XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TRUYỆN TIỂU THUYẾT YANDERE

3


1 tháng


11.

Một đêm buông thả.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhìn thấy đôi vai trần và chiếc váy rách trên ghế sofa, tôi ch lặng.

[Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi, đứa tham ăn.]

Hệ thống đang phàn nàn bên tai tôi.

Tôi ngập ngừng nói:

[Đây là... tình một đêm à?]

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức sắp khóc: [Là Tạ Uyên! Chúng ta đều bị hắn lừa! Ngay từ đầu hắn đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai chúng ta!]

Gì cơ?

Đầu óc tôi quay cuồng, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua.

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, không hề có dấu vết nào cho thấy sự hiện diện của người thứ hai.

Có thật là Tạ Uyên không?

[Tôi chà đạp hắn hay hắn chà đạp tôi?]

Hệ thống muốn tát ch tên biến thái này:

[Sau khi hai người làm xong việc tối hôm qua, hắn đã thức cả đêm chỉ để nhìn chằm chằm vào cô! Nửa tiếng trước đã rời đi rồi! Cô mau đi bắt hắn lại!]

Tôi đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Vậy là Tạ Uyên chịu đựng đến bây giờ chỉ để trả thù tôi rồi bỏ chạy?

Vậy thì 20 triệu của tôi…

Tôi lập tức muốn gọi cho hắn, lại phát hiện ra rằng Tạ Uyên hoàn toàn không có điện thoại di động.

Mẹ kiếp, sắc đẹp hại người, thần tài chạy mất!

Tôi lo lắng, khoác chiếc váy rách vào người, mặc áo khoác rồi lao ra khỏi cửa.

Sau đó yêu cầu người quản lý kiểm tra hệ thống giám sát nhưng lại được thông báo rằng hệ thống giám sát đang bảo trì.

Tôi tức giận đến mức chân như nhũn ra, thầm mắng vài tiếng Tạ Uyên khốn kiếp!

[Làm sao bây giờ?]

Hệ thống cũng nhìn ra sự gấp gáp của tôi, chậm rãi an ủi: [Tạ Uyên không phải còn có hợp đồng với cô sao? Thực ra cũng không thể chạy đi đâu được—]

Lời còn chưa dứt, tôi chợt bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Là Tạ Uyên!

Hai mắt tôi sáng bừng, tức giận chạy tới túm lấy tai hắn.

“Con chó ngốc, muốn chạy đi đâu?”

“Ăn xong rồi chạy, chỉ có Tạ Uyên anh, mau theo tôi quay về!”

“Tạ Uyên” cứng đờ, con ngươi màu nâu hiện lên một tia hoảng sợ.

Tôi căn bản không chú ý đến sự khác thường của hắn, liền lôi kéo người mang về phòng, tính toán phải trừng phạt thật nặng.

12.

"Cởi quần áo ra, quỳ xuống!"

Cuối cùng tôi đã lấy lại được chút khí thế ban đầu.

Ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, ra lệnh một cách ngạo mạn.

"Tạ Uyên" kể từ khi bước vào vẫn luôn bình tĩnh quan sát khung cảnh trong phòng, lúc thì cau mày, lúc thì nhướng mày.

Cuối cùng cũng nhìn về phía tôi, đôi mắt nâu đầy cảnh giác: "Chị muốn làm gì?"

Này, từ khi nào mà giọng hắn lại trở nên dịu dàng như vậy?

Còn gọi tôi là chị!

Chẳng lẽ tối hôm qua…thuần phục hắn rồi?

Tôi nhìn đi nhìn lại hắn, cố gắng tìm ra điều gì đó không thích hợp.

"Mau cởi ra, lề mề quá."

Hắn cắn chặt môi, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên một vết nứt, có lẽ cảm thấy nhục nhã nên vẫn không nhúc nhích.

Tôi không rảnh nói nhảm với hắn, gọi vệ sĩ vào giữ vai hắn, trong giây lát áo trên người được cởi ra, vứt ở sô pha cách đó không xa.

Kỳ lạ, tối hôm qua hoạt động kịch liệt như vậy, vì sao trên người hắn mấy dấu vết mập mờ đều không có?

Còn có…

"Anh thay đồ lót sau lưng tôi từ khi nào vậy?"

Tôi nhớ trước đây hắn mặc một chiếc quần màu đỏ, vì quá gợi cảm nên tôi đặc biệt cưỡng chế hắn không được mặc nữa.

Không ngờ tới, ngủ xong liền đổi lại rồi!

"Tôi không thích màu đỏ, anh không biết sao?"

Hắn thực sự muốn tạo phản!

Hắn thực sự muốn nổi loạn!

“Tôi, nó hợp với tuổi của tôi.”

Mặt hắn đỏ như trái cà chua, trầm giọng giải thích.

“Còn nữa, chị, em không phải…”

Cây cọ trong tay tôi rơi xuống lưng hắn, cả người hắn cứng đờ.

Bàn tay chống trên sàn nổi đầy gân xanh và đỏ bừng.

"Không phải cái gì cơ?" Tôi nghiêng đầu trêu chọc vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn.

Trong mắt Tạ Lễ* hiện lên một tia mơ hồ, chú ý tới sơn móng trong tay tôi, cúi người, thanh âm mang theo dục vọng.

*Tên em trai sinh đôi của Tạ Uyên, nhưng lúc này nu9 vẫn chưa biết.

“Không…chị, dùng sức thêm một chút.”



Sau khi vẽ xong bông hoa hướng dương, tôi kiệt sức.

"Tạ Uyên" quay đầu lại nhìn tôi.

Đôi mắt hắn ngấn lệ, run rẩy hỏi:

“Chị, đã xong chưa?”

Tạ Uyên từ khi nào lại thích khóc như vậy?

Tôi cau mày, muốn hỏi hệ thống xem giá trị hắc hóa của hắn có thay đổi hay không, nhưng đã được thông báo trước.

[Tôi không thể tìm thấy giá trị hắc hóa của hắn, có lẽ sẽ không thay đổi.]

[Ký chủ, Tạ Uyên giờ có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, chúng ta phải kiềm chế một chút.]

Tôi tức giận đến mức đá người đó mấy cái.

"Lãng phí công sức của tôi, mau mặc quần áo vào rồi theo tôi về nhà."

"Về...nhà?"

Ánh mắt Tạ Lễ lóe lên niềm vui, tôi càng nghi ngờ.

Tại sao hôm nay Tạ Uyên lại cư xử kỳ lạ như vậy?

Nhưng lại không thể nói lạ chỗ nào, chỉ có thể ừ một tiếng, trong lúc hắn mặc quần áo mở cửa ra ngoài.

Rõ ràng, mấy lần này tâm tình của Tạ Uyên càng lúc càng ổn định, e rằng sau này giá trị hắc hóa sẽ càng khó tăng lên.

Quan trọng nhất là hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với hệ thống.

Điều đó có chứng tỏ hắn đang kiểm soát cảm xúc của mình không?

Vừa giác ngộ ra thì vai đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.

Tôi không vui quay đầu lại, giây phút nhìn thấy Tạ Uyên, tôi sợ tới mức trợn tròn mắt
Không phải chỉ thay quần áo thôi sao? Thế nào đầu lại đầy mồ hôi vậy?

“Anh thế nào…”

Tạ Uyên ôm chặt lấy tôi, vui mừng nói:

“Khương Lạc, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”

Đúng lúc này, cánh cửa bên trong bị mở ra.

Trên mặt Tạ Lễ chồng chất ý cười: “Chị, em mặc xong quần áo rồi.”

“...”

13.

Cái quỷ gì vậy?

Tại sao lại có hai Tạ Uyên?!

Đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, mọi tế bào trong cơ thể đều bối rối.

Nụ cười trên khuôn mặt Tạ Uyên, người đang ôm chặt tôi, biến mất ngay lập tức.

Hắn giữ chặt vai tôi và nhìn tôi chằm chằm.

Tạ Lễ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chúng tôi và sửng sốt.

"Anh?"

......

Cái gì?

Tôi vô cùng khiếp sợ khi biết Tạ Uyên có một em trai sinh đôi.

Tạ Uyên đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Hắn đẩy tôi vào, giống như một con chó đang xem xét quần áo trên người tôi.

“Anh làm gì vậy!”

Tôi bị động tác thô lỗ của hắn làm tôi đau, tôi bị hắn ôm lấy, ném lên giường.

Nhìn thấy ga trải giường bị nhàu nát, đáy mắt Tạ Uyên càng thêm tức giận, nắm chặt hàm tôi:

“Tiểu thư, ai cho phép em tìm người khác?”

Bên ngoài, Tạ Lễ vẫn đang hoảng sợ gõ cửa, cánh cửa bị đập đến mức lung lay sắp bật ra.

Tôi gấp gáp muốn đứng dậy, Tạ Uyên liền đè cả người xuống.

Phớt lờ mọi thứ xung quanh, nụ hôn nóng bỏng hung hăng rơi vào môi tôi.

Hắn vừa gặm vừa cắn, mạnh đến mức như muốn đem tôi hòa vào xương tủy.

Tôi không quen với việc hắn hung dữ như vậy.

"Anh bị điên à? Mau buông tôi ra!"

Tôi chống đỡ lồng ngực hắn, dùng sức đẩy người ra, nhưng chỉ thêm tồi tệ.

Đầu lưỡi hắn luồn vào miệng tôi càn quấy, bàn tay không yên phận luồn vào váy tôi.

“Khương Lạc, em có thể chọc giận tôi, có thể sỉ nhục tôi, tôi sẽ không oán hận nửa câu, nhưng em không thể đi tìm người khác, em chỉ có thể có một mình tôi.”

“Cậu ấy là em trai anh!”

Tôi muốn giải thích rằng thật ra tôi nhận nhầm người, nhưng hắn không cho tôi cơ hội, một mực bám chặt lấy tôi.

Mắt hắn đỏ hoe:

“Em trai thì làm sao, nó có ngoan như tôi, có làm cho em thoải mái như tôi không?”

Đáy mắt hắn đỏ tươi, rõ ràng là đang cười, nhưng lại lộ ra vẻ bệnh hoạn.

“Nó đang ở bên ngoài, tiểu thư, bây giờ tôi hầu hạ em được không?”

“Em không thể nhịn, phải kêu ra tiếng giống như tối hôm qua!”

Hắn nói xong liền cúi người xuống, tôi sợ tới mức dùng chân đạp hắn lại bị hắn bắt lại.

"Thả tôi ra! Cút đi!"

Tôi dùng sức đánh hắn, gấp đến nỗi bật khóc.

Hai gò má trắng ngần của hắn bị ăn vài cái tát, nhưng chỉ ngẩn người nhìn mắt cá chân của tôi.

Cuối cùng lẩm bẩm:

“Tiểu thư, có phải tôi nên nhốt em lại, em mới nghe lời đúng không?”

Tôi sững sờ.

14.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy Tạ Uyên biến thái như vậy.

Hắn rõ ràng đang rất tức giận, giá trị hắc hóa cũng đã tăng lên, nhưng khi đối mặt với tôi vẫn mỉm cười.

Cười đến điên rồ và đáng sợ.

Nghe thấy hắn muốn nhốt mình, tim tôi như thắt lại, sợ đến mức nước mắt chảy dài trên má.

"Tạ Uyên, tôi là chủ nhân của anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy."

Tôi chỉ muốn làm cho hắn hắc hóa, nhưng hiện tại giá trị hắc hóa còn chưa tăng hoàn toàn, vì cái gì đã phát điên trước rồi?

Nghĩ đến kết cục của nữ chính, tôi cảm thấy sợ hãi và không cầm được nước mắt.

Đáy mắt Tạ Uyên lóe lên sự kinh ngạc, lý trí quay trở lại, tiến lên ôm tôi vào lòng, điên cuồng xin lỗi:

“Xin lỗi em, tôi sai rồi, tôi không nên dọa em sợ.”

“Tôi chỉ là quá tức giận, tôi làm sao có thể nhốt em lại được chứ! Chỉ em mới có thể nhốt tôi!”

Hắn chậm rãi hôn đi hết nước mắt của tôi, cầm tay tôi áp lên mặt hắn: “Em đánh tôi đi, để em thoải mái một chút.”

Tôi nức nở nói: “Tôi không biết cậu ấy là em trai anh, nên mới coi cậu ấy thành anh rồi bắt nạt—”

“Chị!”

Cánh cửa bị đập mạnh.

Tạ Lễ giận dữ xông vào, nhìn thấy quần áo của tôi xộc xệch, tức đến đỏ mắt.

Tiến đến cởi áo khoác định khoác lên người tôi thì bị Tạ Uyên chặn lại.

“Đây là chuyện của bọn anh.”

Giọng hắn lạnh lùng, rõ ràng là không vui.

Tạ Lễ kiên trì nói:

“Nhưng anh khi dễ chị gái khóc rồi!”

“Cô ấy là khóc ở trên giường.”

Tạ Uyên cao hơn Tạ Lễ, gân thịt phát triển, khí chất hai người khác biệt rõ ràng.

Chính vào lúc này, hai người đang giằng co, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.

Ý thức được làm thế nào để cảm xúc của Tạ Uyên thay đổi nhanh hơn.

Tôi lau đi những giọt nước mắt trống rỗng, tiến về phía Tạ Lễ và nắm lấy tay cậu ấy.

Nắm chặt.

“Tạ Uyên, tôi phát hiện mình có một cảm giác kỳ lạ đối với em trai của anh.”

"Em nói cái gì?"

Sắc mặt Tạ Uyên cứng đờ.

Tôi khẽ cười: “Tôi nói rồi, tôi thích cậu ấy.”

Tôi không muốn yêu, tôi muốn 20 triệu.

15.

Tôi đưa Tạ Lễ về biệt thự.

Đêm hôm đó, Tạ Uyên không nhịn được nữa, gõ cửa phòng tôi.

Nói một cách giận dữ.

“Em mang người về để chọc tức tôi phải không? Chỉ để tăng cái giá trị hắc hóa kia thôi à?”

Từ sau khi biết hắn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi với hệ thống nên dù hắn ở đâu tôi và hệ thống đều không dám nói chuyện.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi thích cậu ấy."

Tôi đến gần, vuốt ve mặt hắn, không chút để ý nói: “Mặc dù hai người là anh em sinh đôi, nhưng lại cho tôi những cảm xúc khác nhau, vừa vặn tôi đây lại muốn thứ gì đó khác một chút.”

Sắc mặt Tạ Uyên trong nháy mắt tối sầm lại: “Nó khiến em thoải mái hơn tôi?”

Khuôn mặt tôi lập tức đỏ lên.

Sao lúc nào hắn cũng suy nghĩ lệch lạc như vậy!

"Ừ, thoải mái hơn anh."

Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ để khiến cho cảm xúc tiêu cực của Tạ Uyên tồi tệ hơn.

Khả năng chịu đựng của hắn rất mạnh mẽ, việc kiểm soát cảm xúc của mình cũng vượt qua người bình thường.

Nếu không kích thích hắn nhiều hơn, tôi sẽ khó tăng được giá trị hắc hóa của hắn.

“Thời gian này anh yên phận một chút, đừng quấy rầy chuyện tốt của tôi và Tạ Lễ.”

“Khương Lạc!”

Tạ Uyên tức đến hai mắt đều đỏ lên, cố gắng nắm lấy tay tôi.

So với sự cứng rắn vừa rồi, giọng điệu mềm mại hơn vài phần: “Em trai của tôi không tốt như em nghĩ đâu, em sẽ bị nó ức hiếp, tôi lo lắng cho em, tôi có thể ở bên cạnh bảo vệ em không?”

“Tôi sẽ ngoan, sẽ nghe lời.”

Chết tiệt, cái thứ trà xanh chết tiệt này.

Tôi mỉm cười: “Không được, lỡ như cậu ấy bắt nạt tôi trên giường thì sao?”

“Vậy tôi sẽ ném nó ra ngoài, tự mình ra trận.”

“...”

Tôi cười lớn, tức giận nói: “Hai bọn tôi, người thứ ba không chen vào được!”

Ý cười trên mặt Tạ Uyên biến mất: “Nếu tôi vẫn cứ chen vào thì sao?”

Thật ngại quá, đứng trước hai mươi triệu, tôi không thể cho hắn cơ hội.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play