6.
Bắc Kinh gần đây mưa rất nhiều, thời tiết về đêm rất lạnh.
Ngày hôm sau quả nhiên Tạ Uyên bị cảm nhẹ.
Hắn đứng trước đại sảnh cao như một cây tùng, khuôn mặt trắng trẻo và nghiêm nghị hiện lên một chút chán nản.
Tôi ném bộ đồ đã chuẩn bị sẵn cho hắn:
"Thay nó đi, lát nữa làm vệ sĩ theo tôi đi dự tiệc."
Nếu trên giường không được, tôi liền đổi chỗ để nhục nhã.
Tôi không tin Tạ Uyên là người kiêu ngạo như vậy, có người bẻ gãy đôi cánh của hắn, để cho hắn lấy lòng nịnh nọt người khác mà trong lòng lại không hề dao động.
Tiệc tối lần này, tôi nhất định phải làm cho giá trị hắc hóa của Tạ Uyên tăng càng cao càng tốt.
Tốt nhất là ghét tôi hoàn toàn.
Khi tôi đang suy nghĩ, giọng nói máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai tôi:
[Nam chính xứng đáng làm nam chính, hắn đẹp trai như vậy, lại có con đường riêng của mình.]
[Thành thật mà nói, tại sao cô không ngủ với hắn trước khi thực hiện nhiệm vụ?]
Nó cười khúc khích, hoàn toàn khác với cái nhìn tận tâm mà nó thể hiện khi lần đầu chỉ trích tôi.
Tôi không nói nên lời:
[Điều đó căn bản là không hề nhục nhã, chỉ khiến hắn hạnh phúc. Tôi sẽ không bao giờ để hắn thành công!]
Hệ thống cắt ngang nói: [Có bản lĩnh thì đừng chỉ nhìn chằm chằm vào nam chính.]
Tôi chán nản nuốt nước bọt.
Tạ Uyên có thân hình thực sự rất hấp dẫn.
u phục được cắt may khéo léo, bờ vai rộng lớn cùng cánh tay săn chắc lộ ra, lúc trước hắn còn là một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, các đường nét trên khuôn mặt bị vẻ mặt nghiêm túc làm cho trở nên sắc sảo và cứng rắn.
Bởi vì là nam chính, lại không thể thiếu mấy phẩm chất tự nhiên kia.
Vừa lạnh lùng vừa hoang dã.
Lúc bước vào phòng tiệc, hầu như tất cả mọi người đều nhìn theo bóng dáng của hắn.
"Đó không phải là đại thiếu gia Tạ Uyên sao?"
"Còn chỗ nào là đại thiếu gia nữa? Hiện tại bị bán thành vệ sĩ rồi."
Một trận tiếng mỉa mai truyền tới từ phía bên kia đám đông.
Tôi liếc nhìn Tạ Uyên một cái, phát hiện khuôn mặt hắn rất bình tĩnh.
Thậm chí còn nhanh chóng chặn trước mặt tôi khi cái đĩa trong tay nhân viên phục vụ sắp va vào tôi.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút."
Lông mày hắn hơi nhíu lại, như thể đang lo lắng.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.
Ch tiệt!
[Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong nguyên tác cũng không có miêu tả nam chính kiên nhẫn chịu đựng như vậy!]
Hệ thống thân thiện nhắc nhở: [Cô quên rồi à? Kể từ khi cô giẫm lên chân Tạ Uyên, nguyên tác đã bị hỗn loạn, vì vậy, tự cầu phúc cho bản thân đi!]
Lúc này, hai bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi về phía đối diện, họ là đối thủ của nữ chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn vào Tạ Uyên trong hai giây, rồi che miệng lại và ngạc nhiên hỏi tôi.
"Khương Lạc, tối nay mọi người ở đây đều là nhân vật lớn, sao cô lại dẫn theo bạn trai đến đây?"
Hai người có giọng nói khá lớn, khi nói ra lời này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Vốn dĩ mọi người trong vòng tròn đều đã chứng kiến chuyện này xảy ra, giống như hổ xuống đồng bằng bị chó ức hiếp. Tạ gia mất quyền lực, sụp đổ, ai cũng có thể cười nhạo.
Ngoài ra, tính cách của nữ chính trong nguyên tác vốn đã độc đoán và khó ưa, trong vòng tròn giới thượng lưu không có ai thích cô ấy.
Nói xong, những người đến đây dần dần phá lên cười.
“Chị Khương, bạn trai của chị cũng có một chút nhan sắc, nhưng bây giờ…không biết có lên được mặt bàn hay không*.”
*Lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
“Đúng vậy, Khương Lạc, khẩu vị của chị càng ngày càng kém, này, sao em lại nhớ trước đây chị có một người mẫu nam? Bây giờ người này ở trên giường có phải ngày càng mạnh không?”
“Tạ Uyên có dáng người khá đẹp, chị Khương, nếu không cho em mượn chơi vài ngày đi?”
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu không hề dè dặt trong lời nói, mọi lời nói đều mang tính phân biệt và chế giễu.
Sắc mặt Tạ Uyên vẫn nghiêm nghị, nghe xong lời này trong mắt không hề lóe lên tia sáng.
Nhưng khi tôi đang bật cười, lại nhìn thấy hai tay hắn buông thõng hai bên lặng lẽ nắm chặt, những đường gân trên mu bàn tay lộ rõ.
Cả trái tim tôi như nâng lên.
Điên cuồng yêu cầu hệ thống ghi lại giá trị hắc hóa của Tạ Uyên.
Sau đó dùng sức đẩy hắn về phía trước, mỉm cười thản nhiên nói:
“Được, cho mấy người mượn chơi vài ngày.”
7.
“Khương Lạc!”
Tạ Uyên không thể tin ngước mắt lên.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của tôi.
Con ngươi đen nhánh như một tấm lưới khổng lồ, vô cùng đáng sợ.
“Tôi không muốn.”
Xương quai hàm hắn căng chặt, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Tôi giật mình.
Người như Tạ Uyên thực sự rất khó thể hiện sự yếu đuối và kiên định.
Nhưng không có cách nào, chỉ cần là cảm xúc tiêu cực, đều có thể khiến Tạ Uyên hắc hóa.
Tôi muốn Tạ Uyên tức giận ngay bây giờ.
Tôi nhếch môi, nhấc đôi giày cao gót mười cm bước về phía hắn.
"Ở bên cạnh tôi anh chỉ là một con chó, lấy tư cách gì để từ chối?"
Nói đến đây, tôi nhớ ra điều gì đó, nhìn mấy người đang sửng sốt kia.
"Ồ, quên mất, mấy người vừa nói anh ta là bạn trai của tôi? Thật ngại quá, anh ta quả thật không lên được mặt bàn, không xứng làm đối tượng của tôi.”
Ánh sáng trong mắt Tạ Uyên lập tức biến mất, sắc mặt trầm như nước.
Tôi vô cùng phấn khích, cảm thấy bình minh hy vọng đang đến!
[Hệ thống, giá trị hắc hóa đã tăng lên bao nhiêu rồi!]
Hệ thống kêu lên một tiếng: [Cái này...]
[Nói nhanh đi!]
Tôi nghĩ Tạ Uyên sẽ rất tức giận.
Hệ thống: [Giá trị bi thương của Tạ Uyên tăng lên 20.]
Nó im lặng nửa giây, sau đó kêu lên như bị điện giật: [Ôi, tôi cảm giác như hắn sắp tan nát thật rồi, sao cô không tỏ ra thương xót hắn một chút chứ?]
Cái gì?
Đây là đang nổi loạn trên lưng ngựa phải không?
“Không hổ là tiểu thư giới Kinh Khuyên, Khương đại tiểu thư vẫn kiêu ngạo và độc đoán như ngày nào.”
Một giọng nói chán ghét phát ra từ đám đông.
"Cô ta là người duy nhất có thể coi người sống như một con chó.”
“Nhưng mà, vẫn cảm ơn chị Khương hào phóng, đêm nay, Tạ Uyên sẽ thuộc về chúng tôi.”
Mấy người cười khanh khách, nóng lòng muốn tiến lên đỡ Tạ Uyên, vẻ mặt hưng phấn như yêu tinh nhìn thấy Đường Tăng.
Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt u ám của Tạ Uyên, cảm thấy có chút lo lắng.
Nhiều người như vậy, sẽ không bị chơi hỏng đâu phải không?
8.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
Tạ Uyên rút con dao ra, nắm chặt cán dao giơ thẳng về phía trước.
Cơ bắp cánh tay căng phồng, ánh mắt âm trầm quát vào mặt mấy người kia:
“Cút!”
Các cô gái sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhao nhao lui về phía sau.
Tôi không biết tại sao.
Cho đến khi hệ thống nói trong đầu: [Hắn chắc chắn là một yandere.]
Tôi cau mày bước về phía trước, khi các cô gái cuối cùng cũng giải tán.
Qua điểm sáng của ngọn đèn, thấy rõ thứ trong tay Tạ Uyên.
…
"Tạ Uyên, anh đang làm gì vậy?"
Giọng tôi run rẩy.
Tạ Uyên thẳng lưng, mím môi thành một đường thẳng, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra được bộ dạng của hắn sau khi hắc hóa.
Thế nào? Hắn vẫn muốn gi*t tôi à?
Con dao rơi xuống đất kêu lạch cạch, Tạ Uyên bước về phía trước, trong đôi mắt đen láy mang theo vài phần ủy khuất.
“Khương Lạc, tôi là của em, tại sao phải chơi với họ?”
“Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể ra ngoài ngoan ngoãn đợi em.”
“Nhưng…tôi không thể sống thiếu em.”
Hắn bướng bỉnh nhìn tôi, giống như một con chó lớn trung thành bị bỏ rơi, đôi mắt ướt át đỏ hoe.
Tôi sốc đến mức quên phản ứng.
Lúc này, hệ thống hét lên như bị chọc tiết gà:
[Ký chủ, cố lên, cố lên! Tận dụng ngay bây giờ để có được giá trị hắc hóa khác.]
Lông mày Tạ Uyên giãn ra, giống như phát hiện ra cái gì đó, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Tôi không chú ý, nghĩ thầm - - đau lòng vì đàn ông sẽ xui xẻo cả đời!
Tiếp tục như vậy sẽ không hiệu quả.
Vì vậy đổi hướng sang ly rượu vang đỏ trên tay.
Trước sự chứng kiến của mọi người, hất lên mặt Tạ Uyên.
9.
Rượu vang đỏ chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú của Tạ Uyên, thấm ướt đẫm chiếc cà vạt trắng của hắn.
Mọi người đều xôn xao xem kịch.
Ánh mắt của Tạ Uyên như nhìn xuyên qua tôi.
Ngay lúc tôi còn tưởng hắn muốn làm gì đó, Tạ Uyên mím đôi môi đỏ hồng, chờ rượu vang trên mặt chảy sạch, lấy chiếc khăn lụa trong túi ra, ôn nhu lưu luyến lau chùi ngón tay của tôi.
"Tiểu thư, tay bẩn rồi, để tôi lau cho em."
Hệ thống kinh ngạc: [Hắn không tức giận sao?]
Tay của Tạ Uyên mơ hồ chạm vào tôi.
Trái tim tôi tê dại, nghiến răng bực tức hất người ra: "Cút ra ngoài!"
…
Cho đến khi bóng người biến mất, giá trị hắc hóa vẫn không tăng lên.
Tôi thở dài nặng nề, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
[Kiếm tiền đúng là không hề dễ dàng!]
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt tổn thương của Tạ Uyên, lại cảm thấy mình đúng là một người không ra gì.
Hoàn toàn không nhận ra rằng, nội dung cốt truyện bị đảo lộn, vị trí con mồi cũng đang lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Càng không biết tửu lượng của mình không tốt.
Trong lúc đó, những cô gái kia lại nhân cơ hội chế nhạo tôi, nói rằng tôi thu nhận một kẻ điên như Tạ Uyên, sau này sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Phiền đến mức yêu cầu người phục vụ thêm đồ uống.
Chời khi tỉnh táo lại, đầu tôi đã ở trong trạng thái sương mù.
Vô cùng mơ hồ.
Nếu không tại sao Tạ Uyên rõ ràng đã bị đuổi ra ngoài mà tôi vẫn còn nhìn thấy bóng dáng của hắn ở phòng tiệc chứ?
Tôi lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trên cầu thang, nhưng ngay khi vừa chớp mắt, người đó đã biến mất.
Tôi nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm, nhưng đôi chân không còn nghe lời nữa nên cứ luôn bước về phía trước.
[Ký chủ, cô đang làm gì vậy? Mọi người sắp khiêu vũ rồi]
[Cậu có nghĩ đó là Tạ Uyên không?]
Hệ thống nhìn vào nơi tôi chỉ, đó chỉ là nơi giới thượng lưu uống rượu và trò chuyện.
Không nói lên lời, chỉ để lại một câu:
[Cô say rồi, nên tìm phòng ngủ đi.]
Say?
Tôi ồ một tiếng, vừa xoay người, lại đối diện với khuôn mặt có thể dễ dàng nhận ra kia.
Thật sự là Tạ Uyên!
Nhưng hình như bộ quần áo này có gì đó không đúng?
Tôi nghi hoặc, lại không quản được nhiều như vậy, bởi vì bên cạnh hắn có một vị phu nhân ăn mặc vô cùng ung dung hoa lệ.
Cửa thang máy mở ra, lúc hắn chuẩn bị bước vào, tôi đã hét lên:
"Dừng lại!"
Tôi ngạo mạn bước tới chỗ hai người họ, nheo mắt nhìn vị phu nhân kia, sau đó kéo Tạ Uyên vào trong vòng tay.
"Hắn là chó của tôi, sẽ không bán mình, hắn chỉ có thể ở bên cạnh tôi."
Quý phu nhân nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Mỉm cười nói với Tạ Uyên: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi đi thang máy, cũng không cần dìu tôi lên, đi lên sẽ có người tới đón tôi."
Nói xong, cửa thang máy khép lại, chỉ còn tôi và Tạ Uyên đứng tại chỗ.
Tôi còn đang chậm rãi suy nghĩ, thắt lưng được một bàn tay nóng hổi đỡ lấy.
Vừa ngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt đầy vui sướng của hắn.
"Xem ra tiểu thư cũng không ghét tôi đến vậy."
Tạ Uyên cười khẽ: "Em say rồi à? Tôi đưa em đi ngủ được không?"
Hắn thấp giọng ghé vào tai tôi dụ dỗ.
Dễ dàng mê hoặc tôi.
Đôi mắt của Tạ Uyên dường như có sức hút quyến rũ.
Rượu làm đầu óc tê liệt và giảm sự tỉnh táo, tôi dường như đang gật đầu.
Đến khi kịp phản ứng, Tạ Uyên đã đưa tôi tới phòng khách sạn.
10.
[Ký chủ ký chủ! Tỉnh táo một chút, cô đây là dê vào miệng cọp!]
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào cơ bụng được sắp xếp gọn gàng trước mặt.
Tại sao Tạ Uyên lại cởi quần áo?
[Ký chủ!]
Hệ thống gấp đến mức muốn nhéo lỗ tai của tôi để chửi rủa.
Tôi lắc đầu, cố gạt nó đi, đặt hai tay lên vai Tạ Uyên, kiễng chân lên ấn vào môi hắn.
"Miệng của anh trông rất hợp để hôn."
[Ahhhh, ký chủ! Giá trị hưng phấn của Tạ Uyên tăng lên rồi!]
“Câm miệng.”
Tạ Uyên không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Hệ thống:...
? ? ?
Nó hoảng hốt: [Anh có thể nghe thấy tôi nói chuyện?]
Tạ Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, ôm tôi đè lên tường, cúi người, chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau.
Định kéo tôi xuống một nơi khó tả: "Vậy em có muốn hôn không?"
Tôi chớp mắt: "Có được không?"
"Tất nhiên."
Tôi lập tức tiến lại gần.
Môi chạm môi, cả hai đều run lên.
Cảm giác thật kỳ lạ, giống như thạch vậy.
Tôi không kìm được, bắt đầu liếm mút liên tục, lại có chút không hài lòng với điều này, cẩn thận dùng đầu lưỡi thăm dò về phía trước.
Cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt.
Tôi mơ màng mở mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy dục vọng của Tạ Uyên.
Giây tiếp theo, tôi được bế lên, ném xuống giường.
Tạ Uyên gập chân đè tôi xuống, không ngừng dung túng, nâng mặt tôi hôn xuống.
Lực đạo mạnh mẽ, cơ ngực rắn chắc dán sát vào nhau, hắn ngậm lấy môi dưới của tôi, bá đạo bóp hàm tôi rồi đưa đầu lưỡi vào thăm dò.
Tôi chưa bao giờ biết hôn nhau lại có thể như thế này.
Tôi bị hôn đến cả người tê dại, cả người phảng phất như bay trên mây.
Xương quai xanh và đỉnh tim đều ngứa ngáy, hai tay tự do vô thức cử động.
Hơi thở gấp gáp của Tạ Uyên ngừng lại trong giây lát, khi tôi mút hắn, hắn cúi người nhìn xuống.
Như bị chọc cười:
“Tay của tiểu thư thật đáng sợ, chính mình lại sờ đến nơi này.”
…
Mưa to ngoài cửa sổ che đi hơi ẩm trong phòng.
Những cái bóng trên tường lắc lư.
Nước mắt tôi khô rồi lại chảy ra, muốn chạy trốn nhưng lại bị lòng bàn tay rộng lớn tóm lại.
"Khương Lạc, em nói tôi là chó của em, vậy thì..."
Giọng nói khàn khàn dễ nghe của Tạ Uyên ghé sát vào tai tôi, liên tục cắt đứt tiếng nức nở của tôi.
"Vậy em nói, con chó này, hiện đang làm gì?"
"..."