1.
Sau khi một tin tức khác về nỗi sợ kết hôn hiện trên điện thoại của tôi, tôi mở kênh truyện đam mỹ trong tiểu thuyết.
Khi tình yêu khác giới không còn đáng khát vọng, có lẽ tình yêu nam nam sẽ càng có ấn tượng hơn.
“À này…đều là tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, tại sao còn muốn làm khó một người phụ nữ chứ!”
Cuốn tiểu thuyết “Trêu chọc anh ấy” làm cổ họng tôi tức đến nghẹn máu, hận không thể phun ra một ngụm máu cho nhanh.
Có lẽ ông trời đã nghe được tiếng lòng của tôi, ban ra một ánh sáng thần thánh.
Khi mở mắt ra, tôi đã trở thành nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết “Trêu chọc anh ấy.”
Chồng sắp cưới của tôi, nhân vật bá đạo công trong truyện, đang ngủ bên cạnh tôi.
Tác dụng của thuốc tôi hôm qua vẫn chưa hết, toàn thân tôi nóng bừng khó chịu.
Cơ thể theo bản năng phát ra tiếng “hừ hừ”.
Hoắc Quân Liên cả người lạnh ngắt, ở bên cạnh tôi giống như một cái xác.
Toàn thân tôi đổ đầy mồ hôi nóng hầm hập, thử đặt tay chân lên người anh ta.
Anh ta xoay người lăn xuống giường, có chút ghét bỏ lạnh lùng nói với tôi:
“Đừng chạm vào tôi!”
À đúng rồi, anh ta còn phải giữ mình trong sạch cho tiểu thụ Lâm Cảnh Hoài nữa.
Nhưng cảm giác cơ bắp căng cứng vừa rồi khiến tôi càng khó chịu.
Chỉ có thể đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Đây là kiểu phẫu thuật gợi cảm gì vậy…
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa của mình trong gương, thật sự đặt trong văn nào không đặt, hết lần này tới lần khác phải là văn đam mỹ.
Càng nghĩ càng tức giận, trong cơn tức bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.
Nhìn khuôn mặt dần dần bị nụ cười biến dạng chiếm đóng trong gương, một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong lòng tôi.
Nhanh chóng bén rễ, nảy mầm, phát triển.
Đúng vậy, tôi sẽ giúp tiểu thụ *phát triển…
*kiểu dạy mấy cái như ấy ấy ấy…
2.
Là một phụ nữ trẻ làm việc hiệu quả trong thời đại mới, nói làm là làm!
Ngày hôm sau, tôi điên cuồng chạy khắp các cửa hàng kim khí toàn thành phố.
Để không gây chú ý, tôi mua một chùm xích sắt từ phương Đông và một cặp kìm từ phương Tây.
Tôi cũng đặc biệt đặt mua một cặp còng tay lấp lánh ở trên mạng.
Nhìn chiếc hộp lớn chứa đầy công cụ phạm tội, tôi không khỏi vui mừng.
Hoàn hảo!
Tôi kiếm cớ về quê thăm bố mẹ, thành công lẻn ra ngoài dưới mí mắt của Hoắc Quân Liên.
Sau đó ngồi xổm ngoài cửa nhà Lâm Cảnh Hoài mãi cho đến nửa đêm, ngọn đèn mờ nhạt trong phòng mới sáng lên.
Nhà Lâm Cảnh Hoài nghèo, phải làm việc bán thời gian trong khi đi học.
Ban ngày đi học, ban đêm tới hộp đêm hát.
Đó cũng chính là nơi Hoắc Quân Liên gặp được cậu.
Nhưng tôi không vội đi vào, bởi vì Hoắc Quân Liên vẫn còn đứng ngoài hàng rào.
Hắn có thói quen đưa Lâm Cảnh Hoài về nhà, mặc dù người ta không cảm kích, nhưng vẫn kiên quyết đứng trước cửa nhà người ta nửa giờ để thể hiện tình cảm của mình.
Tình yêu cảm động biết bao, cảm động đến mức tôi không nhịn được hắt xì mấy lần trong gió lạnh.
"Ai vậy?"
Tiếng hắt xì quá mức rõ ràng, khiến Lâm Cảnh Hoài cảnh giác.
May mắn Hoắc Quân Liên đã rời đi khá xa, nếu không thế nào cũng phải biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân ở đây.
Đã làm là phải làm đến cùng, tôi cạy cửa sổ, trèo vào nhà.
Tiểu thụ vừa cởi quần áo xong, đôi mắt đào hoa mở to bất lực.
Tiếng nước trong phòng tắm chảy róc rách, nơi tôi nhảy vào lại là nhà vệ sinh.
Thứ lỗi, thứ lỗi…
Nhưng dáng người này của cậu ấy, có nên nói hay không, là thiên tài của tạo hóa, mỗi một chi tiết đều được tạo ra rất tỉ mỉ.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi, Lâm Cảnh Hoài cầm một chiếc khăn nhỏ, nhất thời không biết nên che bên trên hay bên dưới.
Mặc dù đã tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau, nhưng vẫn không ngờ phần mở màn lại diễn ra thế này.
Lo lắng Lâm Cảnh Hoài sẽ gọi cảnh sát, tôi chỉ có thể tạm thời thêm một lời khai vào lý do ban đầu.
Tôi tiếp tục nhìn thẳng vào cậu ấy, nhưng lại có thêm vài phần yếu đuối và bất lực.
Vẻ mặt mờ mịt, duỗi thẳng tay mò mẫm, miệng lẩm bẩm:
“Đây là đâu? Có ai không?”
Bước chân loạng choạng, nhưng phương hướng vững vàng, một đường thẳng nhào vào trong ngực Lâm Cảnh Hoài.
Làn da nhẵn nhụi, mềm mại như nước, phối hợp với đường nhân ngư, cơ bụng và cơ ngực căng phồng, tôi bất giác nuốt nước bọt.
Sau một loạt hành động, Lâm Cảnh Hoài xấu hổ đỏ mặt, một lúc lâu không phản ứng được.
Đợi đến khi kịp phản ứng, tôi đã ngất trong vòng tay cậu ấy.
“Chị…chị, tỉnh lại!”
Không thể tỉnh được, trừ khi…!!!
“Nếu chị không tỉnh, em sẽ hôn chị.”
Giọng nói của Lâm Cảnh Hoài thay đổi, hơi thở ấm áp đã gần trong gang tấc.
Nụ hôn nóng bỏng của cậu rơi xuống, tôi hoảng sợ mở mắt.
Lâm Cảnh Hoài đắc ý nhếch khóe miệng, nhìn vào mắt tôi.
Đuôi mắt cậu nhuốm lên vẻ tà mị mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Quân Liên.
Hộp dụng cụ trong tay bắt đầu trở nên nặng nề, tôi đứng dậy, muốn quay lại con đường mình vừa mới đi vào.
Lại bị Lâm Cảnh Hoài ôm thắt lưng, giật lấy hộp dụng cụ:
“Chị, đến thì đến, còn mang quà gì vậy?”
3.
Hơi nước trong phòng tắm không ngừng bốc lên, mặt mày Lâm Cảnh Hoài càng thêm quyến rũ.
“Chị, chị muốn tắm uyên ương không?”
Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, tông cửa xông ra.
May mắn cậu ấy chỉ cười lạnh một tiếng, không đuổi theo.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tôi sợ giây tiếp theo cậu ấy sẽ lao ra, hoảng sợ vặn tay nắm cửa.
Cửa bị khóa trái.
Bên ngoài cửa sổ đóng một tấm ván gỗ thật dày.
Hộp dụng cụ bị Lâm Cảnh Hoài lấy đi, trong giây lát, tôi cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong ngục.
Khi Lâm Cảnh Hoài quấn khăn tắm nhàn nhã đi ra, tôi còn đang dùng tăm chọc ổ khóa.
“Chị, chị làm gì vậy?”
Cậu ấy ôm tôi từ phía sau, những giọt nước trên cánh tay làm ướt đẫm chiếc áo mỏng của tôi.
Cái tăm duy nhất đã bị gãy.
“Lâm Cảnh Hoài, cậu uống nhầm thuốc à?”
Tôi xoay người muốn đẩy ra, cậu ấy lại ôm chặt hơn.
Sau lưng tựa vào cửa sắt lạnh lẽo, ngực dán vào cơ thể nóng bỏng của Lâm Cảnh Hoài.
Hai má tôi đỏ bừng.
“Ừ, giống như chị, uống nhầm thuốc.”
Lâm Cảnh Hoài nhướng mày, châm chọc tôi.
“Cậu…”
Tôi thở hổn hển, bàn tay đang nắm chặt bị cậu cầm lấy, dùng sức mở các ngón tay của tôi ra.
“Nhưng mà, chị là thuốc giải của em.”
Lâm Cảnh Hoài cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào lòng bàn tay tôi, khiến tôi tê dại.
“Chị, hôm nay ngồi xổm lâu như vậy, vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Lâm Cảnh Hoài ngẩng đầu, sương mù trong mắt lay động, hơi thở ấm áp phun vào bên tai tôi, vô cùng mê người.
“Em đi làm đồ ăn cho chị.”
Chờ Lâm Cảnh Hoài đi vào trong bếp, tôi mới kịp phản ứng, cậu ấy đã sớm phát hiện tôi ngồi xổm ở bên ngoài.
Sau đó một mực ôm cây đợi thỏ!
Vậy nên chuyện vừa rồi chính là cố ý giày vò tôi.
Nghĩ đến đây, trái tim đang đập loạn của tôi dần dần bình tĩnh lại.
Nghĩ đến màn biểu diễn sinh động vừa rồi của Lâm Cảnh Hoài, tôi càng thêm tin tưởng vào nhiệm vụ này.
Cho nên Lâm Cảnh Hoài không phải là không được, là do không muốn mà thôi.
Tôi chỉ cần như này, như kia…
Càng nghĩ càng hưng phấn, khóe miệng thiếu chút nữa nhếch đến tận tai.
Cửa trượt của phòng bếp không có tác dụng cách ly khói tốt, hơn nữa máy hút mùi còn là loại cũ, dù thổi mạnh nhưng khói vẫn bay ra ngoài phòng khách.
Trong khói dầu gay mũi xen lẫn với mùi thức ăn chín dễ ngửi, rất có cảm giác gia đình.
Làm cho tôi nhớ lại khi còn nhỏ, tôi cùng ba mẹ chen chúc trong một gian nhà trệt nhỏ hẹp.
Khi đó điều kiện sống tuy rằng gian khổ, nhưng các thành viên trong gia đình đều yêu thương nhau.
Không giống như sau này, mặc dù kiếm được tiền nhưng gia đình lại tan vỡ.
Nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, tôi chợt cảm thấy cô gái lấy được Lâm Cảnh Hoài chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng lại lắc đầu, cậu ấy là tiểu thụ trong truyện đam mỹ.
Là người của tên công bá đạo Hoắc Quân Liên, ai dám chứ…
4.
Tôi dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Cho đến khi một mùi thơm xộc vào mũi, trong không khí không còn mùi khói dầu nồng nặc nữa.
“Chị, ăn cơm thôi.”
Một đĩa thịt xào ớt xanh, một đĩa trứng rán, một đĩa dưa leo và hai bát cơm trắng.
Dưa leo xào còn đặc biệt thêm lạp xưởng.
Đây có lẽ là bữa ăn nồng nhiệt nhất Lâm Cảnh Hoài từng nấu.
Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn cậu, nói một tiếng “cảm ơn.”
Không gian khép kín bỗng nhiên phất qua một trận gió, thổi đến khóe miệng Lâm Cảnh Hoài cong cong, nốt ruồi dưới mắt theo đó mà chuyển động.
“Chị đến dạy em à?”
Tôi ăn được một nửa, bị lời nói của cậu ấy làm cho sặc, kịch liệt ho khan.
Lâm Cảnh Hoài vội vàng đưa nước cho tôi.
Tôi thoáng nhìn qua phía dưới chiếc khay bạc.
“Em nhìn thấy rồi.”
Lâm Cảnh Hoài vừa nói vừa mở ra một tờ giấy trắng.
Tôi vô thức sờ eo mình, kịch bản nhét ở đó đã biến mất.
Lâm Cảnh Hoài phớt lờ sự bối rối của tôi, nghiêm túc đọc:
“Xin chào, em trai Cảnh Hoài, chị tên Tô Niệm, trước đây chúng ta đã gặp mặt…”
Tôi bốp một tiếng buông đũa xuống, lực mạnh đến mức chính mình cũng sợ hãi, vội vàng giải thích:
“Vốn dĩ tôi muốn tự giới thiệu một cách chính thức hơn, không ngờ lại biến khéo thành vụng.”
Tôi đưa tay muốn lấy lại tờ giấy, nhưng Lâm Cảnh Hoài lại giống như coi thành kho báu, gấp lại cất vào trong túi.
“Ừ, em biết rồi, chị.”
Giọng nói của cậu ấy trong trẻo, nụ cười cũng rất đẹp, khiến người ta muốn tức giận nhưng lại không tìm được lý do.
Tôi chỉ có thể nhụt chí cầm đũa lên, đem khuôn mặt già nua đỏ bừng vùi vào trong bát cơm.
“Chị, đừng ăn mỗi cơm, ăn thêm nhiều đồ ăn đi.”
Lâm Cảnh Hoài liên tục gắp đồ ăn vào bát tôi, nhiều đến mức ăn không hết, cuối cùng vẫn phải rưng rưng nuốt xuống.
Không dễ dàng gì mới qua được bữa cơm, ăn xong Lâm Cảnh Hoài lại muốn kéo tôi vào phòng ngủ.
“Chị, nhà nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, chị đừng ghét bỏ nhé.”
Tôi không kịp phản ứng, vừa nói “sẽ không” xong liền ý thức được không đúng.
“Đã trễ rồi, tôi vẫn nên về trước.”
“Cho nên chị vẫn ghét bỏ, đúng không?”
Được, vậy mà lại chơi trò bắt cóc đạo đức với tôi.
“Vậy tôi ngủ phòng khách?”
Lâm Cảnh Hoài đã đem tôi ép vào gian phòng ngủ nho nhỏ, mới đi hai bước đã ngã ngồi trên giường.
Cậu ấy cúi người xuống, kéo cổ tay tôi cố định vào thành giường.
Cái còng tay màu bạc sáng bóng đó, chính là cái trong hộp dụng cụ của tôi.
“Chị, vậy chúng ta bây giờ bắt đầu học đi?”
Tôi hoảng sợ, gấp gáp nói: “Không vội…ngày mai chúng ta bắt đầu nhé?”
Lâm Cảnh Hoài lắc đầu: “Bây giờ, em rất hiếu học.”
“!!!”
Trời ơi, ai có thể tới nói với tên này hiếu học không phải dùng trong cái trường hợp như này đi.