Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Tiêu Mặc đang dạo bước bên bờ sông. Tối qua, cậu đọc một quyển sách rất cẩu huyết, lại còn tranh luận trên mạng suốt cả đêm, tâm trạng không mấy vui vẻ nên ra ngoài đi dạo.

Quyển sách có tên là "Bạch Nguyệt Quang Giới Tu Chân".

Tiêu Mặc vừa thi đậu đại học, đang trong kỳ nghỉ hè cuối cùng và dài nhất của học sinh lớp 12. Cậu làm việc bán thời gian để kiếm thêm tiền và cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tình cờ thấy một đề cử truyện trên diễn đàn tân sinh viên, cậu quyết định đọc thử.

Đọc rồi lại cảm thấy không nên đọc.

Cậu thật sự không ngờ quyển sách này lại cẩu huyết đến như vậy.

Nói đơn giản, đây là câu chuyện về một mỹ nhân được hàng ngàn người yêu thích và rất nhiều kẻ si mê. Tác giả ban đầu không nói rõ điều này, lừa người đọc vào tròng rồi mới giết, Tiêu Mặc không may cũng trở thành một trong những nạn nhân.

Ngay từ đầu, cậu đã bị thu hút bởi nhân vật Sở Kinh Lan, còn tưởng rằng đây là một câu chuyện sảng văn phục thù.

Không ngờ, cậu phải chứng kiến Sở Kinh Lan cũng trở thành một trong những kẻ si mê mỹ nhân kia.

Sở Kinh Lan vốn là con cưng của trời, trải qua hàng loạt biến cố khi còn trẻ, thậm chí trở thành phế nhân. Nhưng nhờ tài năng và sự kiên cường, y nỗ lực trèo lên từ vũng bùn, cuối cùng trở thành Sở tiên tôn mà mọi người kính trọng.

Nhưng một con cưng của trời như vậy lại một lòng một dạ với nhân vật chính. Mặc dù biết mỹ nhân là kẻ bạc tình, lòng dạ chia cho vô số người, y vẫn cam tâm vì cậu ta mà lên núi đao, xuống biển lửa. Cuối cùng, y chết thảm trong hiểm cảnh, thi thể không còn.

Tiêu Mặc khi đọc đến đoạn này, không khỏi thốt lên sáu chữ: “...”

Tuyệt vời, đừng gọi là thiên tài nữa, đổi thành tuyệt thế não yêu đương đi.

Cậu chờ đợi tuyến truyện về sự nghiệp, muốn thấy thiên tài sau khi bị hủy hoại sẽ đứng lên đầy quyết tâm, đạp núi sông, kiếm cầm thiên hạ. Nhưng lại bị cẩu huyết dội vào mặt, thất bại thảm hại.

Thật vô lý, cuộc đời tốt đẹp, tài năng xuất chúng như vậy lại bị lãng phí, có biết bao người chỉ để sống sót đã rất khó khăn rồi sao?

Rõ ràng có đủ điều kiện để thực hiện ước mơ, nhưng lại chết vô giá trị, đây là nhân vật gì mà vô lý đến vậy?

Sở Kinh Lan chết rồi, mỹ nhân chỉ khóc một trận, quay đầu lại liền quên mất y. Điều buồn cười nhất là, cậu ta còn khóc trong lòng người khác.

Tiêu Mặc không nhịn được đã viết bình luận đầu tiên về quyển sách này, viết hơn nghìn chữ, số dấu chấm than vượt quá hai con số, từng câu từng chữ đều thể hiện sự phẫn nộ của cậu.

Cậu không hài lòng với thiết lập nhân vật Sở Kinh Lan, cũng không hài lòng với cách viết của tác giả.

Có người đồng tình với cậu, nhưng lập tức có người lên tiếng mắng chửi, Tiêu Mặc lạnh lùng cười, sẵn sàng đấu bàn phím. Trong việc cãi nhau qua mạng, cậu chưa từng thua. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nhớ lại cuộc chiến đêm qua, Tiêu Mặc thong thả bước đi bên bờ sông. Đột nhiên, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng vang lên - tiếng rơi xuống nước.

Cùng lúc đó, tiếng trẻ con kêu la và khóc lớn vang lên.

Tiêu Mặc giật mình, vội vàng quay đầu lại, thấy một đứa trẻ rơi xuống nước.

Lúc này, người đi dạo bên bờ sông không nhiều, có người còn không chú ý đến. Tiêu Mặc lập tức nhảy xuống nước.

Đứa trẻ rơi vào vùng nước nông gần bờ, Tiêu Mặc dễ dàng đẩy nó lên bờ. Nước chỉ vừa qua thắt lưng của cậu, chân cậu thậm chí có thể chạm tới đáy, nhưng khi cậu định chống tay leo lên bờ, lại cảm thấy chân bị kéo mạnh.

Tiêu Mặc: !

Có thứ gì đó đang kéo cậu!

Tiêu Mặc kinh ngạc nhìn xuống, nhưng phát hiện nước sông vốn trong trẻo đã bị khuấy đục bởi động tác vừa rồi, không thể nhìn thấy gì. Không đợi cậu phản ứng, sức mạnh đó đã kéo cậu ngã ngửa ra sau, cả người rơi vào nước.

Trong sự kinh hãi, Tiêu Mặc cố gắng giữ bình tĩnh, chạm vào mắt cá chân bị kéo nhưng chỉ thấy trống không, ngoài nước không có gì khác. Không phải là xoáy nước, nhưng rõ ràng cậu đang bị kéo ra khu vực nước sâu giữa dòng sông.

Lý trí của cậu cuối cùng bị bản năng thay thế trong cơn ngạt thở, bắt đầu vùng vẫy.

Thời gian như bị kéo dài vô tận, nhưng lại trôi qua rất nhanh.

Nước nhấn chìm cậu từ bốn phương tám hướng, ý thức bắt đầu mờ đi.

Ánh sáng mờ mịt, những bong bóng khí yếu ớt đấu tranh rồi tan vỡ, chỉ có thể biến mất trong vô vọng. Trong chốc lát, bong bóng từ sôi nổi chuyển thành tĩnh lặng.

Thời gian đau đớn không phân biệt được dài ngắn, nhưng cảm giác trái tim rơi xuống hố sâu bị kéo dài vô hạn, Tiêu Mặc sợ hãi không thể nắm bắt được gì, cảm giác cô độc rơi vào hư không gần như đẩy cậu đến phát điên.

Nhưng cậu mơ hồ, không thể động đậy.

Trong cơn mơ màng, cậu tưởng có ai đó nắm lấy tay mình, kéo lên, rất mạnh mẽ, rất ấm áp, khiến trái tim cậu bình tĩnh lại.

Tiêu Mặc khép mắt lại trong cơn an tâm.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một màn trắng xóa.

Ý thức của Tiêu Mặc dần dần quay trở lại, cậu nghĩ rằng mình chưa thích nghi với ánh sáng, hoặc đang ở trong bệnh viện, tai cậu nghe thấy âm thanh điện tử đang kêu tít tít.

Sau âm thanh tít tít, một giọng nói vui vẻ vang lên: “Tải xong, xuyên sách thành công, chào mừng ngài đến với thế giới trong sách "Bạch Nguyệt Quang Giới Tu Chân", hệ thống xuyên sách xin hân hạnh phục vụ ngài. Nhiệm vụ lần này là...”

... Cái gì?

Tiêu Mặc giật mình, bật dậy, tay ôm lấy đầu đang choáng váng: “Đợi, đợi đã!”

Giọng nói dừng lại.

Tai cậu ù đi, cố gắng mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ được môi trường xung quanh, ngoài ánh sáng trắng xóa, chỉ có một bảng điều khiển điện tử lơ lửng trước mặt.

Từ mờ mịt đến kinh ngạc, Tiêu Mặc không biết phải làm sao.

Nhưng cậu ép mình bình tĩnh lại, giấu tất cả cảm xúc, lo lắng và nỗ lực phân tích tình hình hiện tại.

Xuyên sách, xuyên sách?

Làm sao có thể...

Hệ thống thấy sắc mặt của ký chủ không tốt, nhẹ giọng chào hỏi: “Xin chào ký chủ, ngài có nghe thấy không?”

Vai Tiêu Mặc run lên, cố gắng giữ bình tĩnh, quen với việc che giấu cảm xúc hoảng loạn, không để lộ ra ngoài: “... Ta có thắc mắc.”

Hệ thống: “Vâng vâng! Ký chủ có thắc mắc gì, chúng ta đều có thể giải đáp cho ngài~”

“Ta thật sự đã xuyên sách rồi?”

