9.
Hoắc Quân Liên vừa rời đi, Lâm Cảnh Hoài lập tức buông thả bản thân.
Ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi bế tôi lên giường.
Cậu dán tới muốn hôn tôi, lại thở dài:
“Chị, cái cơ thể này quá chậm trễ.”
Tôi nhìn xuống liền hiểu ngay, trong lòng mừng thầm.
Cơ thể của Lâm Cảnh Hoài không thích phụ nữ.
Khó trách hai ngày nay đều chỉ làm những việc hời hợt.
Hiểu mà hiểu mà, ha ha ha.
“Chị đợi thêm chút nữa, em cam đoan, sẽ không lâu lắm đâu.”
Cậu ấy gục đầu vào ngực tôi, nhẹ giọng nỉ non.
Tôi ngược lại hy vọng cậu ấy lâu một chút.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa nhỏ tí tách.
Lạch cạch đập vào lan can bên ngoài cửa sổ, cố gắng gây ấn tượng với trái tim sắt đá bằng sự dịu dàng.
Theo tính tình của Hoắc Quân Liên, anh ta nhất định phải bày tỏ đủ nửa giờ đồng hồ mới rời đi, bất kể mưa gió.
Tôi gần như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và kiên nhẫn bên ngoài kia.
Nếu để cho anh ta biết người đàn ông anh ta yêu đang giam cầm một người phụ nữ anh ta không yêu, sẽ thú vị biết bao.
Lâm Cảnh Hoài có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt kia, từ trên người tôi bò dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
“Mưa hơi lớn đấy.”
Ngón tay Lâm Cảnh Hoài gõ lên cửa sổ kính, phát ra tiếng lộp bộp.
Khóe mắt và lông mày nhướng lên: “Hoắc Quân Liên hình như không có ô…”
Tôi cắt một tiếng, làm như cậu sẽ đưa ô cho người ta vậy.
Nhưng Lâm Cảnh Hoài lại thực sự đi ra, đem người đàn ông ướt sũng vào nhà.
Tôi không biết cậu ấy đang suy tính cái gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành.
Chỉ nghe thấy Lâm Cảnh Hoài vô cùng ân cần bưng trà rót nước cho Hoắc Quân Liên.
“Anh Quân Liên, ướt hết rồi, mau cởi ra đi, em thay quần áo cho anh.”
Hoắc Quân Liên có lẽ bị sự nhiệt tình của Lâm Cảnh Hoài làm cho hoảng sợ, ngay cả uống nước cũng bị sặc.
“Anh Quân Liên, mưa lớn như vậy, đêm nay anh ở lại đây đi.”
Lâm Cảnh Hoài vào phòng lấy chăn cho anh ta, giữa đường thì dừng lại.
Hai má hắn ửng đỏ, cúi người hôn bên tai tôi:
“Chị…”
Lâm Cảnh Hoài tên biến thái này!
Để tra tấn tôi, còn dụ dỗ Hoắc Quân Liên!
Tôi hận không thể dùng ánh mắt trừng ra hai lỗ thủng lớn trên người cậu ấy!
10.
Nhưng dù có oán thầm thế nào thì tất cả cũng vô ích.
Tôi chỉ hy vọng Hoắc Quân Liên có thể dạy cậu ấy làm người.
Nghe trong phòng khách đầy tiếng cạn chén, tôi tưởng có hy vọng.
Nhưng cuối cùng người say lại là Hoắc Quân Liên.
Anh ta đúng là kẻ thua cuộc! Bình thường hạ thuốc tôi thì rất chủ động, đối mặt với Lâm Cảnh Hoài lại chỉ dám cúi đầu uống rượu.
“Chị…”
Lâm Cảnh Hoài say khướt bước vào phòng, thân thể nóng bỏng khiến cả người tôi run lên.
“Lâm Cảnh Hoài, cậu đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Tôi khinh thường cậu.”
Động tác cắn vành tai tôi bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại cắn thật mạnh.
Thấy có tác dụng, tôi tiếp tục chế nhạo: “Tôi thấy Hoắc Quân Liên còn hiểu tình yêu là cái gì hơn cậu!”
Lâm Cảnh Hoài phiền muộn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước: “Em yêu chị, nên đã tìm khắp cả thế giới!”
Cậu ấy tức giận nắm chặt cổ tay tôi, mắt đỏ hoe, có lẽ trong quá trình tìm tôi đã chịu không ít khổ cực.
Nhưng vậy thì sao, tôi đâu có bảo cậu tìm tôi.
“Đó không phải là yêu!”
Tôi lạnh lùng mở miệng, từng chữ như có tiếng vang.
“Vậy chị dạy em đi, cái gì mới là yêu?”
Cậu ấy giống như một con chó săn nhìn chằm chằm tôi, rồi đột nhiên mạnh mẽ và áp bức tiến lại gần tôi.
“Thích là gần gũi, còn yêu là kiềm chế.”
Lâm Cảnh Hoài mím môi, hàm răng cắn chặt vào cánh môi, làm nổi bật đôi môi mỏng đỏ tươi ướt át.
Sau vài hơi thở, cậu đột nhiên thả lỏng.
Sau đó đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán tôi.
“Chị, chị nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó miễn cưỡng đứng dậy khỏi người tôi, thanh âm khàn khàn khắc chế: “Hôm nay em ngủ dưới đất.”
Dứt lời liền nằm xuống, ôm lấy sợi xích sắt dài, vẻ mặt ủy khuất.
Giống như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, ánh mắt lạc lối nhưng vẫn sáng ngời.
“Chị, em kiềm chế bản thân rồi, chị đừng thích Hoắc Quân Liên.”
Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Em so với anh ta tốt hơn, thật đấy.”
11.
Có hai hậu quả của việc uống quá nhiều rượu.
Một loại là ngủ như ch, một loại là nửa đêm dễ bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh.
Lâm Cảnh Hoài thuộc loại thứ nhất, Hoắc Quân Liên thuộc loại thứ hai.
Vì vậy liền có Hoắc Quân Liên nửa đêm đi vệ sinh bị nước xối ướt hết người, đụng ngã một cánh cửa khác của nhà vệ sinh và nhìn thấy một loạt cảnh tượng như tôi đang ở trên giường của Lâm Cảnh Hoài.
So với việc gặp ma còn kích thích hơn.
“Tô Niệm! Cô đang làm cái gì vậy?”
Anh ta trông như sắp lao lên muốn ăn tươi nuốt sống tôi, làm cho tôi tỉnh hẳn ra.
Nhìn xuống Lâm Cảnh Hoài, xích sắt chẳng biết lúc nào đã quấn lên cổ, một đầu khác treo trên mắt cá chân tôi.
Thoạt nhìn giống như là tôi trói buộc Lâm Cảnh Hoài.
“Tô Niệm, không ngờ cô lại ác độc như vậy!”
Tôi lười giải thích, nhìn Hoắc Quân Liên bế Lâm Cảnh Hoài lên khỏi mặt đất, sau đó từng vòng cởi bỏ xích trên cổ cậu.
Sau khi xác định người bị trói thực tế là tôi, anh ta lại dõng dạc nói: “Tô Niệm, cô đừng cố gắng hãm hại Cảnh Hoài, em ấy đơn thuần đến mức nào, tôi biết.”
Tôi khinh thường, quả nhiên có vài người chỉ tin tưởng điều mình muốn tin.
Cho dù sự thật bày ra trước mắt cũng sẽ lựa chọn làm như không thấy, tự mình phán đoán.
Lúc này, Lâm Cảnh Hoài ngây thơ vẫn đang mơ, không ngừng lẩm bẩm:
“Chị…ơi…chị.”
Mặt Hoắc Quân Liên đen như đáy nồi.
“Tô Niệm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Này, không phải chứ, chuyện này liên quan quái gì đến tôi?
Nếu không phải hiện giờ tôi quá mềm yếu, không có sức lực, tôi…tôi, tôi vẫn là cái gì cũng không làm được.
Hoắc Quân Liên là nhân vật chính của thế giới này, có hào quang của riêng mình.
Dù sao tôi cũng chẳng làm gì được anh ta.
Thôi vậy, muốn làm gì thì làm, tôi chọn cách nằm.
Loại tay chân dang rộng.
Nhưng Hoắc Quân Liên lại không vui: “Cảnh Hoài thân thể yếu, phải ngủ trên giường.”
Sau đó anh ta đá tôi xuống đất không thương tiếc.
Đúng là không phải đàn ông!
Dù sao đêm nay ngoại trừ Lâm Cảnh Hoài, không ai có thể ngủ.
Hoắc Quân Liên trông giữ cả một đêm, buổi sáng dưới mắt có hai quầng đen to, sau khi xác nhận xích sắt của tôi rất chắc, ôm Lâm Cảnh Hoài ra phòng khách.
Trước khi ra cửa còn cố ý cảnh cáo tôi: “Nếu dám có ý đồ với Cảnh Hoài, cô ch chắc!”
Tôi lấy lại sức, không nhẫn nhịn anh ta nữa, há mồm để lại một loại dấu răng chỉnh tề trên ngón trỏ của anh ta.
Hoắc Quân Liên kiên cường đến mức đau đến nhe răng trợn mắt cũng không phát ra âm thanh.
Sợ đánh thức Lâm Cảnh Hoài còn đang ngủ.
Ngay cả tiếng đóng cửa cũng cẩn thận từng li từng tí.
12.
Hoắc Quân Liên chắc hẳn đang tính toán đem cả tiệm ăn sáng dọn về đây.
Lúc Lâm Cảnh Hoài tỉnh lại, trên bàn bày đồ ăn sáng khác nhau xếp thành một ngọn núi nhỏ.
“Tôi không biết em thích ăn kiểu Trung hay kiểu Tây, vì vậy mua mỗi thứ một ít.”
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
“Đây là cái gì?”
Lâm Cảnh Hoài không biết phát hiện ra bảo bối gì, chỉ vào túi Hoắc Quân Liên hỏi.
“Cái này…” Hoắc Quân Liên nhìn tôi ở trong phòng, “Cái này là cho Tô Niệm, cô ấy thích ăn bánh bao nhân thịt nhất.”
Vớ vẩn! Tôi rõ ràng muốn ăn những món trên bàn.
Hoắc Quân Liên giả vờ tốt bụng đưa bánh bao thịt cho tôi, bị Lâm Cảnh Hoài ngăn lại.
“Niệm Niệm thích ăn…vậy tôi cũng muốn!”
Hắn nhanh chóng giật lấy, mặc kệ Hoắc Quân Liên còn chưa kịp phản ứng, nhét vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
“Cảnh Hoài, mau nhổ ra!”
Sắc mặt Hoắc Quân Liên thay đổi liên tục, nhưng Lâm Cảnh Hoài đã nuốt xuống.
“Làm sao vậy? Bánh bao này có độc?”
Có độc hay không, Lâm Cảnh Hoài rất nhanh sẽ biết.
Bởi vì cả người cậu bắt đầu trở nên khô nóng khó chịu.
Đêm qua Hoắc Quân Liên còn nói không cho tôi đi, biết ngay là giở trò xấu, bây giờ thì tốt rồi, trúng ngay người trong lòng.
“Nóng quá…”
Hoắc Quân Liên vội vàng đi mở cửa sổ, mới phát hiện cửa sổ bị khóa chặt.
Bây giờ gấp đến mức xoay vòng vòng tại chỗ, tôi ở một bên nhìn vở kịch này, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Nhưng ngọn lửa này, rất nhanh đã lan đến người vô tội tôi đây.
Lâm Cảnh Hoài vọt vào phòng, đè tôi xuống giường, gọi: “Chị.”
Ngay cả Hoắc Quân Liên cũng không giữ được cậu.
“Không, tôi phải kiềm chế…kiềm chế…”
Ánh mắt Lâm Cảnh Hoài thay đổi, bỗng nhiên ghé vào ngực Hoắc Quân Liên.
“Anh Quân Liên…em khó chịu…”
Hoắc Quân Liên vừa mới đau lòng muốn ôm cậu, Lâm Cảnh Hoài lại như nổi điên đẩy anh ta ra, quay lại nhìn tôi: “Chị…”
Tới tới lui lui, giống như đổi mặt, tôi và Hoắc Quân Liên không biết phải làm sao.
Đây là chương trình gì vậy?
Cuối cùng Lâm Cảnh Hoài lao vào nhà vệ sinh với tiếng kêu ‘chị’.