"Thật phiền toái"

Cào phím + beta: qinyi

Cơn gió mùa hè phất phơ ngoài cửa sổ thổi xào xạc những chiếc lá trên ngọn cây.

Cơn mưa dai dẳng suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng tạnh, không khí tràn ngập cái nóng oi bức đặc trưng sau cơn mưa mùa hè.

Vân Du chợt nhớ đến kỳ nghỉ hè cách đây mười năm trước khi cậu và Lục Hàn Sơn gặp nhau lần đầu, hình như thời tiết cũng là như thế này.

Năm đó bọn họ mới bảy tuổi, mấy đứa nhỏ đều chưa hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại ký ức vẫn còn rõ ràng như thế.

Mùa hè năm 2014.

Chiếc xe đang phóng nhanh trên con đường nhựa rộng rãi bằng phẳng, Vân Du bảy tuổi an tĩnh ngồi ở ghế sau nhìn cánh đồng lúa mì và những hàng cây liên tục lùi dần bên ngoài qua cánh cửa sổ đóng kín.

Giữa trưa, ánh nắng thiêu đốt xuyên qua tấm kính hắt lên khuôn mặt Vân Du khiến làn da trắng nõn quá mức của cậu bé càng thêm nhợt nhạt, làm nổi bật đôi mắt hạnh tròn xoe.

Vóc dáng Vân Du không phải quá cao, khi ngồi trong xe phải nhón mũi chân mới có thể chạm đến mặt đất. Đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp hơi loạng choạng theo từng cú xóc nảy lộ ra vẻ bất an và bối rối của chủ nhân.

Diêm Tư Đồng ngồi cạnh Vân Du đã chú ý tới điều này, cô vô cùng quan tâm hỏi con trai: "Sao vậy Tiểu Du? Có chỗ nào khó chịu không? Có cần nghỉ ngơi không?"

"Không, không có ạ..." Vân Du lắc đầu mỉm cười với Diêm Tư Đồng, gò má trái xuất hiện một cái lúm đồng tiền nhỏ trông ngoan ngoãn vô cùng, nói, " Con không sao, không khó chịu ở đâu cả."

Diêm Tư Đồng là mẹ của Vân Du, người lái xe phía trước là bố của cậu. Có hai người họ bên cạnh, Vân Du không hề cảm thấy khó chịu.

Cậu chỉ là có chút mờ mịt thôi. Cha mẹ cậu nói rằng họ sẽ đưa cậu đến sống trong thành phố nhưng cậu có rất ít ký ức về thành thị.

Sức khỏe của Vân Du không tốt lắm, cậu đã từng trải qua một cuộc phẫu thuật tim lớn khi còn nhỏ và không thể thích nghi với không khí trong thành phố. Cho nên từ khi có ký ức cậu đã sống với ông bà ngoại ở nông thôn.

Cậu đã sớm quen với những ngôi nhà đất lùn lùn, quen đi dạo trên bìa ruộng, quen với bé cún con, mèo con, vịt con do ông bà ngoại nuôi. Mà từ khi bệnh tình trở nặng cậu chỉ đành phải nhập viện trong thành phố và được đưa vào phòng cách ly vô trùng.

Đó rõ ràng không phải là một trải nghiệm tốt.

Cuộc sống ở thành thị sẽ như thế nào?

Là một loại phòng bệnh vô trùng khác sao?

Vân Du cúi đầu, có chút đau lòng nghĩ, nếu đã như vậy thì cậu không muốn ở lại thành phố nữa.

Cậu thà sống ở nông thôn với ông bà ngoại, với mèo con, cún con và vịt con.

Một giờ sau, Vân Du có chút bối rối đứng ở hàng hiên, tay trái cầm một con Ultraman cỡ lớn, tay phải treo một chiếc túi vải nhỏ đựng đầy kẹo và trái cây nhìn bố mẹ bên cạnh đang nói chuyện với một bà lão tóc bạc.

Bé Vân Du mới chuyển đến đây, bố mẹ mang cậu đi chào hỏi hàng xóm xung quanh và tặng họ một số đặc sản từ quê hương mong sau này họ có thể chiếu cố Vân Du nhiều hơn.

Khác với phòng bệnh vô trùng yên tĩnh trong ấn tượng của Vân Du, sau khi nghe được tình huống của cậu, mấy người hàng xóm đều rất nhiệt tình với Vân Du. Những thứ trong tay cậu đều là món quà đáp lễ từ các chú dì hàng xóm. Đủ loại đồ, nặng trĩu, gần như làm sống lưng nho nhỏ của Vân Du cong xuống.

"Này, Tiểu Du nhà hai đứa lớn lên cũng thật xinh đẹp, nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước này đi, thật khiến người ta yêu thích mà." Bà lão đang trò chuyện với bố mẹ Vân Du mỉm cười, quay sang nhìn cậu cảm thán rồi lại nói: "Về sau nếu như bố mẹ không có nhà thì bé ngoan cứ tới nhà bà, bà làm đồ ăn ngon cho con."

Vân Du lén lút bĩu môi, có chút đau lòng nghĩ: "Mình là con trai, sao lại dùng từ xinh đẹp để khen mình?"

Nhưng cậu trời sinh không giỏi phản bác người khác nên chỉ đành ngoan ngoãn mỉm cười với bà lão, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, chất giọng thanh thúy: "Vâng ạ, cảm ơn bà."

Gò má cậu bé phính phính, dáng vẻ bối rối nhưng giọng điệu lại rất ngoan ngoãn, giống như một bé mèo con mềm mụp.

Cuối cùng bà lão cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu xù xù của Vân Du, cười nói: "Ôi chao, đúng là đứa bé ngoan, trái tim bà cũng mềm nhũn rồi."

Quá trình thăm hỏi hàng xóm diễn ra cực kỳ suôn sẻ, nỗi sợ hãi về từ "thành phố" của Vân Du cũng vô thức tiêu tan.

Nếu tất cả những người cậu gặp trong thành phố đều nhiệt tình như những người hàng xóm này, Vân Du chậm rì rì nghĩ, vậy thì hẳn là cậu có thể thích nghi với cuộc sống ở đây.

Nhưng cậu vẫn nhớ nhung những bé cún con, mèo con của bà ngoại. Vân Du không hiểu tại sao chúng không thể đi học cùng mình, rõ ràng chúng đều rất thông minh, mỗi ngày đều lon ton đi theo sau cậu.

Lòng mang theo những rối rắm, Vân Du cùng bố mẹ gõ cửa căn nhà cuối cùng. Ngôi nhà này đối diện với nhà Vân Du, theo logic thì lẽ ra đây phải là ngôi nhà họ đến thăm hỏi đầu tiên nhưng khi gõ cửa thì lại không thấy ai ra mở. Không còn cách nào, họ đành đi tới những nhà khác trước.

"Xin chào, có ai ở nhà không? Chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến muốn tặng nhà mình một số đặc sản từ quê nhà." Lúc này bố mẹ cậu đang đứng bên ngoài cánh cửa chống trộm dày nặng, vừa gõ cửa vừa hỏi thăm rất lịch sự nhưng ngôi nhà nọ vẫn im lặng như cũ, giống như không có ai ở nhà vậy.

"Không nên chứ, trong nhà sáng đèn mà..." Diêm Tư Đồng vừa nói xong thì cánh cửa chống trộm đột nhiên bật mở. Một giọng nói lạnh nhạt, cực kỳ thiếu kiên nhẫn truyền ra từ trong phòng: "Đừng gõ cửa nữa, thật phiền."

Nhìn qua khe hở cánh cửa, chủ nhân của giọng nói này cũng tầm tuổi Vân Du, ngũ quan còn mang theo chút non nớt nhưng đã cao hơn Vân Du nửa cái đầu rồi.

Cậu nhóc rất đẹp, mũi cao, mắt sâu, giống như những người mẫu nhí trên TV nhưng biểu cảm lại rất sắc bén. Cậu nhóc đứng sau cửa, đôi mắt hơi nheo lại, đôi con ngươi đen nhánh khiến người ta có chút ngột ngạt, trên người có loại cảm giác thành thục không hợp tuổi.

"Cô... cô..." Diêm Tư Đồng dừng một chút, rõ ràng không ngờ cậu nhóc sau cánh cửa lại có thái độ như vậy, có chút lúng túng lặp lại lời vừa nói: "Nhà cô là hàng xóm mới, muốn —— "

"Cháu nghe rồi, không cần lặp lại đâu ạ." Bé trai lạnh lùng nhìn ba người ngoài cửa, thẳng thừng từ chối, "Nhà cháu không cần đặc sản gì cả, sau này đừng tới gõ cửa nữa."

Thật hung dữ.

Vân Du nhăn mũi.

Cậu nhóc trông rất hợp với gu thẩm mỹ của Vân Du nhưng tính khí lại quá tệ.

Vân Du ghét nhất chính là kiểu người lạnh lùng đạm mạc như thế này, như thể có ai lấy trộm kẹo của cậu ta vậy.

Cậu không hiểu. Đều là người cả, tại sao không thể hòa hảo nói chuyện?

"Mẹ, chúng ta đi thôi..." Vân Du kéo góc áo Diêm Tư Đồng sau đó xoay người đi về phía nhà mình. Vân Du chân ngắn, bước đi cũng có chút không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo. Diêm Tư Đồng do dự một chút sau đó đi theo bước chân Vân Du, nói: "Tiểu Du! Đi chậm một chút! Cẩn thận dưới chân!"

Vân Đức Minh cầm đặc sản bên cạnh cũng đi theo.

Khi ba người sắp đến cửa nhà mình, một giọng nói trẻ trung và đầy sức sống vang lên từ cầu thang: "Trời ạ! Đây là búp bê nhà ai? Sao lại đáng yêu như vậy, không muốn cho người ta sống nữa sao?"

Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám xẻ tà màu đỏ tươi và một chuỗi vòng ngọc trai quanh cổ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ quý phái giống như một quý cô giàu có trên TV nhưng thần thái và động tác lại thể hiện sự nghịch ngợm không hợp ở tuổi này.

Không đợi Vân Du phản ứng, người phụ nữ đã lao tới và hưng phấn nhéo nhéo gương mặt cậu.

Ngón tay người phụ nữ trắng nõn thon dài, nhìn có vẻ được bảo dưỡng rất tốt nhưng Vân Du vẫn vô thức lùi lại nửa bước, giơ tay lên, cảnh giác nhìn cô.

Cô ấy nhiệt tình đến mức Vân Du không thể cưỡng lại được.

"Xin lỗi, xin lỗi, dì không phải người kỳ quặc đâu, chỉ là dì cảm thấy bé cưng quá đáng yêu thôi." Người phụ nữ nhận ra Vân Du đang né tránh, cô lập tức bỏ tay xuống, trở lại dáng vẻ đoan trang ban đầu. Cô liếc nhìn bố mẹ Vân Du đang đứng phía sau, ngập ngừng nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích: "Đây là... con của hai người à? Hai người chỉ tôi đi, sao có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy?"

"Xin chào, Thi nữ sĩ, đây là con trai của chúng tôi, tên là Vân Du. Là Vân Du trong "Vân Du Tứ Hải". Trước đó thằng bé phải ở nông thôn dưỡng bệnh, chúng tôi chỉ vừa mới đón nó về đây thôi." Diêm Tư Đồng rất nhanh đã phản ứng lại. Nhận ra đây là hàng xóm đối diện tên là Thi Như Sương, cô lịch sự bước tới, cười nói: "Chúng tôi mang theo chút đặc sản quê nhà thăm hỏi nhà mình, vừa định về thì cô đã quay lại."

Vân Du bỗng mở to hai mắt và nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Diêm Tư Đồng, hóa ra người phụ nữ trước mặt là người nhà của cậu nhóc lạnh nhạt vừa rồi.

