5.
Tôi và Lâm Cảnh Hoài thương lượng một lúc lâu, cuối cùng tôi thua.
Chỉ có thể cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, bắt đầu giảng dạy qua loa.
“Vậy chúng ta bắt đầu từ trêu chọc trước.”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Lâm Cảnh Hoài, thô bạo sờ soạng một cái.
Dù vậy, cậu ấy vẫn nắm bắt rất tốt.
“Chị, có phải vậy không?”
Ngón tay Lâm Cảnh Hoài xoa xoa lưng tôi, giọng nói trầm thấp mị hoặc tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Răng môi khẽ mở, cắn vành tai tôi.
Không chỉ đúng mà còn hoàn toàn vượt trội!
Tôi kìm nén tiếng rên rỉ, tất cả sự xấu hổ đều rơi vào mắt Lâm Cảnh Hoài.
“Sau đó thì sao?”
Cậu ấy ra vẻ ngây thơ hỏi tôi, những ngón tay bắt đầu không an phận lang thang trên người tôi.
“Ở đây…hay ở đây?”
Nụ hôn như những hạt mưa bất ngờ rơi xuống.
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như quay lại thời điểm cả người khó chịu vào tối hôm qua.
Sau đó bừng tỉnh, nặng nề đẩy Lâm Cảnh Hoài ra.
Lưng cậu đập vào cửa, phát ra một tiếng trầm đục.
“Hôm…hôm nay đến đây thôi.”
Tôi ôm cổ áo, mất tự nhiên ho một tiếng để che giấu sự chột dạ của mình.
“Vậy Niệm Niệm nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Cảnh Hoài đứng thẳng người, bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, thay tôi đóng cửa lại.
Ngồi yên một lúc lâu, tôi phát hiện chiếc còng trên tay mình vẫn chưa được cởi ra.
Muốn mở miệng gọi, nhưng suy nghĩ lại, vẫn quyết định không gọi.
Lâm Cảnh Hoài này thật kỳ lạ.
Hoàn toàn khác với tiểu thụ miêu tả ngây thơ trong cốt truyện gốc.
Ngược lại giống như là…nhân vật nam chính độc ác hoang dã trong một cuốn tiểu thuyết bệnh kiều nào đó.
6.
Ngày hôm sau tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Trên tủ đầu giường đặt bữa sáng đã sớm nguội lạnh, xúc xích hun khói và trứng chiên.
Còng tay không biết được tháo ra từ lúc nào.
Lâm Cảnh Hoài không có ở đây, chắc hẳn đã đi học rồi.
Cửa chính vẫn khóa chặt, tôi không ra được, chỉ có thể đi bộ trong phòng.
Lâm Cảnh Hoài thuê một căn nhà trệt nhỏ, một phòng ngủ, một phòng khách và một vệ sinh, phòng bếp là ngăn từ phòng khách ra.
Phòng ngủ đối diện cửa chính, bên dưới có một cái gương.
Các loại thiết bị điện gia dụng đều rất cũ kỹ, lúc xả nước bắn tung tóe khắp người tôi.
Loại nhà vệ sinh này, không có kỹ thuật thật đúng là không thể nào đi được.
Không có quần áo để thay, tôi chỉ có thể từ trong tủ của Lâm Cảnh Hoài tìm ra một chiếc áo phông.
Rộng tới mức che được cả mông.
Quần còn chưa kịp tìm, Lâm Cảnh Hoài đã mở cửa trở lại.
“Chị, em mang bữa trưa về…”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi mạnh mẽ ngồi xổm xuống, che đi nửa người dưới.
Chỉ nghe tiếng ‘cạch’, Lâm Cảnh Hoài đã đóng cửa lại.
Cậu từng bước đi về phía tôi, chùm chìa khóa trên tay phát ra tiếng leng keng.
Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Chị, chiếc áo phông này…”
Đồng tử cậu ấy co lại: “Là của anh Quân Liên.”
Tôi nhớ ra, lúc trước Lâm Cảnh Hoài có mang một chiếc áo của Hoắc Quân Liên về nhà giặt.
Thì ra là cái này.
“Chị không được mặc!”
Lâm Cảnh Hoài tức giận bỏ túi xuống, muốn cởi áo trên người tôi ra.
Nhìn bộ dạng này, rõ ràng là ăn giấm rồi, ghen rồi!
“Được được được, không mặc không mặc, để tôi tự cởi.”
Tôi ngăn cậu ấy lại, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng, xem ra tiểu tử này cuối cùng đã đi đúng hướng.
Lâm Cảnh Hoài lấy hết quần áo trong tủ ra, trải đầy trên giường.
“Chị, những thứ này đều được, chị tự chọn đi.”
Áo khoác mùa đông cũng có, tôi tự hỏi cậu ấy có nghiêm túc không?
Tôi nhặt chiếc áo sơ mi trắng, lại mặc một cái quần đùi đi biển, dây quần kéo thế nào vẫn bị tụt xuống.
Ngay cả Lâm Cảnh Hoài cũng nhìn không được, tự tay thắt nơ bướm cho tôi.
Vẻ mặt nghiêm túc nhiệt tình, nhưng ngón tay luôn cố ý hoặc vô tình chạm vào da tôi, kích thích cả người tôi đến phát run.
Cuối cùng cũng buộc xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Cảnh Hoài cầm cái áo phông kia ra ngoài phòng khách, tôi đang tưởng rằng cậu ấy muốn cất giữ thật tốt thì một tiếng ‘xoẹt’ vang lên.
Chiếc áo vô tội bị xé làm đôi, còn lại bốn, năm, sáu hay bảy miếng giẻ rách.
Tôi đứng ở cửa, không biết phải làm sao.
Đây là bị làm bẩn nên trực tiếp tiêu hủy sao…
7.
Lo lắng cho sự an toàn tính mạng của bản thân, tôi đề nghị với Lâm Cảnh Hoài rằng mình muốn về nhà.
Cậu ấy sảng khoái đồng ý, nhưng đuôi mắt lại ửng lên một vệt đỏ hồng.
“Niệm Niệm, chị ăn trước đi, ăn xong em đưa chị về nhà.”
Tôi muốn đi ngay bây giờ, nhưng lại không thể phụ lòng tốt của cậu ấy.
Chỉ có thể ăn vài miếng cho có lệ, uống đồ uống cậu ấy đưa tới.
“Chị. chị quá gầy, phải ăn nhiều một chút.”
Ăn rồi lại ăn, thanh âm của Lâm Cảnh Hoài bỗng nhiên trở nên xa xôi, thân ảnh cũng trở nên mơ hồ bất định.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn, đứng dậy nhưng lại ngã vào lòng cậu.
Trước khi mất hẳn ý thức, tôi nghe thấy Lâm Cảnh Hoài nhỏ giọng nói: “Chị, chị là của em, không được đi đâu cả.”
Khi đầu óc choáng váng tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của Lâm Cảnh Hoài.
Cổ chân đang đeo sợi xích mảnh mai, vòng chân bằng vàng không phải trong hộp dụng cụ của tôi.
Cấu trúc của phòng ngủ cũng thay đổi, tủ quần áo ban đầu bị bỏ ra, phía sau là một cánh cửa dẫn đến nhà vệ sinh.
Mà chiều dài của sợi xích vừa vặn để tôi đến nơi đó.
Một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Lâm Cảnh Hoài muốn giam cầm tôi, là cái kiểu giam như tù nhân vậy!
Tôi kéo sợi xích kêu leng keng, Lâm Cảnh Hoài nghe thấy tiếng tôi tỉnh dậy liền bước vào.
“Chị, đừng giãy giụa, nếu không sẽ làm bị thương chính mình.”
Nhìn mắt cá chân bị sắt cọ đỏ tấy của tôi, vẻ mặt Lâm Cảnh Hoài đau lòng.
Kéo dây ruy băng trên cổ tay xuống, quấn quanh mắt cá chân tôi một vòng lại một vòng.
“Chị nghe lời, kiên nhẫn một khoảng thời gian.”
Lâm Cảnh Hoài mím môi, nhìn hoàn cảnh đơn sơ xung quanh.
“Điều kiện ở đây hơi khó khăn một chút, nhưng rất nhanh có thể mang chị về nhà, đến lúc đó em sẽ cho chị làm chim hoàng yến trong lâu đài.”
Tôi tức giận muốn đạp Lâm Cảnh Hoài, mắt cá chân lại bị nắm chặt, không thể động đậy.
“Lâm Cảnh Hoài, cậu là bệnh kiều đấy à?”
Ánh mắt cậu đột nhiên lóe sáng, tiến lại gần tôi:
“Chị, chị nhận ra em sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi trở nên mơ hồ.
Đầu óc theo bản năng sắp xếp lại mấy từ then chốt vừa nghe được.
Bệnh kiều, chim hoàng yến, lâu đài…
Những lời này nghe quen tai quá…
“Lâm Cảnh Hoài, cậu là…không phải, cậu làm thế nào xuyên được đến tiểu thuyết đam mỹ này?”
Đây thật ra không phải lần đầu tôi xuyên sách.
Lần cuối cùng là khoảng một năm trước, khi đó mang theo hệ thống nhận nhiệm vụ công lược.
Nhân vật nam chính là một yandere cấp SSS, chơi được nửa chừng, tôi túm lấy hệ thống rồi bỏ chạy.
Nhìn người trước mặt, tôi liên tưởng đến đủ loại chuyện lúc trước.
Cực kỳ chắc chắn và chắc chắn, chính là cậu ấy!
Đôi mắt Lâm Cảnh Hoài ửng đỏ, bàn tay nắm mắt cá chân tôi siết lại:
“Chỉ có chị được xuyên không, còn em thì không?”
Sau đó cúi đầu, răng nanh rơi vào da tôi, ủy khuất nói: “Chị, tìm được chị đúng là không dễ dàng.”
8.
Sau khi Lâm Cảnh Hoài tiết lộ danh tính, lòng tôi lạnh buốt.
Vì tôi bỏ chạy giữa chừng nên cuốn tiểu thuyết về yandere đã gặp phải một bug lớn.
Nhân vật nam chính không chỉ thức tỉnh mà còn có khả năng di chuyển tự do giữa các câu chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, thế giới xuyên sách bị thằng nhóc này làm cho gà bay chó sủa.
Còn đe dọa nếu không tìm được tôi sẽ phá hỏng toàn bộ câu chuyện.
Hệ thống chỉ có thể áp dụng biện pháp nhẹ nhàng, một bên đem cậu thành vật sử dụng riêng, ký hợp đồng một năm, một bên vẽ ra một chiếc bánh lớn, nói rằng sẽ tìm thấy tôi trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo.
Nhưng sẽ có một ngày chiếc bánh đó không còn tác dụng nữa.
Cho nên mới có lần xuyên sách thứ hai của tôi.
Đúng là lừa đảo…
Khó trách lần này tôi xuyên sách lại không có hệ thống, thì ra là nó đang tránh mặt tôi.
“Cảnh Hoài, không phải như cậu nghĩ đâu…”
Tôi gượng cười thu chân về, lại bị Lâm Cảnh Hoài cắt ngang:
“Vậy thì như thế nào?”
Nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của cậu ấy, lời giải thích đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Ánh mắt chị nhìn Hoắc Quân Liên như đang phát sáng lên vậy, em đã tận mắt nhìn thấy.”
Lâm Cảnh Hoài hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tức giận.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng của Hoắc Quân Liên.
Tôi như nhìn thấy hy vọng được giải cứu, vừa muốn hét toáng lên, một mũi kim nhọn và sắc lạnh đâm vào sau gáy.
Thân thể trong nháy mắt mềm nhũn.
Mặc dù ý thức vẫn còn nhưng toàn thân không thể cử động được, ngay cả cổ họng cũng không phát ra được âm thanh.
“Chị đừng nghĩ nữa, không ai có thể đưa chị đi đâu.”
Tôi nghe thấy tiếng Hoắc Quân Liên bước vào cửa, còn có tiếng anh ta đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ cách tôi một cánh cửa.
“Tôi nghe nói em xin nghỉ, lo lắng em bị ốm nên đến kiểm tra xem.”
Anh ta nói một cách cẩn thận, tôi thậm chí có thể nghe thấy sự hoảng loạn của anh ta từ tiếng cọt kẹt ở sô pha.
Lâm Cảnh Hoài qua loa ậm ừ mấy tiếng, nhưng có lẽ do bị thân phận của nhân vật hạn chế nên đã thu liễm rất nhiều trước mặt Hoắc Quân Liên.
Thoạt nhìn, thật đúng là một tiểu thụ ngây thơ.
“Anh Quân Liên, hôm nay em thật sự không thoải mái, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng về sớm đi.”
Trò chuyện chưa được mấy câu, Lâm Cảnh Hoài đã bắt đầu tiễn khách.
“Chỗ nào không thoải mái, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Hoắc Quân Liên cho rằng hắn thật sự không thoải mái, lo lắng hỏi.
“Không cần đâu anh Quân Liên, em nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Lâm Cảnh Hoài đẩy anh ta ra khỏi cửa.
Tôi nóng nảy, đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi!
Tôi dùng hết sức lực, cuối cùng cũng kéo được xích sắt, một tiếng ‘leng keng’ rõ ràng đột nhiên vang lên.
Hoắc Quân Liên cũng nghe ra được: “Tiếng gì vậy? Có phải trộm không?”
Nói xong liền muốn đi vào kiểm tra.
“Anh Quân Liên.”
Lâm Cảnh Hoài loạng choạng, ngã vào trong lòng anh ta.
Ngã đẹp lắm! Đây mới chính là cốt truyện nên có.
Hoắc Quân Liên không còn tâm tư đi kiểm tra gì nữa, chỉ còn lại trái tim đập loạn xạ.
Theo đuổi Lâm Cảnh Hoài lâu như vậy giống như mặt trăng trong nước, tiếp xúc gần gũi như vậy là lần đầu tiên.
“Anh Quân Liên, không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”
Thừa dịp anh ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Cảnh Hoài đã đẩy anh ta ra ngoài cửa.
Cho đến khi cửa chính đóng lại, Hoắc Quân Liên mới kịp phản ứng.
“Được…vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”