Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Sở Kinh Lan mười bảy tuổi, là một trong những con cháu chính tông của Sở gia ở hạ giới, đạt đến Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn một bước ngắn nữa là tới Nguyên Anh.

Giới tu chân được chia thành thượng, trung và hạ giới theo mức độ dày đặc của linh khí. Mặc dù Sở Kinh Lan sinh ra ở hạ giới, nhưng thiên phú của y, nhìn khắp giới tu chân, đều có thể gọi là kinh tài tuyệt diễm, không ai sánh kịp.

Hạc giữa bầy gà là câu thành ngữ rất thích hợp để miêu tả Sở Kinh Lan.

Giới tu chân phân chia cảnh giới từ yếu đến mạnh là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Đại Thừa, Quy Hư, mỗi cảnh giới lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong. Mười bảy tuổi đạt Kim Đan đỉnh phong, không biết liệu có người sau vượt qua không, nhưng trước mắt chưa từng có ai.

Sở gia đặt kỳ vọng vào Sở Kinh Lan sẽ đưa gia tộc một bước bay cao, đặt toàn bộ hy vọng của gia tộc lên người y, còn lấy mẫu thân của Sở Kinh Lan làm điểm yếu, trói chặt y ở Sở gia.

Có thể thấy thiên tài này sống không được tự do, trong gia tộc, người người mang lòng gian trá, trưởng bối lợi dụng y, tiểu bối đố kị y, tạo nên tính cách thâm trầm, ít biểu lộ cảm xúc của y.

Sở Kinh Lan vừa chém xong lần thứ một nghìn trong rừng trúc thì nghe thấy một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu.

[Sở Kinh Lan, ta là tâm ma của ngươi]

Giọng nói mang ba phần hờ hững, bảy phần lười biếng, tóm lại là hoàn toàn không chân thành.

Sở Kinh Lan: ?

Sở Kinh Lan sắc mặt nghiêm túc, lập tức cảnh giác nhìn quanh.

Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc xanh tươi, xào xạc vang lên, chỉ có mình Sở Kinh Lan. Y phát hiện sau tiếng nói đó, bên tai không còn xuất hiện tiếng động khác, cực kỳ yên tĩnh.

… Tu luyện quá lâu sinh ảo giác?

Hơn nữa nói gì mà tâm ma, ai cũng biết chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên mới xuất hiện tâm ma, y một Kim Đan đỉnh phong, làm sao có thể có tâm ma?

Cẩn thận chờ một lát, xác nhận không còn động tĩnh, Sở Kinh Lan mới hơi an tâm, chuẩn bị tiếp tục tu luyện, đột nhiên, y cảm thấy trong lòng xuất hiện một cơn chấn động khó tả, không đau, nhưng rất kỳ lạ.

Sau đó, trong rừng xanh tươi, một đám hắc vụ nhỏ như con mèo lười, chầm chậm ngưng tụ xuất hiện trước mặt y.

Không hề chênh lệch, ngay trước mắt Sở Kinh Lan.

Nhóm sương nhỏ dường như không nhận ra khoảng cách với Sở Kinh Lan quá gần, vẫn chậm rãi xoay một vòng, khi nhận ra thì toàn bộ sương mù đột nhiên cứng lại.

Trong chớp mắt, Sở Kinh Lan và đám sương nhỏ đồng thời lùi lại, ngay lập tức kéo dài khoảng cách ba trượng, Sở Kinh Lan thề, y thực sự nhìn thấy sự hoảng hốt của con người trên một đám sương mù không mắt không mặt. 

… Cái gì vậy!

Sở Kinh Lan giơ kiếm ngang trước mặt, lập tức bày ra thế phòng thủ.

Mà đám sương nhỏ kia, chính là Tiêu Mặc, vừa rồi mặt y đột ngột phóng to trước mắt, làm cậu giật mình, sau khi kéo dài khoảng cách mới bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu tính toán: “Hệ thống, ngươi không nói với ta khi xuất hiện ta sẽ trông như thế này sao?”

Không tay không chân, không mặt không thân, tròn trịa một đám sương đen, thỉnh thoảng còn có thể phun ra vài sợi khói đen, chính là hình dạng hiện tại của Tiêu Mặc.

“Ta chuẩn bị giải thích từng bước cho ngài đấy!” Hệ thống vội vàng nói: "Hiện tại tu vi của ngài và Sở Kinh Lan đang ở mức tương đồng, là Kim Đan đỉnh phong, trong giai đoạn này, ngài không thể duy trì hình người ở ngoại giới, ngoài Sở Kinh Lan ra, người khác không thể thấy ngài.”

“Nhưng khi tu vi của ngài đạt tới Nguyên Anh, ngài sẽ có thể hiện hình ra bên ngoài, có thể cho người khác thấy hoặc không thấy tùy ý, có điều Sở Kinh Lan luôn có thể thấy ngài.”

Hệ thống sợ rằng mình không hoàn thành nhiệm vụ nên không đợi Tiêu Mặc hỏi đã vội vàng bổ sung chi tiết: “Đúng rồi, trong mắt người khác, hình người của ngài sẽ có sáu bảy phần giống Sở Kinh Lan, hiện tại ngài chỉ có thể hoạt động trong phạm vi năm mươi mét quanh y.” 

Tiêu Mặc ngạc nhiên: “Nhưng trong ảnh phản chiếu trên mặt hồ ta lại thấy gương mặt của mình.”   

Hệ thống: “Đúng vậy, chỉ có ngài tự nhìn vào gương mới thấy được diện mạo thật, người khác, kể cả Sở Kinh Lan cũng không thể thấy gương mặt thật của ngài.”

Diện mạo thật của Tiêu Mặc không hề giống Sở Kinh Lan, cậu có một đôi mắt phượng, xinh đẹp, còn mang theo vẻ quyến rũ đầy tà khí, nhưng khi cười lại đột nhiên ngây thơ, là một gương mặt có thể lừa dối người khác; còn Sở Kinh Lan thì thanh nhã lạnh lùng, kiếm mi tinh mắt, đẹp đến mức có sức công phá mạnh mẽ, y như thể sinh ra để cầm kiếm, nội liễm mà cao ngạo, không thể cản phá. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đúng là một trong những nam chính của truyện cẩu huyết, nhìn khá đẹp.

Hệ thống đột nhiên gào lên: “A a a a a ký chủ cẩn thận!!!”

Chỉ thấy kiếm của Sở Kinh Lan sáng lên như điện, chém thẳng về phía Tiêu Mặc!

Toàn bộ đám sương của Tiêu Mặc lập tức nổ tung, dù không có hình người, nhưng cậu vẫn cảm thấy tim mình như ngừng đập khi đối mặt với nguy hiểm, theo bản năng, Tiêu Mặc muốn tránh né, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một ý nghĩ đột nhiên ghim chặt cậu tại chỗ:

Nếu ta bây giờ bị Sở Kinh Lan giết, có phải nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể bàn giao được rồi không?

Chỉ một thoáng dừng lại, kiếm của Sở Kinh Lan đã chính xác chém xuống.

Kiếm này tới nhanh như vũ bão, kiếm như người, lạnh lùng mà hung hãn, nếu trước mặt là yêu ma quỷ quái, chắc chắn trong chớp mắt sẽ bị mất đầu, xác nằm trên đất.

Nhưng trước mặt chỉ có một đám sương không hình người của Tiêu Mặc, cậu cố gắng kiềm chế bản năng tránh né, vừa run rẩy vừa mong chờ kết quả, nếu có ai thấy đôi mắt của cậu lúc này, chắc chắn sẽ thấy trong đó lóe lên sự pha trộn của niềm phấn khích và nỗi kinh hoàng, quái dị như một kẻ điên.

Nhưng sau ánh kiếm, Tiêu Mặc không hề cảm thấy đau đớn, cũng không bị chém làm đôi.

Kiếm đi qua sương, không có gì xảy ra.

Tiêu Mặc: …

A, thất vọng.

Sự phấn khích của cậu lập tức tan biến, cậu bèn thu lại biểu cảm - không quan trọng người khác có thể thấy hay không, cậu vẫn có biểu cảm.

“Hệ thống." Tiêu Mặc trầm giọng nói: "Ngài biết y tạm thời không giết được ta đúng không, sao lại hoảng hốt như vậy.”

“Là phản ứng bình thường của mô-đun cảm xúc." Hệ thống tự hào nói, nếu có đuôi chắc hẳn đã vểnh cao lên: "Chúng ta là AI cao cấp mà!”

Cuộc đối thoại trong đầu giữa một người một hệ thống, Sở Kinh Lan không nghe thấy, y nhìn chằm chằm vào đám sương không tổn hại, đầy cảnh giác, cố gắng nhận diện đó là gì.

Nhìn một lúc lâu, cũng không nhận ra điều gì.

Tiêu Mặc hai lần muốn đi đường tắt đều bị chặn lại, tâm trạng không vui, thể hiện đúng bản chất của Tâm Ma, kéo dài giọng nói lạnh lẽo: “Sở Kinh Lan... ”

Sở Kinh Lan nhíu mày, thứ này biết nói? Hơn nữa âm thanh nghe giống như tiếng vừa vang lên trong đầu, y rất cảnh giác, không mở miệng đáp lại.

“Mặc dù ánh mắt của ngươi đầy nghi hoặc, nhưng ngươi phải tin rằng, ta thật sự là Tâm Ma của ngươi.”

Sở Kinh Lan mắt đen như mực chậm rãi di chuyển, đánh giá “đám sương” tự xưng là Tâm Ma này, cuối cùng lên tiếng: “Ta không biết ngươi do ai phái tới, trước khi nói dối cũng nên hiểu rõ tình hình, ta là Kim Đan, không phải Nguyên Anh.”

“Ta là Tâm Ma của ngươi, làm sao không biết tu vi của ngươi.” Tiêu Mặc sương trôi lơ lửng, tư thái và giọng nói đều rất thong dong: "Ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ đến việc báo với các trưởng lão Sở gia, họ không giải quyết được ta, còn mang lại phiền phức cho ngươi.”

“Một người chưa đến Nguyên Anh mà đã có Tâm Ma, họ sẽ nghĩ thế nào?” Tiêu Mặc cười đầy ẩn ý: "Thiên tài và quái vật, đôi khi chỉ cách nhau một sợi chỉ.”

Sở Kinh Lan và Sở gia không phải mối quan hệ cùng sống cùng chết, nếu không vì chữa bệnh cho mẫu thân, Sở Kinh Lan đã sớm đưa bà rời khỏi Sở gia, Sở Kinh Lan cũng không phải là người thiếu chủ trung thực báo cáo mọi chuyện với trưởng lão nên lời của Tiêu Mặc đã đánh trúng tâm y - Sở Kinh Lan hiểu cậu nói đúng.

Mười bảy tuổi đạt Kim Đan đỉnh phong, có thể là thiên tài, cũng có thể là quái vật.

Tiêu Mặc sương lơ lửng trên không, thấy sắc mặt Sở Kinh Lan thay đổi thất thường, vội hỏi hệ thống: “Thế nào, y có tin ta là Tâm Ma chưa?”

Hệ thống khen ngợi: “Chưa hoàn toàn tin, nhưng đây là một khởi đầu tuyệt vời, xin ngài tiếp tục cố gắng!”

Tiêu Mặc cảm thấy không yêu thích nữa: “Hôm nay đến đây thôi, có lẽ y sẽ nghĩ lại rồi thông suốt, giống như ta cũng mất chút thời gian mới chấp nhận mình đã chết rồi xuyên không.”

Hình thái sương mù không có tay chân thật sự rất bất tiện, Tiêu Tâm Ma làm xong việc đầu tiên, bỏ lại Sở Kinh Lan đang bị sốc, mặc kệ hậu quả, để y tự xoay sở, cậu quay lại thức hải để khôi phục hình người. Tiêu Mặc duỗi lưng một cái, à, vẫn là hình người thoải mái.

Đi qua bên bờ Nguyệt Hồ, Tiêu Mặc nhìn vào mặt hồ, tốt, vẫn là gương mặt của mình, không giống Sở Kinh Lan chút nào.

Dù không biết trong mắt người khác mình sẽ trở nên như thế nào, nhưng cậu không muốn quên gương mặt thật của mình.

Giờ cậu không cần phải đi học, không cần làm việc, nhiệm vụ có thể phó mặc, thời gian đột nhiên trở nên dư thừa, cuộc sống trước kia được lên kế hoạch tỉ mỉ bây giờ trở nên trống rỗng, Tiêu Mặc quyết định để đầu óc cũng thư giãn theo, nằm dài trên giường, thật sự ôm chăn bắt đầu ngủ.

Không biết có phải do môi trường trong thức hải quá hư vô, hoặc sau khi trở thành tâm ma thì không còn là con người nữa hay không, Tiêu Mặc ngủ giấc này thật sâu, cậu ngủ suốt một ngày một đêm.

Không đau không bệnh mà ngủ một ngày một đêm, phá vỡ kỷ lục thời gian ngủ lâu nhất trong đời cậu trước kia, nhưng đây cũng là giới hạn rồi.

Không dựa vào đạo cụ mà muốn ngủ một giấc đến đại kết cục quả nhiên là chuyện không thể.

Tiêu Mặc mơ màng ngồi dậy từ trên giường, giấc mộng hỗn loạn từ từ tan biến khỏi đầu cậu, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh một màu đen tối, đợi đến khi đầu óc dần dần tỉnh táo, hiểu rõ mình đang ở đâu, Tiêu Mặc chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn về phía trước.

Cậu không nói một lời, yên lặng ngồi đó, tay ôm gối từ từ siết chặt.

... Không phải mộng, không phải ảo giác, cậu vẫn ở trong cái gọi là thế giới tu tiên, trong thức hải của người khác, một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều không thay đổi.

Cậu thật sự xuyên sách rồi, không ai nói với cậu rằng tất cả chỉ là mơ.

Tiêu Mặc bóp chặt gối, ngón tay run rẩy, từ từ hít thở sâu.

Không sao đâu, Tiêu Mặc, không sao, cậu quen thói tự an ủi mình, ít nhất cậu còn sống, tình hình cũng không đến nỗi tệ.

Trước đó cậu tỏ ra rất nhanh thích nghi, nhập gia tùy tục, nhưng thực ra chỉ có cậu mới biết, cậu đã phải nuốt ngược vào trong biết bao nhiêu sự uất ức, không cam lòng và nỗi kinh hoàng.

Tiêu Mặc chưa từng có ai để tâm sự những lời trong lòng, nếu cậu biểu hiện sự bất an và nỗi sợ hãi sau khi xuyên không thì cũng chẳng ai thương xót, vậy làm thế để làm gì?

Tiêu Mặc tự hiểu rõ bản thân, từ nhỏ bị người ta vứt qua vứt lại, cậu hiểu mình là cọng cỏ dại, ưu điểm là đi đến đâu cũng sống được, mục tiêu là trở thành đại thụ che trời, trả thù những kẻ đã bắt nạt cậu.

Đáng tiếc thật... Tiêu Mặc vùi mặt vào gối, che đi biểu cảm chua xót, cậu thực sự rất muốn đến trường đại học, đó là ngôi trường mà cậu luôn hằng mong ước.

Ôm gối tự kỷ một hồi, Tiêu Mặc đứng dậy, quyết định làm gì đó để thay đổi tâm trạng, tránh để mình suy nghĩ lung tung, cậu gọi hệ thống ra giúp đỡ.

Hệ thống rất tích cực, gọi là đến ngay: "Ký chủ cần gì giúp đỡ!"

Ký chủ cuối cùng cũng có hứng thú với nhiệm vụ rồi sao!

Tiêu Mặc bóp cổ tay xoay xoay khớp: "Đã muốn ở lâu dài, không thể chỉ có mỗi một cái giường."

Hệ thống hiểu rồi, đây là chuẩn bị xây nhà ở đây!

Hệ thống vui lòng phục vụ, nó cho rằng: mặc dù không liên quan đến nhiệm vụ, nhưng cải thiện trải nghiệm nơi ở, giúp ký chủ tìm được cảm giác thân thuộc, thân tâm thoải mái, có lẽ sẽ tích cực làm chính sự.

Vì vậy một người một hệ thống bắt đầu "xây dựng nhà ở."

Tiêu Mặc hiện tại có thể mở rộng không gian trong thức hải hạn chế, muốn xây một tòa thành thì không có khả năng, nhưng tạo một tiểu viện không thành vấn đề, hệ thống mang tất cả các kiểu nhà và bố cục viện lạc thịnh hành trong giới tu chân ra, để cho Tiêu Mặc chọn lựa.

Tiêu Mặc là người có tài, tuy rằng không thể đem những đồ hiện đại tới đây, nhưng một số phong cách thì có thể tái hiện, một căn lầu ba tầng cao, có bình phong cổ kính, cửa sổ chạm trổ, còn có màn hình lưu quang bằng thuật pháp, trên đó có thể cuộn văn tự, nơi lưu giữ một số thoại bản thế giới này.

Mọi thứ sống động y như kính VR vậy!

Đáng tiếc là không thể chơi game, nhưng nếu sau này Tiêu Mặc có thể ghi lại một số cảnh vật, không chứng có thể phát triển thành TV.

Tuy là thế giới tu tiên nhưng cũng thật là khoa học.

Trong viện không lớn, phía đông trồng một cây đào, phía tây một cây lê. Tiêu Mặc nói, có thể thưởng hoa vừa có thể ăn quả, vừa đẹp lại vừa hữu dụng. Cạnh cây đào có một cái xích đu, có thể không chơi, nhưng nhất định phải có; dưới cây lê là một cái ghế quý phi lười biếng, chính giữa là một cái bàn đá vuông vức, tiểu viện hoàn thành.

Tiêu Mặc rất hài lòng với cách bài trí, điều duy nhất không hài lòng là thời tiết, tuy rằng đêm rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng thấy đơn điệu.

"Ở đây luôn tối tăm, chỉ có trăng, không thể luân phiên ngày đêm giống bên ngoài sao?"

Hệ thống: "Có thể, nhưng phải đợi Sở Kinh Lan đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới được."

Tiêu Mặc tiếc nuối, có lẽ trong thời gian ngắn nếu cậu muốn thưởng thức cảnh sắc ban ngày, chỉ có thể chạy ra khỏi thức hải.

Nhưng hình dạng bên ngoài của cậu thực sự không tiện, Tiêu Mặc suy nghĩ, mình có nên cân nhắc tu luyện, ít nhất thì ở bên ngoài sẽ có nhân hình.

Không phải vì nhiệm vụ, chỉ là để bản thân sống thoải mái hơn chút.

Cậu đang chuẩn bị nói rõ với hệ thống thì nghe hệ thống hét lên kinh hoàng!

Giống hệt như lúc Sở Kinh Lan trước đó dùng kiếm chém cậu.

"Chuyện này sao có thể a a a! Ký chủ! Sở Kinh Lan, Y cư nhiên ngưng kết thần thức xâm nhập vào thức hải rồi!"

Mỗi tu sĩ một khi bắt đầu tu luyện, đều có thức hải của riêng mình, nhưng chỉ khi tu vi đạt đến Nguyên Anh mới có thể ngưng thần, tiến vào không gian thức hải của mình.

Tiêu Mặc cũng kinh ngạc một chút, cậu nghĩ thoáng một cái, hỏi: "Chúng ta xây nhà mất mấy ngày rồi?"

Hệ thống nếu có chân, có lẽ đã nhảy dựng lên rồi: "Ba ngày!" họ sửa sang lại thêm hoàn thiện chi tiết, tốn thêm chút thời gian, nhưng cũng chỉ là đếm ngón tay cái là xong thời gian, "Ba ngày a mới ba ngày! Y cư nhiên có thể tiến vào thức hải rồi, người này là yêu quái sao!"

Không hổ là tuyệt thế tu luyện thiên tài, thiết lập nhân vật vẫn như xưa.

Tiêu Mặc nhanh chóng trấn tĩnh, đứng dậy đi ra ngoài viện: "Đi thôi, đi xem hiện tại y có bao nhiêu bản lĩnh, chúng ta vừa mới xây xong nhà, không thể để y trực tiếp phá hủy."

---

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp