Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Viện của Tiêu Mặc và Nguyệt Hồ của Sở Kinh Lan bị tường thành kết từ hắc vụ ngăn cách, chia thành hai phạm vi khác nhau hoàn toàn, có điều phía tường sương sẽ biến động, đợi đến khi thần thức Sở Kinh Lan bắt đầu mạnh lên, hai người họ sẽ phải tranh đoạt địa bàn.   

Mặc dù nơi Tiêu Mặc hiện tại cũng là đào từ trong thức hải của Sở Kinh Lan ra.

Trong ba ngày Tiêu Mặc và hệ thống say mê trò chơi xây nhà, Sở Kinh Lan tới thư phòng để xem xét rất nhiều sách vở, cố gắng tìm hiểu xem Tiêu Mặc rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Y là thiên tài hiếm có của Sở Gia, được Sở Gia trọng vọng bao nhiêu thì cũng bị các gia tộc khác kiêng kị bấy nhiêu. 

Sở Gia tọa lạc tại hạ giới Mộ Thành, là một gia tộc không lớn không nhỏ. Có tộc nhân làm việc tại các môn phái ở trung giới, sau khi Sở Kinh Lan bộc lộ thiên phú, trưởng lão Sở Gia càng tỏ ý tốt với phía trên, hứa hẹn khi Sở Kinh Lan tròn mười tám tuổi sẽ đưa y đến trung giới tu hành tại Huyễn Kiếm Môn. Nhờ đó, Sở Gia đổi lấy một phần tài nguyên của Huyễn Kiếm Môn. Trên người Sở Kinh Lan còn có ấn bảo hộ do trưởng lão Huyễn Kiếm Môn ban cho, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mới có thể phá vỡ, một khi ấn bảo hộ bị kích động, trưởng lão Huyễn Kiếm Môn có thể đích thân đến nơi.

Hạ giới linh lực thưa thớt, đại năng có tu vi cao từ trên xuống đều bị áp chế cảnh giới, tối đa chỉ thi triển được bản sự Nguyên Anh nên Sở Kinh Lan ở hạ giới rất an toàn.

Vì vậy, y đã nhiều lần gặp ám sát nhưng đều thoát khỏi. Nguồn gốc của thích khách rất nhiều, có kẻ còn dính líu đến trung giới. Dù những kẻ này liên tiếp thất bại nhưng thủ đoạn gây phiền cho y chưa từng dứt.

Đối với việc bất ngờ xuất hiện “Tâm Ma”, phản ứng đầu tiên của Sở Kinh Lan là: lại là gia tộc nào muốn hại y. Nhưng y lật từng cuốn sách cũng không tìm thấy mô tả phù hợp với đám sương mù này.

Loại trừ tất cả những khả năng không thể, Sở Kinh Lan buộc phải nghiêm túc suy nghĩ… Chẳng lẽ thật sự là Tâm Ma?

Chưa đến kỳ Nguyên Anh đã có Tâm Ma, quả thực chưa từng nghe thấy, ngay cả Sở Kinh Lan cũng kinh ngạc, không dám dễ dàng nói ra.

Sở Kinh Lan trầm mặc đứng yên, nội tâm giằng co một hồi, sau đó y đưa tay tới kệ sách khác.

Sở Kinh Lan thay đổi hướng tìm kiếm, bắt đầu đọc về cách ổn định thức hải và phương pháp ngưng thần.

Ai cũng biết chưa đến kỳ Nguyên Anh thì không thể nội thị thức hải, nhưng nếu ngay cả Tâm Ma cũng có thật thì sao những thứ khác lại không thể thành thật chứ?

Nói điều này với người ngoài nghe, mười người chắc chắn mười người sẽ cười, hỏi y đã tỉnh chưa, sao ban ngày lại nói mơ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Sở Kinh Lan ôm tâm thái thử một lần và sự nỗ lực hết mình, sau ba ngày tu luyện, y mở mắt trong thức hải của mình.

Sở Kinh Lan: "..."

Không ngờ thực sự thành công!?

Không phải vui mừng, cảm xúc đầu tiên của y là kinh ngạc, y có vẻ không dám tin và cảnh giác quan sát thức hải của bản thân.

Y nhìn thức hải đen kịt, một cây khô, một hồ nước chết và mặt trăng trắng bệch trên trời, cảnh tượng này muốn bao nhiêu hoang vắng thì có bấy nhiêu.

…Thì ra đây là nội tâm của y.

Chưa kịp nhìn nhiều, đám sương đen sau cây khô chuyển động, một bóng người bước ra.

Đồng tử Sở Kinh Lan co rút: Người này rất giống y!

Nói là anh em ruột cũng có người tin.

Người tới mặc y phục lụa màu nhạt, nhưng lại khiến bộ trang phục thanh nhã trở nên nổi bật, Sở Kinh Lan chưa bao giờ biết dung mạo của mình lại có thể có đẹp đến như vậy, đối diện với thiếu niên nhìn từ góc nào cũng thấy diễm lệ, cộng thêm thần thái lười biếng kia, khiến y nhíu mày.

Thật không ra gì!

Tiêu Mặc vừa mới tỉnh dậy không lâu, toàn thân lười biếng, không có dáng vẻ đàng hoàng, dựa vào cây khô, gật đầu với Sở Kinh Lan: "Ngươi đến nhanh thật, không hổ là thiên tài."

Giọng nói thì không giống y chút nào, đúng là tiếng của đám sương đen.

Sở Kinh Lan nhìn gương mặt cực kỳ giống mình, dù sao cũng không quen, lạnh lùng: "Ngươi thay mặt đi."

Tiêu Mặc nghe vậy thì có chút tinh thần, rời vai khỏi thân cây, đứng thẳng: "Ngươi nghĩ ta không muốn thay sao? Ai bảo ta là Tâm Ma của ngươi, nói cho ngươi biết, ta có gương mặt còn đẹp hơn mặt ngươi nhiều!"

Trang phục ban đầu của Tiêu Mặc là màu đen đỏ, tà khí lại đẹp, nhưng Tiêu Mặc cảm thấy điều này giống như ấn tượng cố hữu về Tâm Ma nên đổi thành y phục thanh nhã.

Dù sao cậu đổi y phục rất dễ, chỉ cần suy nghĩ là có thể đổi, có thể thay hàng ngày, bất cứ lúc nào, y phục đẹp trong giới tu chân cậu có thể mặc hết.

Nhưng không biết có phải do khí chất trời sinh của Tâm Ma, hay là do ma văn đỏ rực ở giữa trán, Tiêu Mặc luôn có cách biến bộ y phục thanh nhã thành tà mị.

Dù là gương mặt của Tiêu Mặc, hay dùng gương mặt của Sở Kinh Lan, đều có hiệu quả tuyệt vời, cực kỳ tà môn.

Sở Kinh Lan nhìn mà toàn thân không thoải mái, y thử động niệm, trong tay liền có thêm một thanh kiếm.

Hệ thống bên tai Tiêu Mặc ngạc nhiên: "Chỉ ba ngày, thành công xâm nhập thức hải, còn lập tức nắm được cách ngưng thần thành vật, thiên tài, quả là thiên tài!"

Tiêu Mặc hừ nhẹ một tiếng: "Ta lúc vừa đến đã lập tức nắm được năng lực của Tâm Ma rồi."

Hệ thống khen ngợi cả hai: "Ngài cũng là thiên phú dị bẩm!"

Tiêu Mặc hiểu ra, hệ thống này có lẽ còn có chức năng tâng bốc.

Cậu cũng không muốn so sánh với Sở Kinh Lan, chỉ là... Sở Kinh Lan càng xuất sắc, khi nghĩ đến kết cục của y, Tiêu Mặc càng bực mình.

Nhân vật chính thụ nếu một lòng một dạ với Sở Kinh Lan thì dù Sở Kinh Lan làm gì cũng là chuyện của hai người, là tình yêu đáng ca ngợi.

Nhưng lại không phải.

Nhân vật chính thụ tên Tô Bạch Mạt, sinh ra ở Tô Gia, là vị hôn phu của Sở Kinh Lan khi y còn thiếu niên.

Trong nguyên tác, Sở Kinh Lan đối với vị hôn phu do gia tộc cưỡng ép này vốn không nồng nhiệt, không thể nói là yêu thích, nhưng khi y từ con cưng của trời biến thành phế nhân, nguyên tác có một đoạn miêu tả như sau:

“Tô Bạch Mạt khóc trước mặt Sở Kinh Lan. Trên đời có đủ loại người, có kẻ thương hại, châm chọc, vui mừng trước nỗi bất hạnh của y, duy chỉ có Tô Bạch Mạt vì Sở Kinh Lan mà rơi lệ. Sở Kinh Lan lặng lẽ nhìn nước mắt của cậu ta.”

Lúc đầu, tất cả độc giả đều nhất trí rằng, đây là khởi đầu cho sự động tâm của Sở Kinh Lan, cũng là điều khiến y nhớ mãi, dẫn đến sau này chết không có chỗ chôn vì Tô Bạch Mạt.

Một trận khóc, Tô Bạch Mạt chỉ rơi một trận nước mắt vì Sở Kinh Lan, Sở Kinh Lan lại vì cậu ta mà bỏ cả mạng.

Tiêu Mặc thấy thật vô lý, không đủ thuyết phục, văn tự cũng không miêu tả rõ tâm lý của Sở Kinh Lan, nhưng nhìn vào toàn bộ phần của Sở Kinh Lan, dường như chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không thực sự không rõ tại sao Sở Kinh Lan lại tuyệt đối trung thành với Tô Bạch Mạt.

Truyện cẩu huyết, đừng mong chờ logic quá.

Nếu Sở Kinh Lan không trân trọng bản lĩnh và tính mạng của y, Tiêu Mặc cần gì phải cẩn thận mài dũa y?

Còn chưa kịp bước vào xã hội, Tiêu Mặc đã hiểu được tinh hoa của người làm công: làm cho có.

"Kiếm của ngươi bây giờ không thể giết ta." Tiêu Mặc đối mặt với mũi kiếm sắc bén của Sở Kinh Lan, không chút hoảng sợ, "Không tin thì ngươi thử xem."

Thử thì thử!

Sở Kinh Lan giơ kiếm lên và xông tới!

Tiêu Mặc mặc dù không né tránh, nhưng bản năng vẫn nhắm mắt lại, dù sao bị đánh mà vẫn đứng yên cũng quá phản nhân loại rồi! 

Hơn nữa, mặc dù đã từng bị chém một lần, nhưng tận mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén chém về phía mình vẫn rất đáng sợ.

Kiếm lướt qua thân thể Tiêu Mặc, cảm giác giống như tay đi qua đám mây, hoàn toàn không có cảm giác chém trúng thứ gì, Tiêu Mặc cũng không hề hấn gì.

Đợi đến khi âm thanh của kiếm biến mất, Tiêu Mặc lén mở mắt một chút, phát hiện Sở Kinh Lan đã xong rồi, lúc này cậu mới mở to mắt bày ra vẻ mặt "mọi thứ đều trong tầm kiểm soát", trông rất ra dáng.

Như thể vừa rồi người sợ không phải là cậu.

Tiêu Tâm Ma nhếch môi, cố gắng cười một cách tà mị: "Ta đã nói ngươi không được mà."

Không nói, nhưng nụ cười cũng rất có thần thái.

Nếu không phải Tiêu Mặc đang đội lốt khuôn mặt của Sở Kinh Lan, Sở Kinh Lan có lẽ sẽ không tức giận như vậy, nhưng bây giờ thì, Tiêu Mặc đã khiêu khích rất thành công, khuôn mặt của Sở Kinh Lan lạnh như băng, cơn giận bùng lên không ngừng.

Tiêu Mặc thừa cơ: "Muốn giết ta thì đi mau tu luyện, với tu vi hiện tại của ngươi còn kém xa lắm."

Cuối cùng Sở Kinh Lan không nhịn được, bật lại: "Ngươi rất mong chờ bị ta giết à?"

Đúng vậy! Sớm giết xong chúng ta đều sớm giải thoát!

Nhưng lời này không thể nói ra, không phù hợp với thân phận tâm ma.

Cách nói phù hợp của tâm ma là như thế này: "Hừ, ta chỉ hy vọng khi đoạt xác có thể có được một thân thể xuất sắc."

Tiêu Mặc nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên cây khô, hai chân chậm rãi đung đưa: "Đã không may trở thành tâm ma của ngươi, ta chỉ có thể chấp nhận số phận, cố gắng lên thiên tài, ta không muốn khi ta đoạt xác, tu vi của ngươi vẫn chỉ có bấy nhiêu."

Sở Kinh Lan nhìn Tiêu Mặc bằng ánh mắt sắc như dao, nhưng Tiêu Mặc lại ung dung thả lỏng phòng ngự, cơn giận vốn trút cậu toàn bộ phản lại lên Sở Kinh Lan.

Thiếu niên thiên tài hít một hơi sâu ...

Nội tâm Tiêu Mặc căng thẳng theo biểu cảm của Sở Kinh Lan: Y còn muốn làm gì?

Sau đó, Sở Kinh Lan xoay đầu, thẳng một đường xông ra khỏi thức hải.

Lúc xông ra, dù y không nói một lời, nhưng động tác đã đủ thể hiện sự không thể chịu đựng nổi.

Bỏ lại Tiêu Mặc ngồi trên cây khô, ngơ ngác nhìn.

... Cậu còn tưởng Sở Kinh Lan muốn đâm cậu thêm một kiếm nữa.

Kẻ đòi nợ đã đi, Tiêu Mặc kiêu ngạo nửa ngày bây giờ mới thả lỏng vai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm ta giật cả mình."

Trước kia chỉ đọc sách mới biết đến cái gọi là sát khí, khi thực sự trải nghiệm mới phát hiện sách viết không hề khoa trương, sát khí của Sở Kinh Lan như thật, sắc bén như kiếm.

Tiêu Mặc không nhịn được sờ sờ cổ mình, cảm giác nguy hiểm đợi chết thật sự quá chân thực, cũng thực không dễ chịu.

Nghĩ đến sớm muộn cũng bị Sở Kinh Lan giết, cậu có lẽ phải làm quen dần.

Hệ thống chứng kiến hai thiếu niên mười bảy tuổi đối đầu, không dám lên tiếng, nhưng giờ đây một trong số đó đã bị chọc giận bỏ đi, nó mới dám lên tiếng nịnh nọt.

"Ký chủ, ngài thật tuyệt vời!"

Tiêu Mặc bỏ tay khỏi cổ, không để ý đến sự tán dương của hệ thống: "Nhiệm vụ bây giờ hoàn thành rồi chứ?"

"Đúng vậy, Sở Kinh Lan đã thấy ngài trong thức hải, cuối cùng không thể không tin rằng ngài chính là tâm ma, nhiệm vụ cơ bản thành công!" Hệ thống vui vẻ nói, "Ngài còn gây cho y sự tấn công tinh thần thành công, đã đổi được năm điểm tích lũy."

"Khoan đã." Tiêu Mặc nghi ngờ, "Ta có tấn công y đâu? Vừa rồi ta cũng không sử dụng khả năng của tâm ma mà."

Mê hoặc, kéo thần thức, đoạt lấy thân thể gì đó, Tiêu Mặc không hề làm, sao lại tính là tấn công?

Hệ thống: "À, nhiệm vụ cơ bản đạt được, chỉ cần ngài gây ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của y, đều tính là tấn công tinh thần, tâm ma mà, hành động mài dũa tâm trí đều được tính."

Tiêu Mặc không có hứng thú với việc rèn luyện Sở Kinh Lan, nhưng cậu chưa quên, việc tích lũy điểm có thể đổi thành tu vi của mình.

Khởi điểm tu vi của Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan đều ở cùng một mức -  Kim Đan đỉnh phong, cậu có thể chọn chờ Sở Kinh Lan thăng cấp rồi bản thân theo sau, cũng có thể tự mình tu luyện, vượt qua Sở Kinh Lan.

Nếu muốn có hình dạng người, cậu cần đạt đến tu vi Nguyên Anh, mà trong nguyên tác, Sở Kinh Lan phải trải qua bị phế rồi mới có thể hăng hái tiến lên, đạt đến Nguyên Anh.

Nếu Tiêu Mặc cứ đợi y, chắc chắn cậu sẽ chết mất, bản thân đến giờ còn chưa mọc được tay chân.

Để có thể sớm dùng hình người hít thở không khí trong lành bên ngoài, Tiêu Mặc suy nghĩ một chút: "Theo cách đánh giá của ngươi, chẳng phải ta không có việc gì cứ chọc y vài câu, là có thể tăng tích lũy sao?"

"Đúng là như vậy." Giai đoạn đầu, thường một tâm ma không làm gì được ký chủ, quả thực chỉ có thể nói xấu? Ngày ngày ở bên tai bản thể thì thào quấy nhiễu tâm trí, do đó hệ thống cảm thấy cách nói của Tiêu Mặc hoàn toàn không sai.

"Điểm tích lũy sẽ dựa trên mức độ biến động cảm xúc để đánh giá, mức độ càng lớn điểm tích lũy càng cao, ký chủ, năm điểm tích lũy rất ít, nếu đến cửa hàng chỉ mua được vài loại thuốc chữa thương cơ bản, đổi thành tu vi thì ngài gần như không cảm nhận được sự tiến bộ." ( truyện trên app tyt )

Hệ thống ý là muốn Tiêu Mặc chăm chỉ hơn chút.

Nhưng Tiêu Mặc hiểu ý là: "Hiểu rồi, ta sẽ nói khó nghe hơn."

... Có thể, nhưng mà, hệ thống bất đắc dĩ: "Ký chủ, có lẽ ngài cũng có thể sử dụng năng lực tâm ma, y đã có thể nội thị thức hải, ngài trực tiếp thử đoạt lấy thân thể của Sở Kinh Lan, quá trình giằng co kháng cự nhất định sẽ làm ngài tăng điểm tích lũy điên cuồng."

Tiêu Mặc: "Giằng co kháng cự, cảm ơn ngươi dùng từ chính xác, vậy ta sẽ rất vất vả rất mệt đúng không?"

Hệ thống bị thiết lập không thể nói dối, chỉ có thể thành thật, yếu ớt nói: "Ừm, đúng vậy."

Tiêu Mặc lại hỏi: “Hiện tại ta có thể đoạt xá thành công không sao?”

Nếu thật sự có thể khiến cậu cảm nhận lại một thân thể, có lẽ cậu sẽ có động lực để thử một lần.

Hệ thống lại bắt đầu lau mồ hôi không tồn tại: “… Không thể.”

Tiêu Mặc vốn đã không nhiều nhiệt huyết lại thêm thất vọng, cảm xúc chán nản chiếm ưu thế: “Ồ, vậy thì thôi, ta chọn cách thoải mái, không sao, dù sao bây giờ ngoài ngủ ta cũng chẳng có việc gì làm, ta có thể kích thích hắn vài câu, tích tiểu thành đại, điểm số chắc chắn cũng sẽ dần dần tăng lên, nhanh chóng tích lũy.”

Hệ thống: “QAQ”

Thôi, cậu đã cố gắng rồi, nó chỉ là một hệ thống hỗ trợ, có thể làm gì chứ? Gặp phải một ký chủ có cá tính như vậy, xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp, nó chỉ có thể nói một câu cuối cùng: “… Được rồi, ngài vui là tốt.”

Tiêu Mặc xoa đầu hệ thống không tồn tại: “Ngoan.”

Cậu vui vẻ lên kế hoạch cho sự nghiệp mới của mình, nhưng người bị cậu lên kế hoạch lại không vui vẻ chút nào.

Từ thức hải trở về hiện thực, Sở Kinh Lan một đêm không ngủ.

Ai mà đột nhiên biết mình có tâm ma đều sẽ lo lắng bồn chồn, Sở Kinh Lan dù có thiên tài đến đâu cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Nhưng nhờ môi trường trưởng thành của y, y không nổi giận đùng đùng, không la hét, chỉ sau khi hậm hực xong mới điên cuồng suy nghĩ đối sách.

Trước hết, y phải điều tra rõ tại sao mình lại có tâm ma khi còn ở Kim Đan kỳ, thư khố của Sở gia còn chưa xem hết, bí tàng và cấm thư cũng phải tìm cách lấy được, dù sao y cũng không phải lần đầu làm việc này;

Thứ hai, phải nhanh chóng tìm ra cách trừ khử tâm ma, mục đích của tâm ma đều là giết chết ký chủ đoạt xá thân thể, một sống một chết, kéo dài càng lâu càng bất lợi cho mình.

Nhưng theo ghi chép, phần lớn mọi người đều là tu vi tăng cao đến một mức độ nhất định, nỗ lực rèn luyện thần thức, sau đó cưỡng chế diệt trừ tâm ma.

Sở Kinh Lan mặt không biểu cảm, tăng cường khối lượng tu luyện hàng ngày của mình lên rất nhiều.

Cuộc sống của người nghiện tu luyện là như vậy.

Y châm đèn viết chi tiết kế hoạch tăng cường tu luyện trên bàn, chữ viết như vẽ rồng múa phượng, nhưng hạ bút quá mạnh, từng nét như lưỡi dao, có thể trực tiếp đâm thủng tâm ma.

Bút như lưỡi dao mực như máu, viết xong kế hoạch, Sở Kinh Lan mới cảm thấy tâm trạng hơi bình ổn lại.

Y đặt bút xuống, lặng lẽ nhìn ngọn nến chập chờn: Người ta nói tâm ma là chấp niệm, là chướng ngại, tâm ma của y lại có gương mặt giống y…

Hóa ra y ghét chính mình?

Có ghét hay không còn chưa rõ, nhưng tâm ma này quả thật khiến người ta phiền lòng.

Làm cho gương mặt giống mình trở nên yêu mị tà khí như vậy, thật chẳng ra thể thống gì!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp