"Chỉ lần này thôi."

Cào phím + Beta: qinyi

Ngoài cửa sổ chim chóc đang hót líu lo, đó là một khung cảnh sống động mà tươi sáng nhưng dường như thời gian trong phòng đã ngừng lại, mỗi phút mỗi giây đều là cực hình.

Vân Du vẫn đang ôm chiếc cặp nhỏ màu vàng đứng giữa phòng, ánh mắt vô thức hướng về phía Lục Hàn Sơn. Nhìn bóng lưng thờ ơ của hắn ngón tay cậu không khỏi siết chặt quai đeo cặp, ngay cả móng tay cũng phát đau.

"...Cậu còn đứng đó làm gì?" Dường như đã trôi qua một thế kỷ, Lục Hàn Sơn vẫn không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng cho Vân Du, nói: "Mời ra ngoài, phòng tôi không chào đón người ngoài."

Giọng điệu lạnh lùng quá đỗi khiến trái tim Vân Du bỗng đau nhói. Cậu đã được chiều chuộng từ nhỏ, chưa từng có ai nói chuyện với cậu một cách gay gắt như vậy.

Ngón tay còn đang mò mẫm quai cặp, cậu thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu hung dữ như vậy làm gì? Giống như tớ muốn ở cạnh cậu lắm vậy... Chỉ có cún con mới muốn chơi với cậu!"

"Ồ? Cậu không muốn sao?" Lục Hàn Sơn đột nhiên quay lại nhìn Vân Du với nụ cười chế giễu, "Được rồi, vậy cậu đi tìm mẹ tôi và nói lại những lời này với bà ấy đi. Sau này nếu cậu còn đến phòng tôi nữa thì cậu chính là cún con."

Vân Du tức giận trước lời lẽ chanh chua của hắn, lồng ngực như thắt lại: "Cậu——!"

Lục Hàn Sơn nhướng mày: "Sao nào?"

"Tớ..." Vân Du cắn môi im lặng mấy giây, thái độ đột nhiên dịu lại. Cậu ngước mắt nhìn Lục Hàn Sơn, thận trọng hỏi: "... Tớ sẽ đọc sách ở một góc thôi, được không? Sẽ không làm phiền cậu đâu."

Mặc dù Thi Như Sương không nói rõ nhưng Vân Du vẫn có thể nhận ra Thi Như Sương hi vọng cậu có thể làm bạn với Lục Hàn Sơn.

Vân Du luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện và chu đáo, cậu không muốn người khác thất vọng về mình.

Ở cùng với những người lớn tuổi trong gia đình đã lâu nên Vân Du biết cách lấy lòng người khác. Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh và ướt át, cậu thận trọng nhìn Lục Hàn Sơn giống như một con vật nhỏ đáng thương nào đó có thể lay động bất cứ ai.

Nhưng hiển nhiên Lục Hàn Sơn không hề mảy may thương tiếc gì với Vân Du, nhìn dáng vẻ cẩn thận của đối phương, lông mày hắn nhíu chặt: "Muốn khóc thì ra ngoài khóc đi. Đừng làm bẩn sàn trong phòng tôi."

Vân Du: "."

Nước mắt rất sạch có được không? Ít nhất nó còn sạch hơn nhiều so với sàn nhà bị giẫm đạp trong phòng cậu.

"Tớ không đi." Vân Du hoàn toàn bị Lục Hàn Sơn chọc giận, trừng mắt nhìn hắn: "Nếu cậu không muốn tớ ở đây thì đi nói với dì Tiểu Sương đi. Chỉ cần cậu thuyết phục được dì ấy thì tớ sẽ lập tức rời đi."

Sắc mặt Lục Hàn Sơn tối sầm, hắn hỏi Vân Du: "Cậu không đi đúng không?"

Vân Du bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, vô thức rụt cổ lại nhưng vẫn bướng bỉnh: "Không, tớ không đi!"

Vân Du cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Hàn Sơn, thầm nghĩ, hắn sẽ không đánh người chứ?

Vân Du hiểu rõ thể lực và tố chất thân thể của mình. Cậu hoảng sợ nghĩ, nếu Lục Hàn Sơn thực sự muốn ra tay thì sao cậu có thể trốn thoát được đây?

"Được rồi, được rồi." Lục Hàn Sơn liên tục nói "Được", vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ cậu!"

Vân Du: "?"

Lục Hàn Sơn nói xong những lời đó liền quay người ngồi ngay ngắn lại, chỉ để lại cho Vân Du bóng lưng cao lớn lãnh đạm.

Vân Du: "...?"

Không phải chứ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Sao lại có cảm giác như Lục Hàn Sơn đang tủi thân chứ?

Nhưng vì Lục Hàn Sơn không có ý định đuổi mình đi nên Vân Du cũng không buồn nói chuyện với hắn nữa. Cậu bĩu môi, lén lút làm mặt quỷ sau lưng hắn rồi cẩn thận tìm nơi xa Lục Hàn Sơn nhất, ngồi xếp bằng trên sàn gỗ và nhẹ nhàng mở cặp lấy ra cuốn sách tranh mình yêu thích nhất.

Cuốn sách tranh dày cầm trên tay khá nặng. Bìa cứng màu trắng được in những sơ đồ vẽ tay của các mô hình cơ quan cơ thể người như tim, gan, não... Phía trên các bức tranh có viết ngay ngắn vài ký tự lớn 《 Bách khoa toàn thư về cơ thể con người dành cho thiếu nhi. 》

Lúc mới bắt đầu Vân Du đọc những thứ này bởi vì buồn chán, cậu thường xuyên ra vào bệnh viện và hầu hết các phòng khám đều có tranh ảnh giải phẫu người cho nên những ngày bị nhốt trong phòng bệnh Vân Du sẽ lấy chúng ra xem.

Dần dà Vân Du thực sự quan tâm đến cơ thể con người. Cậu muốn biết trái tim mình hoạt động như thế nào và tại sao nó lại khác với những người khác.

Sau đó sức khỏe của Vân Du khá hơn và số lần đến bệnh viện giảm dần nhưng niềm yêu thích của cậu với những thứ này ngày càng mãnh liệt. Cậu thậm chí còn xin bố mẹ mua cho mình một bộ tranh ảnh và đọc chúng khi có thời gian.

Đến bây giờ Vân Du đã xem qua bộ tranh ảnh trong tay bốn năm lần nhưng mỗi lần mở ra cậu vẫn có thể đọc nó một cách thích thú.

Trong căn phòng lạnh lẽo, ánh đèn sáng rực từ đỉnh đầu chiếu xuống thân hình cậu bé gầy gò ngồi xếp bằng, tay cầm một cuốn sách bìa cứng còn to hơn mặt cậu và lặng lẽ đọc giống như đã lạc vào một thế giới khác.

Trước chiếc bàn cách đó không xa, một cậu bé khác đang ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp và trước mặt là một cuốn đề thi Olympic Toán đang mở. Ngón tay hắn cầm bút, mắt dán chặt vào câu hỏi đầu tiên trên trang giấy hồi lâu nhưng mãi vẫn chưa hạ bút được.

Thật phiền.

Lục Hàn Sơn một tay chống đầu, mệt mỏi nhéo sống mũi.

Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều hoạt bát và năng động nhưng Lục Hàn Sơn thì không như vậy, hắn đã có kế hoạch cụ thể và có định hướng rất rõ về cuộc đời mình từ khi còn nhỏ.

Lục Hàn Sơn chuẩn bị vào lớp một sau kỳ nghỉ hè nhưng hắn đã tự mình hoàn thành chương trình của sáu năm tiểu học. Mục đích của hắn rất rõ ràng đó là trở thành người ưu tú nhất, tài giỏi nhất và hắn tin rằng mình có khả năng này.

Bộ não của hắn rất tốt, vượt xa các bạn cùng lứa nhưng bất kỳ thành tựu nào cũng không thể đạt được trong một sớm một chiều. Hắn vẫn cần nhiều thời gian để tập trung học tập và sự xuất hiện của Vân Du giống như một viên thiên thạch rơi xuống trái đất khiến mọi kế hoạch của hắn bị gián đoạn, trạng thái thoải mái thường ngày bị phá vỡ.

Trước đây Thi Như Sương cũng từng để những đứa trẻ khác đến nhà chơi nhưng phần lớn những đứa trẻ đó đều nhút nhát. Trước khi chúng kịp vào phòng hắn thì Lục Hàn Sơn đã dùng sắc mặt lạnh tanh dọa chúng chạy nhưng Vân Du lại cố chấp hơn nhiều, thậm chí còn lấy cả Thi Như Sương ra làm cái cớ.

Lục Hàn Sơn đương nhiên không sợ Thi Như Sương nhưng hắn biết Thi Như Sương cố chấp đến mức nào, những chuyện mà cô đã nhận định thì chỉ trừ khi cô nghĩ thông nếu không thì không ai có thể thuyết phục được.

Lục Hàn Sơn không muốn lãng phí thời gian của mình nữa.

Quên đi, Lục Hàn Sơn đau đầu nghĩ, tạm thời chịu đựng thôi.

Nếu sau này tìm được cơ hội hắn nhất định sẽ đuổi Vân Du ra ngoài.

-

Trong tuần tiếp theo, Vân Du dành phần lớn thời gian trong ngày với Lục Hàn Sơn. Thi Như Sương thậm chí còn giúp Vân Du thu dọn một chiếc bàn trống để cậu có thể ngồi vào. Cô vốn định đặt nó cạnh bàn của Lục Hàn Sơn nhưng Lục Hàn Sơn không đồng ý, cuối cùng chiếc bàn được đặt vào góc phòng.

Vân Du là một đứa trẻ ngoan, cậu giống như một người trong suốt không nói chuyện với Lục Hàn Sơn và cũng không gây ra bất kỳ tiếng động nào ngoại trừ thời gian ăn và ngủ trưa. Hầu như cậu luôn ngồi im trước chiếc bàn nhỏ của mình, cầm cuốn 《 Bách khoa toàn thư 》 và đọc nó một cách cẩn thận.

Nhưng bất chấp điều này, thái độ của Lục Hàn Sơn đối với Vân Du vẫn không hề cải thiện. Lục Hàn Sơn không có thiện cảm với những kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của mình.

Một đứa trẻ dù có ngoan đến đâu cũng không tốt bằng không có đứa trẻ nào bên cạnh.

Thậm chí vì bản tính ngoan ngoãn của Vân Du mà Lục Hàn Sơn càng bực mình hơn. Vân Du quá ngoan, hắn cố bới lông tìm vết để nói rằng Vân Du đang làm phiền mình nhưng lại không tìm được lý do gì.

Trời lại mưa nữa.

Tháng 7 là mùa mưa trường kỳ, cứ ba đến năm giờ lại mưa một trận, hoặc rải rác hoặc như trút nước.

Hôm đó trời mưa rất to, mây đen dày đặc che khuất ánh nắng, bầu trời tối sầm. Cửa sổ phòng Lục Hàn Sơn đóng kín, những hạt mưa dày đặc đập vào kính phát ra tiếng "rào rào".

Lục Hàn Sơn không thích những ngày mưa, mùi ẩm ướt trong không khí khiến người ta khó chịu. Tiếng mưa hỗn loạn khiến người ta khó có thể tập trung suy nghĩ. Bàn làm việc của Lục Hàn Sơn hướng ra cửa sổ và hắn đang ngồi trước bàn, có chút bực bội xoay bút nhìn đề thi Olympic Toán trước mặt.

Đã nửa giờ rồi.

Vẫn không nghĩ ra được.

Có tiếng "lạch cạch".

Lục Hàn Sơn vô tình làm rơi cây bút chì trên tay xuống bàn.

Trong góc phòng, Vân Du lặng lẽ ngồi trước chiếc bàn nhỏ của mình và hoàn toàn không chú ý đến những tiếng động nhỏ.

Cuốn 《 Bách khoa toàn thư 》 được trải lên bàn nhưng Vân Du không nhìn vào nó, thay vào đó cậu chống cằm bằng một tay và ngẩng đầu nhìn trời mưa ngoài cửa sổ.

Không giống với tính cách cáu kỉnh của Lục Hàn Sơn, Vân Du thích những ngày mưa.

Cơn mưa mát lành xua tan cái nóng oi bức của ngày hè, mùi đất ẩm khiến lòng người sảng khoái.

Cửa sổ phòng Lục Hàn Sơn đối diện với một cái cây lớn, phía trên có treo một cái tổ chim. Xuyên qua tán lá xanh rậm rạp mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của những chú chim non chen chúc trong tổ.

Sở thích của Vân Du là nhìn ra ngoài cửa sổ vào những ngày mưa. Cậu thích nhìn những chú chim trong mưa, nhìn những hạt mưa rơi trên tán lá xanh biếc, rõ ràng xung quanh đều là sương mù mênh mông nhưng hết thảy lại chân thực đến vậy.

Đột nhiên.

Đôi mắt hạnh tròn xoe của Vân Du chớp chớp.

Cậu nhìn thấy một chú chim non bị rơi ra khỏi tổ.

Mà hai chú chim trưởng thành vừa mới bay đi vẫn không nhận thấy điều gì khác lạ.

Vân Du quay lại nhìn Lục Hàn Sơn và thấy hắn cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ góc nhìn của Vân Du sườn mặt của Lục Hàn Sơn cực kỳ sắc sảo, dưới mi mắt tạo thành một cái bóng nhỏ nhưng cũng không hòa tan đi cảm giác sắc bén mà còn tạo thêm chút cảm giác thờ ơ.

Vân Du không biết Lục Hàn Sơn có nhìn thấy cảnh chú chim non bị rơi khỏi tổ hay không nhưng sau khi ở cùng với hắn một thời gian thì Vân Du đã hiểu rõ tính cách của Lục Hàn Sơn. Cậu biết rõ rằng ngay cả khi Lục Hàn Sơn nhìn thấy thì chắc chắn hắn cũng sẽ không quan tâm.

Nhưng Vân Du lại không thể làm lơ được.

Sau khi do dự tại chỗ ba mươi giây, Vân Du quả quyết đứng dậy. Vì sợ làm phiền Lục Hàn Sơn mà cậu còn rón rén đi tới cửa phòng, mở ra một cái khe nhỏ đủ rộng để mình lách qua rồi cẩn thận chen ra.

"Cạch" một tiếng, khóa cửa mở ra.

Lục Hàn Sơn quay đầu lại liếc nhìn về hướng Vân Du rời đi.

Một lát sau Lục Hàn Sơn mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Lục Hàn Sơn không quan tâm Vân Du đi đâu, cậu ta muốn đi đâu thì đi, tốt nhất là không quay lại nữa.

Sau khi Vân Du rời đi trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Lục Hàn Sơn chậm rãi nhặt bút nhìn đề thi Olympic Toán trước mặt, đột nhiên nảy ra một ít ý tưởng bèn cúi đầu viết.

Vừa viết được hai dòng đã có tiếng bước chân dồn dập vang lên, theo sau là tiếng cửa mở, giọng nói của Vân Du còn mang theo chút lo lắng và bối rối: "Lục, Lục Hàn Sơn, cậu có khăn tắm hay gì đó không cần dùng nữa không? Cậu có thể cho tôi mượn được không?"

Suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn khiến Lục Hàn Sơn rất không vui quay đầu lại nhìn Vân Du đang đứng trong phòng. Hai cánh tay cậu ta hơi cong lên đặt trước ngực như đang ôm thứ gì đó.

Trên người cậu bé dính một chút nước mưa, mái tóc hơi dài rũ xuống che đi đôi mắt, thoạt nhìn có hơi hoảng loạn và chật vật.

"Cậu muốn thứ đó làm gì?" Lục Hàn Sơn lặng lẽ cau mày, cảnh giác nhìn đồ vật trong tay Vân Du, hỏi: "Thứ trong tay cậu là gì vậy?"

"Là một con chim non rơi từ trên cây xuống." Vân Du cẩn thận mở lòng bàn tay ra, bên trong lộ ra một vật nhỏ mềm mại. Đó là một quả cầu màu xám nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy một lớp lông tơ ướt nhẹp bao bọc bên ngoài nó. Sau khi để Lục Hàn Sơn nhìn thấy cậu lại lập tức khép lòng bàn tay lại: "Nó rơi xuống vũng nước, lông ướt hết rồi, chúng ta phải nhanh chóng lau khô cho nó."

"..." Lục Hàn Sơn trầm mặc hai giây, sắc mặt lạnh lùng đứng lên đi về phía Vân Du. Khi đi ngang qua Vân Du hắn mở cửa phòng, bắt đầu gọi Thi Như Sương: "Mẹ? Mẹ đâu rồi?"

"Đừng gọi nữa, dì Tiểu Sương không có ở nhà." Vân Du sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng giải thích: "Tớ vừa ra ngoài không thấy dì ấy đâu, tối hôm qua tớ nghe dì ấy nói muốn ra ngoài uống trà với bạn..."

"Vậy ai cho phép cậu mang thứ bẩn thỉu như vậy vào nhà tôi?" Lục Hàn Sơn đặt tay lên tay nắm cửa kim loại, chán ghét liếc nhìn bàn tay đang khép hờ của Vân Du, không giấu diếm nói, "Ném nó ra ngoài ngay lập tức."

"Không." Vân Du lắc đầu với thái độ rất kiên quyết: "Nó rơi từ trên cây xuống, chim bố mẹ không quan tâm đến nó nữa, nếu tớ cũng không quan tâm thì nó sẽ chết mất."

"Được rồi, nếu không vứt đi thì cậu và nó có thể đi ra ngoài cùng nhau." Vẻ mặt Lục Hàn Sơn không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Vân Du: "Sau này cậu đừng tới đây nữa."

"Tớ..." Vân Du cắn môi, rõ ràng là đang do dự. Sau vài giây im lặng, cậu thận trọng ngước mắt lên nhìn Lục Hàn Sơn, ngập ngừng hỏi: "Chỉ giúp tớ một lần này thôi, được không? Hoặc là, tớ sẽ không đưa nó vào nhà cậu, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền không? Tớ sẽ đưa nó đến bệnh viện thú cưng ở tầng dưới và sẽ trả lại tiền ngay sau khi bố mẹ tớ về!"

Lông mày Lục Hàn Sơn nhíu lại, vậy mà Vân Du còn muốn cò kè mặc cả với hắn?

"Trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?" Lục Hàn Sơn vô tình nói ra điều đang nghĩ trong đầu, giọng điệu có chút mỉa mai, "Không phải cậu rất muốn ở lại nhà tôi sao? Chỉ vì một con chim như vậy đã không rõ mình muốn cái gì nữa rồi?"

Có lẽ bởi vì Vân Du quá ngốc, Lục Hàn Sơn thực sự cảm thấy có chút tức giận. Hắn lạnh lùng nói: "Thiên nhiên vốn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, cho dù cậu cứu được con chim này thì thế nào? Cậu có thể cứu được những con chim khác không? Cậu trả giá vì nó thì có ích lợi gì?"

"Tớ, tớ biết... Tớ biết mình không thể cứu được tất cả." Vân Du vẫn đang ôm chú chim nhỏ trên tay. Do bị ướt quá lâu nên tiếng kêu của chú chim ngày càng mong manh, nó run bần bật co người lại trong tay Vân Du. Bàn tay Vân Du cũng đang run rẩy, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào bộ lông ướt át của nó, mí mắt hơi rũ xuống cũng run rẩy như chú chim trong lòng bàn tay mình, mấp máy, "Nhưng... tớ vẫn muốn cứu con chim nhỏ này."

"..."

Môi Lục Hàn Sơn mở ra rồi lại khép lại, hắn muốn nói gì đó lại phát hiện mình không nói được gì.

Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu.

Chợt, Lục Hàn Sơn dời mắt và sải bước về phía lối ra như đã cam chịu số phận: "...chỉ lần này thôi."

12:58 pm

16/07/2024


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play