13.
Sau sự cố đó, Hoắc Quân Liên cuối cùng thay đổi hoàn toàn.
Anh ta tiêu hủy tất cả dược phẩm trái phép, cũng chính thức xác lập mối quan hệ tình địch với tôi.
Hơn nữa còn cứng rắn dọn vào căn nhà nhỏ tồi tàn của Lâm Cảnh Hoài…ở gian nhà kho gạch ngói trước cửa.
Không biết có ý đồ gì, biệt thự tốt đẹp lại không muốn ở.
Có lẽ đây là tình yêu đích thực của người ta.
Biệt thự không muốn ở thì thôi đi, còn không cho tôi ở, cứ buộc phải tôn trọng lựa chọn của Lâm Cảnh Hoài, bắt tôi ở chỗ này, cạnh tranh công bằng cái quỷ gì đó.
Sao lại không tôn trọng tôi chứ!
“Niệm Niệm, chị đang nhìn gì vậy?”
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào nhà kho kia, Lâm Cảnh Hoài không vui, đưa tay lắc lư không ngừng trước mặt tôi.
“Chị đang nhìn Hoắc Quân Liên phải không?”
Tay hắn xoay đầu tôi lại: “Nhìn em được không?”
Có vô số khoảnh khắc, tôi cảm thấy Hoắc Quân Liên và Lâm Cảnh Hoài ở bên nhau thật sự rất hoàn hảo.
Ví dụ như bây giờ.
“Này, Niệm Niệm, chị đừng đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, cười nhạo: “Đồ của cậu rơi rồi kìa.”
“Cái gì?” Lâm Cảnh Hoài nghiêm túc cúi đầu tìm kiếm.
“*Tiết tháo” đều rơi vỡ đầy đất.
*Quan niệm làm ngườii, tu dưỡng đạo đức, kiểu vậy.
Thật ra Hoắc Quân Liên chuyển tới cũng có nhiều lợi ích.
Ví dụ như điều kiện chỗ ở đã được cải thiện, phòng ngủ, phòng khách thậm chí phòng vệ sinh của Lâm Cảnh Hoài đều được lắp điều hòa.
Căn nhà nhỏ tướng mạo xấu xí, bên trong rực rỡ hẳn lên.
Lại ví dụ như, bữa cơm đều được đầu bếp trong nhà của Hoắc Quân Liên làm xong đưa tới.
Quan trọng nhất là cách Lâm Cảnh Hoài đối xử với tôi gần đây quả thật đã có chút chuyển biến.
Giống như thật sự đang nghiêm túc học tập Hoắc Quân Liên…
Nhưng thái độ của hắn đối với Hoắc Quân Liên cũng đang lặng lẽ thay đổi.
Có một ngày, tôi thậm chí còn nhìn thấy hai người họ liếc mắt đưa tình trong căn phòng nhỏ kia.
Càng quỷ dị hơn chính là tôi thế mà lại có chút ghen tị.
Sau đó cảm thấy tội lỗi vì đã có những suy nghĩ như vậy, vội vàng nhốt mình trong phòng ngủ, bữa tối cũng không thèm ăn.
“Niệm Niệm, chị thật sự không muốn ăn một chút sao? Có món cá giấm Tây Hồ mà chị thích nhất đấy.”
Cá, lại còn là cá giấm!
Bây giờ tôi ghét nghe từ này nhất.
“Không ăn không ăn, tôi không đói.”
Lâm Cảnh Hoài ngồi trở lại bàn ăn: “Buổi chiều còn nghe cô ấy kêu đói.”
Hoắc Quân Liên rất vui vẻ: “Chắc là ăn vụng đồ ăn vặt rồi, Cảnh Hoài, em ăn nhiều một chút.”
Một lúc sau, anh ta đặt đũa xuống: “Đừng nhúc nhích, nhìn em kìa, dính cơm rồi.”
Tôi nằm trên giường, mùi cá giấm Tây Hồ truyền qua cửa, sao lại càng ngày càng chua chứ!
14.
Nửa đêm, bụng đói đến mức khó chịu.
Tôi lặng lẽ mở cửa ra ngoài, phát hiện Lâm Cảnh Hoài vẫn còn thức.
“Niệm Niệm, chị đói bụng chưa?”
Thấy tôi đi ra, cậu ấy vội vàng vào phòng bếp bê tới cho tôi một bát cháo thịt nạc còn nóng hổi.
“Muộn thế này rồi, ăn cháo sẽ dễ tiêu hóa hơn.”
Cậu đặt bát cháo xuống, giơ ngón tay bị nóng đến đỏ bừng nhéo lỗ tai mình, có chút đáng yêu.
“Niệm Niệm, ngày mai em có lương rồi, đến lúc đó em tặng chị một món quà.”
Tôi ăn cháo, ngẩng đầu lên.
Lâm Cảnh Hoài nói không phải tiền lương từ hộp đêm mà là từ cục quản lý xuyên sách.
Làm một nhân viên chính thức, tròn một năm là có thể nhận được một phần tiền lương đặc thù, lúc trước tôi cũng có nghe Lâm Cảnh Hoài nói qua.
“Là gì vậy?” Tôi hỏi.
Lâm Cảnh Hoài ra vẻ thần bí lắc đầu, chỉ nói:
“Chị sẽ thích.”
Do dự một lúc, cậu ấy lại mở miệng:
“Nếu có một ngày em biến mất, chị có tới tìm em không?”
Tôi vừa ăn cháo, vừa lắc đầu: “Sẽ không.”
Cậu đổi tay chống cằm: “Vậy chị sẽ khóc sao? Sẽ nhớ em sao?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn Lâm Cảnh Hoài: “Tôi sẽ rất vui, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu.”
Thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy, nếu như Lâm Cảnh Hoài tiếp tục hỏi, tôi sẽ nói tôi vẫn có một chút nhớ cậu ấy.
Nhưng Lâm Cảnh Hoài không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tôi ăn cháo.
Tôi bị nhìn đến có chút ngượng ngùng: “Có gì đẹp để nhìn à?”
Lâm Cảnh Hoài cười, gật đầu: “Ừ, đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Tôi lẩm bẩm đẩy cậu ấy một cái.
Lâm Cảnh Hoài trực tiếp ngã xuống.
“Này! Lâm Cảnh Hoài, muốn gây sự cũng không phải như thế này!”
m thanh kinh động đến Hoắc Quân Liên ở bên ngoài, anh ta chạy vào quấn cho Lâm Cảnh Hoài một cái chăn lông nhỏ rồi vội vàng tới bệnh viện.
Cũng may không có gì đáng ngại, bác sĩ nói do bị hạ đường huyết, theo dõi thêm một chút là có thể xuất viện.
Nhưng sau khi tỉnh lại Lâm Cảnh Hoài có gì đó không thích hợp lắm.
Nhìn tôi bằng vẻ mặt co quắp bất an, nhìn về phía Hoắc Quân Liên lại ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi nghẹn một bụng lời muốn nói, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cuối cùng, khi Hoắc Quân Liên rời đi, Lâm Cảnh Hoài kéo góc áo của tôi.
“Xin lỗi, chị Niệm Niệm.”
Gần đây hình như cậu ấy không làm gì có lỗi với tôi.
Còn có xưng hô này, bình thường không phải gọi chị, thì chính là Niệm Niệm, bây giờ gọi Niệm Niệm lại thêm chị vào, khẩu vị có chút thay đổi.
“Lâm Cảnh Hoài, cậu đứng đắn một chút.”
Tôi dùng sức xoa da gà nổi trên tay, vỗ một cái lên trán cậu ấy.
Vừa lúc Hoắc Quân Liên từ bên ngoài vào nhìn thấy.
“Tô Niệm! Cô còn dám động đến em ấy!”
Ồ, suýt chút nữa quên mất, Lâm Cảnh Hoài là bảo bối nhỏ của ai đó.
Mặc dù Lâm Cảnh Hoài nói không sao nhưng Hoắc Quân Liên vẫn đuổi tôi ra ngoài.
Nhìn hai người vừa nói vừa cười trong phòng bệnh, tôi chán nản, tự giác quay người rời đi.
Đi tới cửa thang máy thì Hoắc Quân Liên gọi lại.
“Nói chuyện chút?”
Anh ta ấn nút thang máy, vẻ mặt có chút đắc ý.
Chủ đề chung của tôi với anh ta chỉ có một, chính là Lâm Cảnh Hoài.
Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, cả hai vẫn không có ai mở miệng.
Cuối cùng Hoắc Quân Liên phá vỡ sự im lặng trước: “Hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi.”
Trong khoảng thời gian này, tôi thậm chí quên mất tôi với anh ta còn có quan hệ này.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, giấu diếm không phải tình yêu, thứ ẩn giấu sau lời nói dối cũng không phải tình yêu.”
Anh ta dừng lại, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh của Lâm Cảnh Hoài.
“Tôi muốn cho Cảnh Hoài tất cả những gì có thể, bao gồm cả danh phận.”
Tôi buột miệng thốt ra: “Nhưng có thể cậu ấy sẽ không đồng ý.”
Một trận gió đêm thổi qua, trong trẻo lạnh lẽo, tôi tỉnh táo lại một chút.
“Ý tôi là, cậu ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình?”
Hoắc Quân Liên đột nhiên mỉm cười, quay lại nhìn tôi: “Tôi tự tin rằng có thể khiến em ấy yêu tôi.”
Ngay cả khi anh ta thẳng thắn?
Từ trong ánh mắt của anh ta, tôi có thể nhìn ra, anh ta quả thật có tự tin này.
“Tôi biết, Cảnh Hoài đối với cô thật ra có chút không giống nhau, cho nên…”
Hoắc Quân Liên dừng một chút, tiếp tục nói:
“Năm triệu, rời khỏi em ấy.”
Nội dung cẩu huyết trong phim truyền hình tự nhiên rơi vào người tôi, chỉ là người đưa tiền lại từ mẹ tổng tài chuyển thành tổng tài.
Trước kia xem phim truyền hình, tôi luôn thề rằng nếu tôi là nữ chính, tôi nhất định sẽ nhận tiền, sau đó nói tạm biệt.
Nhưng khi gặp phải, tôi lại do dự.
Có lẽ, trong mối quan hệ này, tôi không thể giống như người ngoài cuộc, tùy tiện thản nhiên nữa.
Thấy tôi do dự, Hoắc Quân Liên tiếp tục tăng giá: “Mười triệu, hoặc cô có thể ra giá, chỉ cần đừng quá đáng.”
Tôi cắn môi, cũng không hề cảm thấy anh ta đang dùng tiền để hạ thấp mình.
Ngược lại, năm triệu hay mười triệu, anh ta đối với tôi đều là đánh giá cao.
Phần tình cảm tôi dành cho Lâm Cảnh Hoài, hoàn toàn không đáng.
Có lẽ từ tận đáy lòng, tôi chưa bao giờ thật lòng để ý đến cậu ấy.
Nhưng vào lúc này, không thể diễn tả được, tôi hình như có vẻ quan tâm.
“Hoắc Quân Liên, không phải anh nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Lâm Cảnh Hoài sao?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, đối với chuyện tình cảm, cần phải có dũng khí.
Hoắc Quân Liên cười khẽ một tiếng, lắc đầu:
“Nhưng tôi cảm thấy, mang đến cho em ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn mới là việc quan trọng nhất.”
Lời này của anh ta nói không sai, anh ta quả thật có năng lực cùng thực lực mang đến cho Lâm Cảnh Hoài những thứ đó.
Quan trọng nhất là, trong việc tình cảm, anh ta đối với Lâm Cảnh Hoài là cho đi, mà tôi là nhận được.
Hơn nữa, hai người bọn họ mới là nhân vật chính của câu chuyện này, còn câu chuyện của tôi và Lâm Cảnh Hoài đã sớm kết thúc.
Tôi có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn mở miệng hỏi câu muốn hỏi kia:
“Hoắc Quân Liên, anh cảm thấy…anh có suy nghĩ của riêng mình không?”
Hoắc Quân Liên đứng đó, vẻ mặt đờ đẫn một lúc rồi nói: “Tôi luôn biết mình đang làm gì.”
“Tốt rồi…”
Tôi mỉm cười, xoay người đi theo hướng ngược lại bệnh viện.
15.
Trở lại nhà Lâm Cảnh Hoài, tôi ngồi trên giường một hồi lâu.
Lúc thu dọn đồ đạc mới phát hiện, tất cả những gì tôi mang đến nhà cậu ấy chỉ có mỗi hộp đựng những công cụ gây án thái quá kia.
Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, tôi học được cách sử dụng những thứ này từ một tên bệnh kiều ở thế giới nào đó.
Một bệnh kiều nào đó…
Tôi đơ tại chỗ như bị sét đánh.
Nếu như Lâm Cảnh Hoài không phải bệnh kiều, như vậy Lâm Cảnh Hoài bây giờ không phải Lâm Cảnh Hoài trước đây…
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, có một đôi tay từ phía sau xuất hiện ôm chặt lấy tôi.
“Chị, em không đáng để tranh giành sao?”
Giọng nói ủy khuất của Lâm Cảnh Hoài vang lên, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Trên người còn mặc quần áo bệnh nhân chưa kịp thay ra.
“Lâm Cảnh Hoài…”
Hơi thở của tôi cũng trở nên gấp gáp, muốn quay lại để xác nhận, lại bị cậu ấy ôm chặt.
“Chị, ở trong lòng chị, em là cái gì…”
Đầu cậu ấy tựa vào vai tôi, chất lỏng thấm ướt mảnh vải.
Những suy nghĩ vốn đã rối loạn giờ lại trở thành một mớ hỗn độn.
Lâm Cảnh Hoài hít một hơi thật sâu, xoay người tôi lại, nở một nụ cười xấu xa.
“Cái khác không nói, chị muốn đem em giao cho một người đàn ông, chuyện này nghiêm túc sao?”
Trong nhiều câu hỏi như vậy, lại chọn một câu hỏi khó trả lời nhất.
Tôi lảng tránh, không dám nói chuyện.
“Chị thật sự không biết xu hướng giới tính của em hay là muốn em chứng minh?”
Lâm Cảnh Hoài bỗng nhiên nắm cằm tôi, nâng lên ép tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy..
Chính vì giả làm cừu quá lâu nên tôi quên mất bản chất sói của cậu.
Cơ thể theo bản năng bắt đầu run rẩy, Lâm Cảnh Hoài có thể làm được.
Nhưng lại không làm.
Cậu ấy thở dài, buông tôi ra.
“Nhưng vẫn phải nói, Hoắc Quân Liên có lẽ đáng để phó thác cả đời.”
Lâm Cảnh Hoài cười giảo hoạt với tôi:
“Nhưng đó là đối với Lâm Cảnh Hoài, chứ không phải em.”
Không đợi tôi kịp phản ứng, cậu ấy nhét một tấm vé xe vào tay tôi.
“Chị, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Giọng nói củahcaaju ấy nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy: “Đây là món quà lúc trước em đã hứa, hy vọng chị sẽ thích.”
Tôi muốn mở miệng nói gì đó, lại bị cậu ấy cắt ngang.
“Còn nữa, chúc chị hạnh phúc, Niệm Niệm…”
Cơ thể Lâm Cảnh Hoài ngã thẳng vào người tôi, bàn tay muốn ôm tôi giơ lên được một nửa, cuối cùng vẫn rơi xuống.
16.
Sau khi ý thức được tên bệnh kiều rời đi, Lâm Cảnh Hoài và Hoắc Quân Liên phát triển rất nhanh chóng.
Tôi không cần phải làm bóng đèn trước khi câu chuyện bắt đầu phần cuối.
Họ tổ chức một đám cưới nhỏ và mời tôi.
Nghe những lời ‘Tôi đồng ý’ do mục sư chứng kiến, tôi bỗng nhiên hoảng hốt.
Tay nắm tấm vé xe kia thật chặt.
Đây là tấm vé xe chỉ cần điền điểm đến, ngồi lên phương tiện giao thông là có thể đến bất cứ nơi nào.
Ngày tôi đã điền, là hôm nay.
Sau khi gửi lời chúc phúc, tôi đứng dậy định tạm biệt.
Trước khi rời đi, tôi không nhịn được nhìn Lâm Cảnh Hoài một cái.
Dù vậy, cậu không còn là cậu nữa.
“Chị Niệm Niệm, thật ra…chị thích anh ấy phải không?”
Mặc dù trước đó ý thức của Lâm Cảnh Hoài bị áp chế, nhưng vẫn luôn tồn tại.
Lần cuối cùng gặp mặt, vẫn là Lâm Cảnh Hoài real chủ động nhường quyền sử dụng cơ thể mình.
Lâm Cảnh Hoài không chờ tôi trả lời, chỉ vươn tay, ôm tôi một cái.
Hoàn thành cái ôm còn dang dở đó cho một người khác.
“Niệm Niệm, tạm biệt.”
“Lâm Cảnh Hoài, tạm biệt.”
Lâm Cảnh Hoài nhìn tôi rời đi, ánh mắt nhìn theo đến giao lộ.
Cho đến khi rẽ vào góc phố, tôi nhìn lại không còn thấy gì nữa.
Tôi bắt một chiếc taxi, sau đó lấy bút chì từ trong ba lô.
Viết địa chỉ nhà trên vé xe.
Về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon.
Coi như là mơ một giấc mộng….
[HOÀN]