“Thật sự như vậy sao!”

“Đúng thế.”

Tiêu Mặc hít sâu, nắm chặt tay: “Vậy làm sao để trở về lại thế giới của ta?”

Hệ thống nhẹ nhàng nói: “Ừm, rất tiếc, ngài không thể trở về được.”

Phản ứng của Tiêu Mặc không giống như tưởng tượng, hệ thống nhanh chóng kiểm tra lại các điều kiện của cậu, quả thực cậu phù hợp với tiêu chuẩn xuyên không. Hệ thống cẩn thận nói: “Ký chủ, môi trường sống trước đây của ngài tồi tệ như vậy, không có gì đáng lưu luyến, tại sao ngài lại muốn trở về?”

Một cuộc sống tồi tệ như vậy, nay được xuyên không chẳng phải nên vui mừng sao, hệ thống không thể nào hiểu được.

Tiêu Mặc từ nhỏ đã bị cha mẹ vô trách nhiệm bỏ rơi, nghe nói họ sống rất phóng túng ở bên ngoài, không rõ còn sống hay đã chết.

Cậu bị ném cho họ hàng, họ hàng coi cậu như gánh nặng, đá qua đá lại như một quả bóng. Cuối cùng, quả bóng nhỏ ấy bị đá vào trại trẻ mồ côi.

Thời gian sống cùng họ hàng không dài nhưng lại gặp không ít tai nạn, người lớn mắng chửi đánh đập, trẻ con thì thay nhau bắt nạt. Tiêu Mặc chịu đủ khổ sở và nhận hết ánh mắt khinh bỉ từ mọi người, cậu đã sớm trưởng thành.

Nghe hệ thống nói, mặt Tiêu Mặc giật giật, cười nhạt hỏi lại: “Tại sao ta lại không muốn trở về cơ chứ?”

Những cảm xúc chất chứa trong lòng cậu như được mở van tràn ra ào ạt.

“Ta mới mười bảy tuổi, vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học trọng điểm, có thể đập giấy báo đó vào mặt đám họ hàng kia, nhìn bọn họ kinh ngạc, ghen tị. Nhìn bọn họ tự so sánh bản thân, một đám vô dụng ngoài việc bắt nạt ta khi ta còn nhỏ chẳng làm được gì, chuyện vả mạnh vào mặt bọn họ như vậy, tại sao ta phải bỏ lỡ?”

Khi Tiêu Mặc nói, cậu như thể đã thấy được biểu cảm bị vả mặt của đám người đó, khóe miệng cậu nhếch lên một đường giễu cợt. Hệ thống cười gượng, không ngờ ký chủ lại là người thù dai như vậy, nó lau những giọt mồ hôi không tồn tại, giọng nói thêm phần cẩn thận hơn.

“Nhưng ngài vì cứu một đứa trẻ mà đã chết trong thế giới đó rồi, chúng ta đã kéo ý thức ngài vào không gian hệ thống này.”

Tiếng cười lạnh và giễu cợt của Tiêu Mặc cứng đờ lại trên khóe miệng.

Sau đó, đường viền môi cậu dần dần phẳng ra.

…Thì ra cậu đã chết rồi?

Thật nực cười, cậu tưởng mình đã được cứu, kết quả vẫn là đã chết…

Cảm giác cuối cùng khi bị kéo lên là ảo giác sao? Rõ ràng cậu không cảm thấy quá đau đớn.

Chết khi còn trẻ, nói theo cách mộng mơ là thậm chí còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, con sâu đáng thương là cậu đây vừa mới hoàn thành cú lột xác, còn chưa kịp chiêm ngưỡng biểu cảm bị vả mặt của những kẻ vô dụng kia lại đã chết rồi.

Tiêu Mặc chậm rãi hạ vai xuống, cậu co gối, ôm chặt cánh tay, cúi đầu im lặng.

Tư thế co ro phòng vệ này là biểu hiện của sự thiếu an toàn.

Tiêu Mặc không hối hận khi nhảy xuống nước cứu người, cậu chỉ cảm thấy… trống rỗng, mông lung có lẽ rõ ràng hơn là đau khổ khi cuộc sống của cậu đột ngột kết thúc.

Hơn nữa, cậu cảm thấy cái chết của mình rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng ở đây không có chỗ cho cậu kêu oan.

Tiêu Mặc nhấn vào khóe mắt cay xè, không để nước mắt chảy ra, cười khổ: cậu chết rồi, chắc cũng chẳng có mấy người thương tiếc.

Hệ thống thấy Tiêu Mặc u ám, nhanh chóng an ủi: “Nhưng ngài là người được chọn! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngài có thể tái sinh, sống dưới thân phận mới ở tu chân giới, cơ hội tốt biết bao! Hơn nữa, cha mẹ của đứa trẻ ngài đã cứu rất cảm kích ngài, còn chuẩn bị gửi cho ngài một khoản tiền cảm tạ!”

Tiêu Mặc đang lặng lẽ tiêu hóa cảm giác khó chịu trào dâng, nghe đến đây liền cảnh giác ngẩng đầu, đôi mày đẹp nhíu lại: “Ta đã chết, số tiền đó sẽ đến tay ai?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nếu là đám họ hàng kia, Tiêu Mặc chắc chắn sẽ lật nắp quan tài, nửa đêm đến đầu giường bọn họ làm ma.

“Không không, số tiền đã được quyên góp cho trại trẻ mồ côi mà ngài từng ở! Đây có lẽ là nơi phù hợp nhất để nhận số tiền này? Nếu ngài không hài lòng, hệ thống chúng ta có thể can thiệp, để số tiền đó đến nơi mà ngài muốn.”

Tiêu Mặc mới thả lỏng chút ít: “Ừ, được.”

Cậu im lặng một lát, dùng chút hy vọng cuối cùng xác nhận: “Ta thật sự không thể trở về à?”

Hệ thống không nỡ trả lời: “Rất tiếc, đúng vậy.”

Tiêu Mặc chậm rãi thở ra nỗi buồn bực trong ngực, cậu đã gặp chuyện không thể cưỡng lại, cuộc đời bị buộc phải rẽ hướng, dù có chấp nhận hay không, dù vui hay buồn, cậu đã xuyên không rồi.

Với tính cách của Tiêu Mặc, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ bản thân, nếu có cơ hội sống tại sao lại không nắm lấy? Dù cậu từ nhỏ đã bị đời dày vò, nhưng Tiêu Mặc bẩm sinh kiên cường, cậu luôn tự nhủ phải sống ra dáng một con người.

Cậu muốn tỏa sáng, muốn rực rỡ, chỉ có sống tốt mới là cách trả thù tốt nhất những kẻ đã bắt nạt cậu, ai muốn thấy cậu thảm hại, cậu càng không để người đó toại nguyện.

Tiêu Mặc nắm chặt cánh tay, đầu ngón tay trắng bệch, lộ ra nội tâm không bình tĩnh. Sau thời gian dài im lặng, cậu khó khăn mở miệng với hệ thống: “Ngươi hãy nói về nhiệm vụ đi.”

Nói ra câu này, nghĩa là cậu cuối cùng đã chấp nhận hiện thực.

Hệ thống rất vui vì sự hợp tác của cậu, giọng nói cũng cao lên vài độ: “Ngài sẽ trở thành tâm ma của Sở Kinh Lan, nhiệm vụ chính là làm cho y nhận thức được sự tồn tại của tâm ma, rồi đợi đến khi thời cơ chín muồi thì bị y giết chết để chứng đạo.”

“Nhiệm vụ phụ là đồng hành cùng y trưởng thành, rèn luyện ý chí tâm tính của y, gây ra công kích tinh thần cho y. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài có thể chuyển thành điểm tích lũy để nâng cao tu vi của bản thân cũng như đổi đồ trong cửa hàng.”

Hệ thống nói rồi mở cửa hàng ra, Tiêu Mặc liếc qua, thấy các loại linh đan diệu dược đến pháp khí bảo vật phong phú, đủ cả.

“Nhưng tu vi của ngài tối đa sẽ không vượt quá Phân Thần, vì ngài phải bị y giết chết ở Phân Thần kỳ.”

Tiêu Mặc hỏi trọng điểm: “Ta bị giết có đau không?”

Hệ thống vội nói: “Không không, ta có thể mở chế độ hoàn toàn miễn đau cho ngài, đảm bảo ngài không cảm thấy đau đớn gì cả!”

Không đau thật sự là quá tốt, Tiêu Mặc cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, dù là lo lắng hay bình tĩnh lại, đầu óc cậu vẫn rất tỉnh táo: “Nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ có gì khác nhau?”

Hệ thống rất tích cực, có hỏi có đáp: "Nhiệm vụ chính bắt buộc phải làm, nhiệm vụ phụ chỉ cung cấp phương thức để tích điểm, không bắt buộc."

Tiêu Mặc tâm thần vừa động, ý là nhiệm vụ bắt buộc của cậu thực ra chỉ có hai cái?

Cậu rất thông minh, lập tức nảy ra một ý tưởng.

Hệ thống tất nhiên không nhận ra ký chủ đã bắt đầu mưu tính: "Nguyên tác ngài đã đọc qua, nếu có thắc mắc về cốt truyện, có thể tìm ta tra cứu bất cứ lúc nào."

Tiêu Mặc vừa suy nghĩ, vừa hỏi thêm vài câu.

Sau khi Sở Kinh Lan chết, Tiêu Mặc không tiếp tục đọc tiểu thuyết nữa.

Nếu chỉ đơn thuần là đọc một quyển tiểu thuyết, Tiêu Mặc đóng sách lại là có thể không bận tâm, nhưng Sở Kinh Lan bây giờ không còn là nhân vật giấy, sắp tới sẽ chung sống với cậu: hệ thống nói rồi, là tâm ma, Tiêu Mặc phải định cư trong thức hải của Sở Kinh Lan.   

Tiêu Mặc lập tức cảm thấy không thoải mái, là một người tuy sống cuộc đời khó khan nhưng vẫn nghiêm túc đối đãi với bản thân và với mọi người, cậu thực sự không thích tính cách của Sở Kinh Lan.

Không chỉ riêng Sở Kinh Lan, thứ lỗi cho Tiêu Mặc nói thẳng, đa số nhân vật chính trong nguyên tác đều rất tệ, hoặc là đang gặp lâm vào cảnh cẩu huyết, hoặc là có xu hướng rơi vào tình huống cẩu huyết.

Tiêu Mặc còn ghét cả nhân vật chính thụ. Cậu ta là một kẻ đào hoa, ăn cả nồi cả bát, tình yêu cậu ta có thể chia nhỏ thành vô số phần. Dù cậu ta yêu nhiều người cùng lúc nhưng vẫn tự cho mình là băng thanh ngọc khiết, yếu đuối đơn thuần.

Cậu ta đúng là kiếp sau của rết tinh, chân đạp n con thuyền phải không?

Một kẻ tồi chỉ lừa người khác thôi, đây còn tự lừa mình nữa!

Biết cốt truyện nguyên tác, lại hiểu nhiệm vụ chính của mình, Tiêu Mặc đã nhanh chóng lập kế hoạch trong đầu.

Hệ thống nói hết những gì cần nói, mang theo Tiêu Mặc cùng dịch chuyển không gian, Tiêu Mặc mở mắt ra, cảnh trắng mờ mịt không còn nữa, thay vào đó là một màn đêm tĩnh mịch.

Hệ thống vui vẻ: "Tèn ten, chào mừng đến với tu chân giới, đây là thức hải của Sở Kinh Lan đó!"

Trên đầu là bầu trời treo một vầng trăng khuyết, Tiêu Mặc xuất hiện dưới một cây cổ thụ khô héo, trước cây là một hồ nước trong suốt, bên trong không có sinh vật, tĩnh lặng như giếng cổ.

Lấy hồ làm trung tâm, bờ chỉ rộng có vài mét đất, ngoài ra đều bị hắc vụ bao phủ, không có cảnh vật nào khác.

Rất hoang vắng.

Tiêu Mặc cúi đầu nhìn xuống mặt hồ, thấy bóng mình phản chiếu, tóc đã dài ra, thay một bộ cổ trang đen, cậu vốn đã đẹp, tựa như liễu xuân, giữa chân mày thêm một vết ấn hoa sen đỏ rực, tăng thêm vài phần ma đạo yêu dị phong thái.

Hoàn toàn là kiểu ma đầu có thể dựa vào mặt mà mê hoặc lòng người.

Lần đầu tiên thấy mình trong bộ dáng cổ trang, Tiêu Mặc không quen nắm một lọn tóc đen rũ trước ngực.

Hệ thống: "Ngài tiếp theo sẽ phải sống ở đây."

Tiêu Mặc thả lọn tóc ra, nghiêm túc quan sát "nhà" tiếp theo của mình, linh hồn hỏi: "Ta ngủ ở đâu?"

Chỉ có một cái cây, một hồ nước, vậy ngủ dưới cây hay dưới nước?

Hệ thống chỉ đường cho cậu: "Ngài có thể cải tạo môi trường, nhưng quanh Nguyệt Hồ là địa bàn cơ bản của Sở Kinh Lan, xây dựng ở đây thì khi y kiểm tra thức hải sẽ dễ dàng lật đổ đồ đạc của ngài, lúc đó hai người các ngài sẽ tranh giành địa bàn. Phương pháp tốt nhất là bây giờ ngài đi vào hắc vụ, phân chia ranh giới, tạo dựng kết giới để y khó lòng xâm nhập."

"Đừng nói giường chiếu, ngay cả đình đài lầu gác, sông núi biển cả đều tùy ngài xây! Thức hải quan trọng nhất là trí tưởng tượng mà! Ồ nhưng mà đồ hiện đại không thể mang qua, thời đại khác nhau, chúng ta vẫn phải nghiêm túc tuân thủ khoa học."

...Đã tu tiên rồi ngươi còn nói với ta về nghiêm túc tuân thủ khoa học??

Tiêu Mặc vượt qua Nguyệt Hồ, đến rìa hắc vụ, nói thật, hắc vụ cuồn cuộn trông không giống thứ tốt lành gì, nhưng vô hại với cậu, trong lòng Tiêu Mặc không dâng lên sợ hãi, có vẻ thân thể cậu thích nghi với xuyên không và thay đổi thân phận nhanh hơn tâm hồn, dù là tâm ma chung quy cũng có chút thiên phú chủng tộc.

Tiêu Mặc dễ dàng tiến gần hắc vụ, dọn ra một chỗ, không lớn, biến ra một cái giường.

Khung giường đơn giản, nhưng rất rộng rãi, chăn gối đệm là tông màu ấm, độ mềm cứng phù hợp, chắc chắn nằm rất thoải mái.

Giường là giường tốt, nhưng cũng chỉ có một cái giường.

Hệ thống nhìn cái giường đơn, nghĩ trí tưởng tượng của ký chủ không đủ, thử bộc lộ tài năng: "Việc xây dựng ta cũng có thể giúp đỡ, ký chủ."

Tiêu Mặc không quay đầu lại mà từ chối: "Không cần."

Cậu đã lên kế hoạch cho hành trình tương lai, một cái giường là đủ rồi.

Là tâm ma, khi bước vào đây cậu đã tự thông suốt, hiểu rõ một số năng lực của tâm ma, ảnh hưởng bản thể là cơ bản, Tiêu Mặc trong thời gian ngắn rất nhanh hiểu được phải làm sao để liên hệ với Sở Kinh Lan.

Tiêu Mặc đứng dưới ánh trăng.

Hệ thống rất tò mò ký chủ sẽ ra bước đầu tiên thế nào.

Sau đó nó thấy Tiêu Mặc tay nắm hắc vụ, lần đầu tiên đã thành công mở thông ranh giới thức hải.

Hệ thống rất khen ngợi: "Ký chủ lợi hại!"

Trong tiếng kỳ vọng của hệ thống, Tiêu Mặc hạ khí đan điền, thanh âm như chuông lớn, dùng giọng lạnh lẽo như ma quỷ nói: "Sở Kinh Lan... Ta là tâm ma của ngươi."

Hệ thống: Vừa nhìn là biết sẽ nói lời ác nghiệt!

Chỉ cần gây ra dao động cảm xúc cho Sở Kinh Lan, có thể tính là tấn công tinh thần, có thể quy đổi thành điểm, hệ thống lập tức chuẩn bị bảng tính toán, ngồi chờ ký chủ phát huy.

Hệ thống ra vẻ đầy mong đợi, lại thấy Tiêu Mặc dứt khoát thu tay, im lặng, quay đầu đi.

...Đi rồi?

Hệ thống: ???

Không phải, tiếp theo thì sao? Lời ác nghiệt đâu? Hết rồi??

Nó nhìn Tiêu Mặc vén hắc vụ, thấy Tiêu Mặc nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

...Hả?

Hệ thống đầy dấu chấm hỏi, đầu đầy mờ mịt: "Ký chủ?"

Tiêu Mặc nhắm mắt an tĩnh nằm: "Ta đã để y nhận ra có tâm ma, nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành. Ngươi có cách nào để ta ngủ vài năm không, khi nào y cần giết ta thì gọi ta dậy, để y giết."

Hệ thống: "..."

Hệ thống mắt trừng miệng há.

Còn có thể làm vậy!?

Ta đã kéo bảng tính toán ra chỉ để ngài cho ta xem một màn này!?? 

Bất kể hệ thống có lộn xộn thế nào, Tiêu Mặc đã quyết định nằm yên: Đúng vậy, với những nhiệm vụ và người mà cậu không thích, kế hoạch của cậu chỉ là mặc kệ làm con cá muối.

Có người hỏi tại sao Tiêu Mặc không thử thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan? 

Tiêu Mặc: Tại sao ta phải tốn công vậy?

Trước hết, cậu không tự nguyện xuyên không, thứ hai, Tiêu Mặc và Sở Kinh Lan là người xa lạ.

Nếu Sở Kinh Lan giống như đứa trẻ suýt chết đuối mà Tiêu Mặc từng cứu trước kia, vô tình gặp rắc rối gì đó thì cậu sẽ sẵn lòng ra tay giúp đỡ như một người tốt bụng.

Nhưng Sở Kinh Lan đã suy nghĩ kỹ mà vẫn muốn thay người khác chịu đựng khổ đau thì Tiêu Mặc chọn cách buông bỏ lòng thương hại, tôn trọng số phận của người khác.

Tiêu Mặc không nghĩ mình có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của Sở Kinh Lan, cậu là người tốt nhưng không phải là người tràn đầy lòng nhân ái.

Dù sao hệ thống cũng đã nói quá trình không quan trọng, cậu chỉ cần làm tốt phần mở đầu và kết thúc là đã hoàn thành công việc của mình, điều này thậm chí không thể gọi là lách luật.

Là một thiếu niên thường làm thêm để kiếm tiền, Tiêu Mặc có triết lý làm việc của riêng mình.

Tiêu Mặc phát hiện hệ thống đã im lặng từ nãy, cậu mở mắt nhìn từ trên giường, cảnh giác: “Ta không vi phạm quy tắc.”

Hệ thống hoàn toàn chịu thua người chủ này, nếu có hình dạng, có lẽ hệ thống cũng đã mệt mỏi nằm xẹp xuống: “Đúng vậy, ý tưởng của ngài không phạm quy tắc, nhưng kế hoạch làm mỹ nhân ngủ yên của ngài, ta có hai điều muốn nói.”

Tiêu Mặc: “… Ai là mỹ nhân ngủ yên? Ngươi nói đi.”

“Thứ nhất, ta không có cách nào để ngài ngủ suốt mấy năm, nếu ngài có thiên phú dị bẩm thì có thể thử.” 

“Thứ hai." Hệ thống âm u nói: "Câu vừa rồi của ngài vừa rồi bị Sở Kinh Lan cho là ảo giác, y không tin rằng mình đã có tâm ma, do đó nhiệm vụ của ngài chưa hoàn thành.”

Tiêu Mặc: “…”

Im lặng, im lặng là cầu của đêm nay.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, Tiêu Mặc cuối cùng chậm rãi ngồi dậy.

Kế hoạch vừa bắt đầu, đã đứt gánh giữa đường.

Cậu đã nói rõ ràng tựa như phát thanh viên mà cũng bị coi là ảo giác?

Có phải cậu buộc phải hiện thân trước mặt Sở Kinh Lan không?

Tiêu Mặc mím môi, ôm tay, do dự không yên.

Trong lúc đó, ở bên ngoài, Sở Kinh Lan đang tập trung luyện kiếm, thân như trúc xanh, một kiếm vung ra, đường kiếm lưu loát nhưng bị giọng nói đột ngột làm rối loạn, chém lệch ra ngoài.

Cây trúc xanh bị chém ngang, không cam lòng đổ xuống, kéo theo lá trúc rơi rụng.

Sở Kinh Lan dừng kiếm, ngay lập tức tỏa linh lực kiểm tra, gió lướt qua tai, sau khi trúc đổ, bốn phía yên tĩnh, không người, cũng không yêu ma tà ác.

Y nhíu mày, thanh kiếm chĩa xuống đất, giọng nói vừa rồi là y nghe nhầm sao?

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp