"Thử một lần"
Cào phím + beta: qinyi
Cách đây hai tháng.
Cũng vào một ngày mưa.
Màn mưa bàng bạc cuốn trôi hết bụi bặm trong không khí, nước đọng trên đường thành từng vũng nhỏ. Những hạt mưa nện lên những vũng nước nho nhỏ ấy tạo thành từng vòng tròn loang ra đẹp mắt.
Trong phòng riêng của khách sạn, một đám thiếu nam thiếu nữ mười tám mười chín tuổi ngồi quây quần bên nhau. Mọi người cùng nâng lên những ly rượu trái cây đủ sắc màu, nước có ga, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười xán lạn: "Cụng ly—— !"
Kỳ thi Đại học vừa mới kết thúc, các thành viên của lớp 7 trường Trung học Đông Bách đều đang tập trung ở đây, mọi người cùng chúc mừng vì đã thoát khỏi bể khổ, nghêng đón cuộc sống mới.
Vân Du ngồi cạnh góc bàn nhấp một ngụm nước chanh nho nhỏ. Tính cách cậu vốn an tĩnh, quan hệ với các bạn cùng lớp cũng nhàn nhạt nhưng cũng không chán ghét mấy cuộc tụ tập ồn ào náo nhiệt như thế này, bởi vì nó cho cậu một loại cảm giác chân thật.
Lục Hàn Sơn ngồi cạnh Vân Du cũng đang nâng cái ly thủy tinh chân cao, vẻ mặt nhàn nhạt cụng ly với mọi người. Khí chất lạnh lùng trên người hắn có chút không hợp với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Thực ra từ trước đến nay Lục Hàn Sơn đều không thích loại hoạt động liên hoan này, mấy cuộc liên hoan trước đó cũng luôn cự tuyệt, chính Vân Du cũng không ngờ rằng lần này hắn sẽ có mặt.
Nhưng tâm tư Lục Hàn Sơn từ trước tới giờ vẫn luôn khó đoán, Vân Du cũng lười đoán xem rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Có lẽ là bởi vì đây là cuộc liên hoan cuối cùng thời học sinh, sau này mọi người sẽ đường ai nấy đi nên Lục Hàn Sơn nhất thời nổi hứng muốn lưu lại một chút hồi ức thời cao trung.
Một ánh mắt nóng bỏng đột nhiên phóng tới, Vân Du vô thức ngẩng đầu lên đối diện với hoa khôi lớp - Vũ Y Dao.
Vân Du hiểu rõ trong lòng, cậu biết Vũ Y Dao không phải đang nhìn mình mà là Lục Hàn Sơn bên cạnh.
Vũ Y Dao thích Lục Hàn Sơn, đây là bí mật công khai mà gần như cả lớp đều biết, trừ Lục Hàn Sơn. Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng với nhau như vậy.
Nữ sinh thích Lục Hàn Sơn rất nhiều nhưng Vũ Y Dao chính là người chủ động nhất. Vừa tan học cô sẽ chạy ngay đến chỗ Lục Hàn Sơn nói chuyện với hắn, nếu lớp có hoạt động cô cũng sẽ xung phong chung nhóm với Lục Hàn Sơn.
Sau đó trong lớp dần dần có lời đồn về hai người, mỗi lần nghe được Vũ Y Dao sẽ xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng nhưng chưa bao giờ phủ nhận.
Vân Du cúi đầu, lại nhấp thêm một ngụm nước chanh, tránh đi ánh mắt nóng rực quá mức của cô.
Kỳ thật cậu không quá hiểu, vì sao Vũ Y Dao và mấy nữ sinh khác lại thích Lục Hàn Sơn như vậy.
Phải thừa nhận rằng Lục Hàn Sơn có một túi da* tốt, mặt mày sắc bén, sống lưng thẳng tắp, làn da trắng lạnh lại càng tăng thêm vài phần cao ngạo thanh lãnh của hắn. Con người đều là động vật thị giác, lần đầu tiên Vân Du nhìn thấy hắn cũng bị vẻ ngoài đó lừa bịp, cũng từng muốn chủ động kết bạn với hắn.
*vẻ bề ngoài
Nhưng rất nhanh Vân Du đã ý thức được Lục Hàn Sơn không chỉ có vẻ ngoài lãnh đạm mà tính cách cũng như "Hàn Sơn*" ủ mãi không nóng. Sau đó Vân Du không cưỡng cầu nữa, cậu cảm thấy quan hệ giữa người với người không cần phải mặt nóng dán mông lạnh như vậy. Còn việc cậu có thể giữ mối quan hệ với Lục Hàn Sơn đến bây giờ hoàn toàn là trời xui đất khiến, cơ duyên xảo hợp.
*chắc mn cũng biết Hàn Sơn là núi băng rùi, mình k để "núi băng" là để nó trùng khớp với tên công quân luôn, mình cảm thấy như vậy hay hơn chứ k phải edit sót đâuuu
Nhưng hiển nhiên Vũ Y Dao không dễ dàng từ bỏ như Vân Du. Suốt cả buổi tối cô luôn chăm chú nhìn nơi Lục Hàn Sơn đang ngồi. Vân Du thực sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực này của cô nên vẫn luôn cúi đầu. Thân là nhân vật chính nhưng Lục Hàn Sơn không hề tự giác chút nào, vẻ mặt như thường ăn xong một bữa cơm.
Mọi người trên bàn ồn ào nói muốn chúc rượu, Lục Hàn Sơn cũng rất nể tình uống mấy chén, gương mặt hơi ửng hồng không mấy tự nhiên.
Tan cuộc, mọi người tốp năm tốp ba kéo nhau về, Lục Hàn Sơn cũng đứng lên, thấp giọng gọi Vân Du: "Vân, Vân Du..."
Cùng lúc đó, Vũ Y Dao cũng đi tới bên này, thanh giọng gọi: "Lục Hàn Sơn!"
Im lặng vài giây, Lục Hàn Sơn miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Hắn lạnh mặt, giọng điệu có chút khó chịu, hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ..." Vũ Y Dao đưa mắt nhìn Vân Du bên cạnh Lục Hàn Sơn, do dự thăm dò, "Tớ, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu, có thể chứ?"
Đôi lông mày sắc bén của Lục Hàn Sơn nhíu chặt, vẻ mặt ngày càng khó chịu: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi còn có việc."
Gương mặt Vũ Y Dao ửng hồng như quả táo mơn mởn trên cành. Cô thở sâu, chất giọng có hơi run rẩy mang theo chút nức nở: "Lục Hàn Sơn, tớ thích cậu!"
Lục Hàn Sơn: "Ồ."
Hô hấp của Vũ Y Dao bỗng cứng lại.
Lục Hàn Sơn đi sượt qua người Vũ Y Dao như không nhìn thấy cô vậy. Quay đầu gọi tên Vân Du, giọng điệu nhàn nhạt: "Đi thôi, về nhà."
Vũ Y Dao đột nhiên duỗi tay túm chặt vạt áo Lục Hàn Sơn, khó tin: "Tớ nói tớ thích cậu, cậu không nghe thấy sao?"
"Cậu thích tôi, vậy thì sao?" Lục Hàn Sơn không quay đầu lại, rút vạt áo ra khỏi tay cô rồi quay người đi ra cửa, nói, "Đâu liên quan đến tôi."
Vũ Y Dao cứ như vậy mở to mắt đứng chôn chân tại chỗ. Vân Du cực kỳ thương tiếc nhìn cô một cái sau đó xoay người đuổi theo bước chân Lục Hàn Sơn.
Loại tình cảnh này Vân Du đã xem qua quá nhiều lần. Lúc mới đầu còn cảm thấy không đành lòng, sẽ ngầm an ủi những nữ sinh đó một hai câu, sau này đã xem nhiều đến chết lặng thì không còn xen vào nữa, dù sao mấy chuyện tình cảm như này không phải là thứ mà người ngoài như cậu có thể nhúng tay vào.
Thậm chí Vân Du còn cảm thấy Vũ Y Dao có chút quá lỗ mãng, cho dù cô không biết tính Lục Hàn Sơn thì cũng có thể cảm nhận được thái độ của hắn đối với mình. Tùy tiện tỏ tình như vậy sao Lục Hàn Sơn có thể đồng ý?
Hoặc có lẽ Vũ Y Dao cũng không cần Lục Hàn Sơn đáp lại. Vân Du nghĩ, bây giờ bọn họ đã tốt nghiệp rồi, sau này mỗi đứa trời nam đất bắc, Vũ Y Dao chọn lúc này tỏ tình với Lục Hàn Sơn có lẽ chỉ để lưu lại giấc mộng một thời niên thiếu mà thôi.
"Vân Du... Vân Du!"
Bỗng có tiếng của Lục Hàn Sơn, giọng điệu còn mang theo chút bất mãn tựa như đang trách cứ Vân Du thất thần.
Vân Du thu lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, liếc mắt nhìn Lục Hàn Sơn, hỏi: "Sao vậy?"
"Đầu tôi có chút đau, hình như vừa rồi uống hơi nhiều." Ngoài trời đã tối đen, Vân Du không thấy rõ vẻ mặt của Lục Hàn Sơn, chỉ có thể nghe được giọng điệu lãnh đạm của hắn, "Cậu tới đây đỡ tôi."
"A, được." Vân Du gật đầu, cực kỳ thuận theo đi đến bên cạnh Lục Hàn Sơn, đặt tay lên vai hắn, để hắn tựa lên người mình sau đó hỏi: "Vậy được chưa?"
Vân Du rất sợ làm phiền Lục Hàn Sơn nên rất ít khi chủ động nhờ vả hắn điều gì, còn Lục Hàn Sơn thì sai sử Vân Du mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Không phải bảo cậu làm giúp mình cái này thì cũng là lấy giúp mình cái kia, dường như đã coi Vân Du thành tiểu tùy tùng của mình.
Mà Vân Du lại rất ít khi cự tuyệt Lục Hàn Sơn, cậu biết mình mang ơn hắn. Tuy rằng đây không phải là ý của Lục Hàn Sơn cũng không phải ý của cậu nhưng rất nhiều lần cậu không khỏe đều được Lục Hàn Sơn ở bên chăm sóc, ở bên làm bạn.
Lục Hàn Sơn không nói gì xem như ngầm đồng ý động tác của Vân Du. Vân Du cũng không nói chuyện nữa, hai người sóng vai đi trên đường dài. Ánh đèn đường chiếu xuống từ đỉnh đầu kéo bóng của hai người họ ra rất dài.
Vân Du vẫy một chiếc taxi, nhét Lục Hàn Sơn vào trong xe sau đó mới đến mình. Sau khi xuống xe Vân Du đỡ Lục Hàn Sơn lên lầu, Lục Hàn Sơn lại tiếp tục yêu cầu: "Đưa tôi về nhà."
Giọng điệu Lục Hàn Sơn cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt cũng nhàn nhạt. Ngoại trừ gương mặt có hơi ửng đỏ thì không hề biết được hắn đang say nhưng Vân Du vẫn nhận mệnh, thở dài: "Biết rồi."
Sau khi tới nhà Lục Hàn Sơn, đầu tiên Vân Du giải thích tình hình với mẹ hắn một chút rồi mới đỡ Lục Hàn Sơn về phòng.
Mới vừa bước vào Lục Hàn Sơn bỗng trở tay đóng cửa, sau đó lấy thái độ không cho cự tuyệt đè Vân Du lên ván cửa lạnh lẽo.
Quá gần, hơi thở của Lục Hàn Sơn như có như không phả lên cổ Vân Du, có hơi ngứa khiến cậu nhịn không được muốn né tránh.
Mãi đến lúc này Vân Du mới đột nhiên nhận ra hình như Lục Hàn Sơn thật sự say rồi. Trong hơi thở cũng tràn đầy mùi rượu, không khó ngửi nhưng lại khiến Vân Du choáng váng, nhịp tim cũng không khỏi nhanh hơn vài phần.
"Lục, Lục Hàn Sơn...?"
Vân Du cấp bách gọi tên Lục Hàn Sơn, lấy tay chống lên ngực hắn, run giọng: "Cậu tỉnh táo một chút.... Thả tôi ra...."
Nếu sớm biết sau khi uống say Lục Hàn Sơn thấy người nào liền áp người đó thì cho dù thế nào Vân Du cũng sẽ không đưa hắn về. Lục Hàn Sơn muốn tìm ai thì tìm, cậu không có phúc được hưởng mấy thứ này.
"Vân Du." Lục Hàn Sơn gọi tên Vân Du rất rõ ràng. Tay thì túm lấy hai tay cậu ép qua đỉnh đầu không cho phép trốn tránh nhưng giọng điệu lại có chút tủi thân không nói nên lời, nỉ non: "Tôi không muốn làm anh trai cậu..."
Vân Du mở to mắt bởi vì động tác của Lục Hàn Sơn, cũng bởi vì lời nói của hắn. Cậu đã sớm biết Lục Hàn Sơn xem mình như một mớ rắc rối không thể vứt bỏ nhưng bỗng nhiên nghe được lời này vẫn không khỏi có chút khó chịu.
Người ta nói kẻ say nói thật, hai người làm trúc mã mười năm hóa ra lời Lục Hàn Sơn muốn nói với cậu nhất lại là điều này.
"Tôi biết..." Giọng điệu Vân Du nhẹ nhàng, lại lần nữa cố tránh thoát gông cùm xiềng xích của Lục Hàn Sơn, nói: ".... Cậu buông tôi ra trước đã!"
"Tôi không muốn." Lục Hàn Sơn cực kỳ bá đạo cự tuyệt thỉnh cầu của Vân Du. Hắn hơi cúi đầu, cánh môi gần như dán lên khóe môi Vân Du, nhẹ giọng đến gần như chỉ một trận gió thổi qua cũng có thể khiến nó phiêu tán, "Tôi thích em, Vân Du."
Mùi rượu nhàn nhạt xung quanh trộn lẫn với khí chất lãnh đạm thấu xương trên người Lục Hàn Sơn. Đôi mắt Vân Du mở to, trong con ngươi nhạt màu tràn ngập khó tin. Cậu gần như theo bản năng phản bác: "Không, Lục Hàn Sơn, cậu say rồi, cậu bình tĩnh một chút!"
"Tôi không say, tôi rất tỉnh táo." Lục Hàn Sơn cúi đầu nhìn Vân Du, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng hình bóng cậu. Hắn lại càng thấp giọng hơn một chút, như nỉ non mà cũng như khẩn cầu, "Vân Du, chúng ta thử một lần đi, được không?"
Vân Du thực sự không biết nên trả lời thế nào, cậu chỉ có thể chôn chân tại chỗ. Môi Lục Hàn Sơn càng ngày càng thấp, hơi thở cũng càng ngày càng gần. Cuối cùng, hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
Lục Hàn Sơn hơi hé môi, muốn ngậm lấy môi châu nho nhỏ xinh đẹp của Vân Du nhưng khi sắp chạm tới thì Vân Du bỗng quay đầu, gọi tên hắn.
"Lục Hàn Sơn." Giọng Vân Du có chút run, "Cậu say rồi."
Đúng, nhất định chính là như vậy.
Lục Hàn Sơn say rồi.
Vân Du lặp lại những lời này dưới đáy lòng một lần nữa. Cậu duỗi tay đẩy Lục Hàn Sơn ra, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Mẹ Lục Hàn Sơn đang xem TV ngoài phòng khách, thấy Vân Du đi ra, bà không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi cậu: "Sao vậy, Tiểu Du?"
"Dì, Lục Hàn Sơn uống say, phiền dì chăm sóc cậu ấy một chút." Vân Du dùng tia lý trí cuối cùng trả lời sau đó chạy trối chết khỏi nhà Lục Hàn Sơn, chỉ để lại một câu, "Cháu về trước."
Trong phòng, Lục Hàn Sơn vẫn đứng chỗ cũ, nương theo cánh cửa khép hờ chăm chú nhìn bóng dáng Vân Du rời đi.
Hắn duỗi tay sờ sờ khóe môi, chỉ một chút nữa thôi nơi này đã chạm vào môi Vân Du rồi.
"Tôi không say." Lục Hàn Sơn thấp giọng lặp lại, "Vân Du, tôi rất tỉnh táo."
_
Sau khi về đến nhà, Vân Du chặn tất cả phương thức liên lạc với Lục Hàn Sơn, đơn phương đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với hắn.
Lục Hàn Sơn tỏ tình quá bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vân Du. Thậm chí Vân Du còn từng nghĩ liệu có phải hôm đó người uống say là mình nên mới xuất hiện ảo giác như vậy hay không.
Trong hai tháng sau đó Lục Hàn Sơn vẫn luôn cố gắng liên lạc lại với Vân Du nhưng Vân Du thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào. Cuối cùng cậu đành đến nhà bà ngoại ở nông thôn, nơi mà ngay cả Internet cũng chập chờn lúc có lúc không.
Một lần đi này của Vân Du là gần ba tháng.
Thời điểm thư thông báo trúng tuyển gửi tới kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, không khí vẫn oi bức như cũ nhưng gió đêm đã bắt đầu nhuốm vài phần lạnh lẽo.
Mãi đến khi sắp đến hạn Vân Du mới không tình nguyện về nhà, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống vào Đại học.
Trước ngày khởi hành đi Kinh thị một ngày, Vân Du đang kiểm tra lại đồ đạc của mình một lần cuối thì mẹ cậu đẩy cửa bước vào, cười: "Nghỉ một lát đi Tiểu Du, xem ai tới này?"
Vân Du ngẩng đầu, không kịp phòng ngừa đã chạm phải đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Là Lục Hàn Sơn.
Vân Du dừng động tác trên tay, mở to mắt hồi lâu mới có chút co quắp gọi: "Lục, Lục Hàn Sơn."
Ba tháng không gặp, Lục Hàn Sơn vẫn lãnh đạm như trong trí nhớ của Vân Du. Hắn hơi nâng mí mắt yên lặng nhìn Vân Du, con ngươi đen nhánh hiện lên chút lạnh lùng.
Trong lúc hoảng hốt, Vân Du bỗng cảm thấy sự việc hôm đó trong phòng Lục Hàn Sơn dường như chỉ là ảo giác của một mình cậu. Một Lục Hàn Sơn vốn lãnh đạm cao ngạo sao có thể làm ra những chuyện như vậy?
Nhưng Vân Du cũng rất rõ ràng hôm đó không phải mơ, cũng không phải ảo giác của chính cậu.
Hôm đó cậu không hề uống rượu.
"Được rồi, được rồi. Hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, mẹ không làm phiền nữa." Diêm Tư Đồng tủm tỉm cười sau đó đẩy Lục Hàn Sơn đến bên cạnh Vân Du, trước khi rời đi còn chu đáo đóng chặt cửa phòng.
"Cạch" một tiếng, cửa đã bị khóa lại. Diêm Tư Đồng vừa đi bầu không khí lập tức an tĩnh lại.
Vân Du kéo kéo khóe môi đánh đòn phủ đầu, lộ ra một nụ cười có chút cứng đờ, bình tĩnh nói: "Cậu, sao cậu lại tới đây? Không phải sắp khai giảng rồi sao? Cậu thu dọn xong rồi?"
Lục Hàn Sơn giống như không nghe thấy, vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Du, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút tủi thân, chất vấn Vân Du: "Khoảng thời gian này cậu đi đâu? Vì sao lại chặn tôi?"
"Tôi..." Vân Du mím môi, nhất thời không biết nên nói gì. Thái độ của Lục Hàn Sơn bây giờ so với trong trí nhớ của Vân Du khác biệt quá lớn khiến cậu có chút không quen.
"... Xin lỗi, Lục Hàn Sơn." Vân Du tránh đi ánh mắt của Lục Hàn Sơn, cúi đầu nhìn chằm chằm chi tiết nhỏ trên giày mình. Im lặng hồi lâu cuối cùng vẫn nói ra những lời mình đã suy nghĩ thật lâu: "Tôi cảm thấy sau này chúng ta không nên liên hệ nữa."
Đôi mày Lục Hàn Sơn nhíu chặt, trong mắt đều là không thể tin nổi: "Vì sao?"
Vì sao?
Vân Du cũng muốn biết.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Vì sao Lục Hàn Sơn lại nói với cậu những lời như vậy, làm những chuyện như vậy với cậu?
Rõ ràng trước kia trong nhận thức của Vân Du, Lục Hàn Sơn luôn chán ghét cậu.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Vân Du nghĩ, sao Lục Hàn Sơn lại thích cậu được?
2:01 pm
13/05/2024