Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Cuộc sống bình lặng của Sở Kinh Lan bị tâm ma phá vỡ.

Sáng sớm, y dậy vào giờ Mão ba khắc, gần như đồng thời với khi mặt trời mọc, luyện kiếm xong, tu nội công tâm pháp, ăn sáng, không ai quấy rầy, quả thực là thời gian yên tĩnh đẹp đẽ.

Trước đây, y cả ngày đều chu đáo cẩn thận, nhưng giờ mới giờ Tỵ mà một khối mây đen chầm chậm đã trôi ra, còn ngáp một cái, trông như vừa thức dậy.

Sở Kinh Lan lạnh lùng nhìn tâm ma, lại dán thêm cho cậu một cái nhãn “lười biếng”.

Từ ngữ mô tả tâm ma tăng lên, giờ đây cậu vừa là một tâm ma tà khí yêu mị muốn giết mình, khiến người ta chán ghét vừa tham ăn lười làm.

Lúc này Sở Kinh Lan đang ở thư phòng, cậu nhìn khối mây đen trôi một vòng, rồi đứng trước bàn nhìn bìa sách của y nói: “Ồ? Phương pháp tu luyện thần thức, làm sao để củng cố thức hải, mười cách đối phó tâm ma… Chà, nhiều sách thật, không tồi, rất chăm chỉ.”

Câu nói này rơi vào tai Sở Kinh Lan mang đậm ý khiêu khích, y lạnh lùng nói: “Ta sẽ giết ngươi, không để ngươi có cơ hội đoạt xá.”

Tiêu Mặc: “Ừ, ngươi cố gắng lên.”

Nghe có vẻ rất qua loa, nhưng giọng điệu rất nhẹ nhàng, rơi vào tai Sở Kinh Lan lại càng khiến người ta bực mình.

Sở Kinh Lan thầm niệm: Bình tâm tĩnh khí.

Tiêu Mặc dần dần nắm vững cách sử dụng thân thể mây gió này, thành thạo xoay một vòng trên bàn: “Ngươi ăn sáng chưa?”

Không phải quan tâm Sở Kinh Lan có ăn sáng hay không mà Tiêu Mặc muốn ngửi mùi.

Đúng, ngửi mùi.

Dù bây giờ không cần ăn uống cũng không thể ăn, Tiêu Mặc vẫn giữ thói quen của con người, một ngày ba bữa, nhưng đám mây nhỏ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nghe thôi cũng thấy thật đáng thương.

Ngửi được mùi cũng đã tốt rồi.

Sở Kinh Lan vốn đã cúi đầu xuống, chuẩn bị lờ cậu đi, nghe thấy câu này không nhịn được ngẩng đầu chế giễu: “Giờ này mới ăn sáng à?”

Quả nhiên rất lười biếng.

Tiêu Mặc nghe ra sự chế giễu của y, cảm thấy khó hiểu, hệ thống tốt bụng giải thích: “Ký chủ, Sở Kinh Lan trời chưa sáng đã thức dậy, mỗi ngày đều tu luyện rất sớm, giờ này đã qua thời gian ăn sáng của y rồi!”

Tiêu Mặc chợt hiểu: “Hóa ra cũng là người chăm chỉ.”

Hệ thống bắt được từ khóa: “Cũng?”

Tiêu Mặc: “Ừ, ta hồi trung học cũng vậy, cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc mới nhẹ nhõm một chút.”

Hệ thống: “Ồ ồ!”

Thanh niên thời nay đều rất nỗ lực.

Tiêu Mặc: “Vậy nên thành tựu của y không chỉ đến từ thiên phú, mà còn vì y tự mình nỗ lực.”

Lúc hệ thống tưởng Tiêu Mặc sinh ra cảm giác đồng cảm giữa những người chăm chỉ với Sở Kinh Lan thì lại nghe thấy câu nói lạnh lùng vô tình tiếp theo của Tiêu Mặc: “Vậy tại sao y lại lãng phí sinh mạng vì một kẻ vô dụng?”

Hệ thống: … Suýt quên, vị này thật sự không thể chịu nổi kẻ khác làm bẩn cuộc sống của mình.

Chỉ nghe giọng nói cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc này của Tiêu Mặc lạnh lùng thế nào, đôi lông mày đẹp chắc chắn đã nhíu lại, hận không thể ép chết Sở Kinh Lan ngay lập tức. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nói đến mức này rồi, vẫn là Sở Kinh Lan chủ động khai chiến, đừng trách Tiêu tâm ma ra tay: “Được rồi, hôm nay ta sẽ bắt đầu tấn công tinh thần.”

Cậu dùng giọng điệu mỉa mai hơn cả Sở Kinh Lan cười khẩy: "Ngươi dậy rất sớm à? Vậy thì sao, nhiều năm như vậy vẫn chỉ là Kim Đan, dậy sớm có ích lợi gì?"

Sở Kinh Lan: "... "

Y nắm chặt quyển sách đến nhăn cả góc, nhịn không thèm để ý đến Tâm Ma.

Tiêu Tâm Ma vẫn tiếp tục công kích: "Cảnh giới tu luyện phân chia rõ ràng như vậy, bao năm qua không thay đổi, ngươi theo không kịp chắc chắn là vấn đề của ngươi, ngươi đã cố gắng chăm chỉ chưa, mỗi ngày tu vi tăng bao nhiêu? Có lúc nào ngươi tự suy ngẫm về vấn đề của mình chưa?"  ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Chát!"

Sở Kinh Lan nặng nề đánh một chưởng lên quyển sách trên bàn.

Đồng thời, âm thanh hệ thống vang lên: "Tấn công tinh thần thành công, điểm số +10!"

Sở Kinh Lan không thể nhịn nổi nữa: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tu chân giới có mấy người mới mười bảy tuổi đã đạt tới Kim Đan?"

Hơn nữa, hiện tại y còn là Kim Đan đỉnh phong!

Ngoài y ra căn bản không có ai làm được, y thức khuya dậy sớm, chưa từng lơ là, y có thể nói bản thân còn cần phải cố gắng hơn, nhưng tâm ma lại bắt y tự suy ngẫm?

Một đám sương lười nhác ngoài kia thậm chí không duy trì được hình người, rốt cuộc ai cho cậu tự tin như thế!

Tiêu Mặc nghe âm thanh điểm số của hệ thống không ngừng tăng lên, tiếp tục nói: "Ta là tâm ma của ngươi, trong nhận thức của ngươi không ai vượt qua ngươi thì ta chắc chắn cũng sẽ có cùng câu trả lời, ngươi hỏi ta làm gì?"

Dù cậu không nói rõ, đám sương mù không hề hiểu lộ cảm xúc, nhưng từng câu chữ như đều tiết lộ: "Ngươi có phải ngốc không?"

Sở Kinh Lan áp tay lên bàn, gân xanh nhảy lên.

Hệ thống: "Thêm 15 điểm!"

Rõ ràng Sở Kinh Lan đã tức giận đến bùng nổ, nhưng y thuộc dạng càng giận giọng điệu càng lạnh, cơn giận cũng như băng giá, lấy uy áp khiến người khác đóng băng, không có tiếng hét chói tai điên cuồng, y kìm chế lực tay, để bàn không bị nghiền nát: "Ngươi một bộ cao cao tại thượng, hiểu biết tất cả, kết quả toàn bộ kiến thức đến từ ta?"

Tiêu Mặc tò mò nhìn y thêm một cái: Đây là đang bẫy lời của cậu sao?

Tâm tính của Sở Kinh Lan thật đáng kinh ngạc, đã tức giận đến mức này, lý trí lại không hề giảm, còn có thể nhân cơ hội phản bẫy Tâm Ma, y không chỉ là một thiên tài tu luyện, mà còn rất thông minh trong cách xử sự.

Thật đáng tiếc.

Nghĩ đến kết cục của y, Tiêu Mặc xua tan sự ngưỡng mộ nhỏ bé đó, cho Sở Kinh Lan một đáp án không mấy tốt đẹp: "Trước kia là vậy, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa."

Sở Kinh Lan nhíu mày, suy nghĩ xem lời của Tâm Ma có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng đó, có phải sẽ lại mắc bẫy của Tâm Ma không?

Bỗng nhiên y nhận ra, cuộc chiến tinh thần giữa y và Tâm Ma đã bắt đầu.

Sở Kinh Lan hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống, cầm lên quyển "Mười cách đối phó Tâm Ma".

Y phải nhanh chóng tìm ra cách đối phó với Tâm Ma, dù không thể ngay lập tức tiêu diệt, có thể áp chế cũng là tốt rồi.

Con đường học tập của y không suôn sẻ, bởi vì trong những ngày tới, y thường xuyên bị lời của Tâm Ma chọc tức.

Sở Kinh Lan nhắc nhở bản thân vô số lần rằng phải phớt lờ cậu, nhưng Tâm Ma tồn tại quá mạnh mẽ, căn bản không thể hoàn toàn phớt lờ.

Sở Kinh Lan tranh thủ thời gian học một câu thần chú tĩnh tâm, nghe nói chỉ cần khắc pháp quyết này, có thể giữ bình tĩnh, giảm bớt cơ hội Tâm Ma xuất hiện.

Sở Kinh Lan khắc pháp quyết lên lòng bàn tay, sau đó... sau đó y thấy đám sương Tâm Ma xuất hiện đúng giờ vào bữa trưa mỗi ngày.

Ngoài y ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy Tâm Ma, đám sương đen kia ngạo nghễ xuyên qua tầm nhìn của Sở Kinh Lan, như con cá bơi tự do.

Sở Kinh Lan vừa nói chuyện với người hầu, vừa giả vờ phớt lờ đám sương Tâm Ma đang nằm trên đỉnh đầu của người hầu.

Tóc của người hầu này có lẽ không mềm mại như người trước đó nên Tâm Ma lăn một vòng, điều chỉnh vị trí cho thoải mái hơn.

Sở Kinh Lan: "... "

Có thể duy trì vẻ mặt bình thản không lộ ra sơ hở trước mặt mọi người, Sở Kinh Lan thực sự là một nhân tài.

Sở Kinh Lan không biểu cảm lau đi pháp ấn vô dụng, vẽ một dấu X lớn trên phương pháp này trong cuốn sách đối phó Tâm Ma.

Tâm Ma cũng không phải lúc nào cũng dính lấy Sở Kinh Lan, lần đầu tiên cậu đi xa, bay ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn của Sở Kinh Lan không khỏi theo sát, không phải vì lo lắng gì, y chỉ nghi ngờ Tâm Ma có phải đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì không.

Dù sao dựa theo kiến thức mà y đã học trong những ngày qua, ở giai đoạn hiện tại Tâm Ma ngoài việc quấy rầy y, không thể làm được chuyện khác.

Tâm Ma không đi xa, cậu chỉ bay ra ngoài cây, tìm một cành cao, co ro không động đậy.

Ồ, nói chính xác thì thỉnh thoảng lười biếng quay vài vòng, như đang phơi nắng.

Một Tâm Ma, không phải đang làm y tức giận thì là đang phơi nắng.

Sở Kinh Lan vì chuyện của Tâm Ma mà ngày ngày cố gắng, áp lực tăng lên, mà Tâm Ma lại sống rất thoải mái.

Sở Kinh Lan: "... "

Sở Kinh Lan hít sâu.

Bình tĩnh, có lẽ đây cũng là thủ đoạn mà Tâm Ma muốn dùng để làm loạn tâm trí của y.

Đợi Tâm Ma phơi nắng no nê, ngủ trưa xong, cậu lại bay về phòng, chỉ với vài câu nói, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thách thức tinh thần của y.

Không nghĩ thì không sao, càng nghĩ Sở Kinh Lan càng không thể bình tĩnh.

Y giận dữ bắt đầu viết chữ mạnh tay, lực mạnh đến mức xuyên qua giấy: Tâm Ma sao không trực tiếp treo cổ chết trên cây đi?

Tuy nhiên, trong cuộc đối kháng với Tâm Ma, Sở Kinh Lan không phải không thu hoạch được gì, sau vài ngày quan sát, y phát hiện một điểm có thể tấn công Tâm Ma.

Lý do đến giờ chưa dùng, là vì y nghĩ rằng không thể gây tổn thương thực sự cho Tâm Ma.

Nhưng hôm nay sau khi thấy Tâm Ma phơi nắng một cách thỏa mãn, Sở Kinh Lan quyết định, cho dù chỉ có thể làm Tâm Ma khó chịu, y cũng sẽ dùng!

Nếu không, tâm tình bị uất ức lâu dài, rất bất lợi cho tâm trạng và tu luyện của bản thân.

Sở Kinh Lan phát hiện ra điều này: mỗi khi y ăn trưa và ăn tối, Tâm Ma luôn đặc biệt im lặng, lượn quanh các món ăn.

Lúc đầu, Sở Kinh Lan tưởng rằng cậu muốn quấy rầy y ăn uống, nhưng rất nhanh, y phát hiện có vẻ không phải vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp