"Nóng"
Cào phím + beta: qinyi
Cuối tháng 8, kết thúc kỳ nghỉ hè.
Trời mưa suốt ngày, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, màn mưa màu bạc khiến cả thành phố trông cực kỳ mờ mịt.
Năm giờ rưỡi tối, trời nhá nhem tối, mấy ngọn đèn trong khu dân cư lần lượt được thắp sáng giống như thêm chút pháo hoa vào màn mưa u ám.
Trong phòng, một chiếc vali cỡ lớn được mở ra. Vân Du đang nửa quỳ trên đất, cần thận gấp từng bộ quần áo chuẩn bị mang đi.
Dưới chiếc quần short ngắn rộng thùng thình là dáng người mảnh khảnh thon dài của thiếu niên, làn da trắng lạnh hiện rõ những mạch máu xanh nhạt khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp bệnh trạng của cậu trai.
"Ai, thời gian trôi nhanh quá. Mới ngày nào Tiểu Du của chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ vậy mà chớp mắt đã sắp vào Đại học rồi."
Trong phòng khách cách đó không xa Vân Đức Minh vốn đang giúp Vân Du gói chăn không biết đã dừng lại từ lúc nào, trên tay cầm một tấm bìa cứng màu đỏ tươi, cần thận nhìn ngắm dưới ánh đèn hơi mờ, "Con trai tôi sao lại có tiền đồ đến vậy chứ... Đại học Tử Kinh chuyên ngành y học lâm sàng... thật là một ngôi trường tuyệt vời...con trai tôi sắp trở thành bác sĩ rồi!"
"Đừng nhìn nữa, nhanh thu dọn đồ đạc cho con trai đi." Trong phòng bếp, Diêm Tư Đồng thò đầu ra, trong tay cầm một cái muôi, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn ông: "Thư thông báo trúng tuyển kia anh đã đọc 800 lần rồi, nếu còn đọc nữa tờ giấy cũng bị anh nhìn rách mất!
"Sao vậy, bây giờ em không đắc ý nữa sao?" Vân Đức Minh bất mãn với sự trêu chọc của vợ mình, giả vờ không vui, "Là ai đã đăng WeChat trước mười ngày bảo con trai mình sắp vào Đại học, chỉ kém treo biểu ngữ ngay trước cổng tiểu khu nữa thôi?
"Mẹ, con không sao, để bố nghỉ ngơi một lát đi, con tự làm được." Vân Du đã quen với hình thức đấu võ mồm của hai người từ lâu. Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi cong lên, trên má trái có một lúm đồng tiền nho nhỏ: "Bố cũng vậy, đừng lúc nào cũng tranh cãi với mẹ, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy."
Mặc dù bố mẹ Vân Du gần như ngày nào cũng ồn ào nhốn nháo nhưng lấy nhau mười mấy năm họ vẫn là một cặp vợ chồng gắn bó như keo sơn, tình cảm tốt vô cùng.
"Được rồi, được rồi, tôi rộng lượng như vậy, không chấp nhặt với mẹ cậu nữa." Dưới sự mắng mỏ của vợ và sự dạy dỗ của con trai, Vân Đức Minh là người xuống nước trước. Ông cẩn thận đặt thông báo nhập học của Vân Du sang một bên, tiếp tục giúp cậu thu dọn đồ đạc.
Hai phút sau, Vân Đức Minh lại dừng lại, thở dài lo lắng đi vào phòng Vân Du. Ông nhìn thiếu niên nửa quỳ trên đất, nói: "Con trai, con thật sự không cần bố mẹ đưa con đến Tử Kinh nhập học sao? Ít nhất hãy để bố mẹ ở cùng con khoảng một hai tháng trước khi con thích nghi được với khí hậu ở đó."
"Không sao đâu bố, đừng lo lắng cho con." Vân Du mỉm cười trấn an Vân Đức Minh, giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ bình thản, "Con không còn là trẻ con nữa, con có thể tự chăm sóc bản thân."
"Đương nhiên bố không nghi ngờ con." Vân Đức Minh vội vàng lắc đầu nhưng ánh mắt luôn dừng trên đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc của Vân Du. Ông lại thở dài: "Haizz, chỉ là con đột nhiên đi học Đại học ở nơi quá xa, bố mẹ thực sự không yên lòng..."
Từ nhỏ thân thể Vân Du đã không tốt hơn nữa còn mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Dù đã được phẫu thuật kịp thời nhưng vẫn cần được điều trị và an dưỡng trong thời gian dài.
Trước khi lên bảy, Vân Du hoàn toàn không thể thích ứng được với không khí trong thành phố nên vẫn luôn an dưỡng ở nông thôn với bà ngoại, mãi đến khi học tiểu học mới quay lại thành phố.
"Này, Tiểu Du, con thật là, mẹ biết con muốn học ngành y nhưng tại sao nhất định phải là Tử Kinh?" Diêm Tư Đồng không biết đã đứng trước cửa phòng từ khi nào. Bà nhìn Vân Du đầy đau lòng và trách cứ, "Đại học Y của thành phố chúng ta cũng khá tốt mà? Với cả xung quanh cũng có rất nhiều trường Đại học Y tốt để lựa chọn, con đều không thích sao?"
"Giáo sư Triệu, người đã làm phẫu thuật cho con không phải cũng tốt nghiệp Đại học Tử Kinh sao?" Vân Du đã tìm sẵn lý do, bình tĩnh nói, "Con hy vọng có thể trở thành một bác sĩ giỏi như giáo sư Triệu."
"Haizz, làm bác sĩ cũng tốt..." Diêm Tư Đồng khe khẽ thở dài, cũng biết tính của Vân Du, bất đắc dĩ nói, "Sau khi tới Tử Kinh con phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, mỗi ngày đều phải gọi điện báo bình an cho bố mẹ, biết chưa?"
"Mẹ yên tâm, con biết rồi." Vân Du biết Diêm Tư Đồng đã thỏa hiệp, cậu cười nhạt, cúi đầu thu dọn quần áo, vô cùng ngoan ngoãn hứa hẹn: "Cái gì con cũng nghe theo mẹ."
Đang nói, Vân Du bỗng nhiên ho khan, thân thể khom xuống, đôi môi vốn đã tái nhợt lại càng nhợt nhạt hơn.
Cơn đau âm ỉ chợt truyền đến từ lồng ngực, cậu có chút đau đớn nắm lấy phần áo trước ngực, đầu ngón tay trắng bệch vì gắng sức.
"Tiểu Du? Tiểu Du!" Diêm Tư Đồng vừa rồi còn quở trách Vân Du lập tức thay đổi sắc mặt. Vân Đức Minh đang đứng bên cạnh lập tức bước tới phía sau Vân Du và vỗ nhẹ vào lưng cậu, "Tiểu Du, hít sâu!"
"Khụ, khụ khụ..." Vân Du gian nan thở hổn hển. Một lát sau hơi thở mới ổn định lại, chỉ còn lại cơn đau âm ỉ trong lồng ngực.
"Không sao đâu..." Vân Du buông phần áo nhăn nheo trước ngực ra, mỉm cười an ủi bố mẹ. Giọng điệu đã trở lại bình thường, "Vừa rồi con bị sặc một chút nhưng đã ổn rồi."
Loại chuyện này đối với Vân Du là chuyện thường tình. Công năng tim phối của cậu không tốt lắm, bị chút gió lạnh cũng ho khan nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Bố mẹ cậu biết rất rõ tình huống của con trai mình nhưng họ vẫn không khỏi lo lắng. Vân Đức Minh quay người rót cho Vân Du một cốc nước nóng, Diêm Tư Đồng không khỏi lẩm bẩm: "Haizz... Tiếc là Tiểu Lục đã đến Kinh thị, cách Tử Kinh những hai ngàn km nếu không thì có thể nhờ nó chăm sóc con một chút."
Vân Du cầm chiếc ly thủy tinh do Vân Đức Minh đưa trong tay, hơi rũ mi, nháy mắt khi nghe đến cái tên kia có chút thất thần.
Nước trong ly khẽ đong đưa nhấc lên những gợn sóng như đánh vào nỗi lòng cậu.
Lát sau, Vân Du nheo mắt lại, nhấp một ngụm nước ấm trong cốc, nhẹ nhàng nói: "Cho dù ở cùng một thành phố thì cũng không thể chuyện gì cũng làm phiền cậu ấy được."
"Có sao đâu? Hai con cùng nhau lớn lên. Nó giúp con, con giúp lại nó, đây là chuyện nên làm." Diêm Tư Đồng không hiểu những suy nghĩ nhỏ nhặt của Vân Du, nói: "Lớn lên con sẽ hiểu. Loại tình cảm thanh mai trúc mã như của hai đứa mới là chân thành tha thiết nhất, sẽ làm bạn cả đời!
"Con..." Vân Du hơi hé môi, muốn nói gì đó để phản bác nhưng cuống họng như bị một cục bông chặn lại, không nói nên lời.
Mí mắt cậu hơi rũ xuống, hàng mi dài phủ một vệt bóng mờ lên đôi gò má trắng nõn. Lát sau, cậu nói bằng tông giọng chỉ mình mình nghe được: "Nhưng... con không muốn."
"Tiểu Lục" trong miệng Diêm Tư Đồng là Lục Hàn Sơn, anh trai hàng xóm lớn hơn Vân Du một tuổi.
Lục Hàn Sơn người cũng như tên, khuôn mặt lạnh lùng, mũi cao, dáng mắt hẹp dài và hốc mắt sâu. Tính cách cũng lãnh đạm hệt như núi băng, toàn thân toát ra khí chất người sống chớ gần.
Năm bảy tuổi, khi Vân Du từ nông thôn trở về thành phố, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hàn Sơn cậu đã âm thầm quyết định phải cách người này càng xa càng tốt. Nhưng thật không may, Vân Du lại học cùng lớp với hắn từ tiểu học đến trung học. Lại bởi vì hai người là hàng xóm nên mười mấy năm đó gần như bị trói chặt lại với nhau.
Dù Vân Du có tình nguyện hay không thì ký ức của cậu vẫn tràn ngập bóng dáng Lục Hàn Sơn.
Công bằng mà nói, mặc dù Lục Hàn Sơn luôn lạnh mặt nhưng trong hơn mười năm quen biết, Vân Du không hề chán ghét hắn, thậm chí còn rất cảm kích nữa là đằng khác.
Vân Du không phải kiểu người thích làm phiền người khác nhưng với thân thể ốm yếu này cậu cũng đã gây ra không ít phiền toái cho Lục Hàn Sơn, cũng được Lục Hàn Sơn chiếu cố rất nhiều.
Khi Vân Du học tiểu học, ngân sách gia đình không được thoải mái như hiện tại mà Vân Du lại luôn phải uống thuốc. Khi bố mẹ cậu đi làm, họ sẽ gửi Vân Du đến nhà Lục Hàn Sơn và ngủ chung với hắn.
Sau này lên sơ trung, nhà hai người cách trường rất xa, họ cùng nhau đạp xe đến trường. Tốc độ sửa soạn của Lục Hàn Sơn rất nhanh, sau khi thu dọn xong hắn sẽ ở dưới lầu chờ Vân Du. Vân Du sẽ ngồi sau xe để Lục Hàn Sơn chở mình đến trường. Hai người đã cùng nhau đi qua xuân hạ thu đông như thế đấy.
Ấn tượng sâu nhất chính là có một lần nhà trường tổ chức hoạt động mở rộng, cả lớp đi dã ngoại nấu cơm trên núi. Thân thể Vân Du bỗng không khỏe, chính Lục Hàn Sơn là người đã từng bước cõng Vân Du xuống núi. Hôm đó trời rất lạnh, Vân Du nằm trên lưng Lục Hàn Sơn, dưới thân là cơ bắp rắn chắc của hắn, bên tai là tiếng thở gấp gáp và nặng nề.
Cơn gió lạnh buốt xương thổi qua mang theo cảm giác ớn lạnh đến rợn người, nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lục Hàn Sơn, một khắc kia, Vân Du cảm thấy vô cùng may mắn: May mắn là còn có Lục Hàn Sơn ở đây.
........
Nếu không phải xảy ra chuyện kia, Vân Du hoảng hốt nghĩ, có lẽ cậu sẽ đăng ký nguyện vọng cùng một nơi với Lục Hàn Sơn. Cho dù không học chung một trường, không chung chuyên ngành thì ít nhất vẫn ở cùng thành phố.
Cho dù Lục Hàn Sơn luôn lạnh mặt thì Vân Du vẫn nguyện ý đến gần hắn.
Đáng tiếc không có nếu, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, một khi nói ra thì không thể rút lại nữa.
Vân Du khẽ thở dài. Cậu không nói cho bố mẹ biết nhưng mối quan hệ giữa cậu và Lục Hàn Sơn đã không thể gói gọn trong hai chữ "bạn bè" nữa rồi.
Thậm chí cậu còn chọn Đại học Tử Kinh cách thủ đô hai nghìn km, không chỉ vì bác sĩ điều trị của cậu tốt nghiệp ở đó mà một phần là vì cậu muốn trốn Lục Hàn Sơn.
Diêm Tư Đồng không nghe thấy câu Vân Du lẩm bẩm, ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì?"
Vân Du không muốn làm bố mẹ lo lắng nên chỉ bình tĩnh mỉm cười: "Không có gì đâu ạ. "
Diêm Tư Đồng không hỏi nhiều nữa, lải nhải nhắc thêm vài câu rồi quay vào bếp làm bữa tối. Vân Đức Minh cũng quay lại phòng khách tiếp tục giúp Vân Du gói chăn, để lại một mình Vân Du trong phòng, chậm rì rì thu dọn quần áo mang đi Tử Kinh.
Đây là lần đầu tiên Vân Du xa nhà đến vậy, không có kinh nghiệm gì, cái này cũng muốn mang cái kia cũng muốn mang nhưng đâu thể mang theo quá nhiều thứ được? Cuối cùng dẫn đến đồ còn chưa thu dọn xong đã tự làm bản thân mệt mỏi quá sức.
Ăn tối xong, Vân Du dọn dẹp đống bừa bộn một lúc, mệt đến lưng đau, eo đau, đành phải tắm sớm rồi đi ngủ.
Đối với bệnh nhân mắc bệnh tim mà nói, khi đi ngủ còn khó chịu hơn cả lúc thức. Giấc ngủ của Vân Du luôn rất nông, cậu thường không phân biệt được mình đang thức hay đang ngủ, cũng không phân biệt được đây là thực hay mơ.
Có lẽ vì Diêm Tư Đồng bỗng nhắc đến Lục Hàn Sơn nên Vân Du đã có một giấc mộng liên quan đến hắn.
Cảnh tượng trong mộng là một căn phòng ngủ đơn giản với chiếc tủ quần áo màu đen xếp trên bức tường trắng, nội thất trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn làm việc, tất cả đều màu đen.
Vân Du rất quen thuộc với căn phòng này. Đây là phòng ngủ của Lục Hàn Sơn, từ nhỏ đến lớn không biết cậu đã đến đây bao nhiêu lần.
Mấy năm học tiểu học kia, gia đình Vân Du không giàu có gì cho cam, tiền thuốc men của bé Vân Du lại là một khoản tiền rất lớn. Đôi khi bố mẹ cậu quá bận rộn không về được sẽ gửi Vân Du đến nhà Lục Hàn Sơn chơi vào ban ngày rồi buổi tối sẽ đến đón cậu về nhà.
Khi đó, Lục Hàn Sơn rất ghét bỏ Vân Du và luôn tránh xa cậu như thể trên người Vân Du có thứ gì đó bẩn thỉu vậy. Nhưng trong giấc mơ, Lục Hàn Sơn trưởng thành lại như trở thành một người khác. Hắn nắm lấy cánh tay Vân Du và đẩy cậu ngã lên giường, giam cầm cậu giữa hai cánh tay mình và cúi đầu không kiêng nể gì hôn môi cậu.
Cánh môi Lục Hàn Sơn nóng rực, hàm răng không chút thương tiếc nghiền qua môi châu nho nhỏ của Vân Du, đầu lưỡi càn quét trong miệng cậu.
Cảm giác ngột ngạt quá mức khiến Vân Du cảm thấy trời đất quay cuồng. Cậu đã quá quen thuộc với cảm giác này, đó là cảm giác khi sắp phát bệnh.
"Không... làm ơn...Lục, Lục Hàn Sơn!"
Không biết lấy sức từ đâu, Vân Du đẩy Lục Hàn Sơn ra và loạng choạng chạy ra cửa, ngay lúc cánh cửa mở ra, trước mắt cậu là một mảnh sáng ngời, Vân Du đột nhiên mở bừng mắt.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là những chiếc đèn có kiểu dáng hình đám mây trên trần nhà, đèn đã tắt và được khảm lên vách tường màu xanh nhạt, xung quanh còn có vài bức vẽ tay lộn xộn. Đây là cách bố trí trong phòng Vân Du.
Cuối cùng Vân Du cũng nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Mồ hôi dính trên da có chút dính nhớp, bởi vì hô hấp không thuận nên hai má Vân Du ửng đỏ không tự nhiên. Cậu hơi mím môi, lúm đồng tiền nhỏ bên trái hơi hiện ra.
Khi cười Vân Du cũng có lúm đồng tiền, rất nhiều người đều khen cậu đáng yêu nhưng rõ ràng bây giờ cậu chẳng vui vẻ gì cho cam.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, mưa lâm râm, không thể nhìn thấy ngôi sao nào.
Sau nửa đêm, Vân Du không ngủ lại được nữa. Cậu dùng tay ôm lấy cẳng chân, gối đầu lên đầu gối, co mình lại thành một cục nhỏ, bày ra tư thế phòng ngự.
Vân Du không muốn thừa nhận nhưng cậu biết rõ tại sao mình lại có giấc mơ này.
Cách đây không lâu, Lục Hàn Sơn luôn thờ ơ với mọi người bất ngờ thú nhận tình yêu của mình với cậu, còn...
Cuộn tròn trong ổ chăn, Vân Du vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, suy nghĩ vô thức trôi xa.
Cậu đã nghĩ về ngày đó không biết bao nhiêu lần rồi.
10:51 pm
04/05/2024