi, bỗng nhiên bên cạnh cô lại vang lên một giọng nam: “Cháu gái, cháu tìm ai vậy?”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện này khiến Chu Niệm giật cả mình.
Sao người này đi đường mà không phát ra tiếng động gì thế.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt nhợt nhạt trông không giống người sống một chút nào.
Đứng trước mặt Chu Niệm là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất cao thế nhưng lại gầy như que củi. Mặt ông ta trắng bệch, hai gò má và huyệt thái dương đều hóp vào tận xương, khuôn mặt hốc hác y củi khô, dưới mắt có một bọng mắt to và quầng thâm đậm màu, chỗ cằm và cổ xuất hiện vài chỗ vết thương đã đóng vảy màu nâu, trông rất giống một hộp sọ được bọc thêm lớp da bên ngoài.
Cho dù đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông này, trong đầu Chu Niệm đã nhanh chóng bật ra một cái tên phù hợp với khuôn mặt trước mắt mình.
… Hạc Thiên Đao.
Vẻ ngoài và diện mạo của ông ta trông y chang người trong video tuyên truyền chống ma túy mà trường học hay chiếu.
Kẻ nghiện ma túy sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình.
Chu Niệm lấy làm sợ hãi, theo bản năng cô lùi ra sau một bước, biểu cảm không thể kiềm chế nổi: “Cháu không tìm ai hết.”
Giọng cô có phần run run.
Hạc Quảng nhếch miệng cười một tiếng, hàm răng vàng khè lộ ra, mấy vết nẻ trên môi cũng nứt toác.
Cái miệng vàng khè trong video còn lâu mới đáng sợ bằng tận mắt chứng kiến, Chu Niệm chỉ nhìn lướt qua đã không nhịn được mà hét toáng lên vì sợ: “A…”
Cổ Hạc Quảng lập tức cứng đờ không dám động đậy gì, ông ta không ngờ Chu Niệm sẽ hét lên, thế là giơ tay chỉ vào cô: “Cháu xem lại cháu đi, cháu gái này kêu la gì vậy! Cháu nói coi cháu tìm ai? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi thế, có phải tìm con trai tôi không?”
Chu Niệm nắm chặt cán ô che nắng, ngón tay trắng bệch, run rẩy.
Đúng vào lúc này, cánh cửa gỗ bên cạnh Chu Niệm đột nhiên được người đứng bên trong đẩy ra, cô hoảng hốt quay đầu lại, đôi mắt đáng thương nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong veo, sâu thăm thẳm của Hạc Toại.
Ngay khoảnh khắc đó Chu Niệm như gặp được cứu tinh, cũng không quan tâm chuyện Hạc Toại có thể đánh mình thật hay không nữa, cô dứt khoát sải bước đến bên cạnh anh nhưng cũng chỉ bước một bước dài như thế thôi. Da mặt cô mỏng nên cũng không dám có hành động vượt quá giới hạn hơn.
Một tay Hạc Toại chống lên cửa gỗ, một tay khác bóp chặt phần eo, bàn tay dùng lực nên trông càng trắng và xanh xao hơn.
Chắn giữa Chu Niệm và anh là cánh cửa cao cao.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy Hạc Toại đang nhìn chằm chằm vào Hạc Quảng.
Đó là một ánh nhìn vô cùng lạnh giá, sẽ khiến cho người ngoài cũng không khỏi cảm thấy lạnh toát từ gan bàn chân.
Cũng vào ngày hôm đó Chu Niệm mới biết được, hóa ra sẽ có đứa con trai nhìn ba mình với ánh mắt như vậy, dường như trong ánh mắt có thể nảy sinh khả năng ăn mòn, ăn mòn đối phương đến mức không để lại một miếng da nào.
“Bạn của con à?” Hạc Quảng lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầu tiên, ông ta nhìn về phía Hạc Toại cười, là một nụ cười lấy lòng.
“...” Ánh mắt Hạc Toại lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh im lặng không nói câu nào.
Chu Niệm đứng bên cạnh anh vừa sợ vừa khó hiểu, người làm ba đứng trước mặt con trai lại tỏ ra dè dặt, lấy lòng, giống như một giây sau thôi là có thể thốt ra vô số lời nịnh hót.
“Sao con không mời con gái nhà người ta vào trong nhà ngồi một lát?” Hạc Quảng nói, trên mặt vẫn cười nịnh nọt.
“...” Đôi môi mỏng của Hạc Toại nhếch nhẹ, cười mỉa mai rồi sầm mặt: “Vào nhà? Nhà ai, nhà của ông sao?”
Hạc Quảng bị con trai nói cho câu lập tức ngậm miệng, hai cặp mắt ti hí lại liếc sang quan sát khuôn mặt Chu Niệm hai lần, bỗng nhiên vỗ một cái vào đầu: “... Ôi trời, không phải con bé chính là cô bé vẽ tranh siêu giỏi kia hay sao.”
Ông ta lại duỗi cổ về phía trước một chút, cười hỏi Chu Niệm: “Tiền bồi thường bảo hiểm của ba cháu chắc nhiều đấy nhỉ? Nhà cháu coi như giàu to rồi, sau này tha hồ sống giàu sang, sung sướng.”
Lời trêu chọc đầy ích kỷ như vậy khiến Chu Niệm phản cảm.
Cái chết của Chu Tẫn Thương là một đả kích không nhỏ đối với cô, phải mất hai tháng ròng rã cô mới có thể vượt qua nỗi đau này, bây giờ trong mắt người ngoài, tính mạng của ba cô chẳng qua chỉ là một chiếc thẻ đánh bạc đổi lấy lợi ích kếch xù mà thôi.
Chóp mũi cô cay cay, có chút rưng rưng muốn khóc.
“Cộp cộp…”
Hạc Toại cong ngón tay gõ hai lần vào cánh cửa gỗ.
Chu Niệm vô thức ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy đường quai hàm dưới góc cạnh của chàng thiếu niên và nụ cười như có như không của anh. Hạc Toại không nhìn cô mà hơi cúi đầu dòm Hạc Quảng: “Vậy ông có muốn để tôi cũng được sống giàu sang sung túc không?”
“...”
Câu này rõ ràng là đang bảo Hạc Quảng cũng đi chết đi, Hạc Quảng lập tức biến sắc, nụ cười trên mặt vụt tắt, lúc không cười khuôn mặt trắng bệch của ông ta trông càng giống cương thi hơn.
Hạc Quảng lại nhìn chằm chằm vào Chu Niệm, sau đó khoanh tay đi vào trong cổng, lướt qua Hạc Toại đi vào trong.
Mãi cho đến khi bóng lưng hơi còng của Hạc Toại biến mất trong tầm mắt, Chu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy Hạc Toại đang bảo vệ cô sao?
Chu Niệm vừa định lên tiếng nói cảm ơn thì bỗng nhiên lại cảm thấy đau ở chỗ cổ tay. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện Hạc Toại đang nắm chặt cổ tay cô.
Hạc Toại không nắm quá chặt nhưng vì Chu Niệm là người rất sợ đau nên cô cảm thấy vô cùng đau nhức.
“Hạc Toại, cậu…”
Chu Niệm còn chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh đã thấy Hạc Toại rảo bước ra ngoài cổng, nắm chặt cổ tay kéo cô đi ra ngoài.
Hạc Toại sở hữu thân hình cao to, một bước của anh đã bằng ba bước của cô nên khi bị anh kéo đi, Chu Niệm lảo đảo chạy theo phía sau anh.
Anh đi rất nhanh, thậm chí còn rẽ ngang không khí tạo ra một luồng gió, Chu Niệm ngửi thấy mùi Safeguard màu trắng trong gió.
Sau khi Chu Niệm lại vấp ngã lần nữa, cuối cùng Hạc Toại cũng dừng lại, anh hất cổ tay cô ra, hai người vừa khéo dừng lại ở chỗ cành hoa tường vi nhô ra kia, chỗ này là một góc hình chữ L được tạo thành do một bức tường nứt gãy.
Chu Niệm có thể nhạy cảm phát hiện Hạc Toại đang tức giận nhưng cô cũng không hiểu tại sao anh lại tức, rõ ràng trước đó anh vẫn rất bình thường.
Một giây sau, Chu Niệm cảm thấy một bàn tay lớn nắm chặt cằm mình.
Là tay của Hạc Toại.
Chu Niệm hoàn toàn không kịp phản ứng gì đã bị Hạc Toại bóp cằm, anh hành động rất nhanh, điều này cũng do anh thường xuyên liều mạng đánh nhau.
Thế nhưng dù vậy Chu Niệm vẫn không phải là đối thủ của anh, cô còn hay sợ đau, bị anh bóp mạnh cằm như thế, không, không chỉ là cằm… Bàn tay Hạc Toại to lớn, ngón tay thon dài, mà khuôn mặt Chu Niệm lại nhỏ nhắn xinh xắn cho nên thứ anh bóp chính là cả nửa dưới khuôn mặt của Chu Niệm.
Hơi thở của Chu Niệm trở nên ngắt quãng, cô bối rối nhìn xuống, thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay đang bóp cằm cô của Hạc Toại, vài đường gân xanh như dãy núi chạy dọc trên làn da trắng lạnh của anh, sau đó lại sinh sôi mạnh mẽ, kéo dài đến tận cằm cô, chuẩn xác chạm vào da cô.
Cô cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ trước nay chưa từng có, đó là nguồn gốc của sự ngang ngược và lạnh lùng không gì kiềm chế được của anh.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Hạc Toại ấn vào khuôn mặt trắng nõn, đầy đặn của Chu Niệm, cảm giác giống hệt như con dấu ấn vào trong mực đóng dấu.
Chu Nhiệm cảm thấy đau khôn xiết, lồng ngực gầy gò thở hổn hển liên tục, miệng cô bắt đầu há to để lấy hơi, khóe mắt cũng bắt đầu đo đỏ.
Khi còn bé, Chu Niệm không cẩn thận té ngã khiến đầu gối rách da, dù chưa chảy máu nhưng thế cũng đã đủ khiến cô khóc tận hai tiếng đồng hồ.
Cô chưa bao giờ bị người khác bóp cằm như thế này bao giờ cả.
Thế nhưng Hạc Toại lại không hề có ý định thương hương tiếc ngọc, anh đẩy mạnh cô ra sau, bao vây cô trong góc tường lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, anh cúi đầu xuống nhìn cô gần hơn.
Lưng Chu Niệm áp sát với bức tường gồ ghề, thô ráp, cảm nhận rõ được những hạt cát nhỏ trên tường ma sát với làn da mịn màng sau lưng, mắt cá chân không đứng vững nhiều lần cọ vào rêu xanh ẩm ướt, nhớp nháp ở chân tường.
Cả cơ thể cô bị anh bao vây khống chế, trong tình cảnh khó nói này, chỉ có tự mình trải nghiệm mới biết được nó khó khăn đến nhường nào.
Chu Niệm đau đến nỗi nhíu chặt mày lại, quay mặt sang một bên để mình đỡ đau hơn một chút.
Vậy nhưng Hạc Toại lại không cho cô có cơ hội làm như vậy, anh bóp mạnh hơn, cố ý nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Đôi mắt đen tàn nhẫn của cậu thiếu niên trước mặt trợn hết cỡ, hơi thở mát lạnh của anh phát vào mặt cô.
Anh hung dữ nói với Chu Niệm: “Con mẹ nó cậu rất đáng ghét đấy, cậu có biết không?”
Khóe mắt Chu Niệm bắt đầu chảy nước mắt, đôi môi ửng đỏ run rẩy xin tha: “Hạc Toại, tôi đau.”
Giọng nói yếu ớt như giọt sương có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Vừa dứt lời, Chu Niệm cũng cảm thấy bàn tay to lớn trên cằm mình hơi khựng lại.