Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Tâm ma lững thững quay quanh bàn ăn, đôi khi lại dừng lại ở một món ăn nào đó lâu hơn một chút, Sở Kinh Lan thậm chí còn nghe thấy một tiếng thở dài vô thức. 

Tay cầm đũa của y khựng lại, một ý nghĩ khó tin chợt nảy lên trong đầu.

Tâm ma này không lẽ muốn ăn sao?

Người ta thường nói ma tộc nặng về dục vọng, đa phần là tham, sân, si, nhưng ham muốn ăn uống cũng là một dạng dục vọng. Một tâm ma nặng về thèm ăn... cũng không phải là không thể.

Tâm ma của mình vừa lười biếng lại vừa mê ăn uống, Sở Kinh Lan nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay là xấu hổ.

Vì vậy, y quyết định, đến bữa tối, khi tâm ma lại quay quanh món gà xào măng lần thứ hai, Sở Kinh Lan lên tiếng ra lệnh cho người hầu: "Mang thêm một phần gà xào măng."

Sở Kinh Lan ăn rất nhanh, y ít khi đưa ra yêu cầu. Người hầu nghe vậy, tuy ngạc nhiên nhưng lập tức mang lên món ăn nóng hổi mới.

Khi món gà xào măng mới được mang lên, Sở Kinh Lan nhìn thấy tâm ma nhanh chóng nhào tới cạnh món ăn mới, quay quanh càng nhanh và vui vẻ hơn.

Thật sự muốn ăn sao?

Sở Kinh Lan cảm thấy mình đoán đúng.

Y cố ý ăn chậm lại, hơn nữa, y cũng gọi người hầu đến bên cạnh và nói:

"Măng tươi mới, giòn và ngon, dai mà không dai, rất khai vị."

Người hầu không hiểu sao hôm nay công tử lại có hứng thú như vậy, nhưng vẫn rất khéo léo đáp lời: "Công tử thích là tốt rồi, đây đều là măng mới hái trong ngày, loại măng treo sương là ngon nhất, tươi ngon đến mức có thể cảm nhận được vị ngọt tự nhiên, mềm mịn, giòn tan."

Tiêu Mặc: "Oa."

Nước mắt không tồn tại như muốn trào ra từ khóe miệng.

"Còn thịt gà." Người hầu nói tiếp, "được nuôi bằng linh cốc, thịt tươi ngon, mềm tan ngay khi vào miệng, món này dùng nước xanh để làm nước sốt, hương vị làm cho người ta thèm thuồng, vị ngọt ngào đậm đà phải khiến người ta nhớ mãi, miệng thơm ngát... "

Tiêu Mặc: "Ư!"

Cậu vô thức thốt lên một tiếng, Sở Kinh Lan nghe thấy, tâm trạng kỳ lạ tốt hơn vài phần: bị tâm ma hành hạ suốt mấy ngày, cuối cùng y cũng chủ động tấn công, giành lại một chút chiến thắng từ tay tâm ma đáng ghét.

Sở Kinh Lan vừa nghe người hầu giới thiệu, vừa từ tốn gắp miếng gà đưa vào miệng, bữa ăn mà thường ngày chỉ cần ba hai nhát đã xong, hôm nay kéo dài đến một nén hương.

Đĩa thức ăn được khắc phù văn giữ ấm, không sợ món ăn bị nguội.

Tiêu Mặc nhìn chằm chằm Sở Kinh Lan gắp miếng thịt gà cuối cùng, đôi đũa bạc càng làm miếng thịt gà trông trắng như ngọc, thơm ngào ngạt, ánh mắt cậu theo sát đôi đũa, phát hiện tay Sở Kinh Lan khựng lại giữa không trung.

Người hầu đã lui ra ngoài, lúc này trong phòng không còn ai khác, Sở Kinh Lan giữ nguyên tư thế đó hỏi: "Ngươi muốn ăn?"

Chìm đắm trong mùi thơm của món gà xào măng, Tiêu Mặc lập tức tỉnh táo.

Trong mắt Sở Kinh Lan, y chỉ thấy đám sương đen đột nhiên rung lên hai lần, như thể bị giật mình.

Rất tốt, đám sương đen này đã bán đứng tâm ma.

Sở Kinh Lan: "Hừ."

Sau đó y trước mặt Tiêu Mặc, chậm rãi ăn hết miếng thịt gà cuối cùng.

Tiêu Mặc: "... "

"Hắn cố ý? Hắn thật sự cố ý!"

Tiêu Mặc cuối cùng cũng nhận ra, tức giận lăn lộn hai vòng trên không trung, hệ thống lần đầu thấy Sở Kinh Lan phản kích thành công, lập tức an ủi Tiêu Mặc: "Bớt giận, ký chủ, chứng tỏ những lời hùng hổ của ngài mỗi ngày rất có hiệu quả, nhìn xem, tâm trạng Sở Kinh Lan đang tiến bộ!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tiêu Mặc không cảm thấy được an ủi: "Ta làm thế để lấy điểm, không phải làm vì lo cho hắn."

Hệ thống đã nhanh chóng học được cách ứng phó: "Ừ ừ, nhưng chứng tỏ ngài vẫn rất lợi hại!"

Khen ngợi người khác là chuyên môn của nó!

Sở Kinh Lan cuối cùng cũng giành chiến thắng trong một trận với tâm ma, dù sao vẫn là thiếu niên, cho dù trầm tĩnh đến đâu, cũng có lúc không thể che giấu, lông mày giãn ra, khi người đến dọn bát đũa, y còn cố ý duỗi tay, để đĩa thức ăn quệt qua mép đám sương đen.

Nhìn được mà không ăn được đúng không? Hừ.

Tiêu Mặc: ... 

Rất tốt, cậu quyết định ngày mai sẽ nói nhiều lời hùng hổ hơn, cậu muốn Sở Kinh Lan biết tâm ma là hiểm ác, tâm ma không phải dễ chọc!

Sở Kinh Lan vừa mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn, quản sự bước vào, thấy Sở Kinh Lan mỉm cười nhẹ, ngẩn ra một chút.

Dù sao trong ấn tượng của hắn, đã từng thấy Sở Kinh Lan cười lạnh, cười mỉm, nhưng rất ít khi thấy y cười thoải mái.

Nhưng, quản sự không quan tâm điều đó, hắn chắp tay: "Thiếu chủ, Tô thiếu gia đến, đang tìm ngài."

Nụ cười mờ nhạt trên môi Sở Kinh Lan lập tức tan biến.

Y trở lại vẻ mặt bình thường, không mặn không nhạt trả lời: "Biết rồi."

Tiêu Mặc đang phiền muộn, thân hình hơi động, nhận ra sự thay đổi không khí: Ừm?

Quản sự nghĩ rằng hôm nay Sở Kinh Lan tâm trạng tốt, liền khuyên: "Thiếu gia, ta không nói qua chứ ngài nên đối xử với Tô thiếu gia tốt hơn, dù sao cậu ta cũng là vị hôn phu của ngài."

Tiêu Mặc tinh thần sững lại: cậu vừa nghe thấy gì?

Tô thiếu gia, lại là vị hôn phu của Sở Kinh Lan sao? Chẳng phải đây là nhân vật chính của nguyên tác, kẻ mang đến biết bao sóng gió cho cả tu chân giới, kẻ vạn người mê - tra thụ Tô Bạch Mạt sao?

Tiêu Mặc không thích Tô Bạch Mạt, cũng không mong gặp cậu ta, nhưng cậu vừa bị Sở Kinh Lan làm khó chịu, không ngại xem Sở Kinh Lan gặp chuyện không hay.

Hãy để cậu xem, Sở Kinh Lan hiện tại đối diện với người mà sau này y sẽ hy sinh cả mạng sống - Tô Bạch Mạt, sẽ có biểu cảm như thế nào.

Trong nguyên tác, ở giai đoạn đầu, tất cả độc giả đều cho rằng Sở Kinh Lan đối với Tô Bạch Mạt chỉ là trách nhiệm, không có chút tình cảm nào.

Không biết sau này khi vì Tô Bạch Mạt mà dấn thân vào nước sôi lửa bỏng, Sở Kinh Lan có bao giờ nhớ lại sự lạnh nhạt của mình đối với bạch nguyệt quang, có thấy hối hận và xấu hổ không.

Tiêu Mặc bay đến bên cửa sổ, tìm một chỗ đầy nắng đẹp để xem kịch.

Sở Kinh Lan nghe xong lời quản sự, không ngẩng đầu: "Những thứ cậu ta muốn ta đã cố gắng tìm, điều cậu ta cầu xin ta cũng giúp đỡ, như vậy là đủ rồi."

"Không phải như vậy đâu." Quản sự giận dữ nói, "Hai vị là hôn phu hôn thê mà, mọi người đều nói tình cảm tuổi trẻ là đẹp nhất, sao hai người lại cứ cứng nhắc như vậy chứ? Ngài hãy thân thiết với cậu ta hơn đi!"

Ánh mắt Sở Kinh Lan đã hoàn toàn lạnh lùng, nhưng y lại khẽ cười, trong tiếng cười mang theo sự châm biếm và lạnh lẽo khiến quản sự kinh hãi, vội cúi đầu xuống, khí thế và giọng nói đều yếu đi.

... Đây mới chính là Sở Kinh Lan mà hắn quen thuộc, quản sự biết mình đã vượt quá giới hạn, hối hận không thôi, sao lại không kiểm soát được miệng mình chứ!

Hắn hạ giọng yếu đuối: "Gia tộc định đoạt Tô thiếu gia cho ngài là vì muốn tốt cho ngài, bao nhiêu người cầu mà không được, ngài cũng nên hiểu lòng tốt của các trưởng bối chứ."

Nói là yếu đuối, nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo chút oán trách, trách Sở Kinh Lan không biết điều.

Tô Bạch Mạt có thể chất lò luyện đỉnh, lại còn là thể chất uyên ương cực phẩm, chỉ cần cậu ta tự nguyện song tu với người khác, sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên tu vi. Sau khi thể chất cậu ta được tiết lộ, lập tức trở thành miếng mồi ngon trong mắt các gia tộc.

Tô gia vốn muốn nhờ vào Tô Bạch Mạt để thiết lập quan hệ tốt với Trung Giới, nhưng thiên phú của Sở Kinh Lan thực sự xuất chúng, tiền đồ vô hạn, không chừng sau này có thể nổi danh ở Trung Giới thậm chí Thượng Giới. Nghĩ đi nghĩ lại, họ mới đồng ý định thân với Sở gia.

Sở gia thành công giữ được Tô Bạch Mạt, lại kéo về không ít thù hận cho Sở Kinh Lan, những đệ tử danh môn chính phái có ý định tranh giành Tô Bạch Mạt nhìn y đều nghiến răng căm hận.

Điều này khiến mối quan hệ của Sở Kinh Lan vốn đã không tốt lại càng thêm tồi tệ, trong đồng lứa, có những công tử tiểu thư tụ tập thành nhóm, có những kiệt xuất trong môn phái kết nghĩa huynh đệ, chỉ riêng y, nửa người bạn cũng không có.

Sở Kinh Lan không đuổi quản sự ra ngoài, cũng không cho hắn ngẩng đầu lên, chủ tử không lên tiếng, quản sự chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, thời gian Sở Kinh Lan im lặng càng lâu, quản sự trong lòng càng toát mồ hôi lạnh.

Chính y cũng tự dọa mình sợ chết khiếp.

Vì vậy, Sở Kinh Lan không phải là không biết trừng phạt người khác, chỉ là hầu hết các biện pháp đối với tâm ma Tiêu Mặc đều không có tác dụng mà thôi.

Một lúc lâu sau, Sở Kinh Lan mới đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài, vẫn để quản sự đứng nguyên tại chỗ.

Đến cửa, Sở Kinh Lan quay lưng lại nói: "Ngươi là quản sự trong viện ta thì đừng làm kẻ nói đỡ cho trưởng lão, chọn một chủ mà theo, không ai thích kẻ hai lòng, chọn đường nào, ngươi tự mình quyết định."

Quản sự lập tức đổ mồ hôi lạnh, phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, nằm phục xin tha: "Vâng, thiếu gia, ta biết lỗi rồi!"

Sở Kinh Lan không quay đầu lại, đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiêu Mặc trôi theo phía sau, mặc dù không thích Sở Kinh Lan, nhưng bên cạnh cậu chỉ có hệ thống và Sở Kinh Lan để nói chuyện, mấy ngày nay cãi vã với Sở Kinh Lan đã trở thành một hành động vô cùng thuận miệng.

"Cũng tạm, đối với những kẻ thuộc hạ không trung thành thì cần phải gõ cho họ một trận."

Tiêu Mặc nói câu này không có ý gì đặc biệt, nhưng do Sở Kinh Lan đã hình thành ấn tượng cố định là "miệng của tâm ma không có lời hay", tưởng rằng Tiêu Mặc lại đang mỉa mai mình nên không lên tiếng.

Tuy nhiên, Tiêu Mặc cũng không quan tâm.

Rõ ràng, họ đã hình thành một kiểu tương tác chỉ thuộc riêng về hai người.

Sở Kinh Lan tất nhiên là đang trên đường đi gặp Tô Bạch Mạt.

Hạ giới có ba mươi sáu tòa chủ thành, những thành nhỏ khác có xây dựng có phá bỏ, tạm không tính, Sở gia và Tô gia đều ở chủ thành Mộ thành, Tô Bạch Mạt tìm gặp Sở Kinh Lan rất dễ dàng.

Tiêu Mặc cuối cùng cũng gặp được Tô Bạch Mạt.

Tô Bạch Mạt, nhân vật chính của nguyên tác, còn nhỏ hơn Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan một tuổi, mới mười sáu, sinh ra với môi đỏ răng trắng, trông rất đẹp, cũng rất yếu ớt.

Người thích sẽ cảm thấy cậu ta đáng yêu, giới tu chân tương lai sẽ có vô số người bị Tô Bạch Mạt mê hoặc đến điên đảo.

Tiêu Mặc xoay một vòng quanh Tô Bạch Mạt, xác nhận hào quang nhân vật chính không có tác dụng với mình, cậu không vì một khuôn mặt mà thay đổi ấn tượng xấu về Tô Bạch Mạt.

Tô Bạch Mạt thấy Sở Kinh Lan, ánh mắt sáng lên: "Kinh Lan ca ca!"

Trong mắt cậu ta còn mang theo chút lo lắng, muốn nói lại thôi, Sở Kinh Lan đã quen, mở lời hỏi thẳng: "Hôm nay tìm ta có việc gì?"

Quả nhiên cứng nhắc, không có niềm vui khi gặp lại bạn thuở nhỏ.

Tô Bạch Mạt xác nhận không có ai bên cạnh, mới ghé lại nói nhỏ: "Là như thế này, ta cứu được một người lạ, nhưng không dám đưa về nhà, sợ bị người nhà trách phạt, Kinh Lan ca ca có chỗ nào có thể an trí hắn không?"

Cậu ta không biết rằng, ở đây không chỉ có người khác, người khác còn đang quang minh chính đại mà nghe.

Tâm ma thật là tiện lợi.

Sở Kinh Lan chỉ làm như không thấy đám mây đen trên không, y nghe Tô Bạch Mạt nói, không vội vàng đồng ý, mà hỏi một cách bình tĩnh: "Là người như thế nào?"

Tô Bạch Mạt vẻ mặt ngây thơ: "Là một thiếu niên trạc tuổi chúng ta."

Sở Kinh Lan gật đầu, chờ đợi câu tiếp theo.

Nhưng Tô Bạch Mạt đã nói xong, chớp chớp mắt nhìn Sở Kinh Lan. ( truyện trên app T Y T )

Tiêu Mặc: "Hết rồi sao?"

Sở Kinh Lan: "... Hết rồi sao?"

Hai người gần như đồng thanh, nói xong, đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Tiêu Mặc/Sở Kinh Lan: Sao lại nghĩ giống nhau như vậy!

Rõ ràng, cả hai đều cảm thấy sự ăn ý này thật xúi quẩy.

Còn Tô Bạch Mạt hoàn toàn không nhận ra luồng sóng ngầm giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Đúng vậy?"

Sở Kinh Lan gạt bỏ cảm giác không thoải mái về tâm ma ra khỏi đầu, nói với Tô Bạch Mạt: "Thân phận của hắn, phẩm chất của hắn, những điều này ngươi biết gì không?"

Tô Bạch Mạt đến giờ mới hiểu y đang hỏi gì, bừng tỉnh: "Hiện giờ hắn bị thương nặng, chưa tỉnh lại, ta không biết gì cả."

"Nhưng ta rất muốn cứu hắn, không thể để hắn chết."

Tô Bạch Mạt nói một cách chính nghĩa, Sở Kinh Lan liền để cậu ta dẫn đường, kết quả đến nơi mới phát hiện, là vùng ngoại ô hoang dã, một thiếu niên bị thương nằm trong bụi cỏ, dáng vẻ chật vật, máu me trên người không ít, chỉ có khuôn mặt là còn chút sạch sẽ.

Không những không di dời hắn vào chỗ an toàn, mà vết thương cũng không được xử lý.

Đây chính là người mà Tô Bạch Mạt nói đã cứu.

Cứu rồi, nhưng hoàn toàn không cứu.

Tiêu Mặc không nhịn được mà "ha" một tiếng mỉa mai.

Cậu cũng đã nhận ra người bị thương thảm thương này là ai trong nguyên tác. Dù rằng Tô Bạch Mạt sau này có nhiều hậu cung, nhưng luôn có vài người rất đặc biệt. Ví dụ như vị hôn phu thuở thiếu niên - Sở Kinh Lan và người đầu tiên mà cậu ta cứu - thiếu chủ của Huyễn Kiếm Môn - Đới Tử Thịnh.

Trong nguyên tác, cũng là Sở Kinh Lan cùng Tô Bạch Mạt cứu người này. Chỗ nghỉ và thuốc men đều là do Sở Kinh Lan cung cấp, nhưng sau khi Sở Kinh Lan nhường nhà lại cho Tô Bạch Mạt thì không bao giờ đến nữa, vì vậy khi Đới Tử Thịnh tỉnh dậy chỉ thấy mỗi Tô Bạch Mạt.

Hắn tưởng rằng Tô Bạch Mạt là ân nhân cứu mạng duy nhất của mình, ấn tượng rất tốt, muốn báo đáp ân tình cứu mạng bằng mọi giá. Ở giai đoạn đầu, Đới Tử Thịnh đã giúp đỡ Tô Bạch Mạt rất nhiều và cũng là người đưa cậu ta lên Trung Giới.

Đầu tiên là cảm kích, sau đó là động lòng, Đới Tử Thịnh thuận theo tự nhiên trở thành một trong những hậu cung của Tô Bạch Mạt.

Nếu không có Sở Kinh Lan, Đới Tử Thịnh sẽ phải nằm đó mà không biết sẽ ra sao?

Đới Tử Thịnh không mặc y phục của Huyễn Kiếm Môn, nhưng thẻ bài bên hông vẫn còn. Với người sau khi trưởng thành sẽ được đưa tới Huyễn Kiếm Môn tu hành, Sở Kinh Lan tự nhiên nhận ra thẻ bài này.

Y kiểm tra thương thế của Đới Tử Thịnh, dùng linh lực làm dẫn, tạm thời cầm máu cho vết thương trên eo của hắn ta.

Vì là người của Huyễn Kiếm Môn, người bình thường sẽ nghĩ rằng mang về Sở Gia là hợp lý, dù sao Sở Gia cũng có qua lại với Huyễn Kiếm Môn.

Nhưng Sở Kinh Lan không nghĩ vậy.

Y nói với Tô Bạch Mạt: “Dưới chân núi Bạch Sơn có một ngôi nhà tạm của Sở Gia, hiện đã hoang phế, không có người ngoài, đưa hắn ta đến đó.”

Tô Bạch Mạt gật đầu lia lịa.

Sở Kinh Lan: “Ngươi cõng hắn ta lên.”

Tô Bạch Mạt ngẩn ra: “Hả?”

Sở Kinh Lan: “Còn có vấn đề gì sao?”

Tô Bạch Mạt nhìn Đới Tử Thịnh nằm trên đất, nhìn lại Sở Kinh Lan ngọc thụ lâm phong, rồi tự ước lượng cái thân nhỏ bé của mình, không tin nổi nhìn Sở Kinh Lan.

Sở Kinh Lan không chút dao động, bình tĩnh nhìn lại.

Một lúc sau, Tô Bạch Mạt đành chịu thua: “…Không có.”

Sở Kinh Lan gật đầu: “Ta dẫn đường.”

Tô Bạch Mạt nói là không có, nhưng biểu cảm và hành động đều rất oan ức. Cậu ta vẫn không từ bỏ hy vọng mà yếu ớt nhìn Sở Kinh Lan thêm một cái. Ánh mắt ấy đầy ý tứ, chỉ cần là người biết thương hoa tiếc ngọc hay hiểu ý một chút, chắc chắn sẽ đập ngực nói: “Ta cõng cho!”

Nhưng Sở Kinh Lan mắt mờ, ý tứ tràn đầy của Tô Bạch Mạt đành cho chó ăn.

Tô Bạch Mạt: “…”

Cậu ta đành phải cõng Đới Tử Thịnh lên.

Nói thật, đều là người tu tiên, nhìn yếu đuối thế nào đi nữa cũng không đến nỗi không cõng nổi một người cùng tuổi có trọng lượng bình thường, nhưng Tô Bạch Mạt lại tỏ ra rất khó khăn, lúc đứng dậy còn lảo đảo.

Sở Kinh Lan làm gì?

Y xác nhận Tô Bạch Mạt không bị vấp ngã, thậm chí không thèm đưa tay đỡ, quay người dẫn đường: “Đi theo ta.”

Ngày hôm nay Tô Bạch Mạt đã trải qua đủ chuyện không nói nên lời, cậu ta mím môi, oan ức mà theo sau.

Tiêu Mặc ở trên không trung cười đến mức cả người như cái bánh bao đang rung rinh.

Tiêu Mặc: “Vui quá!”

“Hệ thống, ngươi xem, hành vi của Sở Kinh Lan thường có hai cách giải thích, một là thẳng nam, hai là hắn căn bản không có cảm giác với cậu ta.”

“Không có cảm giác nghĩa là không có tình cảm, không thích, vì vậy giữ đúng chừng mực, không quá nuông chiều.”

Sở Kinh Lan có thể giúp đỡ Tô Bạch Mạt, thực ra nếu Tô Bạch Mạt không có ý định nũng nịu, vốn dĩ Sở Kinh Lan cõng người cũng không sao.

Nhưng Tô Bạch Mạt lại quá lộ liễu nên Sở Kinh Lan mới vạch ra ranh giới rõ ràng như vậy, không để Tô Bạch Mạt đến quá gần.

Tiêu Mặc xoay quanh Sở Kinh Lan một vòng, rồi lại xoay quanh Tô Bạch Mạt đang cõng người, cảm thán: “Ai mà ngờ sau này y sẽ hiến dâng mạng sống vì Tô Bạch Mạt chứ?”

Nói xong câu này, Tiêu Mặc nghĩ tới tình trạng chết chóc của Sở Kinh Lan trong nguyên tác, tâm trạng tốt một chút vừa mới nhen nhóm đã tắt ngấm.

Cậu nhìn Sở Kinh Lan, lại nhìn Tô Bạch Mạt và người nằm trên lưng cậu ta, đột nhiên thấy rất chán.

Kết cục của Đới Tử Thịnh cũng không thể nói là tốt đẹp, bởi vì hắn ta vốn là người rất thuần khiết, không giống một số hậu cung khác sẵn sàng chia sẻ Tô Bạch Mạt, hắn ta ban đầu dù sao cũng không thể chấp nhận, nhưng đã yêu đến chết đi sống lại, trải qua đủ các cảnh ghen tuông, phẫn nộ trong tiểu thuyết, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Mọi người đều yêu Tô Bạch Mạt, mà Tô Bạch Mạt chẳng cần làm gì cả.

Mệnh của nhân vật chính, sinh ra trong bát vàng, lớn lên trong tình yêu thương, thật khác với cậu, Tiêu Mặc mệnh mỏng như giấy.

Nhiều người tốt như vậy, nhiều tấm lòng chân thật mà người khác không thể cầu được, Tô Bạch Mạt đều phụ lòng.

Sở Kinh Lan nghe thấy Tâm Ma dường như khẽ hừ một tiếng, y không để lộ dấu vết gì, liếc nhìn qua, chỉ thấy đám sương mù lững thững đi theo, kỳ lạ là, không giống như thái độ thong thả phơi nắng bình thường, mà giống như… héo úa?

Hả?

Ở đây có thứ gì có thể áp chế Tâm Ma sao?

Sở Kinh Lan lập tức vận chuyển linh lực cảm nhận kỹ, nhưng không phát hiện ra gì cả.

Hình như trên người Tô Bạch Mạt hoặc đệ tử Huyễn Kiếm Môn bị thương kia cũng không có vật phẩm đặc biệt nào.

Tâm Ma này thật khó lường.

Mỗi người một suy nghĩ, rất nhanh đã đến căn nhà gỗ bỏ hoang. Dù nói là bỏ hoang nhưng nhà cửa chắc chắn, giường chiếu ghế ngồi đầy đủ, hoàn toàn có thể nghỉ chân.

Tô Bạch Mạt đặt Đới Tử Thịnh xuống. Quần áo trên người cậu ta bị bùn và máu làm bẩn, cũng rất nhếch nhác. Cậu ta bĩu môi, lau mồ hôi, ra suối gần đó rửa sạch, Sở Kinh Lan thì lấy thuốc và băng từ trong vật phẩm lưu trữ, băng bó cho Đới Tử Thịnh.

Băng bó xong, Tô Bạch Mạt cũng trở lại sau khi dọn dẹp xong.

Cậu ta còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sở Kinh Lan đặt hai chai thuốc xuống, nói với Tô Bạch Mạt: “Thuốc ngoài dùng ngày thay hai lần, thuốc trong uống ngày ba lần. Ở đây sẽ không có ai quấy rầy, có thể tạm thời cho hắn ta nghỉ ngơi. Đợi hắn ta tỉnh lại, ngươi cần xác nhận thân phận của hắn ta, tìm hiểu rõ chuyện đã xảy ra với hắn ta, xem xét có nguy hiểm gì ảnh hưởng tới bản thân không.”

---

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp