1.

[Ký chủ, chính là bây giờ, lập tức tiến lên hung hăng sỉ nhục nam chính!]

m thanh của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp đến nỗi muốn chảy nước miếng trước mặt, đầu óc trống rỗng ba giây.

Đây là ngày đầu tiên tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết yandere này, chỉ vì mắng to tác giả một câu bệnh thần kinh.

Trong cốt truyện gốc, nữ chính là công cụ không ngừng kích thích nam chính hắc hóa, để hắn lần nữa xoay mình trở thành ông chủ lớn.

Chờ hắn giẫm lên gia sản của nữ chính, dùng tay che trời, biến thành yandere giam cầm cô buộc phải yêu mình.

Hai người mỗi ngày đều tích cực nặn đất sét*, sinh ra tám bảo bối, cả biệt thự gần như chật kín trẻ con.

*làm tình, ân ái v.v..: “两人每天酱酱酿酿...”

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến tôi không phàn nàn về bộ truyện này là ngoại hình của nam chính.

Hắn đứng trước mặt tôi, cả người ướt sũng.

Áo sơ mi trắng ôm sát làn da màu đồng, cơ ngực căng phồng, cơ bụng rõ nét.

Hai quả anh đào nhỏ đỏ sẫm mê người.

[Thật sự phải bắt nạt?]

Sắc đẹp hại người, những giọt nước trên trán Tạ Uyên theo sống mũi rơi xuống xương quai xanh, rồi cũng rơi vào trái tim tôi một tiếng lạch cạch.

Thân thể ngon lành như vậy, đánh hỏng thì làm sao bây giờ.

Hệ thống: [Bây giờ cô là một nhân vật kiêu ngạo, chỉ có cách làm nam chính hắc hóa, cô mới có cơ hội trở về.]

[Thân thiện nhắc nhở, nếu quay trở lại thế giới ban đầu của mình, cô sẽ được thưởng 20 triệu nhân dân tệ——]

"Bụp!"

Nghe được chữ “20 triệu”, chân tôi như bị chuột rút, tự động đá ngã nam chính xuống đất.

[Xác định là 20 triệu?]

Hệ thống bị thao tác của tôi làm khiếp sợ:

[...Đúng vậy.]

Đầu của Tạ Uyên đập xuống đất, hắn giãy giụa muốn đứng dậy, tôi không nói hai lời lập tức giẫm lên đầu hắn.

“Gấp cái gì, tôi vẫn chưa chơi vui vẻ đâu.”

Theo nguyên tác, nam chính là người lạnh lùng cao ngạo, sau khi gia đình phá sản thì bị bán cho tôi làm vệ sĩ.

Nhưng hắn không phải là người ôn thuần*, ngược lại có thái độ của cấp dưới và tâm lý của cấp trên.

*ôn thuần: ôn hòa, hiền lành, nhẹ nhàng.

Không tới hai ngày đã không chịu nổi, muốn chạy trốn.

Lại bị tôi vừa vặn bắt được.

“Kêu tiếng chó sủa, tôi liền thả anh đi.”

“Thế nào? Tạ thiếu gia của tôi.”

Hai gò má trắng ngần của Tạ Uyên bị cát mài chảy máu, cố chấp ngửa đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng và sắc bén.

Điều đó khiến tôi cảm thấy…thật hạnh phúc.

Hóa ra đây chính là cảm giác của hai mươi triệu.

"Rốt cuộc có kêu hay không?”

Tôi mất kiên nhẫn, tăng sức mạnh ở chân.

Hắn không kiểm soát được mà thở hổn hển.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng, vòng xoáy và eo chó đực dưới lớp áo sơ mi của hắn.

Mẹ ơi, lúc hắn ở trên giường thống khổ kêu đến giọng khàn khàn, mặt đầy nước mắt.

Khẳng định rất có cảm giác.

Đột nhiên, mắt cá chân của tôi bị một bàn tay hơi lạnh tóm lấy.

Tạ Uyên dùng sức đẩy chân tôi ra.

"Muốn tạo phản?"

Tôi giận dữ chửi rủa, định cúi xuống nắm tóc hắn thì mặt Tạ Uyên đột nhiên áp sát mặt tôi.

Đôi mắt đỏ ngầu ướt đẫm đón lấy ánh mắt giận dữ của tôi.

Hắn thấp giọng nói một cách đau khổ.

“Gâu.”

2.

[Chúc mừng ký chủ, giá trị hắc hóa của Tạ Uyên đã tăng năm điểm. ]

Tôi vẫn đắm chìm trong ánh mắt nhẫn nại và đáng thương của Tạ Uyên.

Hệ thống vui vẻ thông báo tin vui vào tai tôi.

Tôi chợt tỉnh táo lại: [Chỉ có năm điểm.]

Còn lâu mới đến một trăm.

Hệ thống ngập ngừng nói:

[Nếu không phải vừa rồi giẫm phải hắn, độ hưng phấn tăng lên mười, cũng sẽ không tệ như vậy.]

[Còn có giá trị hưng phấn? ]

[Đúng vậy, những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, buồn bã, ghen tị, có thể tăng giá trị hắc hóa, nhưng nếu bị cảm xúc tích cực vượt quá thì giá trị sẽ giảm xuống.]

[Tạ Uyên trong người có yếu tố bệnh kiều và nghiện đau đớn, nên cô phải làm nhục hắn về mặt tinh thần và chơi đùa với hắn cho đến khi hắn gục xuống cầu xin sự thương xót thì mới trực tiếp hắc hóa!]

Nghiện nỗi đau? Máu M à?

Chà, biến thái quá.

Tôi rất thích.

[Tôi biết phải làm thế nào rồi!]

Một trống đánh mạnh*, tôi nói một cách tự tin.

* 一鼓作气:thành ngữ, đánh hồi trống đầu tiên để nâng cao lòng dũng cảm, sau này trở thành phép ẩn dụ cho việc hoàn thành mọi việc ngay lập tức khi tràn đầy năng lượng.

[Làm thế nào?]

Tôi cười khúc khích, định giữ bí mật.

3.

Sau khi để Tạ Uyên đói bụng một ngày.

Đêm khuya, tôi đến chuồng chó nơi nhốt hắn.

Ánh sáng mờ ảo, Tạ Uyên ngồi trong góc nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đường nét sườn mặt ẩn sâu, chỉ cần nhìn vào là thấy thích mắt.

Tôi mở cửa, gọi hắn: "Tạ Uyên, dậy ăn cơm đi."

Bên trong không có tiếng động.

Tôi đến gần kéo người dậy, Tạ Uyên đột nhiên lảo đảo, ngã vào lòng tôi.

Cơ ngực rắn chắc đụng vào tôi, khiến tôi sung sướng.

“Tại sao bây giờ em mới đến?”

Ánh mắt của Tạ Uyên tràn đầy oán hận.

Tôi sửng sốt, sợ giá trị hưng phấn của hắn tăng lên, vội đẩy người ra.

"Ôm cái gì mà ôm? Đây là cái giá khác."

Khóe môi hắn mím lại, tôi nhắm mắt làm ngơ:

"Có một cơ hội để anh có thể ra ngoài, có muốn hay không?"

"Cái gì?" Có vẻ như hắn không mong chờ lắm.

Tôi nhướng mày: "Làm ấm giường cho tôi."



Tôi đưa Tạ Uyên ra khỏi chuồng chó, mang về phòng của mình.

Suốt đường đi hắn cực kỳ im lặng, tôi ra hiệu ý bảo hắn ngồi lên giường.

Hắn cau mày, có phần miễn cưỡng.

Đúng vậy.

Trước khi phá sản, hắn là thiên chi kiêu tử, cao cao tại thượng, kiêu căng khó thuần.

Vô số phụ nữ theo đuổi, muốn lên giường cùng hắn.

Quan trọng là hắn còn có bệnh sạch sẽ!

“Quên thân phận của mình rồi? Vẫn còn coi mình là đại thiếu gia trước kia à?”

Tôi tròn mắt, sung sướng mắng hắn.

"Nhớ kỹ, bây giờ anh là chó của tôi, ngồi xuống cởi quần đi."

"Dang rộng chân ra."

Tôi ném hộp thuốc cho hắn, "Tôi muốn nhìn anh bôi thuốc."

Chân Tạ Uyên bắt đầu bị thương từ hôm qua.

Vết máu trên quần tây đã khô, mùi máu tanh đọng lại quanh quẩn trên chóp mũi nồng nặc.

Hắn thậm chí còn không để ý tới.

Hệ thống không nói nên lời: [Có thể ngừng suy nghĩ về những điều không thể chấp nhận được không?]

[Tôi nghĩ cái gì? ] Tôi nghiêm túc.

[Khuôn mặt vàng vọt, còn tưởng là do hoàng hôn.]

Tôi: […]

Tôi là một công dân tốt chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền!

Chỉ khi Tạ Uyên cảm thấy xấu hổ và tức giận thì mới có cơ hội tăng giá trị hắc hóa.

Tạ Uyên không có động tĩnh gì, trên khuôn mặt lạnh lùng và cấm dục hiện lên một vệt đỏ nhạt, trông như đang ngượng ngùng.

Vì thế tôi uy hiếp: "Nếu anh không cởi ra, tôi sẽ giúp anh."

Tôi cứ tưởng hắn sẽ càng ghê tởm hơn.

Nhưng Tạ Uyên lại đứng dậy, ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi: "Được."

4.

Hả?

Tạ Uyên nghiêng đầu mỉm cười vô tội với tôi.

“Không phải em nói muốn giúp tôi sao?”

“Tiểu thư sẽ không phải nói không giữ lời chứ?”

“Ai, ai nói không giữ lời.”

Không phải chỉ là cởi cái quần thôi sao.

Tôi hừ lạnh một tiếng, thuần thục giúp hắn cởi quần.

Kết quả! Không tháo được thắt lưng.

Tôi tức giận, Tạ Uyên đột nhiên đặt tay lên mu bàn tay tôi, di chuyển tay tôi theo động tác của hắn.

"Tiểu thư, phải làm thế này."

Mùi thông trên người hắn xông vào mũi khiến tôi còn choáng váng. “Cạch” một tiếng, chiếc thắt lưng được cởi ra, quần rơi xuống.

"Em xem, không phải cởi được rồi sao?"

Hắn nhướng mày, như đang an ủi tôi: "Không sao đâu, thử vài lần là quen thôi."

Tôi: "..."

[Ahhh! Giá trị hưng phấn của Tạ Uyên đã tăng lên! Hắn đang sung sướng cái quái gì vậy!] Hệ thống tức giận kêu lên.

Tôi cũng mất cảnh giác, cảm giác như mình đang bị trêu chọc.

"Ai cho phép anh tự quyết định! Tôi là chủ, từ giờ anh sẽ không thể làm gì nếu không có sự đồng ý của tôi!" Tôi vô thức tát hắn.

Gò má trắng nõn xuất hiện vài dấu vết đỏ hồng..

Đôi mắt Tạ Uyên bỏng rát, dán chặt vào mặt tôi, đầu ngón tay chạm vào gò má còn sót lại dấu vân tay, mỉm cười:

“Tiểu thư, tôi sai rồi.”

Sau đó hắn ngồi xuống giường, hơi dạng chân ra, cầm lấy tăm bông bắt đầu bôi thuốc.

Một mảnh hình ảnh trắng bóng lọt vào tầm mắt.

Tôi nuốt nước bọt.

[Ký chủ thật may mắn.] Hệ thống vui vẻ nói.

Tôi đỏ mặt.

Tạ Uyên bôi thuốc được một nửa, bỗng nhiên ủy khuất nhìn tới.

“Tiểu thư, nhìn không tới.”

Tôi nhìn thấy rõ sự bất lực trong mắt hắn.

Mới ý thức được, mình suýt chút nữa thì bị Tạ Uyên dắt mũi.

Tôi tức giận, đá hắn một cái.

"Quỳ xuống!"

Hắn cười khẽ, ngoan ngoãn thực hiện.

Giống như một nắm đấm đánh vào bông, tức giận đến nghẹn ở trong lòng.

Sau đó trực tiếp đem người ấn xuống giường.

Lúc sắp ngã xuống, bên hông đột nhiên được một bàn tay to lớn nắm lấy.

Tạ Uyên nghiêng đầu, cười với tôi:

“Tiểu thư, phục vụ ấm giường bắt đầu rồi sao?”



5.

[Ah ah ah ah ah giá trị hưng phấn của Tạ Uyên lại tăng lên rồi! Cô đang trừng phạt hắn hay lấy lòng hắn vậy?]

Hệ thống lại vang lên tiếng bíp.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng những vết chai thô ráp trên tay Tạ Uyên.

Tay phải của hắn vẫn đặt trên eo tôi, tay trái vô thức bám vào một bên chân tôi, nóng như lửa đốt. Tình cờ tối nay tôi mặc váy xếp ly, tay hắn đưa xuống, muốn luồn vào dưới váy tôi.

Tôi sững người.

Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Uyên, rõ ràng trước khi tới đây, tôi đã nghĩ đến việc chà đạp hắn.

Để hắn từ cháo đặc biến thành súp loãng.

Nhưng vào lúc này, đôi mắt như xoáy nước làm người ta ngã xuống của hắn khiến tôi hoảng sợ.

Tôi luôn cảm thấy hắn đói đến mức muốn...ăn người.

[Hệ thống, cậu có nghĩ hắn có gì đó không đúng không?]

[Không đúng? Ồ, có thể hắn muốn ngủ với cô.]

Hệ thống hơi khựng lại, giống như bị hỏng, trong lời nói có chút khinh thường.

[Cứ chơi đi, khi giá trị hưng phấn của hắn tăng vọt, 20 triệu của cô sẽ biến mất.]

[…]

Tôi sợ đến mức run rẩy.

Bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng cười khúc khích: "Tiểu thư, giường ở đây còn chưa kịp sưởi ấm, em run cái gì?"

Tạ Uyên dễ dàng kẹp chặt tôi, đặt tôi dưới thân, cánh tay khỏe khoắn chống bên tai tôi, giơ đầu gối hắn tách hai chân tôi ra.

"Cởi quần rồi, áo có cần cởi không?"

Giọng hắn nhẹ nhàng vô tội, đáy mắt lóe lên sự điên cuồng dày đặc.

!!

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trong mắt hắn có sự mong đợi!

Tạ Uyên quá chủ động tự dâng mình tới cửa, suýt chút nữa đã khắc dòng chữ "kiểm soát tôi" lên trên trán.

[Tôi đã nói hắn là một yandere. Nếu cô không phản kháng, e rằng hắn sẽ càng hạnh phúc.]

Hệ thống đang xem náo nhiệt, không ngại làm ầm ĩ.

Tôi cụp mắt xuống mới phát hiện trong lúc thất thần, Tạ Uyên chẳng biết từ lúc nào đã cúi xuống, cánh mũi cứng cáp kề sát vào xương quai xanh của tôi.

Hơi thở ấm áp lan tỏa, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên cơ thể tôi.

"Tiểu thư, em thơm quá."

Ahhh!

Tôi ngay lập tức đẩy người ra.

Dục vọng trong mắt Tạ Uyên tiêu tán một chút, hắn ngã ngồi xuống đất, bàn tay cực lực chống đỡ, cau mày.

Tôi nhanh chóng quấn chăn và ra khỏi giường, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch của mình.

Cúi đầu nhìn hắn, cố gắng tỏ ra thiếu kiên nhẫn nhất có thể: "Tạ Uyên, tôi đã bảo anh đừng có được voi đòi tiên!"

Tên khốn này lại ham muốn tôi!

Hắn điên rồi, không tàn nhẫn chỉ sợ không thể áp chế hắn!

"Tôi xin lỗi."

Tạ Uyên cúi đầu, nhanh chóng xin lỗi.

Những đầu ngón tay giật giật tay tôi một cách vô ích, vẻ mặt đáng thương trái ngược hẳn với nét mặt sắc sảo.

Xem ra, kế hoạch chà đạp trước mắt phải hủy bỏ.

Tôi bực mình đến nỗi trước khi đi còn giận dữ nói với hắn:

"Con chó ngốc, tối nay anh ngủ không được đắp chăn!"

"Vậy tối nay tôi có thể ngủ với em không?"

Tạ Uyên hy vọng ngước mắt lên, mím môi nói thêm: "Tôi sợ lạnh."

Mẹ nó, tại sao lại không phát hiện ra hắn là một bạch liên hoa giả lạnh lùng quyến rũ chứ!

"Tôi chính là muốn anh lạnh đấy!"

Tôi đóng sầm cửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play