Khoảnh khắc lúc Hạc Toại thả lỏng tay, nước mắt từ từ trào ra khỏi khoé mắt đỏ hoe của Chu Niệm, sau đó trượt thành chuỗi và nhanh chóng lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Cuối cùng những giọt nước mắt kia rơi xuống ngón tay Hạc Toại.

Anh vẫn còn đang giữ nguyên tư thế giữ lấy cằm Chu Niệm thì chợt cảm thấy đầu ngón tay ươn ướt lành lạnh.

Hạc Toại hoàn hồn nhìn lại mới phát hiện đó là nước mắt của Chu Niệm.

"Không làm nữa." Anh ghé sát mặt vào, đôi mắt khuất trong bóng tối chứa đầy vẻ cẩn thận: "Cậu khóc thật hả?"

Chu Niệm sụt sịt mũi nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mặt mình. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phả vào mặt, điều này khiến mắt cô càng nóng hơn.

Đôi mắt đang nhìn cô chăm chú của Hạc Toại vừa đen láy vừa sâu thẳm, mắt một mí trông như chó sói.

Chu Niệm mất khống chế thút thít mãi không ngừng, hai mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.

Khoảnh khắc mắt đối mắt của bọn họ như lọt vào ống kính quay chậm của một bộ phim nào đó vậy.

Cảnh sắc xung quanh con hẻm cũng trở nên tối tăm sâu thẳm.

"Bố khỉ." Chu Niệm nghe thấy lời tục tĩu phun ra từ miệng Hạc Toại: "Khóc thật kìa."

Chu Niệm: "..."

Hạc Toại buông cô ra không chút do dự, để đôi tay rũ xuống bên người rồi nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị anh bóp mạnh trên mặt cô.

Có điều dù là nhìn kỹ hay nhìn qua thì dáng vẻ bây giờ của Chu Niệm cũng rất đáng sợ...

Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô hằn rõ một dấu tay đỏ đậm, trông như vừa bị người ta cho một bạt tai trời giáng vậy, cằm cũng đỏ lên, nhìn kỹ còn thấy nó hơi sưng.

Giờ mà đi ra ngoài để người khác nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ nói cô vừa bị người ta đánh.

Hạc Toại thật sự không biết da dẻ con gái lại mềm đến mức này. Anh nhìn chằm chằm dấu ngón tay trên mặt cô hồi lâu rồi im lặng chìm vào dòng suy nghĩ riêng.

Chu Niệm bị nhìn đến nỗi mắc cỡ, trên mặt lại đau nữa nên cô bèn quay đi, còn không ngừng giơ tay lên lau nước mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt nom càng yếu ớt, đáng thương hơn.

Hạc Toại từ từ đứng thẳng người lên ngay ngắn, trên khuôn mặt lạnh lùng chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hình như anh đang bối rối không biết làm sao với Chu Niệm.

Sau một hồi im lặng, Hạc Toại giơ tay lên kéo kéo chiếc áo phông đen cổ tròn trên người, dùng cách này để quạt mát cho bản thân tỉnh táo chút rồi mới nói nhỏ: "Vừa rồi tôi chưa dùng sức mạnh thật mà."

Câu này lọt vào tai Chu Niệm lại thành anh đang bao biện.

Chưa dùng sức mạnh sao cô lại đau thế này hả?

Hai mũi Chu Niệm lại cay xè, càng nghĩ càng uất ức. Đây là lần đầu tiên cô không thèm để ý đến anh, cũng không trả lời anh. Trước đây toàn là anh không để ý đến người khác mà thôi.

Cô dứt khoát khom lưng ngồi xổm xuống đất, hai cánh tay gầy gò trắng nõn ôm lấy đầu gối rồi vùi mặt vào đó, ngón tay cầm dù che nắng cũng siết lại rất chặt.

Hạc Toại: "..."

Cô đang thách thức giới hạn của anh đấy à?

Hành động của Chu Niệm khiến Hạc Toại cạn lời không biết nói gì hơn.

