16.
Tạ Lễ thật ra cũng không phải đèn cạn dầu.
Cốt truyện tôi đã xem được hai chương, còn lại đều dựa vào nội dung tiết lộ trước, nhưng có vẻ như cậu ấy cũng là một yandere?
Tôi ngồi phơi nắng vẽ tranh trong khoảng sân trống trải, Tạ Lễ ngồi cạnh tôi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khiến tôi sợ hãi.
Qua mấy nét bút, tôi không nhịn được nhìn sang, cậu lập tức nhướng mày.
Như mặt trời nhỏ ngoan ngoãn nháy mắt với tôi:
“Kỹ thuật vẽ của chị rất tốt, khi nào thì vẽ trên người em đây?”
Đúng, Tạ Lễ có một căn bệnh, đó là rất thích tôi làm loạn trên người.
Tôi còn chưa mở miệng, Tạ Uyên đã bê trà tới.
“Tiểu thư chắc là mệt rồi, uống chút trà nhuận cổ họng đi.”
Chén trà vừa đặt xuống, Tạ Lễ liếc mắt, lạnh lùng nói: “Chị gái không thích trà xanh.”
Tạ Uyên nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cười ra tiếng: “Thời gian tôi ở bên cạnh cô ấy lâu hơn cậu.”
“Thì sao?” Tạ Lễ cũng cười, “Bây giờ chị ấy thích em, anh, anh cũng lớn tuổi rồi, không nên cứng rắn chen vào giữa hai người bọn em.”
“Tạ Lễ, em con mẹ nó đang đắc ý cái gì vậy?”
Tạ Uyên tức giận đến mức giọng nói cũng lớn hơn.
Tôi lặng lẽ thu hồi lời nói trong lòng.
Hai người còn đang giằng co, tôi nhanh chóng trở về phòng, hỏi hệ thống về tiến độ hắc hóa của Tạ Uyên.
Lần này, thanh âm của hệ thống mang theo vui mừng: [Còn hai mươi điểm nữa, chiến thắng đang ở ngay phía trước!]
Tôi phấn khích đến mức sắp hét lên.
Hệ thống đang xem trò vui, không để ý sự trêu chọc:
[Ai mới là người thứ ba đây?]
Tôi không trả lời.
17.
Chỉ là không ngờ tới, Tạ Uyên còn gấp gáp hơn tôi tưởng.
Hôm nay, như thường lệ, tôi đến suối nước nóng, sau khi xong thì ngâm nga bài hát rồi trở về phòng.
Căn phòng tối om, trên người tôi còn quấn áo choàng tắm, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ đi vào phòng thử đồ.
Vừa định bật đèn lên, tay đột nhiên bị ấn xuống, giây tiếp theo, một thân hình nóng bỏng phủ phía sau lưng.
Hương trà trắng lướt qua mặt, tôi nhíu mày.
Tạ Uyên bị bệnh à?
Đêm khuya đến phòng tôi làm gì chứ!
Ngoài miệng lại bất lực nói: “Tạ Lễ, đừng làm loạn nữa, người tôi ướt rồi.”
Người phía sau cứng đờ, ngang ngược xoay mặt tôi, buộc tôi phải nhìn hắn: “Em gọi anh là gì?”
Tôi trợn mắt, sự chán ghét lóe lên: "Sao lại là anh?"
Lại hung hăng người ra, quấn chặt áo choàng tắm.
"Cút ra ngoài!
"Gọi Tạ Lễ tới——"
Điện thoại bị rút ra, Tạ Uyên nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào phòng thử đồ rồi đóng cửa lại.
“Tiểu thư, em cứ như vậy mà ghét bỏ tôi?”
Đôi mắt đen láy của hắn tràn đầy tức giận, khóe mắt đỏ bừng: “Em trai tôi thì có gì tốt? Khiến em một ánh mắt cũng không muốn dành cho tôi?”
Tôi bị ép vào tủ quần áo, đuôi tóc còn ướt nước nhỏ giọt xuống xương quai xanh.
Ngứa đến mức tôi muốn gãi nhưng tay lại bị giữ chặt.
Tôi chưa kịp nói thì Tạ Uyên đã giơ tay cởi áo ra một cách dễ dàng, bộ ngực rắn chắc và thân hình cường tráng không chút cản trở lộ ra dưới ánh đèn, trông vô cùng quyến rũ.
Hắn nắm lấy tay tôi ấn lên ngực hắn, vẻ mặt hoang tưởng và bệnh hoạn nói với tôi:
“Tiểu thư, em không muốn bắt nạt tôi sao? Nào, bắt nạt tôi đi, tôi cam tâm tình nguyện để em khi dễ.”
“Hay là chưa đủ? Cũng đúng, thế thì tay sẽ bị đau, vậy em dùng dao đi.”
Hắn từ trong túi quần lấy ra một con dao, chính là con dao ở bữa tiệc trước đó.
Cầm tay tôi chạm vào ngực hắn.
“Như vậy có cảm thấy tôi vẫn còn hữu dụng hay không?”
Con dao bén đến mức có thể tạo ra vết máu trên da chỉ bằng một cú chạm nhẹ.
Hắn điên thật rồi.
Tôi mắng:
“Tạ Uyên! Anh có thể bình thường một chút được không?”
Hắn vẫn bất động.
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên lấy dao hướng tới giữa hai chân hắn:
“Có phải tôi cắt nó đi thì anh cũng cam tâm tình nguyện không?”
Trên khuôn mặt trầm xuống của Tạ Uyên xuất hiện một vết nứt, cụp mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng của lưỡi dao, cả người căng thẳng.
“Em rõ ràng biết tôi không phải có ý này…tôi đang ghen!”
“Vậy anh đúng là người thích ăn uống.”*
*ở đây na9 nói là “吃醋“, ý là ăn dấm chua = ghen nên nu9 mới nói là người thích ăn uống, kiểu vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
“Tạ Uyên, tôi thật sự rất ghét bộ dạng bất cứ lúc nào cũng muốn phát điên của anh, rất đáng sợ.”
Hắn ngẩn người, lộ ra vẻ tổn thương.
Ngay khi tôi tưởng Tạ Uyên muốn nói mấy lời trà xanh lúc trước, hắn lại mỉm cười trong ánh mắt chán ghét của tôi.
“Không sao, em chỉ là bị người ngoài che mắt, chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.”
Tôi còn chưa kịp hiểu, Tạ Uyên đã đánh tôi hôn mê bất tỉnh.
Chỉ để lại một câu mơ hồ: “Tiểu thư, bên cạnh em chỉ có thể là tôi!”
18.
Tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ và sang trọng, trên người mặc đồ ngủ bằng lụa, tay chân…bị trói.
“Tạ Uyên!”
Tô lo lắng hét lên.
Tiềm thức mách bảo rằng tôi sắp bị giam cầm.
Tại sao cốt truyện lại tiến triển sớm như vậy!
[Hệ thống, hệ thống, có đó không!]
[Ở đây ở đây, có chuyện gì vậy?]
[Tạ Uyên đã nhốt tôi lại.]
[Cái gì?]
Lúc này, cánh cửa từ bên ngoài bị đẩy ra.
Tạ Uyên đeo kính gọng bạc chậm rãi bước tới, nhìn thấy sợi dây bằng xích trên tay hắn, mắt tôi mở to.
"Anh muốn làm gì!"
"Đừng sợ, Lạc Lạc, tôi chỉ muốn ở bên em."
Hắn từ từ đến gần, lại còn càn rỡ đến mức đổi cả cách xưng hô.
Quỳ một gối trước mặt tôi, bất chấp sự giãy dụa của tôi đeo cái vòng xích kia lên.
“Thật ra tôi cũng không muốn nhốt em, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc em ở với người khác! Tôi vì em mà vứt bỏ người trong gia đình, còn em lại muốn tìm em trai tôi, đồ phụ nữ độc ác.”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của tôi, động tác của hắn càng mềm mại, ngay cả ngữ khí cũng trở nên nhu hòa:
“Em không biết phải không? Những thủ đoạn nhỏ nhặt của em không làm được gì tôi đâu, nếu tôi muốn trốn, đã trốn từ lâu rồi."
"Nhưng không phải gia đình anh đã phá sản rồi sao?" Cốt truyện viết như vậy mà.
Tạ Uyên cười khẽ, như đang nhìn một con búp bê dễ thương: "Bé ngoan, nhà tôi phá sản chứ không phải tôi phá sản."
Hả?
Vậy còn phải dẫm lên tài sản của nữ chính để có được địa vị cao hơn cái mẹ gì?
“Lạc Lạc, tôi thích em, em thử thích tôi một chút thôi có được không? Chỉ cần nhìn một mình tôi thôi, đừng nhìn em trai tôi nữa.”
Tạ Uyên nâng mặt tôi, dịu dàng như nước muốn hôn lên.
[Hệ thống, có lỗi.] Tôi sẽ không có tình yêu trong đời.
Hệ thống hét lên: [Tôi cũng không biết, cốt truyện đã bị xáo trộn từ lâu rồi!]
“Đây là hệ thống vẫn luôn theo em sao?”
Nụ hôn của Tạ Uyên dừng lại bên môi, trên mặt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Làm thế nào mới khiến nó biến mất đây? Thế giới của hai người chỉ có thể thuộc về về hai chúng ta."
Tôi: "..."
Hệ thống: [Tôi không phải là người.]
“Thật phiền, có thể bảo nó im miệng được không?”
Tôi cười ha hả, bày tỏ sự bất lực của mình.
19.
Vòng chân Tạ Uyên đeo cho tôi không hạn chế tự do, chỉ là không thể vượt qua phạm vi bình thường.
Mấy ngày liền, hắn đều đích thân lo cơm ăn áo mặc cho tôi.
Mặc dù địa vị đã thay đổi, nhưng thói quen vẫn còn đó, làm ấm giường vẫn là hắn, chó nhỏ vẫn là hắn.
Tôi bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng lại vô cùng sốt ruột.
Nếu tiếp tục như vậy, nhiệm vụ của tôi sẽ không thể hoàn thành được!
Tối muộn hôm nay, tôi định nghe theo hệ thống, dụ dỗ Tạ Uyên thả tôi ra ngoài.
Kết quả là cánh cửa sổ duy nhất trong phòng đột nhiên bị cạy mở.
Nhìn thấy Tạ Lễ từ trên cao nhảy xuống, tế bào tôi kêu gào, máu sôi lên.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Tôi chưa bao giờ cảm thấy có ai tồn tại như một vị anh hùng cứu tinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Lễ đầy vẻ ủy khuất: "Chị mất tích lâu như vậy, em rất lo lắng.”
"Chị, chị thế nào rồi?"
"Không sao đâu, anh trai của cậu chỉ đang trả thù tôi mà thôi.” Tôi cố ý nức nở vài tiếng để tỏ ra đáng thương.
Ánh mắt Tạ Lễ u ám, đau lòng lấy chìa khóa giúp tôi mở khóa.
"Chị đừng lo, em nhất định sẽ đưa chị ra ngoài."
"Được!" Tôi cảm động đến mức suýt khóc.
Rất nhanh, còng tay và xích chân được mở ra, Tạ Lễ mạnh mẽ kéo tôi dậy bước ra ngoài.
Vừa tới cửa, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tạ Uyên vẻ mặt u ám đi vào, máy tính bảng trên tay còn đang bật camera trong phòng.
Tôi như rơi vào hầm băng.
Nói cách khác, hành động vừa rồi của chúng tôi, hắn đều nhìn thấy!
“Kỹ năng mở khóa của cậu tốt thật đấy, em trai tốt của tôi.”
Đôi môi mỏng của Tạ Uyên nhếch lên, đem theo một chút mỉa mai, sau đó ánh mắt sắc bén dừng trên người tôi.
"Lạc Lạc, em định cùng nó trốn đi đâu?"
Tạ Lễ đứng trước mặt tôi:
"Anh, chị ấy là còn người, anh không thể nhốt chị ấy lại!"
"Cậu có thể đi đâu? Cậu có tư cách gì ở chỗ này giảng đạo lý?"
Tạ Uyên chế nhạo: "Sao? Tưởng sau khi cứu cô ấy, cô ấy sẽ là của mình? Đừng có mơ!”
Tôi thở dài: "Tạ Uyên, em trai anh tốt bụng như vậy, đừng có dùng địch ý nặng như vậy được không?"
"Em đang bảo vệ nó?"
Tạ Uyên giống như con chó bị giẫm phải đuôi, trở nên cáu kỉnh và đau đớn.
"Lạc Lạc, em không thích tôi một chút nào sao?"
Tại sao lại nói về điều này rồi!
"Cô ấy thích tôi!"
Giọng nói kiêu ngạo của Tạ Lễ vừa dứt, Tạ Uyên đã rút dao ra.
Lần này cũng giống như lần trước.
Hắn nhìn tôi nham hiểm: "Lạc Lạc, em muốn đi cũng được, trừ khi giẫm qua xác tôi."
"Anh!"
"Tới đây!"
Tên điên này!
"Tạ Uyên, anh nói phải giữ lời."
"Làm..."
Tôi dứt khoát đoạt lấy dao, hung hăng đâm vào bụng hắn.
Đáy mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc: “Em..."
Máu chảy ra từ bụng hắn, thấm ướt bộ âu phục đen được ủi chỉnh tề.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giống như một con quỷ bỏ ra khỏi địa ngục, kêu gào điên cuồng đến rách tim phổi.
“Khương Lạc, nếu hôm nay em rời đi cùng nó, tôi sẽ hận em đến chết!”
Cứ hận đi, tuyệt!
Tôi cứ tuyệt tình rời đi đấy.
Giây tiếp theo, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
[Chúc mừng ký chủ, giá trị hắc hóa đã đạt tới một trăm điểm.]
20.
"Đừng giả vờ nữa."
Lúc Tạ Lễ sợ hãi nói ra câu kia “Chị, thật sự không cần gọi bác sĩ cho anh ấy sao?”
Tôi chống cằm, ung dung nhìn cậu ta: “Trong lòng vui lắm phải không?”
Ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy nhật kí của Tạ Lễ, nói chính xác hơn, là cậu ta cố ý để cho tôi xem.
Trong nhật kí, tình yêu của cậu ta đối với tôi là ham muốn và chiếm hữu bệnh hoạn.
Nguồn gốc của tất cả không phải là tôi vẽ lên lưng cậu ta ở khách sạn, mà là ngay từ lúc đầu thấy tôi bắt nạt anh trai cậu ta.
Không hổ là bệnh kiều.
Ngay cả khi ở trên không cũng có thể làm cho cậu ta sảng khoái.
Cho nên, cậu ta tìm mọi cách để tiếp cận tôi, cuối cùng tìm được cơ hội ở buổi tiệc kia.
Nhưng cậu ta không biết, tôi cũng đã xem nhật kí của Tạ Uyên, biết được tất cả kế hoạch của cậu ta.
Hai anh em yandere rất thích viết những điều nhảm nhí, nên khi đọc xong, tốt xấu gì cũng có chút cảm giác tham dự.
Vì vậy, tôi đã tự biên tự diễn một màn như vậy.
Tạ Lễ đến quá nhanh, ngoài dự liệu của tôi, vì tôi không biết cậu ta lại có thể tìm được chìa khóa nhanh như vậy.
Tạ Lễ quật cường nói: “Em chỉ là quá thích chị, có gì sai sao?”
Tôi nói thật: "Thật ra tôi không đến từ thế giới này."
"Em biết."
Hả? ? ?
"Anh trai em đã trói chị một lần, để công bằng, em cũng trói chị lại.”
"Chị, chị yên tâm, em sẽ nhẹ nhàng.”
Tạ Lễ mặt không đổi sắc lấy còng tay ra.
Tôi: "..."
Cậu con mẹ nó!
Hệ thống đã trực tuyến đúng giờ.
[Ký chủ! Bây giờ nhân vật nam chính đã đạt đến giá trị hắc hóa, một kế hoạch thoát ch đã được lập ra cho cô.]
[Phía trước có biển, lao xuống đi!]
Hệ thống dường như tự động phát ra bản thánh ca chiến tranh của hồng quân, nhiệt tình nói.
Tôi thở dài: "Vậy thì tôi phải tạm biệt cậu rồi."
Thừa dịp còn chưa lên đường cao tốc, tôi nhảy lên ghế lái phụ.
Tạ Lễ bị tôi làm cho giật mình.
"Chị, chị định làm gì vậy?"
"Tôi muốn đi ch."
Bình tĩnh nói xong, tôi nhanh chóng bẻ lái trong tay cậu ta, tông về phía hàng rào.
"Chị!" Lại một tiếng gào tê tâm liệt phế khác.
Thân ô tô tông vào hàng rào phát ra tiếng gầm rú rồi lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc tôi bị ném lên không trung, Tạ Lễ đã tháo dây an toàn, gắt gao ôm tôi vào lòng.
"Chị!"
Kêu kêu kêu, mẹ tôi đang giục tôi về nhà ăn cơm rồi!
Thân xe rơi xuống biển.
Tôi vui vẻ nhắm mắt lại.
Tạm biệt thế giới điên rồ này.
PHIÊN NGOẠI
Khi chìm xuống đáy biển, tôi dường như đã có một giấc mơ.
Trong phòng nghỉ, giáo sư cầm thước kẻ, thờ ơ kể chuyện xưa với tôi.
Thanh âm của hắn có thể thôi miên, giúp tôi chìm vào giấc ngủ yên bình sau một thời gian dài không thể ngủ được.
Hương trà trắng trong không khí xộc thẳng vào mũi, thanh âm lưu luyến và mát lạnh lọt vào màng nhĩ, lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong phòng.
"Cô ấy không biết, cái gì cũng phải trả giá..."
Giấc mơ thật kỳ lạ, cổ chân tôi bị xúc cảm lạnh lẽo vuốt ve, hình như nghe được tiếng sột soạt.
Còn có một giọng nam vui vẻ.
Không đúng, giọng nói của giáo sư không phải như vậy.
Tôi sợ đến mức mở to mắt, đối diện với hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia, mắt trừng to.
“Chị, tỉnh rồi?”
[HOÀN]