Chứng Bệnh

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Sáng sớm hôm thứ tư, bầu trời bên ngoài sắp bước vào khoảng thời gian cuối tháng tư, trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, lác đác một vài đám mây với nhiều màu sắc đậm nhạt đan xen nhau.

Từ trước đến nay, Chu Niệm là người ngủ nông nên luôn dậy rất sớm, song tận hai mươi phút nữa đồng hồ báo thức mới kêu nên trước khi nó kêu, cô chỉ có thể nằm im, hai mắt vẫn nhắm chặt không mở hé ra dù chỉ một chút.

Chu Niệm thường tưởng tượng mình là một người máy được lập trình chương trình sẵn, đang hoàn thành từng bước cuộc sống của mình, một khi xảy ra sai sót thì sẽ bị trả lại nơi sản xuất để tiêu hủy.

Vào đúng bảy giờ không lệch một giây, cửa phòng cô có tiếng gõ, giọng Nhiễm Ngân vang lên: “Thất Cân, dậy đi con.”

Chu Niệm chầm chậm mở mắt ra, nhỏ giọng trả lời: “Dạ vâng.”

Nhiễm Ngân đẩy cửa phòng ra đi vào, cánh tay trái kẹp một cái cân xách tay.

Vừa đi vào phòng, bà ta đã khom lưng đặt cái cân xuống đất, sau đó đứng thẳng người lên nói với Chu Niệm đang vén chăn xuống giường: “Đi vào toilet rồi ra đây cân xem bao nhiêu cân đi.”

“Vâng ạ.”

Trong toilet, Chu Niệm đi đến trước bồn rửa mặt để rửa tay, sau khi mở vòi nước ra, cô đặt hai tay dưới vòi nước chảy.

Rõ ràng nước không lạnh nhưng lại khiến Chu Niệm đang đứng phải rùng mình một cái, tiếp theo đó là cảm giác xây xẩm mặt mày như trước mắt bị phủ kín một lớp màng đen, mấy ngôi sao đang quay quay trong đầu.

Cơ thể mảnh mai, yếu ớt loạng choạng chực ngã.

Thấy mình sắp ngã sấp xuống nền nhà, Chu Niệm lập tức bấu chặt vào mép bồn rửa mặt rồi từ từ ngồi xổm xuống, co người lại, sau đó vươn thẳng vai và lưng.

Cứ chậm rãi thực hiện động tác như vậy một lúc, Chu Niệm dần cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cô vịn vào bồn rửa tay từ từ đứng lên, nom khuôn mặt có chút tái nhợt của mình trong gương.

Gần đây tình trạng bệnh thiếu máu của cô khá nghiêm trọng, xem ra cô phải kiểm soát bản thân để sau bữa ăn đừng nôn ra nữa.

Dù cảm giác choáng váng, hoa mắt, chóng mặt vẫn chưa biến mất nhưng Chu Niệm vẫn ra khỏi toilet, đi thẳng về phía cái cân đang để trong phòng, cởi giày ra định đứng lên cái cân.

Thế nhưng đúng lúc này, Nhiễm Ngân lại duỗi một chân ra ngăn cản cô: “Con bé này, hôm nay con làm sao thế, chưa cởi quần áo đã định đứng lên rồi sao.”

Chu Niệm bị ngăn cản, loạng choạng một cái mới tỉnh táo trở lại: “Dạ.”

Chu Niệm đi đến bên cạnh giường rồi bắt đầu cởi quần áo, trước khi lên cân cần đảm bảo trên người mình không còn thứ gì nữa, điều này để đảm bảo độ chính xác của số cân nặng Nhiễm Ngân nói ra.

Sau khi cởi váy ngủ và đồ lót ra, Chu Niệm lại quay về trước cái cân lần nữa.

Cái cân màu đen tuyền, Chu Niệm luôn cảm thấy nó giống như cái miệng rộng của ma quỷ trong cơn ác mộng, không biết lúc nào sẽ nuốt cô vào trong bụng.