Nhưng anh là ai kia chứ? Là một người bị dao kề ngang cổ cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, một người ngày nào cũng lăn lộn trong gió tanh mưa máu sao có thể bị nước mắt của một cô gái dọa sợ được?

Không thể nào.

Hạc Toại không để ý đến Chu Niệm mà xỏ một tay vào túi quần rồi thờ ơ xoay người rời đi.

Có điều anh vừa mới đi được đến một chỗ cách chỗ vừa rồi ba mảnh đá lát sàn thì nghe thấy tiếng khóc sụt sùi nức nở yếu ớt phát ra từ sau lưng. Có vẻ như chủ nhân của tiếng khóc cũng đã cố gắng kìm nén rồi nên nghe mới uất ức muôn phần như vậy.

Thế là bước chân của Hạc Toại chợt dừng lại, cơ thể cũng cứng ngắc không bước tiếp được nữa.

Khỏi cần phải nói nữa, bây giờ thì chắc chắn anh đã biến thành kẻ có tội bắt nạt một cô gái ngoan ngoãn rồi.

Chu Niệm khóc rất lặng lẽ, rất ít phát ra âm thanh kể cả khi cảm xúc trong lòng đang cuồn cuộn không kiềm chế nổi. Đây cũng là điều Nhiễm Ngân rèn luyện cho cô. Thế nên lúc khóc cô chỉ phát ra những tiếng sụt sùi nho nhỏ mà thôi.

Nhưng cố tình lực sát thương mà tiếng khóc sụt sùi này gây ra lại mạnh hơn tiếng khóc lớn ầm ĩ bình thường rất nhiều.

Chu Niệm cũng không cố ý để Hạc Toại nghe được tiếng thút thít của mình mà là do anh chưa đi được xa nên tình cờ nghe thấy mà thôi.

Hạc Toại hơi nhíu mày lại, vẻ mặt không kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng.

...

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Hạc Toại, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trong khuỷu tay của Chu Niệm toàn là nước mắt. Cô quyết định sẽ từ bỏ ý định muốn vẽ anh.

Vẽ ai mà chẳng được chứ? Có phải cứ nhất thiết phải là Hạc Toại đâu? Cô đúng là tự mua việc vào người mà.

Ngay lúc Chu Niệm đưa ra quyết định thì một giọng nói lành lạnh nhưng rất êm tai phát ra từ trên đỉnh đầu cô mà không hề báo trước.

"Tôi xin lỗi cậu được chưa?"

Bả vai Chu Niệm khẽ run lên một cái. Cô ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi, sau đó cô nhìn thấy Hạc Toại đang đứng trước mặt mình. Anh đang chống đôi tay trắng trẻo của mình lên hai đầu gối, bờ vai rộng lớn khom xuống thấp, nhìn từ góc độ của cô thì trông hơi lạnh lùng nhưng rất đẹp trai.

Chu Niệm cứ vậy mà nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Bầu không khí đột nhiên loãng hẳn đi, đôi mắt cuốn hút của thiếu niên trông sao mà u ám, hàng mi đen nhánh như lông quạ, trong khi tròng mắt lại sâu thẳm u tối.

Chu Niệm không kìm được mà nín thở.

Cô không ngờ được rằng anh đi rồi lại trở về. Mặc dù trong lòng rất bất ngờ nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ không muốn nhận lời xin lỗi của anh. Cũng không biết sự ngang bướng này đột nhiên chui từ đâu ra mà mặc dù giọng còn nghẹn ngào nhưng cô vẫn nói với vẻ kiên định: "Cậu xin lỗi không chân thành thì tôi không chấp nhận đâu."

"..."

Hạc Toại bèn xốc quần lên ngồi xổm xuống trước mặt Chu Niệm, nhìn cô rồi kiềm chế sự nóng nảy trong người hỏi: "Cậu muốn như nào mới là chân thành?"

Giọng nói mềm mại của Chu Niệm vẫn còn sót lại chút nức nở: "Cậu có đồng ý không?"

"Cậu nói trước đi đã."

Thế là một cuộc đối thoại kiểu cò kè mặc cả bắt đầu.

Chu Niệm suy tư chốc lát sau đó chỉ chỉ vào đôi mắt đỏ hoe của mình và nói với Hạc Toại: "Vậy cậu nói trước xem có đồng ý không đã."

Hạc Toại không muốn tiếp tục cuộc đối thoại ngây thơ như vậy nữa, vả lại anh cũng chẳng có kiên nhẫn mà tiếp tục nên dứt khoát nói thẳng luôn: "Cậu định nói muốn vẽ tôi chứ gì?"

"..."

Bị đoán trúng rồi.

Có điều Chu Niệm không hoảng hốt mà chỉ bình tĩnh nhìn anh rồi cất giọng ôn tồn xen lẫn nghẹn ngào: "Vậy cậu đồng ý không?"

Dáng vẻ nước mắt lã chã của cô gái lọt vào mắt Hạc Toại. Anh không giỏi đối phó với tình huống này nên sau mấy giây im lặng, anh hỏi bằng giọng điệu lạnh tanh: "Chỉ cần để cậu vẽ một bức là được phải không?"

Chu Niệm ngẩn ra. Anh hỏi như vậy chắc chắn là chuẩn bị đồng ý với cô rồi. Nghĩ vậy nên cô hít hít mũi nói nhỏ: "Đúng vậy, tôi chỉ vẽ một bức thôi."

Hạc Toại khẽ gật đầu: "Vậy để tôi cân nhắc."

Chu Niệm: "?"

Suýt nữa là cô rơi lệ lần thứ hai rồi: "Cậu còn cần phải cân nhắc nữa à?" Sau đó lại lẩm bẩm mắng một câu: "Đồ hẹp hòi."

Hạc Toại nghe cô chửi mình rồi nhưng lại làm bộ như không nghe thấy, cũng không thèm để ý mà chỉ lạnh nhạt hỏi: "Cậu có muốn đứng dậy cái đã không?"

Nói xong, anh đứng thẳng người lên rồi giơ một tay ra trước mặt Chu Niệm.

Mặt trời giữa trưa đang lúc đứng bóng nên có thể chiếu vào cả góc hai người đang đứng. Chu Niệm ngước mặt lên thì thấy Hạc Toại đứng ngược nắng, dáng người cao lớn như được ánh nắng làm cho rõ ràng hơn.

Hàng mi của cô khẽ run lên, sau đó từ từ liếc xuống nhìn bàn tay anh giơ ra với mình.

Đó là tay phải mấy hôm trước vừa bị thuỷ tinh đâm bị thương.

Lúc này Hạc Toại không băng bó nữa nên Chu Niệm nhìn những vết cắt ngang dọc chói mắt trong lòng bàn tay anh. Chúng chỉ mới lên da non mà thôi, viền vẫn còn đỏ, chỉ có những vết thương dính nước mới như vậy.

Anh chẳng biết thương yêu bản thân gì cả.

Chu Niệm cố nén ý muốn lắc đầu thở dài, sợ vết thương của anh lại bị vỡ nên cô không cầm tay anh mà chỉ vịn tường từ từ đứng dậy.

Thấy vậy, Hạc Toại hơi nhướng mày rồi im lặng rụt tay về xỏ vào túi quần. Anh quay đầu lại nhìn về phía căn nhà để ý xem Hạc Quảng có đi ra ngoài không.

Chu Niệm chỉ mới ngồi đây chưa đầy năm phút nhưng lúc đứng dậy vẫn bị choáng váng hoa mắt.

Cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm xuống.

Lớp sương mù dày đặc lượn lờ phủ kín không gian phía trước, lẫn trong sương mù là mấy ngôi sao vàng quen thuộc.

Lại dở chứng thiếu máu rồi.

Bàn tay đang vịn tường của Chu Niệm vô lực tuột xuống, câu dù trong tay cũng rơi xuống đất. Cô vô thức nhắm mắt lại, hai chân mềm nhũn ngã thẳng về phía trước.

Tình huống này xảy ra một cách bất ngờ.

Hạc Toại vẫn còn đang nhìn về phía cửa nhà mình thì Chu Niệm ngã thẳng vào lòng anh.

Hạc Toại hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị nên bóng dáng cao gầy bị lực đẩy kia lùi về phía sau một chút rồi mới đứng yên.

Anh vô thức cúi đầu xuống nhìn một cái...

Chu Niệm đang dựa vào lồng ngực anh, một nửa bên mặt vừa lúc vùi vào ngực trái, phần còn lại chính là phần hằn dấu ngón tay của anh.

"Không phải chứ..." Đầu lưỡi của Hạc Toại khẽ đẩy má một cái, tức đến mức bật cười.

Anh chỉ bấm cằm cô một cái thôi mà bóp cho cô ngất xỉu luôn à?

Hơi thở của cô gái trong lòng anh rất yếu, có lẽ cũng nóng nữa, gò má trắng nõn như sữa bò hơi đỏ ửng lên. Lúc cô nhắm mắt càng để lộ rõ nếp gấp hai mí, chiếc mũi rất xinh xắn, đôi môi cũng là màu hồng bóng loáng. Cái mặt này đắp thêm bộ đồng phục mùa hè màu trắng của cấp ba thị trấn vào nữa càng khiến cô đầy vẻ thuần khiết.

Anh ngửi thấy mùi bạch đậu khấu trên người cô, thoang thoảng mà ngọt ngào.

Hạc Toại nhìn cô không chớp một lúc rồi mới rút tay ra khỏi túi, khẽ chọt lên cánh tay gầy gò của Chu Niệm: "Này."

Chu Niệm không có phản ứng, cơ thể yếu ớt từ từ trượt xuống khỏi lòng anh.

Hạc Toại lanh tay lẹ mắt đỡ được. Anh chỉ cần dùng sức trên một cánh tay cũng đủ để đỡ cô đứng vững.

Mí mắt Chu Niệm giật giật, dần dần có phản ứng.

Ba mươi giây sau, cuối cùng cô cũng khôi phục ý thức rồi chậm rãi mở mắt ra. Sau hai giây choáng váng, thứ đầu tiên cô nhìn rõ là trái cổ nhô ra rất rõ ràng của Hạc Toại.

Thế là mặt mũi Chu Niệm bỗng nhiên nóng bừng lên.

Cô đỏ mặt là vì nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó ở hẻm Hẹp Dài, trời xui đất khiến kiểu gì mà cô lại hôn lên trái cổ của anh.

Ngước mắt lên chút nữa là thấy cái cằm với đường viền góc cạnh.

Đi lên chút nữa... Đi lên chút nữa là... Chu Niệm không dám nhìn lên nữa. Cô biết bây giờ mình đang dựa vào lòng anh.

Dưới tình huống này mà đối mặt nhau thì chắc chắn cô sẽ nghẹt thở chết mất.

Chu Niệm hốt hoảng chui ra khỏi ngực Hạc Toại, bước chân lâng lâng như đi trên mây, lảo đảo ngã trái ngã phải mãi mới coi như là đứng được ngay ngắn. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, trông cứ như đứa trẻ con làm sai chuyện vậy, chỉ biết khô khan vứt ra một câu: "... Tôi phải về nhà ăn cơm rồi."

Hạc Toại ung dung thản nhiên nhìn cô, còn thờ ơ liếc cánh tay và đôi chân mảnh khảnh kia rồi sâu xa nói: "Đúng là cậu nên về nhà ăn cơm thật."

Chu Niệm: "..."

Biết rõ anh có hiềm khích nên cà khịa mình nhưng Chu Niệm không nói thêm gì cả. Cô khom lưng nhặt cái dù che nắng dưới đất lên rồi xoay người chạy chậm ra khỏi đó.

Bóng lưng rời đi của cô có thể dùng câu bỏ trốn mất dạng để hình dung.

Hạc Toại nhìn theo bóng lưng của Chu Niệm từ từ biến mất nơi đầu hẻm rồi mới cụp mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành một độ cong mà người ta gọi là cười nhếch mép ấy.

Lúc anh về nhà thì thấy Hạc Quảng đã lục tung căn nhà lên. Ngăn kéo phòng khách, dưới đáy bình hoa, bếp lò trong phòng bếp, tất cả những nơi mà con người có thể giấu tiền vào.

Nếu là bình thường thì Hạc Toại sẽ tiến lên ngăn cản ông ta, có khi còn lập tức ra tay cho ông ta một trận luôn nhưng hôm nay anh lại chẳng có tâm trạng nào mà để ý. Anh còn chuyện khác phải làm.

Hạc Toại lên tầng, mở cửa vào phòng mình, sau đó đôi chân dài bước thẳng đến chiếc thùng rác cạnh bàn.

Trong thùng rác đã sạch trơn.

Hạc Toại lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Mẫn Đào: "Mẹ, mẹ đổ rác trong phòng con à?"

"Hả?"

Tống Mẫn Đào đang đi chạy vặt cho người ta nên điện thoại di động kẹp giữa tai và vai, thành ra không nghe rõ lắm: "Rác làm sao cơ?"

Hạc Toại xoay người đi ra ngoài: "Mẹ đổ rác lúc nào vậy?" Để tránh Tống Mẫn Đào không nghe rõ, anh còn lặp lại lần nữa: "Mẹ đổ rác trong phòng con lúc nào vậy?"

Tống Mẫn Đào: "Thì sáng hôm nay đó."

"Vâng, con cúp đây."

Hạc Toại cất điện thoại vào túi quần rồi bước nhanh xuống dưới. Hạc Quảng vẫn còn đang lục lọi ở tầng dưới nhưng anh không thèm liếc nhìn cái nào mà đi thẳng ra ngoài.

Ánh mặt trời rải đầy con hẻm nhỏ, ở đầu hẻm có một chiếc thùng rác màu vàng.

Mười phút sau.

Hạc Quảng đang di chuyển TV trong phòng chính để xem có một xấp tiền dưới TV không.

Tiếc là không có.

Ông ta mồ hôi đầm đìa cố gắng đặt TV về lại chỗ cũ, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy Hạc Toại đang đứng phía sau mình. Tay anh đang cầm một quả quýt màu vàng chanh còn nguyên cả lá và cuống.

"Cho ông năm phút để biến mất khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Hạc Toại mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

"Báo cảnh sát á? Mày..."

Hạc Quảng cười hê hê mấy tiếng rồi chống eo thở hồng hộc nói: "Tao tìm đồ trong nhà mình mà cũng phạm pháp à?"

"Không phạm pháp." Hạc Toại thờ ơ nói rồi tung quả quýt trong tay lên không trung, lại vững vàng chụp lấy chơi, hành động này cứ lặp đi lặp lại không biết mệt: "Nhưng tôi sẽ đề nghị cảnh sát xét nghiệm nước tiểu và tóc của ông."

"..."

Hạc Quảng lập tức câm như hến, hồi lâu sau cũng không có phản ứng gì.

Hạc Toại lạnh lùng lườm ông ta một cái, lại tung quýt thêm lần nữa rồi nhấc chân rời khỏi phòng khách đi lên tầng.

Vì mới đi lục lọi nên Hạc Toại ra khá nhiều mồ hôi. Sau khi vào phòng, anh đặt quả quýt lên bàn rồi vừa cởi chiếc áo phông đen vừa đi vào phòng tắm. Dưới áo là cơ bụng săn chắc và những đường cong cơ thể quyến rũ.

Chưa đầy một phút sau anh lại ra khỏi phòng tắm rồi lại cầm quả quýt trên bàn theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play