Rõ ràng là một gia đình, tại sao thái độ lại khác biệt lớn như vậy?

"Ôi chao, tới thì tới thôi còn mang theo quà cáp làm gì, hai người cũng quá khách khí rồi. Mau vào trong ngồi đi!" Thi Như Sương cực kỳ nhiệt tình mời ba người vào nhà sau đó mỉm cười giới thiệu mình với Vân Du: "Dì họ Thi, tên là Thi Như Sương. Bé cưng Tiểu Du cứ gọi là dì Tiểu Sương là được."

Cậu nhóc lãnh đạm vừa rồi vẫn đứng cạnh cửa, mí mắt hơi xốc lên, lạnh lùng nhìn họ trông rất không vui.

"Trời ạ, con trai, đừng làm ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, mẹ thật sự không nhịn được!" Thi Như Sương không hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của cậu nhóc, cô lao tới nhéo nhéo mặt cậu bé, động tác tương tự như khi cô nhéo Vân Du, không ngừng lẩm bẩm, "Đáng yêu, quá đáng yêu rồi ——!"

"Mẹ..." Vẻ mặt cậu nhóc càng xấu hơn, cực kỳ ghét bỏ lùi lại nửa bước nhưng cũng không tránh né sự đụng chạm của người phụ nữ, chỉ biệt nữu nói: "Mẹ bình tĩnh một chút đi."

Năm phút sau, Vân Du và bố mẹ ngồi trong phòng khách nhà cậu nhóc kia, lúng túng nhìn quanh.

Mặc dù ở cùng một tòa nhà nhưng nhà cậu nhóc rõ ràng lớn hơn nhà Vân Du rất nhiều. Trên sàn phòng khách trải một tấm thảm lông dê dày, đối diện với chiếc ghế sofa bọc da màu đen là một chiếc bàn cà phê bằng pha lê tinh xảo, mặt trên bày bộ ấm trà đơn giản. Nhìn có vẻ đơn giản cách điệu nhưng lại khiến người ta cảm thấy sang trọng lại điệu thấp.

"Bé cưng Tiểu Du, đến đây ngồi đi." Thi Như Sương nhiệt tình rót nước cho gia đình Vân Du. Sau khi chào hỏi bố mẹ Vân Du vài câu, cô chợt nhớ ra điều gì đó và vẫy tay với Vân Du, ra hiệu cho cậu đến gần mình: "Đúng rồi, giới thiệu với cháu một chút, đây là con trai dì, Lục Hàn Sơn. Hàn Sơn trong viễn thướng hàn sơn thạch kính tà*... Đến đây con trai, chào em trai Tiểu Du đi."

* Trích trong bài thơ Sơn hành:

Sơn hành

Viễn thướng hàn sơn thạch kính tà,
Bạch vân sinh xứ hữu nhân gia.
Đình xa toạ ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.

Dịch nghĩa

Trèo mãi lên ngọn núi trong tiết trời lạnh, đường đá chênh chênh,
Ở giữa nơi mây trắng sinh sôi thoáng thấy có nhà người.
Dừng xe vì thích ngắm rừng phong dưới ánh chiều,
Lá gặp sương thu rực đỏ hơn cả hoa tháng hai lúc mùa xuân.

Lục Hàn Sơn đứng trước mặt Vân Du không nói một lời, chỉ nhàn nhạt nhìn cậu. Con ngươi đen nhánh cực kỳ lãnh đạm.

Vân Du cầm ly nước ép Thi Như Sương vừa rót cho, chớp chớp mắt, chủ động nhìn vào mắt Lục Hàn Sơn, sau một lúc mới nghiêm túc giới thiệu: "Xin chào, tớ tên là Vân Du, là Vân Du trong "Vân Du Tứ Hải". Ước mơ của tớ là có thể khỏe mạnh lớn lên sau đó đi vân du tứ hải giống tên của mình!"

Thái độ của Lục Hàn Sơn đối với cậu vẫn rất lãnh đạm nhưng vì có Thi Như Sương ở đây nên Vân Du không còn quá khó chịu nữa.

Cậu cảm thấy rất thần kì, khi đối mặt với Thi Như Sương, Lục Hàn Sơn không thèm che giấu sự ghét bỏ chút nào nhưng cậu ấy cũng không thực sự chán ghét Thi Như Sương.

Từ nhỏ Vân Du đã sống ở nông thôn, ngôi làng nơi ông bà ngoại sống rất thuần lương chất phác. Hàng xóm xung quanh cũng rất thân thiện. Trước đó, Vân Du chưa từng gặp qua kiểu người biệt nữu như Lục Hàn Sơn. Cậu quan sát vẻ mặt Lục Hàn Sơn giống như tìm thấy một món đồ chơi mới lạ nào đó, đôi con ngươi màu hạt dẻ nhạt sáng lấp lánh, khẽ chớp chớp.

"..." Lục Hàn Sơn nhìn cậu hai giây, khẽ cau mày sau đó nhanh chóng dời mắt, quay sang nhìn Thi Như Sương bên cạnh, nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì con về phòng đọc sách đây."

Thi Như Sương hiển nhiên đã quen với thái độ thờ ơ của Lục Hàn Sơn, cô khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Con trai, không thể ngày nào cũng ở trong phòng được. Con cũng phải giao tiếp với người khác chứ. Vừa rồi em trai đã giới thiệu bản thân rồi, con cũng nên giới thiệu lại chứ?"

Lục Hàn Sơn hơi mím môi, miễn cưỡng nói: "...Xin chào, tôi tên Lục Hàn Sơn."

Vân Du ngồi trên ghế sofa, trên tay vẫn cầm ly nước trái cây, cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Hàn Sơn, không đáp lời.

Tất nhiên Vân Du nghe thấy những lời Lục Hàn Sơn vừa nói nhưng cậu không còn muốn giao tiếp với hắn nữa rồi. Chút hứng thú của cậu đối với Lục Hàn Sơn nhanh chóng biến mất.

Hầu hết trẻ con đều rất tò mò và muốn khám phá những điều mới mẻ, thú vị. Vân Du cũng không ngoại lệ nhưng cậu không thích thái độ của Lục Hàn Sơn đối với mình.

Mối quan hệ giữa người với người là tương hỗ, Vân Du ghét nhất chính là mặt nóng dán mông lạnh. Xung quanh cậu lại có nhiều người nhiệt tình hòa ái như vậy, cậu còn lâu mới muốn thân thiết với Lục Hàn Sơn tính tình lạnh lùng lại cổ quái.

Sau đó hai đứa trẻ đều im lặng nên đề tài cuộc trò chuyện lại chuyển sang người lớn. Cha mẹ Vân Du và Thi Như Sương trò chuyện về tình trạng sức khỏe cậu, Thi Như Sương lập tức nhiệt tình nói: "Sau này nếu hai người bận công việc thì cứ để Tiểu Du đến nhà tôi, tôi và Tiểu Hàn có thể chăm sóc bé!"

Lục Hàn Sơn ngồi bên cạnh nghe người lớn trò chuyện, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nhỏ giọng nói: "...Thật phiền toái."

Vân Du bĩu môi, cậu có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Sơn, nghiêm túc nói từng chữ: "Tớ sẽ không làm phiền cậu!"

Lục Hàn Sơn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời Vân Du. Hắn ngước mắt nhìn đôi môi quá mức tái nhợt của cậu, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là như vậy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lục này, nhóc hung dữ với vợ như vậy sẽ bị báo ứng.

Sáng nay vừa thi xong nên mới có hứng thú edit truyện cho mn đây ( ̄y▽, ̄)╭  chứ mình lặn cũng hơi lâu rồi=)). Nay mới tìm được cách edit mới nên edit nhanh hơn hẳn, nhất là tên mấy nhân vật ấyyy.

À, chúc mn tết thiếu nhi vv nhoa (❤'艸`❤)

8:29 pm

01/06/2024


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play