Chu Niệm đi chân trần đứng lên cân, trên đầu cái cân lập tức sáng lên hiển thị số cân.

… 41 cân.

Lúc nom con số hiển thị, Chu Niệm đang định thở phào nhẹ nhõm thì số hiển thị lại chập chờn vài lần, sau đó con số thay đổi, biến thành 40.95 cân, con số cuối cùng này khiến Chu Niệm có đôi chút thấp thỏm, cảm giác bồn chồn không yên bắt đầu dâng lên trong lòng cô.

Nhiễm Ngân nhìn chằm chằm vào mấy con số kia, hai mắt trợn trừng, trông hơi đáng sợ, bà ta ngẩng đầu nói với Chu Niệm: “Nhất định là do đầu tuần con không ăn uống cho tốt nên cân nặng mới không đạt tiêu chuẩn.”

Chu Niệm mở to miệng, nói không nên lời.

Cân nặng tuần này của cô không đạt tiêu chuẩn.

Thực ra tiêu chuẩn cân nặng vẫn luôn do Nhiễm Ngân đặt ra, trọng lượng cơ thể của Chu Niệm chỉ có thể là 41 cân, cho dù xê dịch thì cũng chỉ có thể nằm trong khoảng 0.5 cân, 40.5 cân không được mà 41.5 cân cũng không được.

Bả vai thon gầy, trắng nõn của Chu Niệm hơi run lên, cô căng thẳng mở miệng giải thích: “Mẹ, cũng chỉ kém một lạng mà thôi, con…”

“Một lạng thì thế nào?” Nhiễm Ngân ngắt lời cô: “Con chưa từng nghe câu ‘sai một ly đi một dặm’ sao, hay là câu ‘con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến’? Một người đến cả cân nặng của bản thân mà cũng không quản lý được thì còn có thể quản lý cuộc đời mình sao đây? Nếu con không chú ý đến những tiểu tiết dù chỉ nhỏ thôi thì cuối cùng sẽ bị những tiểu tiết này hủy hoại đấy.”

“...”

Một luồng gió sớm thổi vào trong phòng thông qua cánh cửa sổ chưa từng đóng, thổi qua tấm lưng trần trắng như tuyết của Chu Niệm.

Luồng gió lạnh lướt qua khiến Chu Niệm không khỏi rùng mình một cái nhưng cô cũng biết rõ, cho dù không có cơn gió này, cô cũng thấy vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo từ tận trong xương tủy.

Nghĩ đến đây, Chu Niệm lập tức nổi hết da gà da vịt lên.

Nhiễm Ngân cau mày, nói với cô bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc không cho phép người khác cãi lại: “Mẹ không hi vọng sẽ tiếp tục nghe thấy con nói ra những lời khiến mẹ thất vọng như này nữa đâu, đừng nói là một lạng, cho dù là một gam cũng không được.”

Chu Niệm cúi đầu, nhút nhát nói: “Dạ vâng.”

Nhiễm Ngân đặt tay lên bả vai gầy gò của Chu Niệm, vỗ nhẹ hai lần, đổi giọng nói với vẻ dịu dàng như người mẹ hiền: “Thất Cân, mẹ nghiêm khắc như thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, con phải thông cảm cho mẹ. Con nghĩ lại mà xem, sau này con phải làm nhà họa sĩ nổi tiếng, đến lúc đó nhất định không tránh khỏi phải tham gia những sự kiện lớn, nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn từ các đài truyền hình, mẹ hy vọng con luôn giữ trạng thái tốt nhất trước màn ảnh, đến khi đó con sẽ biết tấm lòng hết lòng vì con của mẹ, mọi người cũng sẽ biết mẹ đã nuôi dạy được một cô con gái xuất sắc chừng nào.”

Chu Niệm vẫn cúi đầu, cái đầu lại hơi cúi xuống thấp hơn một chút, xem như đáp lại lời mẹ nói.

Cân nặng bị thụt đi vài lạng lúc đứng trên cái cân của Chu Niệm cuối cùng đều sẽ biến thành lượng đồ ăn chính xác xuất hiện trong bát Chu Niệm.

Rõ ràng bữa sáng hôm nay trên bàn bát tiên có số lượng nhiều hơn hồi đầu tuần: 2 quả trứng gà luộc, một cốc sữa dê 500ml, 20 cái sủi cảo hấp, một đĩa rau dền xào, một quả quýt.

Chu Niệm quay lưng lại, trong chốc lát muốn chạy trốn, không muốn nhìn thấy đồ ăn ở trên bàn.

Giống như thứ sắp bị ăn sạch không phải là những món ăn kia mà chính là Chu Niệm, cô mới là bên nên cảm thấy sợ hãi nhất.

Trong cuộc sống, con người không tránh khỏi phải đấu tranh chống lại những dục vọng khác nhau, ham muốn quyền lực, nhu cầu thẩm mỹ, khao khát tình ái, tình dục, cảm giác thèm ăn, mà thứ mỗi ngày Chu Niệm phải cố gắng hết sức chống lại chính là cảm giác buồn nôn.

Chỉ cần nhìn đồ ăn, cô đã cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, hàm răng cũng ê đi, một dòng nước chua trào lên như cửa xả lũ, lan tràn khắp tuyến nước bọt trong khoang miệng, cô chỉ có thể cắn chặt răng cố nhịn cảm giác đó xuống.

“Thất Cân, con quay lưng về phía bàn ăn rồi đứng đờ ra đấy làm gì, còn không nhanh chóng ăn sáng đi.” Giọng nói và tiếng bước chân của Nhiễm Ngân đồng thời vang lên.

“Dạ vâng.” Chu Niệm hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác chua chua muốn nôn trong cổ họng xuống.

Chu Niệm chầm chậm quay người lại, giống như một con rối không được lên dây cót, quay người lại với tốc độ 0.5 lần để bản thân đối mặt với những món ăn trên bàn kia lần nữa.

Cô thấy trên bàn bày biện một quả quýt màu da cam.

Quả quýt kia nhẵn nhụi, mọng nước, vỏ ngoài bóng bẩy, bỗng dưng cô lại nhớ đến quả quýt này cùng một lứa với quả quýt đã lấy đưa cho Hạc Toại.

Đáng tiếc anh đã ném quả quýt cô cho đi.

Uổng công ngày hôm đó cô còn cố ý chọn lấy quả quýt ngon nhất trong túi ra, một quả quýt to nhất cũng đẹp nhất, có cành có lá, còn có cuống lá nhỏ nhô lên.

Nhất định quả này rất ngọt, anh không ăn là anh bị thiệt.

Chu Niệm muốn nếm thử xem quả quýt cùng một lứa này rốt cuộc có ngọt hay không, thế là sau khi ngồi xuống chuyện đầu tiên cô làm chính là vươn tay ra cầm quả quýt lên.

Thế nhưng cô vừa chuẩn bị bóc vỏ thì lại nghe thấy Nhiễm Ngân dùng đũa gõ vào bát hai lần, nhắc nhở cô: “Sao có thể ăn hoa quả trước được chứ? Thất Cân, con bé này hôm nay con xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngón tay đang định bóc vỏ của Chu Niệm khựng lại, sau đó cô vội vàng bỏ quả quýt xuống, chuyển sang cầm một quả trứng gà lên bóc vỏ.

Nhiễm Ngân giúp Chu Niệm bóc một quả trứng gà khác, vừa bóc vừa nói: “Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi? Ăn cơm phải ăn đồ chứa protein trước, sau đó ăn thức ăn, còn hoa quả phải ăn cuối cùng.”

Chu Niệm cúi gằm mặt, bóc bỏ từng chút lớp màng của quả trứng gà: “Dạ, con biết rồi.”

Trải qua một khoản thời gian dài, bất kể là về số lượng hay là thứ tự, cô đều nghiêm túc tuân theo quy tắc ăn uống do Nhiễm Ngân đặt ra, không có bất cứ khẽ hở nào để cô có thể cò kè mặc cả.

Lúc đang ăn uống, Chu Niệm rất khó tập trung nổi, bởi vì cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể ép bản thân mình ăn một miếng rồi lại một miếng ăn hết nhiều đồ ăn như vậy.

Một khi cô tập trung vào đồ ăn, cô có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, cho nên lúc ăn cơm đôi mắt cô hơi mơ màng, suy nghĩ bay bổng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong khoảng không vô định trước mặt chính là trạng thái thường ngày của Chu Niệm khi ăn.

Mãi cho đến khi Nhiễm Ngân nói chuyện với cô: “Con vẫn chưa vẽ xong tranh chân dung của cuộc thi sao?”

Mất khoảng một lúc Chu Niệm mới tỉnh táo trở lại, cô nói: “Sắp rồi ạ.”

Lần nào tác phẩm dự thi của cô đều phải được Nhiễm Ngân xem qua trước, sau khi bà ta đồng ý thì mới có thể đưa đi lựa chọn, Chu Niệm đang nghĩ, nếu cô thật sự có thể vẽ được Hạc Toại đúng như ý mình, vậy lúc Nhiễm Ngân nhìn thấy bức tranh, biểu cảm của bà ta sẽ như thế nào, bà ta sẽ phản ứng ra sao?

Đây quả thực chính là một cuộc mạo hiểm.

Trong lòng Chu Niệm cảm thấy sợ hãi, lo lắng nhưng lại có một sự dũng cảm bắt đầu nảy sinh dù biết rõ mình không thể làm được, mâu thuẫn như thế nhưng cũng lại hợp lý vậy đấy.

“Thất Cân, đến lúc mẹ quay về từ thành phố, mẹ muốn nhìn thấy tác phẩm dự thi của con.” Nhiễm Ngân đưa ra thời hạn cuối cùng cho cô.

“Dạ.” Chu Niệm nhỏ giọng trả lời.

Giữa trưa tan học, Chu Niệm về nhà ăn cơm như bình thường, suốt đường đi cô đều nghĩ đến chuyện cuộc thi vẽ chân dung nhân vật, nếu cuối cùng không vẽ được Hạc Toại, cô sẽ vẽ bừa một người nào đó.

Bởi vì không có người nào mà cô quá muốn vẽ cả nên dù vẽ ai cũng không khác gì nhau, không sao cả.

Chu Niệm đi qua một cây cầu bằng đá, bước lên mặt đường trải đá cuội của phố Nam Thủy, do dự có nên đến nhà Hạc Toại thử vận may hay không, xem xem có thể gặp anh hay không.

Kể cả bị từ chối một lần nữa cũng không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị anh từ chối.

Chu Niệm cầm một chiếc ô che nắng màu xanh đi vào hẻm nhỏ nhà họ Hạc, đi dọc theo con đường lát những viên đá xanh đi vào, cô đã bắt gặp một người ngồi trên băng ghế đá nơi cuối hẻm phía xa xa kia.

Chu Niệm nhìn không chớp vào người đó, thấy rõ đó là một nam sinh học cấp hai, trên người còn đang mặc đồng phục màu đỏ trắng của trường cấp hai trên trấn.

Trong tường hiên nhà ai thò ra một cành hoa tường vi màu hồng, trên cành có mấy bông hoa to màu hồng phấn lơ lửng giữa không trung, Chu Niệm đi bên dưới đám hoa tường vi đó, dần dần cũng đến cuối con hẻm.

Gập ô che nắng lại rồi cầm trong tay, Chu Niệm không ngồi xuống băng ghế đá mà định đứng cạnh cổng nhà họ Hạc để đợi, đợi khoảng mười phút mà không gặp được anh thì sẽ rời đi.

Chu Niệm hơi nghiêng người, quay mặt sang là có thể nhìn thấy cậu nam sinh đang ngồi trên băng ghế đá, cậu ấy vừa gầy vừa bé, nếu không phải đang mặc đồng phục của học sinh cấp hai thì người khác nhìn vào còn tưởng đây là một học sinh tiểu học. Cậu trai ngồi áp sát hai chân vào với nhau trông hết sức rụt rè, đang cúi đầu gảy chỗ xước măng rô ở kẽ đầu ngón tay.

Ngón tay gảy được một nửa, cậu nam sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thẳng vào mắt Chu Niệm.

Chu Niệm: “...”

Nam sinh: “...”

Hai người họ nhìn nhau, ai nấy đều thấy có chút xấu hổ.

Cuối hẻm chỉ có hai gia đình, một gia đình họ La, một gia đình họ Hạc. Chu Niệm thân thiện nở nụ cười với cậu nam sinh: “Em tìm ai vậy?”

Khi cười, Chu Niệm trông rất xinh đẹp và thu hút, cậu nam sinh cũng nở nụ cười ngượng ngùng, cũng không lên tiếng trả lời mà chỉ giơ tay chỉ vào cánh cửa bên phải kia.

Bên kia chính là nhà Hạc Toại mà.

Chu Niệm có chút tò mò, hỏi: “Em quen Hạc Toại à.”

Cậu nam sinh chậm rãi lắc đầu.

Thấy thế, Chu Niệm lại càng tò mò hơn: “Em cũng không quen cậu ấy, vậy em tìm cậu ấy làm gì.”

Cậu nam sinh ngước mặt lên, trên khuôn mặt gầy gò có vài vết bầm tím, cậu ấy sợ hãi nói: “Em nghe nói anh ấy là người giỏi đánh nhau nhất ở trên trấn, muốn nhận anh ấy làm anh, để anh ấy dạy em đánh nhau…”

Chu Niệm có hơi giật mình, quay người đi đến trước mặt cậu học sinh cấp hai: “Ở trường có người bắt nạt em đúng không? Sao em không chọn cách nói cho giáo viên hay phụ huynh biết?”

Cậu nam sinh gục đầu xuống, không lên tiếng trả lời.

Xem ra giáo viên và người lớn trong nhà chẳng giúp ích được gì.

Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, dịu dàng hỏi: “Em tên gì.”

Cậu nam sinh rầu rĩ nói: “Hoắc Sấm.”

Cái tên lại rất ngang ngược.

Nhưng sự ngang ngược này lại không hề hợp với khí chất của bản thân cậu ấy.

Đúng lúc Chu Niệm còn muốn tiếp tục trò chuyện thì trên những tảng đá xanh lát đường đã xuất hiện một bóng đen cao dong dỏng.

Cô và Hoắc Sấm đồng thời ngước lên và quay sang, lúc trông thấy người đó, cả hai lại đứng lên cùng lúc.

Người đến chính là người hai người họ đang đợi.

Một tay Hạc Toại đút túi quần thong dong bước tới, dáng cao chân dài đầy vẻ đường hoàng, ngoại hình hết sức thu hút, nổi bật lên chiếc áo thun màu đen đơn giản anh mặc khiến nó trống như một món hàng hiệu.

Trong hẻm nhỏ được ánh nắng chiếu sáng, anh bước đi trong ánh sáng, hai cánh tay lộ ra ngoài áo ngắn tay trắng đến lóa mắt.

Hạc Toại đi qua cành hoa tường vi kia, hoa tường vi vừa mới lơ lửng trên đầu Chu Niệm, bây giờ lại sượt qua bả vai Hạc Toại, lúc lướt qua tạo ra một tiếng sột soạt.

Trông thấy cảnh này, Chu Niệm mới nhận ra anh rất cao, chiều cao thực tế còn cao hơn chiều cao nhìn bằng mắt thường ước chừng được.

Chu Niệm để ý thấy ánh mắt Hoắc Sấm tràn đầy hy vọng nên cô lặng lẽ lui ra sau một bước, nhường cơ hội nói chuyện với Hạc Toại cho cậu ấy để cậu ấy nói trước.

Bởi vì với tính cách của Hạc Toại, chắc chắn anh sẽ không kiên nhẫn nghe hai người nói chuyện cùng một lúc mà sẽ sầm mặt rời đi.

Chu Niệm thấy Hoắc Sấm hít sâu một hơi, lồng ngực gầy gò hơi ưỡn ra, sau đó cậu ấy dũng cảm đi về phía Hạc Toại.

Hoắc Sấm dừng lại trước cổng nhà họ Hạc, vừa khéo che trước khóa sắt treo trên cổng.

Chu Niệm trông thấy Hạc Toại bước đến gần, anh không liếc mắt nhìn cô lấy một cái, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước đây.

Cô biết, chắc chắn anh có nhìn thấy cô nhưng chỉ là anh không muốn quan tâm đến cô mà thôi.

Hạc Toại dừng lại trước mặt Hoắc Sấm, cậu ấy chỉ đứng đến ngang eo anh thế nhưng anh không cúi đầu hay gì cả mà chỉ thờ ơ và lười biếng liếc mắt ngó cậu trai thấp bé chặn mình giữa đường này, sự lạnh lùng còn lan ra bầu không khí xung quanh anh.

Bị Hạc Toại nhìn chằm chằm như vậy, Hoắc Sấm cũng bắt đầu run rẩy, cậu ấy run cầm cập, mồm miệng cứ lắp ba lắp bắp mãi không nói nổi câu nào.

Chu Niệm còn thấy toát mồ hôi hột thay cho Hoắc Sấm, với hiểu biết sơ sơ về Hạc Toại của cô thì lòng kiên nhẫn của anh sẽ không vượt quá một phút.

Quả nhiên, còn chưa đến một phút, Hạc Toại đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Hoắc Sấm rụt cổ lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía Chu Niệm với ánh mắt cầu cứu.

Chu Niệm biết Hoắc Sấm đã hiểu lầm, chắc chắn cậu ấy cảm thấy cô rất thân thiết với Hạc Toại nhưng không may rồi, cô với Hạc Toại không hề thân thiết chút nào, trái lại thậm chí Hạc Toại còn cực kỳ ghét cô.

Lúc này, Hạc Toại cũng quay đầu trông về phía Chu Niệm, đôi mắt đen của anh bình tĩnh nhưng cũng rất lạnh nhạt: “Chu Niệm.”

Lúc gọi tên của cô, giọng anh rất êm tai nhưng vẫn khiến người nghe không khỏi cảm thấy buốt thấu xương: “Cậu không chỉ một mình đến làm phiền tôi còn phải dẫn theo người khác đến chung đúng không.”

“...”

Được rồi, Hạc Toại cũng hiểu lầm cô rồi, ba phút trước cô mới quen biết với Hoắc Sấm thôi mà.

Chu Niệm đang định giải thích nhưng lại chợt nhận ra được một điều, vừa nãy Hạc Toại gọi tên cô sao?

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

… Chu, Niệm.

Anh gọi đúng rồi.

Cặp mắt nai của Chu Niệm lập tức sáng rực, cô xấu hổ mím chặt môi, lúm đồng tiền mờ trên má cũng trở nên rõ ràng hơn: “Hạc Toại, cậu nhớ tên tôi rồi.”

Hạc Toại nhìn Chu Niệm đăm đăm, một giây sau, trong đôi mắt anh lóe tia sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp